Cố Nguyên lặp lại trong đầu vài lần lời nói vừa nãy của anh: "Vì...!Vì sao lại tức giận?"
Mặc Lâm giữ nguyên tư thế ngồi vừa nãy, lười biếng gối lên cánh tay, chớp mắt hai cái: "Anh sợ thỏ con anh thích sẽ bị người khác để ý..."
Hôm nay anh ta dường như không quá bình thường, Cố Nguyên cảm thấy anh không giống như đang tức giận, ngược lại càng giống như đang làm nũng.
Cố Nguyên nhíu một chút mày: "Anh như thế này có tính là cảm xúc mất khống chế không?"
Cậu nhớ rõ lúc mới gặp Mặc Lâm, anh luôn mang bộ dáng ôn hoà, lời nói bình thản, khống chế chặt chẽ cảm xúc của chính mình, chưa từng mất kiểm soát bao giờ.
"Đều đã đến mức này, đương nhiên là tính!"
"Anh biết tôi không quá am hiểu việc phân tích tình cảm của con người, anh tìm lầm người để nói rồi." Cố Nguyên mở ngăn kéo bàn trà, lấy ra một tấm danh thiếp: "Lần sau nếu có vấn đề về phương diện này, anh có thể trực tiếp tìm người này cố vấn."
Cố Nguyên đưa Mặc Lâm tấm danh thiếp lần trước tiến sĩ Chu đã đưa cho cậu, Mặc Lâm nhận lấy, nhìn thoáng qua: "Trung tâm cố vấn tâm lý tiến sĩ Chu?"
"Anh không nghĩ rằng mình có nhu cầu về phương diện này...!Em quên...!Anh cũng học tâm lý học..."
"Vậy vừa lúc, hai người có thể tham thảo lẫn nhau hoặc bàn luận chuyên sâu gì đó."
Mặc Lâm nhìn biểu tình "tôi không biết, tôi không hiểu" của đối phương, bỗng nhiên có chút xúc động muốn tử hình cậu ngay tại chỗ, anh xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại, một lát sau, anh giống như nghĩ tới chuyện gì đó rất thú vị, khóe môi câu lên, cười thành tiếng.
Tại sao chỉ cần đến gần Cố Nguyên, EQ của mình liền không nhạy nữa nhỉ?
Vừa nãy Mặc Lâm còn đang suy nghĩ vì sao Cố Nguyên lại hào phóng quyên một số tiền lớn như vậy cho Lý Mông, còn tri kỷ xử lý miệng vết thương cho cậu ta......!Có phải cậu có ý gì với Lý Mông không?
Lúc Cố Nguyên giải phẫu thi thể, tổ vật chứng không đủ người lại để cho Lý Mông đi hỗ trợ chụp ảnh, Mặc Lâm cảm thấy không yên tâm, liền dời lịch một cuộc họp video, đến phòng giải phẫu ngồi ba giờ chỉ để quan sát hai người kia.
"Anh hình như đã suy nghĩ nhiều quá thì phải, em ngay cả chút động tâm cũng không có..."
Cố Nguyên cảm thấy đối phương đang nói mình EQ thấp, lông mày lập tức nhăn lại, mặt xụ xuống, đi đến trước cửa phòng trộm, dùng sức kéo cửa, gió lạnh đột nhiên thốc vào trong phòng.
"Ra ngoài."
Hai chữ lạnh như băng từ trong miệng Cố Nguyên nhảy ra.
Mặc Lâm phản ứng lại, cảm thấy chính mình hình như lại đánh vào chỗ hiểm của đối phương, gãi gãi đầu, sờ sờ túi.
Xong đời!
Hôm nay ra cửa không mang kẹo!
Dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Nguyên, anh chậm rì rì đi tới cửa: "Anh muốn hỏi em một vấn đề..."
"Có rắm liền phóng!"
"Lúc em tức giận, có phải chỉ cần ăn gì đó thì sẽ thấy tốt hơn không?"
Con người khi tức giận đều có nhu cầu được phát tiết ra ngoài, nếu vẫn luôn nghẹn trong lòng rất dễ suy nghĩ mông lung, người đã từng chịu tổn thương tâm lý như Cố Nguyên có đôi khi còn yếu ớt hơn những gì người khác có thể tưởng tượng, một chút cảm xúc tiêu cực cũng có khả năng dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền.
"Tuy rằng hôm nay anh không mang kẹo, nhưng có thể cho em cắn một chút...!Hương vị của anh hẳn là sẽ không kém hơn kẹo đâu!"
Mặc Lâm nâng cánh tay mình lên, cơ bắp đẹp đẽ xuất hiện trước mắt Cố Nguyên, mùi hương sữa tắm thanh mát thoang thoảng...
Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn sang nơi khác: "Xin hãy tự trọng."
Mặc Lâm cúi đầu cười một cái, phát hiện lỗ tai đối phương lại bất tri bất giác ửng hồng, cánh tay đang nâng lên kia bỗng nhiên xoay một cái, chống tay đè ép Cố Nguyên lên tường: "Giữa hai ta không cần xa lạ như vậy..."
Hơi thở của anh dừng trên trán Cố Nguyên, mang theo mê hoặc.
Cố Nguyên cảm thấy mình cần phải nói chuyện rõ ràng với anh, mờ ám như vậy cũng không phải là chuyện gì tốt!
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mặc Lâm, cố gắng làm chính mình trông tự tin mười phần, nhưng ngay lúc đối diện với đối phương thì trong nháy mắt lại xìu xuống......
Mặc Lâm cười tủm tỉm, trong mắt loè loè ánh sáng, ánh mắt dịu dàng như mặt nước hồ thu đang nhộn nhạo, lại thoải mái trong trẻo như làn gió đêm đang reo mừng.
Làn gió đêm kia đột nhiên quét qua tim Cố Nguyên, làm cậu không kịp phòng ngừa.
Cố Nguyên cảm thấy rất khó để hình dung cảm xúc hiện tại của mình, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc kia linh hồn như đã rời khỏi thể xác, đại não nháy mắt trống rỗng.
Mặc Lâm cười cười nhìn cậu: "Muốn nếm thử một chút không?"
Tầm mắt mất đi tiêu điểm còn chưa hội tụ lại, ngay sau đó một cái hôn nhẹ như lông chim lại rơi lên môi cậu, nhẹ nhàng như gió xuân, mạnh mẽ như xoáy lốc......
Cố Nguyên chậm chạp không phản ứng lại được, loại cảm xúc không an phận này làm tim cậu nhảy lên kịch liệt, thân thể cậu căng chặt lùi về sao, ngón tay không tự giác bám chặt vào tường......
Vì sao mình lại không đẩy anh ta ra?
Cậu giơ một bàn tay muốn đẩy đối phương ra, lại bị Mặc Lâm bắt được, nhẹ nhàng áp lên mặt tường.
Cảm nhận được Cố Nguyên không có phản kháng, Mặc Lâm càng thêm xác định tâm ý của cậu, cơ thể em ấy so với suy nghĩ thành thật hơn nhiều!
Quyền hạn thân mật rõ ràng đã mở ra cho anh, lại còn nghiêm trang nói muốn bảo trì khoảng cách, nhưng anh mới thử một chút liền hiện nguyên hình nha.
Mặc Lâm chậm rãi buông môi cậu ra, khóe miệng tươi cười đắc ý: "Xem ra biện pháp này không tồi!"
Cố Nguyên đã cảm giác được sự khác thường trong lòng mình, nhưng cậu không có tâm tư để làm rõ tại sao mình lại như vậy, giờ phút này cậu chỉ muốn nghe thử đối phương tính toán giải thích chuyện này như thế nào.
"Tại sao anh lại làm vậy?"
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nâng cằm Cố Nguyên, ngữ khí cực kỳ ái muội: "Hiện tại trên môi em có ấn ký của anh..." Mặc Lâm vừa nói, ngón cái vừa dừng trên môi đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve nơi mình vừa hôn xuống: "Về sau em chính là người của anh!" (Masrhia: Cái vibe tổng tài trung nhị dì dị nè trời ಡ ͜ ʖ ಡ))
Cố Nguyên nói thầm trong lòng: Anh đang mơ tưởng cái gì vậy!
"Anh biết cái động tác vừa rồi trao đổi bao nhiêu vi khuẩn không?!" Cố Nguyên bỗng nhiên ném tay anh ra: "Anh cần về nhà bình tĩnh lại đấy!"
Mặc Lâm bị cậu đẩy ra khỏi cửa, ngay sau đó "Phanh" một tiếng, cửa bị đóng lại, đèn cảm ứng ở hành lang nháy mắt sáng lên.
Mặc Lâm tâm nói:......!Trở mặt thật nhanh!
Cố Nguyên đóng cửa vọt vào phòng ngủ dùng chăn bọc kín chính mình lại, một lát sau, cậu kéo góc chăn, lộ ra cái đầu nhỏ, sau đó ngoan ngoãn ra khỏi giường, đến phòng tắm sấy tóc......
Cậu vừa sấy tóc vừa nhíu mày, rồi bỗng đột nhiên ném máy sấy trong tay đi......
Người này có độc sao?
*
Mặc Lâm mới vừa leo lên giường liền hắt xì hai cái, anh xoa xoa mũi, đoán rằng nhất định là Cố Nguyên đang điên cuồng mắng mình.
Nghĩ đến đây anh đắc ý cười một cái, ha ha hi hi nằm xuống giường, lại bỗng nhớ ra mình đã quên nói cho Cố Nguyên là mình dọn đến sát vách cậu, vì thế cầm lấy di động gửi cho đối phương một tin nhắn.
Mặc Lâm: 【 Là hàng xóm mới của em, anh mời em bữa sáng ngày mai cùng ăn nhé? 】
Cố Nguyên một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu vẫn đang chiếu lại hình ảnh vừa rồi, mặt đỏ tim đập còn chưa rút đi, bỗng nhiên thấy Mặc Lâm gửi tin nhắn tới, tim lại bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
Hàng xóm mới là ý gì?
Cố Nguyên: 【 Hàng xóm mới? 】
Mặc Lâm thấy đối phương nhắn lại liền nhếch môi cười: 【 Vì tiện cho em sang thăm, anh vừa dọn tới cách vách nhà em.
】
Cố Nguyên:!
- Wattpad Masrhia-
Buổi sáng hôm sau.
Cố Nguyên đang đánh răng bỗng nhiên có người gõ cửa.
Cậu ghé sát vào mắt mèo, phát hiện người đang đứng ở cửa chính là Mặc Lâm.
Cố Nguyên đỏ mặt: "Anh tới làm gì?"
"Anh làm bữa sáng, em muốn ăn cùng không?" Mặc Lâm lười biếng nói, âm cuối kéo dài ra.
"Không ăn."
"Vậy anh cho vào hộp tiện lợi nhé, tới cục lại đưa em."
Tay Cố Nguyên đang đánh răng bỗng nhiên dừng lại, nếu có người thấy anh ta mang bữa sáng cho mình, khẳng định là sẽ bị hỏi, đến lúc đó chỉ càng phiền thêm...
Nghĩ đến đây, Cố Nguyên trực tiếp mở cửa, trong tay cầm một cái bàn chải điện màu đen, bọt kem còn vương trên khóe miệng.
Mặc Lâm nhìn dáng vẻ này của cậu, nhịn không được cười một cái, duỗi tay xoa xoa đầu cậu: "Muốn anh mang sang đây cho em không?"
Cố Nguyên không muốn nói chuyện với anh, xoay người đi vào phòng tắm.
Mặc Lâm đặt bữa sáng lên khay, mang sang nhà Cố Nguyên, sau đó kéo ghế bàn ăn ra ngồi vào, vừa ăn bữa sáng vừa trả lời tin nhắn chưa đọc trong di động.
Cố Nguyên rửa mặt xong, vài sợi tóc bị nước làm ướt, có chút ướt át đáng yêu.
Cậu đứng trước bàn ăn dùng khăn giấy lau tay, phát hiện bữa sáng trên bàn tương đối không tồi, có sandwich và sữa bò, nhưng món trứng chiên này......
Thế mà lại là hình trái tim...
Đầu óc người này bị vào nước rồi!
Mình sao có thể ăn cái bữa sáng do tên não tàn này làm được!
5 phút sau......
Cố Nguyên cắn một ngụm hơn nửa miếng trứng chiên hình trái tim, Mặc Lâm ngồi đối diện cậu lộ ra nụ cười từ phụ ấm áp......
- Wattpad Masrhia-
9 giờ sáng, Cố Nguyên nhận được báo cáo bệnh lý của phòng thí nghiệm.
Bởi vì Cố Nguyên khi giải phẫu thi thể phát hiện tuyến tuỵ nạn nhân có vật tăng trưởng không bình thường, liên hệ đến việc nạn nhân cắt bỏ toàn bộ dạ dày, cậu hoài nghi vật tăng trưởng không bình thường trong tuyến tuỵ có thể là khối u tái phát, cho nên lấy một ít vật bất thường đưa đến phòng thí nghiệm làm xét nghiệm bệnh lý.
Kết quả sinh thiết cũng chứng minh phỏng đoán của cậu, thật sự là khối u tái phát.
(Masrhia: Sinh thiết là một xét nghiệm y khoa thường lấy mẫu tế bào hoặc mô để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh.
Các mô được kiểm tra dưới kính hiển vi và có thể được phân tích về mặt hóa học.
Sinh thiết là phương pháp đánh giá bệnh chính xác nhất sau khi các phương pháp đơn giản hơn như xét nghiệm, siêu âm, nội soi, chụp ảnh...!không đủ để đánh giá toàn diện tình hình.)
Cậu đem kết quả xét nghiệm sinh thiết và ảnh chụp giải phẫu tuyến tuỵ gửi cho chuyên gia về ung thư Ôn Tử Hàm, muốn nghe ý kiến của y.
Một lát sau, cậu nhận được điện thoại của Ôn Tử Hàm.
"Tôi đã xem ảnh chụp và báo cáo sinh thiết cậu gửi, loại tình huống này đích xác thuộc về khối u tái phát, nơi phát ra tế bào ung thư nơi là dạ dày, hơn nữa tuyến tuỵ thoạt nhìn rất giống đã bị viêm sau xạ trị, chứng viêm còn đang tiến triển, hẳn là vẫn đang trong quá trình trị liệu."
Cố Nguyên vừa định đem tin tức này nói cho Tiêu Trạch đã nhận được tin nhắn Tiêu Trạch gửi trong diễn đàn.
Tiêu Trạch: 【10 phút nữa mở họp.
】.
Tiêu Trạch muốn tổ chức một cuộc họp để mọi người phát biểu một chút cái nhìn của từng người với vụ án này.
Đến phiên tổ pháp y, Cố Nguyên nửa ngày không có phản ứng, phát biểu trước đám đông, đây là cơn ác mộng đáng sợ nhất đối với một người mắc chứng sợ hãi xã giao như cậu!
Mặc Lâm ngồi bên cạnh vươn tay cầm lấy bàn tay đặt dưới bàn của cậu, nghiêng đầu nói khẽ: "Đừng khẩn trương, chậm rãi nói...".
Danh Sách Chương: