• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vu Khiết tức giận cạp một cái vào mu bàn tay của Lục Phong, còn gã chỉ cười khì khì xoa đầu cô mặc kệ cô muốn cấu muốn xé.
“Anh sẽ nhớ mà.”
“Nói láo!” Vu Khiết không tin hô to.
“Thật mà, anh chưa bao giờ lừa dối em hết.” Gã trưng ra vẻ mặt vô tội.
Ánh mắt Vu Khiết bốc hỏa, tức giận không có chỗ trút, tiếp tục cắn lấy tay đối phương.
Lục Phong ôm cô thở dài, “Đừng giận, đừng giận nữa mà bé cưng! Tất cả đều tại em quá mê người khiến anh nhịn không nổi, rõ ràng đây không phải là lỗi của anh.”
Lời bào chữa vô cùng quen thuộc, Vu Khiết tự hỏi loại sự tình này sớm đã thành thói quen rồi hay sao??
“Biến! Tại sao anh không tự đè mình đi?” Vu Khiết náo loạn, nói chuyện đều không dùng đầu óc.
Lục Phong nhìn cô nghiêm túc giải thích, “Không được, anh chỉ muốn đè em mà thôi.”

“Đồ biến thái không biết xấu hổ!” Cô đập vào đầu gã một cái cho bõ tức.
Lục Phong bị đánh cũng không thấy đau, nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng, không quên nhắc nhở, “Bé cưng ngoan, mau ngủ đi nào! Đã hơn một giờ rồi, ngày mai anh còn phải lên đó làm sớm nữa.”
Vu Khiết giằng co một hồi tránh không thoát đành tạm tha cho gã.

Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mỗi lần xong cái việc thân mật kia người này đều nháo không muốn rời xa, nhất định phải ôm cô ngủ.

Trách không được tính tính gã ngày một lưu manh, loại sự tình này sớm trở thành thói quen, đúng là tên đại biến thái không biết xấu hổ!
Trong lòng không ngại chửi trên trời xuống đất nhưng vẫn theo thói quen nằm vào lòng chồng yêu, thầm nghĩ không biết từ khi nào cô lại dung túng gã, cũng không biết từ khi nào bản thân lại biến thành loại người dễ dãi đến như vậy, mặc cho gã khi dễ đến mức náo loạn, cuối cùng lại làm hòa ôm nhau đi ngủ.
Vu Khiết nghĩ một hồi mãi không ra đáp án, hậm hực ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau khi Vu Khiết tỉnh dậy, quả nhiên không thấy Lục Phong đâu, nhớ tới gã nói hôm nay phải đi làm sớm, từ sáu giờ đã rời giường chuẩn bị ra ngoài.
Nghĩ đến công việc Lục Phong đang làm, Vu Khiết chỉ biết thở dài, thầm nghĩ gã xứng đáng! Ai bảo không thèm nghe ý kiến của cô, cứ đâm đầu vào những công việc nguy hiểm không thể lường trước.
Vu Khiết rời giường vệ sinh cá nhân sau đó thay quần áo chuẩn bị đi làm, một tay cài nút một tay chỉnh sửa cổ áo để tiện che đi dấu hôn mờ ám mà gã lưu lại đêm qua.
Nghĩ lại Lục Phong cũng hay thật, đi làm tại công trường gần ba tháng trời, lại còn thi công ngay bên cạnh chỗ làm của cô, vậy mà cũng không nói cho cô biết.

Hèn gì mấy tháng này mỗi tháng đều ngoan ngoãn giao nộp rất nhiều tiền, cuối tuần còn dắt cô đi chơi khắp nơi, gã bảo là làm việc vất vả cũng phải biết dành thời gian cho người mình yêu.
Thế nên suốt ba tháng qua, Vu Khiết đều không biết gã là đi khuân vác.


Nếu không phải ngày hôm đó vô tình bắt gặp, có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ nghĩ đến một đại thiếu gia như Lục Phong lại có thể vì cô chịu đi làm loại công việc vất vả.
Vu Khiết càng nghĩ càng giận, cũng không biết chính mình sinh khí vì cái gì.

Cuối cùng cô đem Lục Phong mắng trong lòng một trận, xứng đáng! Tất cả đều tại gã mạnh miệng không muốn người khác giúp đỡ, càng không muốn người thân nhúng tay vào, đều do gã tự cao tự đại, quá coi trọng mặt mũi.
Vu Khiết đứng trước gương tẩy một hồi dấu hôn cuối cùng cũng phai bớt, chửi cũng chửi xong, hậm hực xách cặp táp đi làm.
Từ ngày Vu Khiết biết Lục Phong làm việc ở công trường, cô không còn bắt xe ôm công nghệ để đi nữa mà bắt đầu chuyển sang đi xe buýt.

Cũng may nhà bọn họ cách chỗ làm không quá xa, chỉ cần ngồi xe số 6 sẽ chở một mạch tới trạm trước cổng công ty vô cùng tiện lợi.
Không chỉ vậy, để phụ giúp Lục Phong, cô còn nhận dạy thêm, chủ yếu là dạy mỹ thuật cho các em học sinh cuối cấp có nguyện vọng thi vào các trường đại học nghệ thuật danh tiếng.
Sáng nào Vu Khiết cũng bắt xe buýt đến chỗ làm, cuối ngày còn đi bộ tới nhà học sinh để dạy kèm cho kịp giờ.

Chương trình giảng dạy tương đối nhàn rỗi, dạy kèm 1-1 còn kiếm được rất nhiều tiền.


Cô chỉ cần hướng dẫn cách pha màu, cuối giờ đợi học sinh làm bài xong sẽ nhận xét các tác phẩm hoàn thiện là hoàn thành một buổi dạy.
Vu Khiết trong lòng nở nụ cười, tiền lương cô kiếm được cao gấp mấy lần tiền Lục Phong mỗi ngày vất vả ở công trường khuân vác! Cô cắn răng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính của chiếc xe buýt, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Dạo này trời nóng hừng hực như chảo dầu, nóng đến nỗi khóe mắt của cô cũng trở nên khô rát!
Đại khái cha mẹ nào cũng đều hy vọng con em mình có thể đỗ được một ngôi trường danh tiếng, vì thế đầu hè lớp 12 nhiều phụ huynh bắt đầu tìm gia sư luyện thi.

May mắn lần này Vu Khiết được dạy cặp chị em song sinh, cả hai đều rất ngoan và xinh đẹp..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK