Nhà hàng đột nhiên trở nên yên tĩnh, lúc Tống Hân Nghiên gặp Thẩm Duệ lần đầu tiên cũng không nói nên lời.
Vốn dĩ là một chủ đề vô cùng lúng túng, bỗng nhiên cô không thấy xấu hổ nữa bởi vì có người còn ngại hơn cô.
Cô híp hai mắt, cười như không cười liếc anh, tay chống cằm suy đoán: “Thật ra tối hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì nhỉ? Anh nói dối có chuyện là muốn tôi chịu trách nhiệm đúng không?”
Ngày thường ánh mắt cô vốn đã rất quyến rũ, lúc này hơi híp lại càng thêm thu hút, khiêu khích trái tim của anh ngứa ngáy khó chịu.
Ánh nhìn mị hoặc, có lẽ dùng để miêu tả ánh mắt của cô lúc này.Thẩm Duệ giẫm lên nền gạch chậm rãi đi về phía cô, ánh nắng từ cửa sổ chiếu xuống tạo thành vầng sáng mờ ảo xung quanh người anh.
Cô nghi ngờ khả năng của anh không chỉ một hai lần, anh ước gì có thể tự mình chặn miệng cô.
Nhưng lại không nỡ để cô gánh tiếng xấu ngoại tình trên lưng.
Anh bước đến trước mặt cô, cúi đầu sát bên vành tai khéo léo của cô, những ngón tay thon dài chạm khẽ lên ngực cô, nói: “Hân Nghiên, em có muốn soi gương, đếm xem anh đã để lại bao nhiêu dấu vết trên người em không? Nếu em vẫn không nhớ, tôi không ngại cùng em ôn lại quá trình đêm qua.”
Khuôn mặt Tống Hân Nghiên nóng lên, hai má đỏ bừng, nếu so về độ mặt dày, chắc chắn anh bỏ xa cô mấy con phố.
Cô cắn răng, dùng sức đẩy anh ra, cầm đũa tức giận nói: “Trong lúc ăn không được nói chuyện, ăn xong thì mau rời đi.”
Thẩm Duệ cười khẽ, cô nhóc kia nói không lại thì nổi giận, thực sự quá đáng yêu.
Anh không định chọc giận cô nữa, kẻo lại bị cô cho vào sổ đen.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, suy nghĩ một lúc rồi nhắc lại chuyện cũ: “Hân Nghiên, chuyện lần này em phải nhớ kỹ trong đầu, về sau nhà họ Tống đưa tới đồ vật gì thì em đừng chạm vào.
Nếu không biết cách xử lý như thế nào thì gọi điện cho tôi, biết chưa?”
Động tác ăn cơm của Tống Hân Nghiên dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn quen thuộc, thật lâu sau vẫn không lên tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Thẩm Duệ thấy cô không đáp lời cũng không cưỡng ép, anh cầm đũa trên bàn lên, gắp cho cô một đũa rau thì cô đã buông đũa, đẩy ghế đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, anh từ từ ăn.”
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng buồn bã của cô, bị người thân thiết nhất đâm sau lưng, anh cảm nhận được nỗi đau giằng xé trong trái tim cô.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô chỉ biết ngấm ngầm chịu đựng, không nói một lời, tự mình liếm láp miệng vết thương, sau đó nhờ thời gian chữa lành, thật sự rất ngốc!
Tống Hân Nghiên nằm trên giường, nước mắt chảy dài trong vô thức.
Biết mình xảy ra quan hệ với Thẩm Duệ, cô không khóc, cô chỉ cảm thấy mờ mịt và bối rối không biết làm gì.
Bị Đường Diệp Thần tát, bị anh ta mắng là đồ đĩ, cô cũng không khóc, chỉ cảm thấy thật thê lương.
A, Tống Hân Nghiên, nhìn người đàn ông cô yêu năm năm qua, hóa ra bản chất đối phương chính là như thế.
Mãi đến khi Thẩm Duệ nói với cô rằng cô bị bỏ thuốc, là phản ứng dây chuyền của súp gà và hương thơm.
Cô cho rằng trái tim mình đã chết lặng nhưng vẫn cảm thấy đau đớn không thể chịu đựng được.
Hạnh phúc mấy ngày qua, tất cả đều tan thành bọt nước.
Cô chợt bừng tỉnh, hóa ra chỉ khi cô có giá trị lợi dụng thì bà Tống mới chịu hạ thấp tư thế chiều theo ý cô.
Nhưng tại sao cô lại không thể học được cách thông minh chứ?
Cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra, Thẩm Duệ đứng cạnh cửa, ánh mắt dừng trên người phụ nữ nhỏ bé đang cuộn mình trên giường quay lưng về phía cửa.
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô cuộn mình như thế này, giống như cô vẫn còn đang trong bụng mẹ.
Lòng anh khẽ thắt lại, chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh giường, cảm nhận được rõ ràng lưng cô lập tức cứng đờ.
Anh cười khổ, cầm chiếc khăn bọc đá lạnh nhẹ nhàng xoa gò má sưng tấy của cô.
Anh đá giày, lên giường nằm xuống sau lưng, duỗi tay ôm cô.
Cảm nhận cơ thể mềm mại trong vòng tay cứng ngắc, anh ngừng cử động, trong miệng như ngậm thuốc đắng, dịu dàng nói: “Ngủ đi, tôi ở đây với em, chờ em ngủ rồi tôi sẽ đi.”
Tống Hân Nghiên biết hành vi hiện tại của cô rất đáng xấu hổ, nhưng cô không còn đủ sức để từ chối sự dịu dàng của anh, hãy để cô tham lam một lúc thôi, chỉ một chút là tốt rồi.
Cơ thể mềm mại trong ngực dần dần thả lỏng, cho đến khi hơi thở đều đều và kéo dài truyền đến, Thẩm Duệ chống người ngồi dậy.
Ánh mắt lưu luyến của anh dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang chườm khăn lạnh, bọc gối đã ướt đẫm một mảng lớn, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.
Cô đau lòng, vì “lên giường” với anh hay vì Đường Diệp Thần?
Nghĩ đến cái sau, sự dịu dàng trong mắt anh lập tức bị băng giá bao trùm.
Thẩm Duệ trở lại công ty, cả người mang theo sát khí giống như bật mode chiến thần báo thù, khác hoàn toàn người đàn ông nho nhã như gió xuân lúc sáng.
Mọi người trong phòng thư ký lập tức bật báo động cấp một, cẩn thận từng li từng tí phục vụ ông lớn, sợ bị vòi rồng quét đến.
Giám đốc bộ phận thiết kế chưa bị xử lý lúc sáng may mắn tránh được một kiếp, cho rằng đã thuận lợi qua kiểm tra rồi thì lại bị Thẩm Duệ gọi vào văn phòng phê bình nghiêm khắc.
Mọi người ai cũng nhìn ra tâm trạng Thẩm Duệ không tốt, đặc biệt không tốt!
Đúng là tâm tình Thẩm Duệ đang rất tồi tệ, trước mặt cứ hiện lên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt kia, cơ bản không thể bình tĩnh làm việc được.
Anh đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Mỗi khi tâm trạng buồn bực, chỉ cần anh đứng ở đây, nhìn tòa tháp cao nhất ở Đồng Thành phía xa, anh sẽ từ từ bình tĩnh trở lại.
Nhưng hôm nay, anh làm thế nào vẫn không thể bình tĩnh nổi, trong lòng như có lửa đốt, dằn vặt khó chịu.
Nghiêm Thành gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc Thẩm, bà Đổng, CEO Nghiệp Chi Phong gọi điện thoại hẹn anh cùng nhau ăn cơm tối, anh nghĩ thế nào?”
“Không rảnh!” Giọng điệu của Thẩm Duệ vô cùng gay gắt.
Nghiêm Thành rụt cổ, biết tâm tình anh đang không tốt, không dám khiêu khích anh: “Tôi hiểu rồi.” Anh ta đang định mở cửa đi ra ngoài thì Thẩm Duệ đã ngăn lại.
“Chờ đã.” Thẩm Duệ xoay người, chậm rãi đi trở lại bàn làm việc, ánh mắt sắc bén: “Nghe nói ngân hàng gia hạn cho nhà họ Tống năm ngày?”
Nghiêm Thành sửng sốt, anh ta vừa nhận được tin, tổng giám đốc Thẩm đã biết được.
Anh ta vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc Thẩm, bà chủ tập đoàn Khải Hồng đã tự mình đến ngân hàng nói chuyện với chủ tịch Hà.
Nhà họ Nhan cũng khá có mặt mũi ở Đồng Thành, hơn nữa cộng thêm danh tiếng của nhà họ Thẩm, ngân hàng nhân nhượng, thư thả năm ngày.”
Thẩm Duệ nheo mắt lại, chế nhạo: “Để giữ được nhà họ Tống, cô ta cũng vất vả nhỉ.” Năm ngày? Nợ một khoản tiền lớn như vậy, dù có thư thả cho nhà họ Tống năm mươi ngày cũng không thể gom góp được.
Nghiêm Thành không dám lên tiếng, anh ta không đoán được Thẩm Duệ có ý gì.
“Nếu bọn họ đã không biết điều như vậy thì đừng trách tôi vô tình.” Vốn dĩ Thẩm Duệ chỉ muốn dạy cho nhà họ Tống một bài học, có tác dụng rung cây dọa khỉ.
Ai ngờ hết lần này đến lần khác bọn họ lại không biết suy nghĩ, động vào người của anh, vậy thì anh không cần phải nương tay.
Thẩm Duệ mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Nghiêm Thành.
“Gửi nặc danh tập tài liệu này cho Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, nhà họ Tống phải biến mất khỏi Đồng Thành.”
Tim của Nghiêm Thành run lên, nhận lấy tài liệu nói: “Vâng, tổng giám đốc Thẩm.”
“Còn nữa, gọi điện thoại cho bà Đổng, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ.” Anh vẫn nhớ biểu hiện không thích hợp của Tống Hân Nghiên khi nhìn thấy Đổng Nghi Tuyền ở buổi tiệc rượu hôm ấy.
Trực giác mách bảo anh chắc chắn giữa Tống Hân Nghiên và Đổng Nghi Tuyền phải có mối quan hệ nào đó.
………….
Tống Hân Nghiên mơ màng tỉnh dậy, nắng chiều chạng vạng xen qua cửa sổ nhảy nhót trong phòng.
Cô ngồi dậy, có thứ gì đó trên mặt rơi xuống, mát mát lạnh lạnh.
Cô cúi đầu nhìn, chiếc khăn lông màu hồng nhạt đang nằm trên đùi, đá bên trong đã tan chảy.
Cô cầm khăn đứng dậy bước xuống giường, điện thoại đầu giường khẽ rung, màn hình sáng lên.
Cô sững người một lúc, cầm điện thoại lên, màn hình nhắc nhở có tin nhắn mới, cô bấm vào.
“Nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng suy nghĩ nhiều, tất cả đều có tôi!”
Ký tên: Anh tư.
Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn hai chữ anh tư, không hiểu sao lại nhớ đến nụ hôn mờ ám xen lẫn một tia dục vọng trên xe khi anh đưa cô về vào buổi sáng, vành tai cô ngay lập tức đỏ bừng.
Cô thả điện thoại về lại tủ đầu giường, không trả lời, cầm khăn lông, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Tống Hân Nghiên giặt sạch khăn rồi treo lên giá, lúc xoay người suýt nữa đã bị Hàn Mỹ Hân đứng sau lưng dọa sợ chết khiếp.
Cô ôm trái tim đang đập thình thịch, hoảng sợ thở dốc: “Mẹ ơi, cậu đi đường không phát ra tiếng à? Về lúc nào vậy?”
Hàn Mỹ Hân chỉ đôi mắt gấu trúc to tròn trên mặt, nhìn cô bằng vẻ mặt u oán: “Hân Nghiên, để tớ kể cho cậu nghe, mặt mũi tớ mất sạch rồi.”
“Cái gì?” Tống Hân Nghiên khó hiểu nhìn cô ấy.
“Hôm nay tớ nhào lên người khách hàng.” Hàn Mỹ Hân khóc không ra nước mắt, đập đầu vào tường.
Đến bây giờ cô ấy vẫn không thể tin được bản thân lại chủ động nhào lên người một người đàn ông, hơn nữa người đó còn không phải là người cô ấy thích.
Rốt cuộc cô ấy gặp quỷ gì chứ, cứ thể lao lên, nghĩ đến dáng vẻ cay nghiệt xấu tính của người đàn ông kia, thật sự quá xấu hổ.
Tống Hân Nghiên ngay lập tức nghĩ đến món súp gà bọn họ đã uống mấy ngày nay, chẳng trách đêm hôm đó khi Thẩm Duệ hôn mình thì còn chủ động hôn lại anh, hóa ra là do canh gà.
“Mỹ Hân, trước tiên cậu đừng kích động, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.” Tống Hân Nghiên nhìn cô ấy cứ đập đầu vào tường cũng cảm thấy rất đau.
Kéo Hàn Mỹ Hân ngồi xuống sô pha, Tống Hân Nghiên cảm thấy vô cùng có lỗi với cô ấy.
Nếu không phải cô lôi kéo Mỹ Hân uống canh gà cùng với mình thì cô ấy đã không bị liên lụy rồi, cô dè dặt nói: “Mỹ Hân, nói cho tớ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
“Tớ cũng không biết! Hôm nay tớ đến tập đoàn Bạc thị để thảo luận về việc gia hạn hợp đồng, trước đây đề bàn với tổng giám đốc bên dưới, lần này lại bị yêu cầu nói chuyện trực tiếp với chủ tịch Bạc Mộ Niên.
Cậu biết người này chứ, người đàn ông độc thân hoàng kim ở Đồng Thành, nổi tiếng chẳng kém gì chú tư chồng của cậu.” Hàn Mỹ Hân còn nhớ rõ lúc cô ấy bước vào văn phòng chủ tịch, Bạc Mộ Niên đang đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, một bộ tây trang màu đen vừa vặn ôm trọn lấy dáng người hoàn mỹ của anh ta, thoáng tỏa ra hơi thở cấm dục, thu hút cô ấy tới gần.
Tống Hân Nghiên chợt nhớ đến gương mặt đẹp trai nhưng lạnh nhạt kia, khẽ gật đầu.
“Chính là anh ta, tớ bỗng nhiên nhào về phía anh ta, sau đó bị anh ta tức giận ném ra khỏi văn phòng, còn nói về sau chó và Hàn Mỹ Hân đều không được phép đến gần anh ta trong phạm vi năm mươi mét.” Hàn Mỹ Hân nhớ lại cảnh mấy thư ký trong văn phòng chủ tịch chỉ trỏ mình chỉ thấy xấu hổ muốn chết, cô ấy chưa bao giờ mất mặt như vậy cả.
Người đàn ông kia hôn cô ấy rồi sờ soạng cho đã, thế mà cuối cùng lại xếp cô ấy vào hàng ngũ chó, đúng là quá đáng.
“Phụt!”
Tống Hân Nghiên thề cô thực sự không cố ý cười.
Bạc Mộ Niên trông lạnh lùng nhưng cô không ngờ anh ta lại độc mồm độc miệng như vậy.
Tội nghiệp Mỹ Hân, nếu biết món canh gà có vấn đề, liệu cô ấy có đến nhà họ Tống bắt bà Tống làm thịt hay không?
Hàn Mỹ Hân đá vào chân cô: “Cậu còn cười được à, đúng là đồ vô lương tâm.”
Tống Hân Nghiên nén cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tớ bị đã bị nhân viên bảo vệ của Bạc thị đuổi ra khỏi nhà.
Bạc Mộ Niên đã gọi điện cho tổng giám đốc của công ty chúng tớ nói là năm sau cố vấn pháp lý của tập đoàn Bạc thị sẽ không dám tùy tiện yêu cầu một luật sư, gia hạn hợp đồng, cũng không bàn đến chuyện này nữa!” Hàn Mỹ Hân nghiến răng nghiến lợi nói, tên đàn ông thối tha này lợi dụng mọi chuyện, thậm chí còn tống tiền cô ấy khiến cô ấy bị đồng nghiệp trong văn phòng chê cười, cho rằng cô ấy đang dùng cả thân thể để chiến đấu.
Sau đó cô ấy mới biết rằng năm tới cố vấn pháp lý của Tập đoàn Bạc thị đã tiếp cận một công ty khác, có ý định thay thế họ.
“Thế bây giờ cậu định làm gì?”
“Tớ cũng không biết nữa, tổng giám đốc đã gọi tớ vào nói chuyện, yêu cầu tới phải xin lỗi Bạc Mộ Niên rồi tranh thủ gia hạn hợp đồng.
Tớ lật bàn, tớ không có lỗi thì mắc gì tớ phải đi xin lỗi chứ?” Hàn Mỹ Hân kích động đập bàn cà phê.
Tống Hân Nghiên lặng lẽ đá chiếc bàn cà phê ra xa, để không bị cô ấy đập nát rồi bị đâm vào tay.
“Mỹ Hân à, có một chuyện tớ chưa nói với cậu, đó là...!Đó là …” Tống Hân Nghiên liếm môi, không biết nên nói như thế nào với cô ấy, nếu không phải vì cô thì cô ấy sẽ không bị liên lụy.
“Chuyện gì vậy?” Hàn Mỹ Hân quay đầu nhìn cô, thấy trên mặt cô có in năm dấu tay rõ ràng, cô ấy nắm lấy cằm cô: “Hân Nghiên, mặt cậu bị sao vậy? Ai đã đánh cậu hả?”
Tống Hân Nghiên ngượng ngùng gỡ tay cô ấy ra: “Không có gì đâu, chuyện mình muốn nói với cậu là về món canh gà đó...!Hình như nó thật sự có vấn đề.”
Hàn Mỹ Hân sững sờ vài giây, sau đó đột nhiên lật bàn, cô đứng dậy, chạy lung tung trong phòng khách, kích động nói: “Cậu thấy chưa, tớ nói đúng rồi đấy, đúng là con chồn chúc tết con gà, bà ta có ý đồ xấu, thôi kệ đi, tớ dẫn cậu đi uống vài ly.”
Tống Hân Nghiên bị cảm động trước sự bênh vực của cô ấy.
“Mà từ từ đã, món canh gà bị sao vậy? Tớ uống có thấy bị gì đâu.” Vẻ mặt Hàn Mỹ Hân hơi hoang mang.
“Món canh gà có đầy đủ nguyên liệu, đó là lý do tại sao cậu mới dám tấn công Bạc Mộ Niên.” Tống Hân Nghiên sợ hãi rụt rè nói, đột nhiên nhìn thấy Hàn Mỹ Hân chạy vào bếp, nháy mắt thấy cô ấy lấy ra một con dao bếp sáng bóng, hét lên: “Chết tiệt, tớ phải làm thịt con mụ phù thủy già đó!”
“...” Tống Hân Nghiên.
Trong nhà hàng phương Tây xoay thanh lịch, Thẩm Duệ mặc một bộ vest đen vô cùng đẹp trai.
Ngồi đối diện anh là Đổng Nghi Tuyền, dù bà ta đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng biết cách giữ gìn sức khỏe tốt, làn da trắng nõn, ở khóe mắt không có lấy một nếp nhăn, nhìn sơ thì có thể đoán bà ta chỉ mới nhỏ hoặc hơn ba mươi là cùng.
