Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, Mặc Lâm đã phát hiện một ít manh mối, quan hệ giữa Cố Nguyên với người tên Ôn Tử Hàm này hình như cũng không giống như Cố Nguyên nói.
Mặc Lâm không xác định được thái độ của Ôn Tử Hàm đối với Cố Nguyên ra sao, nhưng anh có thể tin tưởng Cố Nguyên đối với Ôn Tử Hàm vốn dĩ không có tình cảm đặc biệt gì.
Bởi vì thích hay không thích một người, cơ thể và ánh mắt không thể nói dối.
Khi anh đến gần Cố Nguyên, cậu sẽ có biểu hiện ngượng ngùng, đỏ mặt và tim đập nhanh hơn, nhưng khi Ôn Tử Hàm tiếp cận, Cố Nguyên lại không có những phản ứng như vậy.
Cố Nguyên chưa bao giờ che giấu cảm xúc của chính mình, mọi cảm xúc cậu đều viết hết trên mặt, mà vẻ mặt của cậu nói cho Mặc Lâm biết: Cậu và y chỉ là bạn bè, nói y là bạn trai cậu chính là bởi vì muốn anh biết khó mà lui.
Cho nên Mặc Lâm thu hồi địch ý đối với Ôn Tử Hàm, đồng thời cũng tràn ngập tò mò với y.
Một loạt hành động của Ôn Tử Hàm giống như người lớn trong nhà bao che con cái, Mặc Lâm tôn trọng Cố Nguyên, đồng thời cũng tôn trọng những người bên cạnh cậu.
Nên dù anh không thích Ôn Tử Hàm truy vấn tình huống gia đình mình, anh vẫn nhất nhất trả lời.
Nhưng điều này không đại biểu anh sẽ không công khai biểu thị chủ quyền của mình với Cố Nguyên trước Ôn Tử Hàm, ít nhất anh muốn cho Ôn Tử Hàm biết anh không chỉ là đồng nghiệp, bạn bè, hàng xóm của Cố Nguyên mà là một tồn tại không thể thay thế với cậu.
Nghĩ đến đây, con ngươi đang nhìn chằm chằm vào giao diện trò chơi của Mặc Lâm bỗng nhiên trừng lớn, ngón tay linh hoạt điều khiển tay cầm vừa né tránh vừa tấn công, nhân vật của Cố Nguyên dần dần chống đỡ không nổi, liên tiếp lui về phía sau, mà Mặc Lâm giờ phút này giống như đang lên đồng, liên tục mấy chiêu ulti, chiêu chiêu trí mệnh, thậm chí không cho Cố Nguyên một cái thở dốc cơ hội.
Thân thể Cố Nguyên căng chặt lên, liên tục né tránh, nhưng thanh máu của cậu vẫn không ngừng giảm xuống, cậu hoàn toàn trở tay không kịp.
Trò chơi kết thúc, Cố Nguyên sửng sốt vài giây, ngẩn ngơ nhìn tay cầm trong tay mình......
Tại sao lại như vậy?
Trò chơi có vấn đề?
Những thao tác vừa rồi thật sự là của Mặc Lâm sao?
Cậu quay đầu, không một tiếng động nhìn Mặc Lâm, tối tăm trong ánh mắt càng thêm dày đặc.
"Lúc trước là anh cố ý bại dưới tay tôi?" Cố Nguyên thật sự không hiểu được hành động của anh.
Thao tác và cảm xúc của Mặc Lâm cùng mất khống chế, anh không muốn để Cố Nguyên thắng, bởi vì cậu nói dối.
Vì để anh biết khó mà lui, Cố Nguyên thậm chí có thể dùng đến loại biện pháp này.
Em ấy mong muốn thoát khỏi mình đến cỡ nào?
Anh tức giận không phải vì Ôn Tử Hàm, không phải vì Ôn Tử Hàm đặt tay lên vai Cố Nguyên, thậm chí không phải vì quan hệ thân mật giữa Ôn Tử Hàm và Cố Nguyên......
Anh tức giận là vì Cố Nguyên trước sau vẫn muốn rời khỏi anh, dùng hết mọi cách để rời khỏi anh!
Cảm xúc của anh hiện tại giống như lũ tràn bờ đê, như ngựa hoang thoát cương hoàn toàn không thể khống chế.
"Anh đi toilet một chút."
Mặc Lâm không trả lời câu hỏi của Cố Nguyên, anh buông tay cầm đi vào phòng tắm.
Ôn Tử Hàm quét xong, cầm chổi đi tới đứng trước TV, chắn hơn phân nửa màn hình trò chơi: "Tiểu Long Nhãn, dù gì hai ta cũng thân thiết như vậy, mấy chuyện quét nhà dọn cửa này đương nhiên là do tui làm, rốt cuộc thì ông cũng không tiện sai bảo người ngoài, đôi ta thân thiết hơn, tui biết nhất định là ông nghĩ như vậy, đúng không?"
Cố Nguyên: "Cậu chắn màn hình rồi."
Ôn Tử Hàm vội vàng dạt đang bên cạnh TV: "Không thì để tui đánh với ông vài trận ha?"
Cố Nguyên vừa thua, cậu lớn như vậy trước nay chưa từng thua ai, nhưng vừa rồi cậu lại thua chính thủ hạ bại tướng của mình!
Thật không thể chịu được mà!
Ôn Tử Hàm duỗi tay cầm lấy tay cầm lúc này Mặc Lâm dùng, Cố Nguyên lại ném tay cầm trong tay lên mặt bàn, cậu hít sâu một hơi, đứng lên khỏi sô pha, đút tay vào túi: "Tôi ra cửa hít thở tí không khí, cậu tự chơi đi."
Ôn Tử Hàm mới vừa cầm tay cầm lên lại thả xuống: "Làm sao vậy, không vui à?"
Cố Nguyên không nói chuyện, giận dỗi một mình.
"Nếu không chúng ta đi ra ngoài đi dạo?"
Cố Nguyên đá thùng rác bên chân: "Đi."
Ôn Tử Hàm cảm thấy có chút khó hiểu, quét nhà cũng quét rồi sao vẫn còn giận chứ: "Muốn chờ người anh em kia không?"
Lúc này Mặc Lâm đúng lúc từ trong phòng tắm đi ra, hình như anh vừa rửa mặt, tóc mái giữa trán hơi hơi ướt.
Cố Nguyên nhìn thoáng qua Mặc Lâm: "Không mang anh ta theo."
Ôn Tử Hàm vô cùng khó hiểu hỏi: "Hai ngươi vừa rồi không phải còn rất vui vẻ sao? Có chuyện gì vậy? Nói ra nghe thử xem, tui sẽ phân xử cho hai người! Hai người yên tâm, tui tuyệt đối là người nói lý lẽ!"
"Bởi vì có người nói dối, nhất định phải phạt, nên tôi không thể để người đó...!Thắng quá thoải mái." Khi Mặc Lâm nói những lời này thoạt nhìn thì thoải mái nhẹ nhàng, nhưng lại cố ý cường điệu năm chữ cuối cùng lại.
"Ô?" Ôn Tử Hàm cẩn thận cân nhắc lời nói của Mặc Lâm: "Người anh nói là Cố Nguyên?"
Cố Nguyên sửng sốt, cúi đầu, tóc mái rủ xuống che kín mắt.
Cố Nguyên rất nhanh liền nghĩ ra Mặc Lâm ám chỉ cái gì, cậu đã bị anh nhìn ra.
Chuyên gia tâm lí học tội phạm quả nhiên không dễ lừa như vậy......
Ôn Tử Hàm đã đoán được một ít manh mối, nháy mắt cảm thấy không khí có chút xấu hổ, vì thế liền ra một chủ ý "Hay là chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo...!giải sầu, sau đó uống chút rượu, chuyện này liền đi qua ha."
Sau khi Ôn Tử Hàm nói xong, cả hai người đều không trả lời.
Ôn Tử Hàm lại tiếp tục nói: "Nếu không thì chúng ta chỗ nào cũng đừng đi, ở nhà chơi, người anh em này đêm nay cũng đừng về, ở lại cùng nhau uống rượu, Cố Nguyên không thích đến chỗ đông người, chúng ta mua rượu về nhà uống."
Cố Nguyên xùy một hơi thật dài, sau đó ừ một tiếng.
Mặc Lâm cởi áo khoác, ném lên trên sô pha: "Cậu muốn uống thế nào?"
Anh vừa nói vừa nới lỏng cổ tay áo, khí thế cực mạnh.
Trong nháy mắt, Ôn Tử Hàm cảm thấy mình bị anh dọa sợ, nhưng rất mau y đã lấy lại được tinh thần: "Người anh em muốn uống chơi chơi là tới bến luôn?"
Cố Nguyên có chút không kiên nhẫn ngồi xuống sô pha, cậu có dự cảm không tốt.
Cậu sớm đã quen với cách sống của Ôn Tử Hàm, Ôn Tử Hàm thích náo nhiệt, thường xuyên đi uống rượu, party, mời khách khắp nơi, sau đó lại mời thêm bạn bè đến, ngày nghỉ còn bận hơn ngày công tác.
Có đôi khi Ôn Tử Hàm buổi sáng ra cửa, phải vài ngày sau mới trở về, cái bụng thoạt nhìn không lớn lắm khi rượu vào lại tựa như một cái động không đáy, buổi tối ở quán bar nhảy Disco, uống xong tăng đầu lập tức chạy tới KTV, vừa ca hát vừa vung tay nốc rượu, uống xong mấy thùng rượu còn chưa đã, vừa từ KTV ra lại vào cửa hàng ăn khuya, vừa ăn đồ nướng BBQ, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm đến sáu bảy giờ sáng, sau đó lại ăn thêm một dĩa đặc sản địa phương ở quán mì nhỏ, không quên gọi thêm bia, ăn uống no say mới bằng lòng về nhà ngủ.
Đương nhiên, những chuyện này đều là do Ôn Tử Hàm khoác lác với Cố Nguyên, Cố Nguyên cũng không tham dự bữa tiệc rượu nào với y, cậu cũng không rõ những câu này có mấy phần chân thật.
Hắn chỉ biết Ôn Tử Hàm khi được nghỉ là không chịu ngồi yên, y chịu ở nhà uống rượu đã là cực lực kìm nén.
"Đương nhiên là tới bến." Mặc Lâm nói: "Nhà tôi có mấy chai rượu, để tôi đi lấy."
Trong lúc Mặc Lâm về nhà mình lấy rượu, Ôn Tử Hàm mở app ra đặt một đống đồ ăn, Cố Nguyên nhìn thoáng qua món y chọn, nhíu nhíu mày: "Thêm mấy cái trứng cút."
"Hay thêm hai con chim cút nữa?" Ôn Tử Hàm vừa nói vừa đặt thêm hai con chim cút.
"Ba con." Cố Nguyên ngồi bên cạnh nhắc nhở y.
Bởi vì có ba người.
Ôn Tử Hàm bất đắc dĩ cười cười, sau đó nghiêng mặt, hướng Cố Nguyên bĩu bĩu môi, giọng nói chua chua: "Chỉ thêm hai con thôi, không thì ông đừng ăn."
Cố Nguyên sau khi nghe cũng không tức giận, thong thả đứng dậy đi đến ban công, kéo vali của Ôn Tử Hàm.
Tay Cố Nguyên mới vừa đặt lên thanh kéo vali, Ôn Tử Hàm đã biết cậu muốn làm cái gì, lập tức cảnh giác lên: "Ông muốn làm gì?"
"Vứt nó ra ngoài."
Cố Nguyên nói rất bình tĩnh, thoạt nhìn không giống đang nói giỡn.
"Buông ra." Ôn Tử Hàm nói: "Trong đó đều là đồ của ông!"
"Có ý tứ gì?" Cố Nguyên tỏ vẻ chính mình không có nghe hiểu.
"Quà cho ông á, ông có từng thấy tui ra cửa mà mang nhiều đồ như vậy chưa...!Ông không có lương tâm nhưng tui có đó!"
"Vậy cậu thêm một con chim cút nữa." Cố Nguyên nghiêm túc nói, có vẻ rất quyết đoán.
"Rồi rồi rồi, tui thêm, tui cho ông hai con!"
Cố Nguyên buông vali, Ôn Tử Hàm nhanh chóng kéo vali vào phòng cho khách, sau đó khóa cửa lại, cất chìa khóa vào túi mình.
"Ông muốn uống trà sữa không?" Ôn Tử Hàm đột nhiên hỏi.
Cố Nguyên: "Cái gì?"
"Cũng không thể để ông ngồi đó xem tụi tui uống, ông không phải thích uống trà sữa sao?"
Cố Nguyên sửng sốt một chút: "Không cần phiền như vậy, tôi uống với hai người."
"Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?" Ôn Tử Hàm gãi gãi đầu: "Ông không phải không uống rượu sao?"
"Hôm nay muốn uống thử."
Cố Nguyên nói xong xoay người đi đến bên cửa sổ.
Nhìn Cố Nguyên đứng bên cửa sổ ngẩn người, Ôn Tử Hàm đột nhiên hỏi: "Người anh em kia...!Có vẻ tức giận nhỉ...!Anh ta đã nhìn ra?"
"Phải."
Ôn Tử Hàm cảm thấy đầu đau đau: "Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy trời!"
"Cậu nghĩ như thế nào?"
Cố Nguyên không muốn nói chuyện, lúc này trong đầu cậu đang có hai người tí hon đang đánh nhau.
"Tui thấy...!Ông nên quyết định...!Một là chấp nhận...!Hai là dứt khoát cự tuyệt anh ta." Ôn Tử Hàm đưa ra kiến nghị của mình.
Lúc này Mặc Lâm cầm hai chai rượu tây bước vào phòng, Ôn Tử Hàm nhìn rượu trên tay anh, tự hỏi một lát, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: "Tuy rằng chúng ta đã vượt quá chi tiêu dự tính của đêm nay, nhưng hai chai rượu là không đủ, để tui đi xuống gọi mấy thùng bia lên, hai người chờ chút..."
Ôn Tử Hàm thay giày, sau đó ra cửa.
Mặc Lâm đứng ở cửa hỏi Cố Nguyên: "Bạn của em như vậy có thể uống rượu sao?"
Cố Nguyên vốn dĩ không muốn nói chuyện với anh, nhưng nếu anh đã mở miệng hỏi trước, cậu vẫn có thể cố mà trả lời.
Cố Nguyên ừ một tiếng, một lát sau, cậu lại bổ sung: " Chưa từng thấy cậu ta say."
Mặc Lâm bỗng nhiên cảm thấy quần áo trên người cởi quá qua loa.
Ôn Tử Hàm dẫn theo chủ quán đang dùng xe dỡ hàng đẩy bốn thùng bia vào phòng, hai người mở to bốn con mắt tròn tròn manh manh nhìn y.
"Dù sao cũng mới gặp lại nên tối nay uống ít thôi, bốn thùng chắc đủ rồi." Ôn Tử Hàm thanh toán tiền xong, ông chủ đặt bốn thùng bia vào góc tường, Ôn Tử Hàm cảm ơn, sau đó đi theo đóng cửa lại.
Cửa lớn vừa đóng, hai người trong phòng khách tức khắc cảm nhận được loại cảm giác có chạy đằng trời.
"Đêm nay Ôn thiếu gia tui bao, hai người cứ ăn thoải mái, chúng ta quẩy lên nào!".
Danh Sách Chương: