• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Anh Phong!Vu Khiết? Thật trùng hợp lại gặp hai người ở đây.

Vu Khiết, tôi không ngờ cậu cũng đến nơi này.”
Bỗng từ xa không biết từ đâu ra, Vu Mân xuất hiện giải vây cho bầu không khí lúng túng, ngột ngạt giữa hai người.

Y khá bất ngờ vì một người chỉ biết học xong liền một mạch về nhà như Vu Khiết lại có thời gian rảnh rỗi chạy đến nơi mờ ám này.
“Cậu đi một mình à? Nếu được vào chơi cùng tụi tôi không?”
“Cảm ơn, tôi chơi đủ rồi.

Tôi xin phép về trước.” Vu Khiết thẳng thừng khước từ lời mời của đối phương, nhanh chóng rời khỏi đây lại vô tình lại nghe được câu hỏi của Vu Mân.
“Hai người vừa nói chuyện gì vậy?”
Lục Phong bên kia lạnh nhạt trả lời không có gì, cũng không quá quan trọng, còn Vu Khiết bên này nghe xong liền não nề lặng lẽ rời khỏi.


Như có thứ gì ấm nóng cứ tuôn ra không ngừng, khiến gương mặt của cô trở nên tèm lem xấu xí, cô sờ lên khóe mắt phát hiện bản thân vậy mà đang khóc.
Nếu như không thích Lục Phong thì tốt biết bao, Vu Khiết nghĩ thầm.

Nhưng nếu không thích gã, cô cũng chẳng cần phải lấy hết dũng khí ngồi cùng gã mỗi sáng trên sân thượng, cũng sẽ không gặp gỡ, sẽ không xảy ra nụ hôn ướt át vô tình vào đêm hôm ấy và cũng không phải chịu cảnh đau khổ đến như vậy.
Nhưng mỗi lần Lục Phong xuất hiện, trong lòng cô liền trở nên ấm áp.

Nhìn thấy ánh mắt đẹp đẽ của người ấy, cô sẽ vui vẻ cả ngày.

Nhớ lại nụ hôn nồng cháy còn vương vấn trên đầu môi, cảm giác như trộm được hũ mật ngọt ngào vậy.
Đối với Vu Khiết, một người vừa không giỏi giao tiếp vừa xấu xí như cô, trên đời này sẽ không ai nguyện ý trở thành người bạn đời tri kỷ, ngay cả Lục Phong cũng vậy.

Nhưng Vu Khiết lại rất cố chấp, dù biết khả năng là không thể nào nhưng cô vẫn muốn bản thân có liên quan đến cuộc đời của gã.
Vu Khiết chua xót nghĩ lại chuyện vừa rồi thà đừng tiếp xúc còn hơn, dù sao Lục Phong cũng không thích cô ngay từ đầu, ngay cả khi bây giờ gã đang hiểu lầm, cô cũng mặc kệ không muốn quan tâm.
Việc hôm qua một thân một mình đi bộ trở về nhà đã làm cô cảm mạo.
Thím Hạ đưa cho Vu Khiết viên thuốc hạ sốt trước khi đến trường, có vẻ đã giảm bớt sốt nhưng cô quên mất rằng thuốc hạ sốt lại có tác dụng phụ.
Xưa nay mỗi lần đi học, Vu Khiết đều nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, nhưng có lẽ vì viên thuốc hạ sốt kia nên lần này cô ngủ gật lúc nào không hay.
Chờ đến khi ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào mắt, Vu Khiết đã thấy mình nằm trên giường bệnh.

Cô nhận ra mình đang ở phòng y tế.

Nghe được trong phòng y tế có tiếng xì xầm to nhỏ, cô nhận ra giọng nói này, là của Lục Phong và Vu Mân.
Vu Khiết vốn đã muốn tránh xa Lục Phong vì chuyện tối qua, vậy mà vừa nghe được giọng nói trầm thấp của gã đã làm trái tim cô đập thình thịch, thình thịch không cách nào dừng được, cả người trở nên choáng váng mơ hồ.
Tại sao Lục Phong lại ở đây? Không phải gã học lớp khác à? Tại sao lại cùng Vu Mân xuất hiện trong phòng y tế?
Vu Khiết ngẩn người nghĩ về một đống chuyện linh ta linh tinh.


Lúc thấy rèm được Lục Phong kéo ra, cô và gã nhìn nhau một lúc, sau đó hốt hoảng nhắm mắt lại giả vờ như muốn ngủ.
Lục Phong ngớ người, hạ giọng hỏi thăm, “Tỉnh rồi?”
Biết trò mèo của mình không đạt được kết quả như ý muốn, Vu Khiết vô cùng lúng túng chột dạ mở mắt ra hỏi, “Sao tôi lại ở đây?”
Hóa ra không phải vì Vu Khiết buồn ngủ do tác dụng phụ của thuốc hạ sốt mà là do cô quá mệt mỏi đến nỗi ngất đi trong lớp lúc nào không hay.
Lục Phong vì không thấy Vu Khiết lên sân thượng như mọi ngày, nghĩ rằng hôm qua gã đã nói những lời quá đáng làm tổn thương đến Vu Khiết nên cô mới không dám tới đây nữa.

Tâm tình gã trở nên khó chịu, nhanh chóng đến lớp muốn gặp cô để xin lỗi.
Lục Phong thấy Vu Khiết cứ nằm úp sấp trên bàn bèn muốn gọi cô dậy, kết quả vừa đẩy nhẹ một cái cô đã trực tiếp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh làm gã một phen hoảng sợ.
Sau khi biết mọi chuyện đã xảy ra trong lúc mình hôn mê, Vu Khiết muốn giơ tay sờ đầu theo bản năng, hèn gì cô có cảm giác phần sau đầu đau như búa bổ, có lẽ là do đập đầu xuống đất.
Vu Khiết vừa mới giơ tay lên đầu liền bị bàn tay của Lục Phong nhanh chóng tóm lấy, cô cứng đờ không biết phải làm sao, thậm chí còn quên cả hô hấp.
Lục Phong cầm tay cô cẩn thận đặt vào chăn, lúc này mới nhẹ giọng khuyên bảo, “Tay đang gắn kim.”
Khuôn mặt của Vu Khiết không hiểu sao lại đỏ bừng như trái cà chua chín mọng.
Lục Phong thấy người đã tỉnh lại muốn đứng dậy bỏ đi.

Vu Khiết theo bản năng kéo vạt áo gã lại, cô muốn nói cảm ơn nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Lục Phong quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt phức tạp nhẹ giọng nói, “Xin lỗi vì hôm qua đã xúc phạm.”

Vu Khiết sững sờ, cái gì cơ? Rất nhanh cô đã kịp hiểu lý do vì sao Lục Phong lại xin lỗi, cô chậm rãi buông áo gã ra, sau đó lặng lẽ cụp mắt xuống.
Lục Phong thấy mình không bị ngăn cản nữa bèn vén rèm đi ra ngoài, bỗng nhiên từ phía sau lại vang lên thanh âm mềm mại.
“Anh không cần phải xin lỗi, dù sao chuyện đó cũng không quá quan trọng.”
Giọng nói tưởng chừng như run rẩy nhưng từng lời, từng chữ đều lạnh lùng chắc nịch, như thể việc cô bị đàn ông vuốt ve là điều hiển nhiên không quá quan trọng.

Lục Phong cảm thấy trong tâm mình ẩn một cỗ tức giận không tên nhưng gã cũng không quay đầu lại để giải thích gã không có ý đó.

Nếu cô đã nói như vậy thì cứ cho là như vậy đi, dù sao hai người họ cũng chỉ là người xa lạ, gã không nên lún sâu vào đời tư của người khác.
Rèm giường ‘roạt’ một cái hạ xuống, dễ dàng ngăn cách hai người họ.
Những ngày kế tiếp đối với Vu Khiết cũng chẳng có gì khác biệt, cứ bình bình đạm đạm mà trôi qua.

Chỉ là từ giờ cô đã không còn lên sân thượng ngồi ăn sáng nữa, cũng không còn được nhìn trộm thân ảnh xinh đẹp của ai kia..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK