Toàn bộ kho hàng giống như một cái nhà tù, hắc ám, âm trầm, không thấy mặt trời.
Năm người đang đứng ở cuối hành lang, hai người mặc áo khoác trắng, hai người mặc đồ bảo an, còn có một năm nhân mặc thường phục đang ngồi xổm nhỏ giọng khóc thút thít, hẳn là có quan hệ thân thuộc với người chết quan hệ.
“Hai người chúng tôi là bác sĩ cùng hộ sĩ trực ban.
”
Bác sĩ tự giới thiệu: “Khoảng nửa giờ trước, vị hộ sĩ này phát hiện có người nằm trong kho hàng, quần áo trên người đều bị lột sạch, lúc ấy người đã chết, xác đã lạnh, chúng tôi liền nhanh chóng báo cảnh sát.
”
Hộ sĩ trẻ tuổi bên cạnh bỗng nhiên không nhịn được, khóc ra tiếng.
“Các vị có quen biết với cô ấy không?” Mặc Lâm hỏi.
“Quen, Tiểu Bành là hộ sĩ ở khoa chúng tôi.
” Bác sĩ nói.
Hộ sĩ cố kìm nén chính mình cảm xúc, nhưng cả người vẫn run rẩy: “Sáng hôm nay, Tiểu Bành nói là muốn đi kho hàng lấy dụng cụ, sau đó thì tôi không thấy cổ nữa, buổi chiều cổ cũng không đi làm, gọi điện thoại cũng không ai bắt, đến buổi chiều tôi phát hiện dụng cụ cần bổ sung cũng chưa được bổ sung vào, tôi đành phải đi lấy, kết quả liền thấy cổ nằm trong kho hàng! ! ”
Cố Nguyên mang theo rương dụng cụ đi đến, bên trong có cảnh sát đang chụp ảnh làm bằng chứng, dưới ánh sáng chói lọi của đèn dây tóc là thi thể nữ giới cả người trần trụi, trên mặt đất tích một tầng bụi mỏng, chồng chất dấu chân có mới có cũ, nhưng đều không rõ ràng.
Mặt đất không có dấu vết vật bị kéo túm, hàng hóa trên kệ hàng thực chỉnh tề chỉnh, cũng không có dấu vết đánh nhau.
Cố Nguyên ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận kiểm tra thi thể người chết, bởi vì trong tầng hầm không khí rất lạnh, thi thể đã đông cứng lại.
Môi thi thể tái xanh, móng tay chuyển sang màu xanh tím, dấu hiệu thiếu oxy cực kỳ rõ ràng.
“Căn cứ vào thi cương cùng thi đốm, thời gian tử vong khoảng chín giờ trước, tức là khoảng 12 giờ trưa.
”
“ Lúc Tiểu Bành đi lấy dụng cụ đã sắp tan tầm, khoảng gần 11 giờ rưỡi.
” Hộ sĩ bổ sung nói.
Người chết trước khi chết hẳn đã trải qua một quá trình rất thống khổ cho nên dùng móng tay để lại trên mặt đất những vết cào lớn.
Cố Nguyên cắt móng tay xuống, hy vọng có thể tìm được hung thủ dấu vết.
Thi đốm màu tím đen trầm tích ở phía dưới thi thể, thi thể đã cứng đờ, xương cằm khó có thể di chuyển được, Cố Nguyên dùng dụng cụ mở miệng người chết, ở dưới lưỡi tìm được một cái khối sáp.
Cái khối sáp này thoạt nhìn cực kì quen mắt, cơ bản có thể xác định, cùng những khối sáp được tìm thấy lúc trước là dùng cùng một khuôn đúc chế thành.
Trên thân thể người chết không có lưu lại dấu vết khác, tham khảo vụ án kho hàng trước, trạng thái hiện trường thi thể cơ hồ giống nhau như đúc.
Cố Nguyên nhanh chóng lấy người chết DNA cùng dịch âm đ*o cho người đưa đến phòng thí nghiệm kiểm tra.
Bác sĩ sợ hãi không nhẹ: “Đồng chí cảnh sát, đây là án giết người liên hoàn sao?”
Cố Nguyên trên mặt chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng đủ để người khác nhìn ra tâm trạng của cậu đang cực kì không tốt.
Cậu một câu cũng không nói, phối hợp với cảnh sát đem thi thể cất vào túi đựng tử thi.
“Tầng hầm ngầm ngày thường có khóa cửa không?” Mặc Lâm hỏi.
“Bởi vì mỗi cái kho hàng đều là khóa riêng, cho nên đều chỉ khóa cửa nhỏ, chỉ sau khi tan tầm cửa sắt mới có thể khóa lại.
” Bác sĩ trả lời.
“Nói cách khác, bất kì ai cũng có thể vào?”
“Thông thường chỉ có nhân viên công tác mới có thể đi xuống, người bệnh cùng người nhà cơ bản đều sẽ không tiến vào, nhưng nếu bọn họ thừa lúc chúng tôi không chú ý tiến vào, cũng là có khả năng.
”
“Có camera không?”
“Có! Ở phòng điều khiển.
”
Kế tiếp, Cố Nguyên đi theo xe cảnh sát về giải phẫu thi thể, Mặc Lâm lưu lại tìm kiếm tin tức hữu dụng trên camera theo dõi.
Lúc này lão Dương bên kia cũng chạy tới hiện trường.
Từng đạo ánh sáng đèn pin xuyên qua mặt cỏ cùng cây cối, cây cối trước mặt lão Dương đều là những cây cổ thụ trăm năm ít ỏi ở công viên, cành cây thô to, cho nên bị hung thủ chọn làm nơi thực thi tội ác treo cổ.
Dưới tàng cây treo một thi thể nữ trơn bóng, đầu tóc rũ rượi dừng ở trước ngực, cơ hồ che cả khuôn mặt, trông giống như nữ quỷ trong phim kinh dị.
Công cụ để trèo xác là một sợi dây điện nhỏ hơn ngón út một chút, bên trong là dây kim loại, bên ngoài là lớp nhựa màu trắng cách điện.
Loại dây điện này thoạt nhìn rất giống dây cáp mạng gia dụng.
Trên dây điện rất có thể lưu lại dấu vết của hung thủ, vì vậy mọi người thật cẩn thận mượn dùng thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá đưa thi thể xuống, lại đem nguyên sợi dây điện bỏ vào túi vật chứng.
Lúc này nữ thi mới lộ ra cả khuôn mặt, toàn bộ mặt bị sung huyết chuyển sang màu xanh tím, bên trên có vô số điểm xuất huyết lớn nhỏ, tròng mắt lồi ra, theo đèn pin chiếu xuống, toàn bộ tròng mắt bị sung huyết nghiêm trọng, lòng trắng tràn ngập mao mạch máu màu đỏ sậm.
Đầu lưỡi thè ra ngoài, hai hàm răng bị bắt mở ra, bởi vì trước khi chết hít thở không thông vô cùng đau đớn khiến cơ bắp cứng đờ, răng cắn chặt, trên đầu lưỡi để lại dấu răng rất sâu.
Lão Dương phát hiện một khối sáp màu trắng ở dưới lưỡi thi thể.
Trên cổ thi thể có vết xiết màu tím sậm do dây điện để lại, hoàn toàn phù hợp với dấu hiệu bị treo cổ.
Lão Dương nhìn đồng hồ: “Thời gian tử vong khoảng 10 giờ sáng.
” Ông thở dài: “Nơi này ánh sáng không tốt, mang thi thể về giải phẫu đi.
”
Bởi vì hai cổ thi thể bỗng nhiên bị phát hiện, khiến cho tối nay lòng người hoảng sợ, toàn bộ cục cảnh sát cũng tràn ngập không khí bất an.
Lượng lớn cảnh sát nhân dân trong xã khu đêm khuya thăm viếng cư dân, điều tra tin tức từng hộ gia đình.
Trong tiểu khu chó sủa hết đợt này đến đợt khác, làm người không thể ngủ yên! !
Trên tường đồng hồ chỉ hướng 11 giờ, phòng giải phẫu truyền đến tiếng cưa máy.
Dù cách rất xa, thanh âm này vẫn truyền vào lỗ tai nữ cảnh sát trực ban, cô hít sâu một hơi, tận lực làm chính mình không cần phân tâm, chuyên tâm công tác.
Cố Nguyên mang theo khẩu trang cùng kính phòng hộ, bao tay cao su dính đầy vết máu, cầm cưa điện cắt xuống, xương sọ giống một cái chén từ đỉnh đầu rơi ra, não bộ bại lộ trong không khí, mùi tủy cốt tràn ngập một góc phòng giải phẫu.
Hôm nay Cục Cảnh Sát dị thường an tĩnh, hầu hết tất cả mọi người đang ở bên ngoài điều tra vụ án, mà phòng giải phẫu lại ở vị trí tương đối hẻo lánh, bởi vậy chung quanh chỉ có một mình Cố Nguyên cùng một khối thi thể.
Cuối cùng một dây xương lồng ngực bị cắt đứt, Cố Nguyên nhấc xương ngực người chết lên, thấy được trái tim bị khóa lại giữa hai phổi.
Cắt trái tim ra, cả tâm nhĩ cùng tâm thất tràn ngập bọt khí đỏ ối.
Thật sự là chết do không khí làm tắc máu.
Lượng lớn không khí tiến vào tim, trong quá trình tim đập hình thành bọt khí, dẫn tới người chết thiếu oxy, tức ngực, đau đớn, cuối cùng bỏ mình.
Trên cánh tay người chết có một cái lỗ kim, thực rõ ràng, đây là dấu vết tiêm không khí vào lưu lại.
Người chết nặng khoản 50 kg, ít nhất cần tiêm vào 100ml không khí, mà bệnh viện sử dụng loại ống lớn nhất có dung lượng 50ml, cho nên ít nhất cần hai lần tiêm.
Người trong cục Cảnh Sát dần dần nhiều lên, Cố Nguyên đem thi thể hộ sĩ đẩy vào khoang đông lạnh vừa lúc lão Dương mang theo thi thể ở công viên trở về, lúc này đã là 11 giờ rưỡi tối.
“Thi thể này cứ giao cho tôi giải phẫu đi, vội cả một ngày, cậu còn chưa có ăn cơm phải không?” Lão Dương hỏi.
Cố Nguyên mới nhớ tới, bữa cơm cuối cùng trong hôm nay là giữa trưa ăn beefsteak ở nhà Mặc Lâm.
Dựa theo thói quen, cậu đi tắm rửa trước.
*
Cố Nguyên tắm xong trở lại cục cảnh sát, vừa lúc đụng phải shipper đưa cơm đang mang theo mấy túi cơm hộp lớn đi vào.
Bởi vì hôm nay án tử phát sinh quá đột ngột, mọi người đều chưa có ăn cơm.
Tiêu Trạch vẻ mặt mỏi mệt ngồi ở phòng thẩm vấn, ngồi đối diện là một nam nhân mặc đồng phục giao hàng.
Hắn tốn thời gian một buổi chiều, chạy từ thành nam đến thành bắc, rốt cuộc đuổi kịp vị nhân viên giao hàng này.
Cho dù biết là cảnh sát đang tìm hắn, hắn vẫn kiên trì giao hết những đơn hàng mình đã nhân, loại tinh thần chuyên nghiệp này, Tiêu Trạch bội phục sát đất.
Nhân viên giao hàng 45 tuổi, tên là Đỗ Quân, tóc rất đen nhưng đã rụng gần hết, toàn bộ mái đầu chỉ có le que vài sợi, khiến hắn trông già hơn tuổi rất nhiều.
Nhìn ra được hắn đang cực kì sợ hãi, thế nhưng cũng không thừa nhận chính mình giết người.
“Lúc ấy bảo vệ không cho tôi đi vào, cho nên tôi đem gói hàng đặt ở cửa sổ liền đi ngay.
”
Tiêu Trạch ngồi ở đối diện hỏi chuyện, bên cạnh ngồi một cảnh sát trẻ tuổi đang ở làm thư ký.
“Hàng là tôi đưa, nhưng tôi chưa đi đến tiểu khu, cổ đưa mã thanh toán cho tôi, tôi còn vội đưa đơn tiếp theo, cho nên liền đi.
”
“Lúc ấy đại khái là mấy giờ?”
“Đó là đơn thứ hai, ký nhận xong, hẳn là 9 giờ sáng.
”
Tiêu Trạch kéo ghế, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Tiêu Trạch: “Anh ta không phải hung thủ, trên app giao hàng có ghi lại hành động của anh ta, anh ta ở cổng lớn chung cư dừng lại không đến một phút liền đi, không có thời gian phạm tội, làm xong ghi chép thì thả đi đi.
”
“Đã biết, đội trưởng.
” Lý Mông ấn động bút bi: “Đội trưởng, kế tiếp thẩm vấn ai? Thân nhân của ba nạn nhân và nhân chứng đều ở trong Cục cảnh sát.
”
“Trước tiên thẩm vấn thân nhân tiếp viên hàng không đi, vụ án này tương đối có nhiều manh mối, Trương Hải Diễm có hiềm nghi lớn nhất, bất quá cô ta không quá nguyện ý mở miệng, đến nhà cô ta cẩn thận lục soát lại một lần.
”
“Rõ, đội trưởng!”
*
Cố Nguyên ôm một tô mì gói ngồi trong góc văn phòng, trong thời gian chờ đợi, cậu đem toàn bộ án tử từ đầu tới đuôi sắp xếp lại một lần.
Mặc Lâm cũng úp một tô mì gói ngồi đối diện cậu: “Giải phẫu xong thi thể, cậu còn nuốt trôi không?”
“Thói quen.
” Cố Nguyên dựa thân mình lên ghế, kéo ra một chút khoảng cách.
Tổ điều tra hiện trường Nghiêm Cát bỗng nhiên ôm mì gói thò qua tới, ngồi ở bên người Cố Nguyên: “Hai người cảm thấy ai là hung thủ?”
Cố Nguyên: “Giả thiết hung thủ là Trương Hải Diễm, nếu tiếp viên hàng không là do cô ta giết, vậy cổ cần tới chung cư trước nhân viên giao hàng, hai nơi cách nhau 10 km, nếu đi xe thì đại khái mất nửa giờ, nếu cổ đến trước, hoàn toàn có thể giả làm nhân viên giao hàng cùng người chết nói chuyện, sau đó tiến vào phòng.
“Cổ có thể đi vào phòng, nhưng không nhất định có cơ hội hạ thuốc vào lon soda đi.
” Nghiêm Cát nói.
Xem hai người trò chuyện đến thân mật, Mặc Lâm bỗng nhiên chen vào nói: “Loại này khả năng đúng là rất nhỏ, nhưng không phải là không có khả năng, người chết có thể đi vào trong phòng tìm dụng cụ mở gói hàng, hoặc là cô ấy đưa lưng về phía hung thủ.
”
Cố Nguyên: “Loại thuốc ngủ này sau khi tiến vào trong cơ thể 15 phút sẽ khiến người chết ngất xỉu, sau đó hung thủ sẽ bắt đầu thực thi hành vi phạm tội.
”
Nghiêm Cát tựa hồ không quá tán thành: “Vậy làm sao bảo đảm người chết nhất định sẽ uống hết lon soda? Hơn nữa để cho nhân viên giao hàng ở trong nhà mình nghỉ ngơi hơn 15 phút?”
Mặc Lâm không nhanh không chậm nói: “Có lẽ, bọn họ xuất hiện mâu thuẫn, hoặc là xuất hiện tranh cãi, dẫn tới không thể tiến hành giao dịch! ! ”
Mặc Lâm cầm lấy bình nước khoáng trong tầm tay: “Con người lúc cảm xúc mất khống chế thường yêu cầu uống nước để bình tĩnh lại, nếu lúc này hung thủ đem soda đã pha thuốc ngủ đưa cho người chết, như vậy người chết rất có khả năng sẽ uống hết! ! ”
Nghiêm Cát: “Cái này cũng không đúng, nếu lớn nước soda đã được chuẩn bị từ trước thì khẳng định sẽ có dấu vết bị mở ra, người chết không phát hiện sao?”
Mặc Lâm cười nói: “Muốn kiểm tra một chút xem mặt trên có lỗ kim hay không?”
“Tôi cảm thấy cái tỷ lệ này thật sự quá nhỏ.
” Nghiêm Cát nói xong, ôm theo mì gói nhanh chóng rời đi.
“Cậu ta đi kiểm tra vật chứng.
” Mặc Lâm rất có hứng thú nhìn Cố Nguyên: “Được rồi, cậu có thể yên tĩnh mà ăn mì.
”.
Danh Sách Chương: