Hoa Hoa là con mèo cưng của Tống Nhược Kỳ, ba người bà Tống suýt chút nữa bị cô dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, trong lòng bà Tống còn sợ hãi, bà ta ra vẻ thân thiết đưa tay khoác lên cánh tay Tống Hân Nghiên.
Lúc Thẩm Duệ không chú ý, bà ta hung hăng nhéo cô một cái, trừng mắt nhìn cô cảnh cáo: “Con nhóc chết tiệt này, vẫn còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm cơ à?”
Tống Hân Nghiên đau đến mức hít sâu vào, cô nghĩ cô chắc chắn là được mẹ kế sinh ra, nếu không tại sao mẹ luôn giúp đỡ Tống Nhược Kỳ, cho dù cô ta làm nhiều chuyện không thể tha thứ mà bà ta vẫn bảo vệ cô ta như thế.
Mà cho dù cô có hiếu thảo cỡ nào, cuối cùng nhận lại chắc chắn chỉ là sự coi thường của bà ta.
Cô dùng sức vung tay bà ta ra, mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần, giễu cợt nói: “Có một số người làm ra những chuyện không biết xấu hổ, lúc làm thì vui vẻ, sao lại không nghĩ tới lúc thỏ nóng nảy cũng biết cắn người?”
Tống Nhược Kỳ tức giận đến nỗi khuôn mặt tươi cười lúc đỏ lúc tái, hai tay cô ta siết chặt thành quyền, móng tay vừa mới làm “phập” một tiếng bị gãy trong lòng bàn tay, cô ta cắn chặt răng, đang định đứng lại thì lại bị bà Tống dùng ánh mắt ngăn lại.
Thẩm Duệ ngồi trên ghế sô pha, sao anh lại cảm nhận được bầu không khí trong phòng khách có chút quỷ dị, anh nhìn Tống Hân Nghiên, khó hiểu nói: “Người nào làm chuyện không biết xấu hổ khiến em tức giận như thế? Em nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giúp em hết giận.”
Tống Hân Nghiên hoài nghi quan sát anh, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm không thấy đáy, cô rất khó thăm dò ra suy nghĩ thật sự của anh.
Lúc này, anh đang nhìn thẳng vào cô, giống như có thể hiểu rõ lòng người, làm cho cô cảm thấy có một áp lực vô hình không dám nhìn thẳng vào anh, khó khăn lắm mới có thể dời tầm mắt.
Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần ngay cả một sinh mệnh cũng đã tạo ra, anh còn bình tĩnh như thế, là thật sự không biết hay giả vờ không biết? Nếu thật sự không biết, chỉ có thể nói rõ anh quá ngu xuẩn, nếu giả vờ không biết, vậy lòng dạ của người đàn ông này sâu đến đáng sợ.
Thử hỏi, trên đời này có người đàn ông nào biết được vợ mình cắm sừng mình mà còn có thể bình tĩnh như vậy không?
Tống Hân Nghiên nhìn mãi cũng không thể hiểu được Thẩm Duệ, cũng đoán không ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì, anh có thể có địa vị như ngày hôm nay cũng không phải chuyện ngẫu nhiên.
Một nhà kinh doanh khôn khéo như vậy, há lại bị Tống Nhược Kỳ đùa bỡn trong lòng bàn tay được?
“Sáng sớm nay lúc ra khỏi cửa, cháu gặp phải một con chó điên cứ luôn sủa về phía cháu, cháu nghĩ ném một cái bánh bao cho nó thì coi như xong, kết quả nó đã nhận được bánh bao vẫn còn muốn cắn cháu.” Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ buông tay, có ý riêng mà nhìn Tống Nhược Kỳ.
Thẩm Duệ ngấm ngầm chịu đựng cười: “Còn có chuyện thế này à?”
“Đúng vậy, chú nói có phải không biết xấu hổ không?”
“Quả thật rất không biết xấu hổ, lần sau em gặp lại thì cứ trực tiếp ném đá nó, để cho nó biết em không phải dễ chọc.”
“Cháu lại không dám làm vậy, ngộ nhỡ nó xông lên cắn cháu một cái, cháu lại phải đi tiêm phòng dại, tốn kém vào những cái không đáng.”
Nghe bọn họ kẻ tung người hứng, Tống Nhược Kỳ tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, con tiện nhân Tống Hân Nghiên này lại dám thầm mắng cô ta là một con chó điên.
Món nợ này cô ta nhớ kỹ, chờ cô ta thoát khỏi Thẩm Duệ, sau khi gả cho Đường Diệp Thần, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!
Ánh mắt Đường Diệp Thần thâm trầm lưỡng lự nhìn trên người Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ, cuộc đối thoại của hai người không có gì đặc biệt nhưng lại ấm áp đến mức khiến người ta khó chịu.
Hơn nữa tại sao cô lại cười ngọt ngào với chú Tư như vậy? Cô đang cố quyến rũ chú ấy sao?
Đường Diệp Thần càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, anh ta đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Hân Nghiên, em đi ra đây với anh một chút.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy ánh mắt Đường Diệp Thần nặng nề nhìn mình chằm chằm, cô cười lạnh rồi lập tức đi ra ngoài với anh ta, cô còn sợ anh ta sao? Cô vừa đứng dậy, anh ta đã xoay người đi ra phía ngoài biệt thự..
Danh Sách Chương: