Cứ như vậy cho đến khi Vu Khiết không còn không khí để thở nữa mới chịu tung chăn ra, liền bị ai đó thực mặt dày chuẩn xác trên trán cô hôn cái chụt thật kêu.
Tiếng hôn thật con mẹ nó rõ ràng, cảm giác tê dại từ trán lan xuống khuôn mặt dễ ngượng nghịu nay lại càng đỏ bừng như quả táo chín rục.
Vu Khiết rụt rè tránh khỏi vòng tay ấm áp của Lục Phong ngồi dậy, lại phát hiện ở vùng cổ và vùng thân trên của cô đầy ắp những dấu hôn chiếm hữu của ai kia để lại.
Cô run rẩy chỉ thẳng mặt hắn, lắp ba lắp bắp chất vấn, “Anh… chúng ta đã chia tay rồi!”
“Xin lỗi, anh không nhịn được.
Ai bảo em cũng quá mê người rồi đi, lại dám quyến rũ anh.” Lục Phong có chút không biết làm sao, mất tự nhiên liền đổ lỗi cho Vu Khiết.
Rốt cuộc tối hôm qua cãi nhau một trận ầm ĩ đến như vậy, còn để cô nói lời chia tay.
Bây giờ lại cùng cô dây dưa lên giường, gã thật không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên khó nhằn như vậy?
Lục Phong nhìn người bên cạnh với khuôn mặt vừa xấu hổ vừa hốt hoảng, lại nhớ tới đêm qua cô liên tục chất vấn gã, khiến trong lòng gã nghẹn muốn chết.
Lục Phong căn bản không cách nào trả lời được câu hỏi gã có còn yêu cô nữa hay không.
Chẳng phải trước kia gã chính là người đàn ông của gia đình, việc sung sướng nhất là được tan làm sớm để được về nhà dính chặt vợ hay sao?
Gã nhớ rõ sinh hoạt trước đây vừa khổ sở vừa túng quẫn, nhưng chẳng phải tình cảm giữa hai người đều hạnh phúc đến dính mãi không buông đấy sao? Tại sao khi bọn họ đã có tất cả mọi thứ từ nhà cửa, xe cộ, sự nghiệp thì mối quan hệ giữa hai người lại bắt đầu có khoảng cách?
Trải qua một đêm nồng nhiệt, khi Lục Phong một lần nữa ôm lấy Vu Khiết âu yếm, gã hiểu rõ gã vẫn luôn yêu cô, không muốn cô rời xa gã nửa bước, chỉ muốn cô mãi mãi bên cạnh gã.
Dù sự nghiệp có lên như diều gặp gió hay chất lượng sinh hoạt ngày một tốt lên, Lục Phong lại không hề nhận thức được việc gã đi thật nhanh lại không kéo theo người bạn đời của mình sóng vai bên cạnh.
Thế nên bây giờ mới xảy ra cớ sự này, chênh lệch giữa hai người là quá lớn.
Lục Phong nhận ra đi thật nhanh cũng chẳng có ích lợi gì khi kế bên không có người bạn đời mà gã luôn tâm tâm niệm niệm phải đi cùng nhau.
Lục Phong nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi mắt lúng liếng đang cố gắng trốn tránh của đối phương, thốt ra những lời mà gã muốn nói cho cô nghe nhất.
“Vu Khiết, anh mấy ngày nay ở nhà mà không có em…”
Vu Khiết nghe ra được thanh âm khàn khàn của Lục Phong khẽ run rẩy, tay siết chặt chăn được chùm qua phần thân trên của cô, cố giả vờ bình tĩnh hỏi, “Có chuyện gì?”
“Chuyện gì anh cũng không làm được, nấu cho bản thân một bữa tối cũng không làm được, chọn một bộ quần áo để đi làm cũng không được, anh cũng không biết máy giặt hoạt động như thế nào… Anh cảm thấy không có em anh sống không nổi…”
“Gì mà sống không nổi, anh vẫn đang thở đấy thôi.” Vu Khiết bĩu môi, thầm phỉ nhổ bản thân lại động lòng rồi.
“Vu Khiết, mấy năm nay vất vả cho em rồi!” Lục Phong nhìn ra được đối phương bắt đầu mềm lòng, nhanh chóng đưa ra đòn sát thương nhất, “Em hỏi anh có còn yêu em không, anh lúc đó không trả lời được… nhưng anh đã suy nghĩ kỹ cả rồi, anh vẫn luôn yêu em, chính là vô cùng yêu em, từ trước đến nay trái tim của anh luôn thuộc về em.”
Vu Khiết ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành và nghiêm túc của gã, cô nhìn ra được trong đôi mắt của gã có hình bóng của cô.
Hai người giống như quay về buổi tối hôm ấy, cũng chính là gã siết chặt ôm lấy cô, chân thành nói lên ba chữ “Anh yêu em!”
Căn phòng lúc này bỗng chốc yên tĩnh đến đáng sợ, Lục Phong muốn im lặng chờ người gã yêu đáp lại.
“Em…” Vu Khiết không biết phải trả lời thế nào cho phải, trốn tránh trách nhiệm mà dùng bài chuồn, “Em đi đánh răng.”
Vu Khiết nói xong liền vội vàng bước xuống giường, lại quên mất rằng trên người cô đang không một mảnh vải che thân.
Cô xấu hổ đến thôi rồi, bèn lấy đại cái chăn bên giường rồi quấn trùm hết lên người khập khiễng bước vào nhà vệ sinh.
Lục Phong nhìn thấy bộ dạng xấu hổ như con thỏ nhỏ của Vu Khiết không đành vạch trần, gian xảo như con sói đói vồ lấy con mồi theo cô vào bên trong phòng tắm, “Muốn anh giúp gì không?”
“Anh, anh, anh sao lại vào đây? Đồ biến thái, anh mặc quần áo vào trước đi!” Vu Khiết nhìn thấy thân hình đẹp như tạc tượng của gã đang lõa lồ, chỉ có bên dưới được quấn một chiếc khăn tắm để tạm che đi chỗ không nên thấy, nơi ấy đang gồ lên vật đáng xấu hổ.
Cô xấu hổ lúng liếng mắt nhìn sang chỗ khác.
Nhưng ai bảo Lục Phong mỗi lần nhìn thấy bộ dạng xấu hổ không biết làm gì của Vu Khiết liền biến thành phần tử lưu manh, cười gian ác ôm chầm lấy eo cô từ phía sau, phà hơi vào cổ cô, tình tứ mà nói, “Vậy anh chờ em ngoài cửa nhé?”
“Ừ, ừ, ừ.” Vu Khiết lắp bắp trả lời, cốt để đuổi gã ra ngoài thật nhanh.
Cô không ngờ chỉ sau một đêm lại thấy được phần lưu manh trong người gã.
“Vậy em nhanh lên, anh chờ!” Lục Phong gian manh cười thầm, thơm trên má cô một cái chóc rồi mới rời khỏi phòng tắm.
Vu Khiết đến khi đứng trước cửa nhà của hai người mới nhận ra bản thân đã bị gã lừa lúc nào không hay..
Danh Sách Chương: