Cá chạch rất trơn, muốn bắt được chúng không dễ, vì thế mà niềm vui khi bắt được cá lại càng lớn hơn.
Đem cổ cá chế trụ, lại thuận lợi bỏ vào trong thùng, cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn không thể hình dung được bằng chữ.
Chủ tớ Nhan Tích Ninh bắt đến bất diệc nhạc hồ, lúc này đã quên mất nỗi khổ giặt quần áo.
Trên quần áo hai người dính đầy vệt bùn do cá trạch giãy giụa mà ra, trên mặt cũng bị bẩn thành diễn viên hát tuồng.
Niềm vui sướng như lây nhiễm đến đám thị vệ đang đứng trong ao, không lâu sau bọn họ cũng gia nhập đại quân bắt cá trạch.
Không rõ ban đầu là ai làm vuột mất một con cá chạch vào đất, kế tiếp thật nhiều cá chạch to to nhỏ nhỏ từ bốn phương tám hướng quẫy đuôi vô thùng gỗ.
Các đại ca thị vệ mỗi người một kỹ năng toàn bộ xuất trận, đừng nhìn bọn họ sắc mặt căng chặt, nhưng động tác lại không chậm.
Ai có thể nghĩ đến con kênh nhỏ quanh co khúc khuỷu như vậy mà lại có rất nhiều cá chạch trốn bên trong, không bao lâu sau, cá chạch đựng được cả nửa thùng gỗ.
Nhan Tích Ninh lọc lại cá trong thùng, giữ những con khá lớn, còn mấy con nhỏ chút thì để lại phóng sinh.
Một bên chọn lựa cá chạch một bên cảm thán: "Cá chạch bự thật a! Nghiêm thị vệ, ngươi cùng các huynh đệ trưa nay ở nhà chúng ta ăn cơm đi?"
Phòng bếp của Văn Chương Uyển cuối cùng cũng có thể nấu cơm, tương lai dù người trong Vương phủ quên đưa cơm, hắn cũng có thể dựa vào nguyên liệu nấu ăn có sẵn mà chống đỡ một đoạn thời gian.
Chờ rau trong đất mọc lên, chỉ cần có lương thực, hắn sẽ không phải chịu đói.
Hiện tại, Nhan Tích Ninh đã có thể mời khách đến nhà ăn cơm.
Đây là một tiến bộ đáng mừng!
Nhưng Nghiêm Kha kiên định cự tuyệt hắn: "Cảm tạ, không cần."
Bọn họ là thị vệ tinh nhuệ nhất trong Vương phủ, một ngày ba bữa đều có chuyên gia phụ trách, sao có thể tùy ý ăn đồ của người không thân thiết? Truyền ra ngoài thì mặt mũi biết để đâu?
Cá chạch trong thùng gỗ quẫy đuôi một hồi cũng im lặng, trong lúc chen chúc lại nổi lên một tầng chất nhầy.
Thông thường, mùa thu là lúc cá chạch béo tốt nhất, nhưng cá chạch trong bồn cũng không gầy.
Chủ yếu bởi vì sống bên cạnh hồ, nghe nói trong hồ có một đám cẩm lí(*), mỗi ngày đều có chuyên gia đến nuôi nấng.
Thức ăn cho cẩm lí còn thừa lại trở thành lương thực tốt nhất cho cá chạch, bởi vậy cá chạch ở Văn Chương Uyển qua một giấc ngủ đông vẫn còn béo núc ních.
(*) cẩm lí: cá chép gấm hay cá Koi aka tiền biết bơi
Nhan Tích Ninh đánh giá một vòng thùng gỗ, quyết định đem một phần làm cá chạch kho tàu.
Hắn đi vào bếp một chút, chờ lúc ra trên tay phải cầm một cây kéo sắc bén, tay trái là rổ làm từ trúc.
Hắn ngồi xổm bên cạnh thùng, hai tay tạo thành hình chữ thập thở dài về phía thùng: "Thực xin lỗi a.
Lên đường thuận lợi."
Bản năng của con người là sống và chết, hắn không phải người thuộc chủ nghĩa ăn chay, tương phản hắn còn rất thích ăn món mặn.
Mà ăn thịt có nghĩa là phải tước đoạt mạng sống của sinh linh khác, việc hắn có thể làm là không lạm sát hay hành hạ chúng đến chết.
Vừa dứt lời, hắn giơ kéo lên nhắm ngay cổ cá chạch.
Ngón tay nhẹ nhàng khép lại, lưỡi kéo rất nhanh kẹp chặt, theo tiếng kéo vang lên cổ cá đứt lìa.
Máu đỏ tươi chảy ra, cá chạch hơi hơi co rút, rốt cuộc cũng không có biện pháp giãy giụa.
Tiếng răng rắc vang lên không ngừng, đám cá chạch trong thùng thân đầu chia làm hai.
Phỏng chừng có thể nấu được nửa nồi cá chạch, Nhan Tích Ninh mới đình chỉ giết chóc.
Hắn tùy tay bốc lên một con, lưỡi kéo nhanh nhẹn len vào bụng cá.
Nhẹ nhàng cắt một cái, bụng cá chạch bị mở ra.
Lúc này chỉ cần dùng kéo lấy ra nội tạng bên trong, cá chạch mới được tính là xử lý sạch sẽ.
Nhan Tích Ninh đem cá còn vương máu đặt vào rổ bên cạnh, động tác nhanh nhẹn, làm cho Nghiêm Kha đang bàng quan vây xem bên cạnh nhìn đến choáng váng.
Mắt thấy cá chạch trong rổ từng cái từng cái xếp thành một đống, Nghiêm Kha rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Ngươi trước đây từng ăn thứ này?"
Nhan Tích Ninh không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Đúng vậy, đã từng ăn qua."
Trước khi ba mẹ mua được nhà trong thành phố, gia đình hắn sống ở nông thôn.
Khi đó cá chạch, chim bìm bịp đều có thể thấy ở bất cứ đâu, không phải thứ hiếm lạ gì.
Ba ba sẽ đi bắt cá, vào đêm mùa xuân và mùa hè, ông thường xuyên cõng sọt ra ngoài, lúc trở về trong sọt luôn có chút thu hoạch.
Mẹ của hắn là một đầu bếp tài giỏi, mặc kệ là cá hay tôm, ở trong tay mẹ đều biến thành món ăn với cơm ngon lành.
Lời nói của Nhan Tích Ninh rơi vào tai Nghiêm Kha lại thành ý khác.
Nhan Tức Ninh ban đầu cũng không phải là thứ tốt, đáng lẽ chuyện xung hỉ sẽ không rơi xuống đầu hắn, nhưng hắn lại có một lão cha bất công.
Nhan Bá Dung không muốn đem đích tử gả cho Vương gia nên quyết định quăng đứa con riêng không được sủng ái này ra thay thế.
Vốn tưởng hắn là một cái ăn chơi trác táng, không nghĩ tới cá chạch đối với hắn đã là một món ngon.
Khó có thể tưởng tượng được mấy năm nay hắn ở phủ Thượng thư đã sống sót như thế nào.
Nghiêm Kha thay đổi ánh nhìn, ngữ khí đồng tình: "Ngươi cũng không dễ dàng."
Nhan Tích Ninh sảng khoái nở nụ cười: "Khá tốt a".
Tuy rằng sau này gia đình nhỏ gặp phải biến cố, nhưng hắn đã có một thời thơ ấu hạnh phúc.
Sau này cuộc sống cực khổ, chỉ cần nhớ đến ngọt ngào ngày nhỏ, liền cảm thấy không có gì là không nhịn được.
Hắn đứng dậy bưng rổ lên nói với bọn Nghiêm Kha: "Ta đi rửa cá chạch."
Từ sau khi tường viện phía Đông bị sập, Nhan Tích Ninh liền phát hiện thế giới mới.
Đối diện cầu đá là một cái đảo giữa hồ, đảo này so với Văn Chương Uyển còn lớn hơn bốn năm lần.
Có thể là sợ đất bị xói mòn, chung quanh đảo đắp đá tảng xây thành bậc thang, mà bậc thang này dùng làm chỗ cập thuyền.
Trên đảo cỏ dại mọc thành bụi, dây leo mọc khắp nơi trên mặt đất, nghiễm nhiên đã biến thành một mảnh đất hoang.
Đất hoang cũng có chỗ tốt của đất hoang, tỏi tây để làm bánh hồi sáng cũng được hái bên cạnh chỗ này.
Đi qua cầu đá quẹo phải, Nhan Tích Ninh đi tới chỗ bến thuyền gần đó.
Thuần thục đạp lên bậc thang bằng đá gần nước nhất, sau đó vén vạt áo xoay người ngồi xổm xuống.
Đong đưa rổ trong nước vài cái, máu cùng chất nhầy trên cá thông qua kẽ rổ trôi ra ngoài.
Cá chạch sau khi được rửa sạch, nhìn đặc biệt tươi ngon.
Nhan Tích Ninh vói tay vào rổ rửa cá chạch, lúc này nghe thấy bên tai truyền đến tiếng của Nghiêm Kha: "Ngươi có biết nơi ngươi đang đứng là chỗ nào không?"
Nhan Tích Ninh ngẩng đầu, chỉ thấy Nghiêm Kha đứng trên cầu đá, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt đầy ý xấu.
Nhan Tích Ninh cười hỏi: "Là nơi nào?"
Nghiêm Kha nhìn một vòng chung quanh: "Nơi này là cấm địa trong Vương phủ, từng được gọi là Phẩm Mai Viên.
Là nơi ở của phi tần được Bệ hạ sủng ái nhất."
Nhan Tích Ninh thuần thục đem rổ vớt lên vẩy vẩy vài cái: "Nga.
Sau đó đâu?"
Nghiêm Kha thâm sâu nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Vị phi tử kia có dung mạo khuynh thành, được Bệ hạ yêu thương sâu đậm.
Nhưng trời đố kị hồng nhan, một buổi tối Phẩm Mai Viên bùng lửa, phi tử sống sờ sờ bị thiêu chết bên trong.
Đáng thương hồng nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn tại Phẩm Mai Viên này."
Nhan Tích Ninh cũng thổn thức theo: "Đáng tiếc a."
Nghiêm Kha còn chưa nói hết, kế tiếp mới nói trọng điểm: "Sau này, Phẩm Mai Viên liền có chuyện ma quái.
Vừa đến buổi tối, ở đây sẽ xuất hiện tiếng khóc thảm thiết, có người nhìn thấy bên ven hồ bóng dáng một nữ nhân hồng y khiêu vũ.
Ngươi ở Văn Chương Uyển lâu như vậy, buổi tối có nghe thấy tiếng nữ nhân khóc thảm hay không?"
Nghiêm Kha ngữ điệu lành lạnh, trong lúc nói, sau lưng hắn, Bạch Đào mang theo bồn gỗ đi ngang qua.
Nhan Tích Ninh còn chưa nói gì, Bạch Đào đã hét ngao lên, bồn gỗ trong tay cũng ném qua một bên: "Nương a!! Ma quỷ lộng hành!! A a a —— Thiếu gia ta sợ!"
Nghiêm Kha vốn muốn dọa một mình Nhan Tích Ninh, lại bị Bạch Đào la đến choáng đầu.
Khuôn mặt run rẩy trừng Bạch Đào, giọng tên sai vặt này còn vang hơn trống trận!
Bạch Đào gào khóc chạy vội về phía chủ tử nhà hắn: "Khó trách buổi tối hai ngày nay ta nghe được tiếng khổ a khổ a, nguyên lai là nữ quỷ đang khóc! Thiếu gia! Làm sao bây giờ a?"
Bộ dạng khóc của Bạch Đào rất xấu, nhưng giọng còn ảnh hưởng lớn hơn, lúc khóc ôm lấy Nhan Tích Ninh làm hắn cảm thấy như bên tai có chiếc loa công suất lớn đang vang dội.
Nhan Tích Ninh liếc Nghiêm Kha một cái, hắn trấn an vỗ vỗ bả vai Bạch Đào: "Đó không phải tiếng khóc của nữ quỷ, là tiếng chim tu hú.
Tu hú là một loại chim có tiếng kêu không êm tai lắm."
Bạch Đào chảy hết nước mắt nước mũi, nửa tin nửa ngờ: "Thật vậy sao?"
Nhan Tích Ninh chân thành nói: "Đương nhiên là thật, ta có bao giờ gạt ngươi chưa?"
Bạch Đào lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng mà không đợi cậu hoàn toàn thả lỏng, chợt nghe Nghiêm Kha bổ thêm một đao: "Sau vụ cháy lớn, di hài của vị phi tử kia bị thiêu thành tro, cho tới nay nàng vẫn ngủ say ở Phẩm Mai Viên."
Nghiêm Kha là cố ý, hắn đang trả thù Nhan Tích Ninh.
Ai bảo Nhan Tích Ninh tiện tay cắt đi cành khô hại hắn đâm vào thân cây?
Bạch Đào khóc lớn hơn nữa: "Thiếu gia, ta sợ!"
Nhan Tích Ninh hận không thể đem Nghiêm Kha treo lên đánh, Bạch Đào nhát gan, bị hắn dọa một trận như vậy, hôm nay ban ngày còn đỡ, nói không chừng ban đêm vẫn sợ.
Nghiêm Kha cười âm hiểm: "Tiểu tử, đêm nay nhớ mở to mắt, có khi may mắn nhìn thấy vị Quý phi của Phẩm Mai Viên đứng trước mặt nha."
Tiếng gào của Bạch Đào lại lớn hơn nữa, Nhan Tích Ninh dỗ cũng không được.
Hắn tức giận mà nói: "Nghiêm Kha! Ngươi hù dọa đứa nhỏ thì tính là anh hùng hảo hán sao!"
Nghiêm Kha chậm rì rì nói: "Ta không phải muốn dọa hắn a, ta chỉ là đang giới thiệu lai lịch Phẩm Mai Viên với ngươi thôi."
Nhan Tích Ninh căn bản không để bụng chuyện này: "Giang sơn từ bạch cốt xếp thành, trong thiên hạ có tấc đất nào mà không tồn tại vong hồn?"
Hắn nhẹ giọng an ủi Bạch Đào: "Đừng khóc nữa, chúng ta không làm chuyện đuối lý không sợ quỷ gõ cửa.
Ta nghĩ cô nương có thể trở thành Quý phi của Bệ hạ, nhất định là ôn nhu hiền thục, nàng sẽ không hại chúng ta."
Lần này đến phiên Nghiêm Kha ngây ngẩn, truyền thuyết Phẩm Mai Viên có thể dọa sợ những thủ hạ mới đến của hắn, lại hù không được Nhan Tích Ninh? Hắn nếu không phải gan cực kỳ lớn, thì là cực kỳ trấn định.
Nhan Tích Ninh tay cầm rổ, tay dắt Bạch Đào đang thút tha thút thít về Thính Chương Uyển, đi ngang qua bên người Nghiêm Kha trừng mắt một cái: "Nghiêm thị vệ, ngươi mà còn hù dọa Bạch Đào, về sau đừng nghĩ ăn cơm ở nhà ta."
Nghiêm Kha nhu nhu mũi khí thế yếu đi vài phần, kỳ thật Nhan Tích Ninh làm đồ ăn khá ngon, hắn nguyện ý thay thế thủ hạ lấy thân thử vị.
(đã nghiện còn ngại =))))
Ống khói trên mái nhà bay ra cột khói trắng, Bạch Đào hai mắt sưng húp xoa xoa mũi ngồi ở mặt sau nhóm lửa.
Ánh lửa chiếu đến, làm tàn nhang trên mặt cậu phá lệ rõ ràng.
Nghiêm Kha bắt chéo hai chân ngồi trên ghế chuyên dụng của Nhan Tích Ninh nói mát: "Nam tử hán đại trượng phu, một chút can đảm đều không có.
Tới lúc nguy cấp có thể trông cậy ngươi làm được gì?"
Nước mắt Bạch Đào lại tràn hốc mắt, thanh âm run rẩy thiếu khí: "Ta, ta sẽ bảo hộ thiếu gia!"
Nghiêm Kha ha hả cười hai tiếng: "Còn dám tranh luận."
Lúc này Nhan Tích Ninh cầm nguyên liệu từ bên ngoài đi vào, Nghiêm Kha nhân cơ hội nói: "Đem tên sai vặt này của người giao cho ta rèn luyện? Ở trong đội thị vệ ngốc một tháng, trả lại cho ngươi một sai vặt khác hoàn toàn."
Bạch Đào lại muốn rớt nước mắt, lắc đầu như trống bỏi: "Thiếu gia, ta không đi, đánh chết ta cũng không đi!"
Nhan Tích Ninh chỉnh lý nguyên liệu trong tay rồi đặt lên bàn: "Ngươi đừng hù dọa Bạch Đào, hắn làm sao chịu được thao luyện của các người?"
Thị vệ trong Vương phủ đều được tập võ từ nhỏ, bọn họ phải trải qua tầng tầng chọn lựa mới có thể ở lại.
Bạch Đào yếu ớt như vậy, đến trong tay bọn họ, một ngày có thể khóc mười ba lần.
Đột nhiên Nghiêm Kha buông chân đang bắt chéo, đứng lên: "Ngươi lấy mấy thứ này làm gì?"
Nhan Tích Ninh không rõ chuyện gì: "Chuyện gì? Cái nào?"
Hắn nhìn nhìn những thứ mình lấy, một khối gừng già, vài trái ớt, hai củ tỏi còn có một ít hành tím.
Đáng ra còn cần thêm chút hành lá, nhưng nó vẫn chưa kịp nẩy mầm.
Nghiêm Kha bốc lên một trái ớt đỏ: "Thứ này mài nhỏ bôi lên trên binh khí, có thể làm cho đối phương đau xót gấp bội.
Dùng nước đã ngâm qua ớt để thẩm vấn phạm nhân, hiệu quả cũng rất tốt."
Hắn vẻ mặt nghiêm túc: "Thứ này từ đâu tới?"
Nhan Tích Ninh nhẹ nhàng giải thích: "Ta nói Lãnh quản gia tìm giúp để nấu ăn.
Ngươi yên tâm, ớt này không có độc."
_________________________
Tác giả có chuyện nói:
Lúc Lão Miêu còn nhỏ, mỗi khi tới mùa hè ba Miêu sẽ đeo sọt cá ra ngoài.
Lúc trở về bên trong sọt cũng thu hoạch được nhiều ít.
Khi đó ếch còn chưa phải động vật được bảo hộ, cá chạch lươn tùy ý đều bắt được, cá nheo có hai cọng râu......
Lúc nhỏ đồ vật có thể tùy ý liền lấy được bây giờ đã trở thành vật quý hiếm.
Mặt khác, hồi Lão Miêu còn nhỏ, cá chạch cùng cá chuối thật sự không có ai ăn, mọi người cảm thấy vị không ngon.
Hiện tại lại bán đắc như vậy!!.