Từ những ô cửa sổ lớn sát mặt đất nhìn ra bên ngoài, trung tâm thành phố chìm trong bóng tối được chiếu sáng bằng những ánh đèn rực rỡ, đẹp không thể nào tả xiết
Đây là tòa tháp cao nhất ở Đồng Thành, được gọi là tháp Hi.
Năm năm trước, lúc Thẩm Duệ quay trở lại Trung Quốc để tạo dựng chỗ đứng, anh đã xây dựng tòa tháp này, tượng trưng cho vị trí vững vàng của mình ở Đồng Thành.
Thẩm Duệ cầm ly rượu đỏ lắc nhẹ, nước trong ly nhẹ nhàng lay động, điện thoại đang nằm trong tay vẫn chưa thấy đổ chuông.
Những tin nhắn anh gửi trong quá khứ giống như một hòn đá chìm trong đáy biển, không gây nổi một đợt sóng nhỏ.
Xúc động, nóng nảy, ngay cả Đổng Nghi Tuyền cũng đoán được chuyện gì: “Thẩm Duệ, cậu đang đợi điện thoại à?
Thẩm Duệ chuyển tầm mắt về phía Đổng Nghi Tuyền đang ngồi ở phía đối diện, từ trước đến nay bà ta luôn là người cao quý, đoan trang và tao nhã, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, giống như đeo một chiếc mặt nạ già, khiến người ta khó có thể nhìn thấu.
“Dì Tuyền, dì vừa nói sẽ đấu thầu với Bạc Thị cho dự án đó ở thành phố C, tôi không nghe lầm chứ?” Thẩm Duệ đổi chủ đề, giấu đi suy nghĩ của mình.
Đổng Nghi Tuyền nói: “Nghiệp Chi Phong đã là một công ty hàng đầu so với các công ty cùng ngành rồi.
Chính vì là công ty hàng đầu, cho nên mới bị cái danh tiếng này làm gánh nặng, không còn cách nào để phát triển hơn.
Tôi quay lại Đồng Thành chỉ với một mục đích duy nhất là mua lại một công ty trang trí tốt, mở rộng khu vực hoạt động kinh doanh của Nghiệp Chi Phong, làm Nghiệp Chi Phong đi được những bước tiến xa hơn.”
Những lời này thốt ra từ miệng của một người thuộc tầng lớp phụ nữ, nhưng chúng cũng rất da diết và mạnh mẽ, giọng nói hấp dẫn bức người.
“Tôi nói thật với cậu, trước khi trở về Trung Quốc tôi đã để ý đến một số công ty trang trí, đặc biệt là Tập đoàn Bạc thị.
Công ty này đã có lịch sử bà mươi năm tuổi, Nghiệp Chi Phong mua lại nó thì tất nhiên con đường tương lai của nó sẽ càng trở nên rộng mở, mà trước khi mua thì tôi muốn biết nó có xứng đáng với số tiền bỏ ra để mua nó hay không.” Đổng Nghi Tuyền giống như một nữ tướng quyết đoán, khí thế hào hùng.
Thẩm Duệ nhíu mày, anh không ngờ tham vọng của Đồng Nghi Tuyền lại lớn như vậy, anh cân nhắc nói: “Không phải là không thể, chỉ là mấy năm gần đây Bạc thị đã phát triển rất nhanh, công ty của bọn họ có rất nhiều nhân tài, dì không sợ Nghiệp Chi Phong sẽ mất đi đôi cánh trong trận chiến này sao?”
Đổng Nghi Tuyền nhấp một ngụm rượu, kiêu ngạo cười tự tin: “Sợ gì chứ? Nếu thắng được tôi, tôi nhất định sẽ mua, sau này dự án ở thành phố C vẫn sẽ là của tôi.”
Thẩm Duệ vỗ tay tán thưởng: “Dì Tuyền quả là một người phụ nữ có tài và có chí hướng.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi ăn xong, Đổng Nghi Tuyền rời đi trước, Thẩm Duệ đứng dưới tháp nhìn lên.
Ở tuổi ba mươi, anh đã đứng trên đỉnh cao nhất của cuộc đời mình, anh có được tất cả những gì mình muốn, chỉ có trái tim của một người làm cho anh trằn trọc khó tìm.
Không muốn từ bỏ nhưng lại không thể có được, làm anh phải đấu tranh quyết liệt giữa tiến và lùi.
“Tổng giám đốc Thẩm? Đúng là ngài rồi!” Một giọng nói kinh ngạc vang lên từ phía sau, Thẩm Duệ nhíu mày nhìn người đàn ông mặc vest đen, đầu hơi hói, đó là Tổng giám đốc Lý của Tập đoàn Bạc thị.
Anh lịch sự gật đầu: “Tổng giám đốc Lý, ông cũng tới đây dùng bữa sao?”
“Ừ, vừa rồi tôi mới gặp bà Đổng, Giám đốc điều hành của Nghiệp Chi Phong.
Tôi không ngờ Tổng giám đốc Thẩm và bà Đổng lại có quan hệ riêng tư tốt như vậy.” Tổng giám đốc Lý nắm chặt tay, thực ra vừa rồi ông ta thấy họ ngồi ăn cùng nhau trong nhà hàng, ông ta cho rằng dự án ở thành phố C có lẽ đã được quyết định theo mặc định rồi, ông ta đặt cược vào Tống Hân Nghiên có vẻ hơi sai.
Thẩm Duệ đã tổn tại rất lâu trên thương trường, làm sao không nghe ra được ý đồ của ông ta, ánh mắt anh thâm thúy, anh đi tới vỗ vai Tổng giám đốc Lý một cái, nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi thật sự rất xem trọng công ty của các người.”
Nói xong, anh quay người rời đi, để lại một mình Tổng giám đốc Lý đang vui mừng khôn xiết.
Điện thoại trong túi áo quần của anh đột nhiên rung lên, anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, đây là lần đầu tiên anh kiểm tra tin nhắn nhanh như vậy.
“Thẩm Duệ, khi nào anh về, em ở nhà đợi anh, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tên người gửi: Nhược Kỳ
Trái tim sôi sục chợt nguội lạnh, anh thở dài cười nhạo sự ngốc nghếch của chính mình, cái con người kia lúc này chỉ đang nghĩ cách để vạch rõ giới hạn của cô với anh, sao có thể gửi tin nhắn cho anh được chứ?
Ngồi trong xe, Nghiêm Thành nhìn anh qua gương chiếu hậu, hỏi “Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ về nhà hay sao ạ?”
Thẩm Duệ nhắm mắt lại, xoa nhẹ ngón tay lên thân máy, nếu cô không đến với anh, anh sẽ luôn dùng cách ép cô gặp mình: “Đi gặp Hân Nghiên.”
Ban ngày Tống Hân Nghiên ngủ rất nhiều, nhưng ban đêm nằm trên giường có lăn lộn thế nào cũng không ngủ được, vết sưng đau trên hai má cô đã không còn nữa, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn không dứt.
Cô ngồi dậy từ trên giường, không tài nào ngủ được.
Thay quần áo xong, cô xuống lâu chạy bộ, nghĩ sau khi chạy xong mệt quá thì về nhà là có thể ngã người ra ngủ ngay.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà đơn nguyên, cô lập tức nhìn thấy một người mà cô không muốn gặp, cô theo bản năng quay người bước vào tòa nhà đơn nguyên, nhưng người đàn ông đó nhanh hơn cô, nhanh chóng đừng ở cửa chặn đường Tống Hân Nghiên, cô cúi mặt xuống, nói giọng khiển trách: “Tránh ra!”
Đường Diệp Thần chặn kín cửa, anh ta cúi đầu, trong ánh đèn mờ ảo, sắc mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt, khiến cho năm dấu tay nhìn thật rợn người, giọng nói của anh ta nghẹn lại trong cổ họng, một lúc sau mới nói: “Hân Nghiên, chúng ta nói chuyện đi.”
Tống Hân Nghiên không muốn nói chuyện với người đàn ông đã bạo hành mình.
Trước đây, cô cho rằng Đường Diệp Thần thật vô lý vì vừa yêu vừa hận rồi trả thù mình.
Nhưng cái tát sáng nay của anh ta đã khiến cô tỉnh lại hoàn toàn.
Cô đã tự mình đa tình năm năm qua rồi, nếu cô vẫn không thể nhận ra hiện thực thì cô thật sự rất ngốc!
“Tôi không có gì để nói với anh cả, tránh ra đi!” Tống Hân Nghiên nghiến răng, giọng nói bật ra từ kẽ răng.
Đường Diệp Thần thấy cô như vậy, trong lòng vừa tức vừa giận nhưng không thể làm gì được cô: “Hân Nghiên, chuyện sáng nay là lỗi của tôi, tôi không nên đánh cô, cùng là do tôi hơi nóng vội, tôi…”
Tống Hân Nghiên thấy anh ta không cho cô vào, cô mới quay người rời đi, không muốn đứng đây để nghe anh ta nói những lời vô nghĩa.
Anh ta lừa dối cô, cô có thể hiểu được, anh ta đã làm Tống Nhược Kỳ mang thai, cô cũng có thể tha thứ, nhưng một mình không thể tha thứ, anh lại khiến lòng cô thêm đau khổ.
Có người ví như nắm cát trong tay, càng muốn nắm chặt thì phân tán càng nhanh.
Cô và Đường Diệp Thần cũng giống như vậy.
Đường Diệp Thần vội vàng đuổi theo, anh đi bên cạnh cô, lo lắng nói: “Hân Nghiên, nói cho tôi biết người đàn ông tối hôm qua là ai đi mà, chỉ cần em nói tên của anh ta ra, giữa chúng ta sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, sau này chúng ta sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc.”
Bước chân của Tống Hân Nghiên đột ngột dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy anh ta thật xa lạ, cô khẽ cười: “Tôi nói ra tên của anh ta thì chúng ta sẽ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc à?”
“Chỉ cần em bằng lòng, Hân Nghiên, một mình tôi sẽ bảo vệ cho cô, tôi sẽ không bao giờ làm cho cô buồn nữa.” Đường Diệp Thần vội vàng cam đoan sau khi suy nghĩ một ngày vẫn cảm thấy không cam lòng, người phụ nữ của anh ta sao có thể bị người khác nằm lên người hai lần được, anh ta không thể tìm thấy người đàn ông của năm năm trước nhưng anh ta phải tìm cho bằng được người đàn ông đêm qua.
“Đường Diệp Thần, tôi sẽ không nói cho anh biết anh ấy là ai đâu, chuyên quay lại giữa chúng ta cũng không có khả năng xảy ra đâu nên anh đừng chọc tức tôi nữa, cũng đừng khiến tôi phải hối hận vì đã từng yêu anh sâu đậm đến nhường nào.” Tống Hân Nghiên dứt khoát nói.
Đường Diệp Thần bị cô chọc giận, anh ta nắm lấy vai cô điên cuồng lay động, vẻ mặt của đẹp trai của anh ta mang theo vẻ căm hận sâu sắc: “Tống Hân Nghiên, cô là đồ khốn kiếp, cô không nói cho tôi biết anh ta là ai đúng không? Cô muốn bao che cho anh ta có phải không hả? Tôi sẽ cho người điều tra, đến lúc đó tôi sẽ làm cho các người thân bại danh liệt.”
Tống Hân Nghiên bị anh ta rung động khiến cô đau đầu hoa mắt, bụng quặn lên một hồi, cô cảm thấy nôn nao muốn nôn, thực sự cô đã nôn hết ra ngoài.
Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm vào những thứ sặc sỡ trên bộ quần áo, như thể không ngờ cô sẽ nôn vào người anh ta, khuôn mặt đẹp trai của anh ta đen như đáy nồi.
Đây là lần thứ hai Tống Hân Nghiên nôn trên người anh ta, điều này chắc chắn đã kích thích lòng tự trọng mạnh mẽ của anh ta rồi.
Tống Hân Nghiên nôn hết ra ngoài mới cảm thấy bụng của mình tốt hơn một chút.
Cô lau khóe miệng, ngước nhìn anh ta.
Cô thậm chí không còn cảm thấy luyến tiếc gì với anh ta, cô không muốn phí lời với anh ta nữa, một người ích kỷ như anh sẽ không bao giờ hiểu được cô vì anh ta mà đã phải chịu đựng những gì.
Cô đi thẳng đến cổng chung cư, chỉ về phía Đường Diệp Thần rồi nói với nhân viên bảo vệ:”Người này luôn đến đây quấy rầy tôi, về sau đừng cho anh ta vào nữa.
Nếu anh ta xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi sẽ khiếu nại tới cấp trên của anh.”
Nhân viên bảo vệ nghe thấy lời phàn nàn, anh ngay lập tức gọi đồng nghiệp của mình đến đuổi Đường Diệp Thần đi.
Trong đời Đường Diệp Thần chưa bao giờ xấu hổ đến thế, trước khi đi anh ta còn nói với Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, tôi sẽ không buông tha cô dễ như vậy đâu, không bao giờ!”
Sáng hôm sau, Tống Hân Nghiên vẫn chưa ngủ dậy, điện thoại trên đầu giường rung lên, cô mơ mơ màng màng nhấc máy, bấm nút trả lời: “Alo?”
Giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ phát ra từ điện thoại, Thẩm Duệ đang có tâm trạng rất tốt, anh nói: “Con lợn lười, em còn chưa dậy sao? Mặt trời đang làm khô mông em luôn rồi kia kìa.”
Giọng nói trầm thấp chứa đầy nuông chiều của người đàn ông khiến Tống Hân Nghiên tỉnh táo ngay lập tức, khi mở mắt ra, cô cầm điện thoại trên tai, thấy trên đó hiện lên chữ “Anh tư”, cô vội vã ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Bên tai truyền đến âm thanh “bíp bíp”, khiến tâm trạng tốt của Thẩm Duệ bị cuốn đi vào hư không.
Anh nhấn nút gọi lại, chuông đổ hai lần rồi lại bị cúp máy.
Khi anh gọi lại lần nữa điện thoại bên kia đã tắt nguồn, vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên u ám và đáng sợ.
Tống Hân Nghiên tắt nguồn điện thoại, tim cô vẫn đập loạn xạ.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Thẩm Duệ, cô nhớ tới những gì Đường Diệp Thần đã nói tối hôm qua, anh ta nói rằng sẽ tìm ra người đàn ông đó và hủy hoại danh tiếng của bọn họ.
Nếu Đường Diệp Thần biết người đàn ông tối hôm đó là Thẩm Duệ, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng đến.
Cô có bị thân bại danh liệt thì cũng không quan trọng, quan trọng là cô không muốn làm cho Thẩm Duệ phải chịu đau khổ với cô.
Có lẽ nàng sinh ra đã là một ngôi sao cô độc, cho nên ba thì không quan còn mẹ thì không thương mình, thậm chí còn cưới một người chồng mà suốt ngày đi dạo hoa bắt bướm, đối với một ngôi sao quả tạ như cô thì không nên gây rắc rối cho Thẩm Duệ.
Tống Hân Nghiên rời khỏi giường, sau khi rửa mặt đánh răng chải đầu xong, cô định vào bếp định lấy gì đó ăn nhưng lại nhìn thấy tờ giấy nhắn do Hàn Mỹ Hân để lại trên tủ lạnh: “Hân Nghiên, có cháo trong nồi, nhớ ăn nhé, tớ phải đi tìm cái tên đàn ông không biết xấu hổ kia lấy lại công bằng, đừng chờ tớ!”
Tống Hân Nghiên bật cười, hôm nay đang là cuối tuần, cô ấy định đi đâu để tìm Bạc Mộ Niên chứ?
Sau bữa sáng, Tống Hân Nghiên xách túi đi ra ngoài, tủ lạnh trống trơn, đồ dùng cần thiết ở nhà đã hết, cô phải đi siêu thị để mua những thứ cần thiết cho tuần sau.
Mới vừa bước ra khỏi khu chung cư, cô đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đậu bên đường, cửa sổ được hạ xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú, cô muốn trốn nhưng đã quá muộn: “Hân Nghiên, lên xe đi.”
Tống Hân Nghiên không ngờ Nhan Tư sẽ đến, họ có lẽ là mẹ chồng con dâu hòa thuận nhất trên đời, chưa bao giờ đỏ mặt, bởi vì số lần họ gặp nhau có thể đếm trên mười đầu ngón tay.
Cô hơi căng thẳng bước tới; “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
“Cô không mở điện thoại sao? Tôi đến Ngọc Cảnh Uyển không có ai ở nhà, tôi gọi cho Diệp Thần, nó nói cô chuyển đến đây.
Hân Nghiên, cô là người sống chết phải cưới được Diệp Thần.
Còn bây giờ các người tính gây rắc rối à?” Tối hôm qua bà không nói mấy câu nặng lời vì sự có mặt của hai bên thông gia, giờ chỉ còn một mình Tống Hân Nghiên nên bà không ngừng trách cứ cô.
“Chúng con không gây rắc rối.” Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng nói, anh ta làm phiền vì vẫn còn quan tâm còn, còn cô không làm phiền anh ta vì tình cảm đã phai nhạt.
Nhan Tư nhíu mày: “Lên xe đi, bên ngoài nắng lắm.”
Tống Hân Nghiên cố chịu đựng, không nói rằng cô sẽ ly hôn với Đường Diệp Thần, cô khom lưng xuống ngồi vào ghế sau.
Xe lái đi, Nhan Tư nhìn Tống Hân Nghiên không dám nói gì đang ngồi bên cạnh mình, bà nói: “Mấy năm nay Diệp Thần làm mấy chuyện không hay ở bên ngoài, khiến cho cô phải chịu ủy khuất, nhưng trong lòng nó chỉ có mình cô, cô cắn răng nhẫn nhịn thì sẽ qua thôi, khi cô mang thai đứa nhỏ, tự khắc nó sẽ bình tĩnh trở lại”
“Mẹ, con và Diệp Thần…”
“Chờ lát nữa sau khi trưởng khoa Lưu kiểm tra thân thể cho cô xong.
cô ấy rất có uy tín trong lĩnh vực sản phụ khoa, có cô ấy giúp cô chăm sóc cơ thể thì việc mang thai sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Cô và Diệp Thần đã kết hôn nhiều năm rồi, nếu có thai lúc cưới Diệp Thần thì bây giờ có khi đứa nhỏ cũng đã được bốn tuổi rồi.”
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn Nhan Tư: “Mẹ à con…”
“Cô không cần phải căng thẳng, chỉ là khám phụ khoa bình thường thôi mà.” Nhan Tư nói xong, bà liếc nhìn tài xế trước mặt, nâng kính cách nhiệt lên, sau đó nói: “Đến lúc đó để trưởng khoa Lưu dạy cho cô một vài tư thế để sinh được con trai, cô và Diệp Thần ở chung một phòng, phải vận dụng những tư thế đó thật nhiều, đến giờ này năm sau có lẽ tôi sẽ bế được cháu đích tôn của mình.”
Tống Hân Nghiên bị câu nói “Dạy cô cách sinh con trai” như sét đánh ngang tai, cô nhìn Nhan Tư, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói được lời nào.
Nhan Tư nghĩ cô đang thẹn thùng cho nên bà nói: “Chúng ta đều là phụ nữ, cô không cần phải xấu hổ đâu, chờ cô sinh hạ một đứa con trai, Diệp Thần sẽ bình tâm lại, cô sẽ sống được một cuộc sống an nhàn.
Đến bệnh viện, Tống Hân Nghiên nhìn thấy chữ “Phụ khoa” sáng chói trên phòng tư vấn, trong lòng sinh ra một cảm giác muốn rời khỏi nơi này.
Cô vốn định ly hôn với Đường Diệp Thần, nhưng bây giờ lại bị Nhan Tư mang đi kiểm tra thân thể, cái này nên gọi là gì đây?
Dường như Nhan Tư thấy cô muốn bỏ chạy, bà nắm lấy tay cô, sốt sắng nói: “Hân Nghiên, dù không muốn có con cũng nên tự mình kiểm tra cơ thể, sau khi phụ nữ kết hôn, bệnh phụ khoa đặc biệt phổ biến, cho nên phải kiểm tra sớm để biết mà đề phòng.”
Tống Hân Nghiên chống chế:”Mẹ ơi, cơ thể con tốt lắm.”
“Cái này phải để bác sĩ quyết định, tới cũng đã tới rồi, vào đi chứ.” Nhan Tư đẩy Tống Hân Nghiên vào phòng khám phụ khoa, bà nháy mắt với trưởng khoa Lưu, trưởng khoa Lưu hiểu ý gật đầu với bà.
Tống Hân Nghiên xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng Nhan Tư đã khóa cửa từ trước rồi.
Trưởng khoa Lưu đứng lên, cô nói với Tống Hân Nghiên: “Cô Đường, cởi một nửa quần của cô rồi đến giường nằm xuống, tôi sẽ kiểm tra cơ thể của cô trước.”
Tống Hân Nghiên rất xấu hổ, cô lớn như vậy mà chưa đi khám phụ khoa lần nào, cô đứng đó không nhúc nhích:”Trưởng khoa Lưu, thân thể của tôi không có vấn đề gì, tôi nghĩ cũng không cần phải làm kiểm tra đâu, cô chỉ cần nói với mẹ chồng tôi là thân thể tôi rất tốt là được rồi.”
“Như vậy sao được, cô Đường, thân thể của mình, không phải để ứng phó với người khác.
Nếu hôm nay cô đã đến đây thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, cởi quần ra rồi nằm xuống đi ạ.” Giọng điệu của trưởng khoa Lưu dần trở nên mất kiên nhẫn.
Tống Hân Nghiên nghiến răng , chỉ đơn giản là cởi quần dài rồi bước đến nằm lên giường, nhắm mắt lại và tự nhủ, tới thì cũng đã tới rồi, vậy cứ coi như là đi khám sức khỏe đi.
Lần kiểm tra tiếp theo khiến Tống Hân Nghiên rất xấu hổ, ngay lúc đó, cô cảm thấy nhục nhã khi khí cụ lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể mình.
Sau khi kiểm tra cơ thể, cô bước ra khỏi phòng khám với khuôn mặt tái mét, Nhan Tư nhanh chóng đứng lên đỡ cô: “Hân Nghiên, cô ổn chứ?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, hai chân yếu ớt ngồi xuống ghế.
Nhan Tư liếc cô một cái, xoay người bước vào phòng tư vấn, bà đóng cửa lại, sốt sắng hỏi Trưởng khoa Lưu: “Trưởng khoa Lưu, thế nào rồi?”
Trưởng khoa Lưu lắc đầu: “Không có, cô ấy chưa bao giờ bị người khác chạm vào.”
“Thật sao? Cô không nhầm lẫn gì chứ?” Nhan Tư ngạc nhiên hơn là vui mừng.
“Chắc chắn là đúng! Cô ấy chưa từng bị người khác chạm vào!!”
Nhan Tư đi ra khỏi phòng tư vấn, nhìn Tống Hân Nghiên đang ngồi trên ghế, tâm trạng của bà rất phức tạp.
Tối hôm qua, Diệp Thần uống đến say khướt rồi mới về nhà.
Bà mới biết được năm năm qua Diệp Thần không hề động vào Tống Hân Nghiên, hơn nữa bà cũng biết Tống Hân Nghiên vào tối hôm trước không phải bị say nắng mà là cô bị người ta đánh thuốc mê.
Diệp Thần liên tục nói Tống Hân Nghiên đã vụng trộm còn bảo vệ người tình, bà đã rất tức giận muốn phát bệnh.
Bà đã trân trọng con trai mình bao nhiêu năm, bà chưa bao giờ làm cho cậu phải chịu ủy khuất, nhưng bây giờ lại bắt Tống hân Nghiên đội nón xanh, làm sao bà có thể chịu được chuyện này?
Bà lo trái lo phải, nghĩ phải bắt cho bằng được những kẻ đã vụng trộm với nhau, chỉ cần bà có được bằng chứng Tống Hân Nghiên không chung thủy, không chỉ đuổi cô ra khỏi nhà, mà còn khiến cho cô thân bại danh liệt.
Nhưng bà không ngờ rằng Tống Hân Nghiên thật sự không bị người khác chạm qua.
“Hân Nghiên, dọn về nhà sống đi.” Nhan Tư ngồi bên cạnh Tống Hân Nghiên, đưa tay ra nắm lấy tay cô, bà có thể thấy Diệp Thần thật sự rất yêu cô, nếu không đêm qua anh ta đã không ở trong vòng tay của bà mà khóc không ngớt.
Ngón tay Tống Hân Nghiên hơi cứng lại: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con không thể dọn về đó được.
Có điều con không biết phải nói với mẹ như thế nào, con ...!con và Diệp Thần định ly hôn.”
Nhan Tư ngạc nhiên nhìn cô: “Hân Nghiên, cô đang nói cái gì vậy hả?”
“Con muốn ly hôn với Diệp Thần!” Sau khi Tống Hân Nghiên nói xong, cả người cô bắt đẩu thả lỏng.
“Vớ vẩn!” Nhan Tư lớn tiếng đứng lên: “Các người đòi kết hôn thì lập tức kết hôn, còn nếu các người nói ly hôn nghĩa là sẽ ly hôn, các người nghĩ hôn nhân là cái gì? Là một trò đùa à?”
Tống Hân Nghiên cắn môi, không nói thêm lời nào.
Thấy vậy, vẻ mặt của Nhan Tư dịu lại: “Hân Nghiên, cô đã từng yêu Diệp Thần rất nhiều, các người khó khăn lắm mới có thể kết hôn, tại sao bây giờ lại không thể sống tiếp với nhau được?”
Tống Hân Nghiên cụp mắt nhìn mũi giày của mình, cô cũng đang tự hỏi bản thân mình, cô đã chịu đựng nó năm năm rồi, vậy tại sao bây giờ lại không thể chịu được nữa?
“Ba chồng cô sẽ không đồng ý chuyện này đâu, đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Cô không muốn dọn về nhà họ Thẩm thì tôi cũng sẽ không ép buộc cô, nhưng vào những ngày cuối tuần, tôi mong cô và Diệp Thần có thể cùng nhau trở về.” Nhan Tư nói xong, bà suy nghĩ lại, sốt sắng nói: “Phật tổ nói tu trăm năm mới ngồi chung thuyền, tu ngàn năm mới được chung chăn gối, duyên phận kiếp này đã cạn, các người đều đã kết hôn thì phải biết quý trọng cái duyên này.”
Trên đường trở về, Tống Hân Nghiên không nói lời nào, Nhan Tư nhìn bộ dạng quật cường của cô mà thở dài thườn thượt.
Đứa trẻ này bướng bỉnh, lúc từ bỏ thì càng bướng bỉnh hơn nữa, Diệp Thần có phải đã bị cô biến thành một kẻ cứng đầu hay không?
Nhan Tư đưa cô đến bên ngoài nhà xanh, nhìn cô bước vào khu chung cư, bà lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Cuộc gọi được kết nối, bà vui vẻ nói: “Diệp Thần, mẹ vừa đưa Hân Nghiên, đi khám phụ khoa, trưởng khoa Lưu nói nó chưa bao giờ bị người khác chạm qua, đứa con trai ngốc nghếch của mẹ, con vui vẻ lên đi.
Nhanh tỉnh táo lại rồi còn mang vợ của con về nữa chứ.”
Tống Hân Nghiên băng qua một con đường dài đi xuống dưới lầu về đơn nguyên, thoáng nhìn đã thấy một người đàn ông trầm mặc đang đứng dưới gốc cây hỏe, anh mặc bộ vest đen, một tay đút túi quần, nghịch bật lửa bằng một tay, ngọn lửa của u lan vụt tắt theo từng động tác của anh, phản ánh các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của anh càng sâu hơn, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Cô chậm rãi bước tới, nhưng như không nhìn thấy anh, cô đi thẳng đến tòa nhà của đơn nguyên.
Cô đứng trước thang máy vươn tay ấn vào thang máy, giây tiếp theo, một lòng bàn tay to ấm áp phủ lên mu bàn tay cô, một luồng khí cực kỳ hung hãn lập tức bao quanh cô.
Cô khẽ run lên, rồi anh mạnh mẽ xoay cô lại đối diện với mình.
“Em đã đi đâu?” Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả lên mặt cô, mùi thuốc lá nồng nặc khiến cô khó có thể bỏ qua tàn thuốc vương vãi dưới chân anh vừa rồi.
Cô khó khăn nghiêng đầu né tránh động tác hung hãn của anh, tay giơ lên chắn ở trên ngực anh, nhịp tim gấp gáp của anh khiến cánh tay cô tê dại, cô cắn chặt môi không nói lời nào.
“Tại sao lại tắt điện thoại? Em có biết tôi không...” Chưa kịp nói hết câu còn lại, cô đột ngột hôn anh, Thẩm Duệ giật mình một lúc, sau đó bị hành động nhiệt tình của cô làm cho khoái trá, trái tim anh run lên, đó là tiếng cười hạnh phúc, anh vừa định hôn cô thật sâu thì cô đột nhiên buông anh ra.
Thẩm Duệ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mi mắt hơi rủ xuống của cô, cúi đầu xuống, trước khi chạm vào môi cô, anh đã nghe thấy tiếng hỏi không chút cảm xúc của cô: “Thẩm Duệ, anh chỉ muốn ngủ với tôi thôi đúng không?”
Thẩm Duệ khựng lại, dấu vết tức giận lóe lên trong đôi mắt phượng, niềm vui trong lồng ngực đã thay bằng tức giận, anh mặt tối sầm hỏi cô: “Ý em là gì?”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh: “Tôi biết đối với những người giàu có, chơi với phụ nữ không thể tìm thấy điều gì mới mẻ, cho nên đã chuyển sang phụ nữ đã có gia đình.
Tôi không biết điều đó khơi dậy hứng thú của anh từ đâu, khiến anh phải dành thời gian và công sức để làm hài lòng tôi.
Nếu mục tiêu cuối cùng của anh là ngủ với tôi, tốt thôi! Khi anh đạt được điều đó thì anh cũng sẽ biến mất khỏi thế giới của tôi.”
Kể từ khi Thẩm Duệ trở nên nổi tiếng ở phố Wall vào năm hai mươi tuổi, cuộc sống của anh diễn ra rất thuận buồm xuôi gió, anh chưa bao giờ thất bại trong bất cứ việc gì.
Năm nay ba mươi tuổi, anh đang đứng trên đỉnh cao nhất của cuộc đời, có chút vinh quang nhất thời, nhưng đứng trước một người phụ nữ, anh lại cảm thấy thất vọng hết lần này đến lần khác.
Cô không thể nhìn thấy tất cả sự tử tế mà anh đối xử với cô, cô coi tất cả những niềm đam mê mà anh là có mục đích.
Rốt cuộc cô dựa vào cái gì, mà lại dùng một thanh kiếm hung hăng đâm anh khi anh đối xử với cô tốt đến như vậy chứ?
Trái tim anh đang gào thét tức giận, lại bị tình yêu dày vò, nhưng nhìn thấy cô như thế này, anh bất đắc dĩ không nói được một lời nào, anh không nỡ làm tổn thương cô, anh không muốn làm tổn thương cô, cho dù là trái của mình đã bị đau đớn đến rỉ máu đi chăng nữa.
“Tống Hân Nghiên, em có biết là em tàn nhẫn lắm không?” Giọng anh rất nhẹ, không hề có một chút oán trách, đó là một người đàn ông đã dập tắt niềm kiêu hãnh quý giá nhất của mình để cầu xin sự thương xót của cô.
Nhưng Tống Hân Nghiên không thể nghe thấy, trái tim cô bị đóng lại từng lớp một, từ chối nhận thức thế giới bên ngoài.
Cô nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, trong sáng nhưng cũng thật tàn nhẫn: “Thẩm Duệ, nếu anh muốn, tôi sẽ cho anh, nhưng tôi không thể đùa giỡn với tình yêu, xong rồi thì anh làm ơn hãy để cho tôi đi.”
Thẩm Duệ đột ngột nhắm mắt lại, che dấu sự buồn bã, thân thể khẽ run lên, cả người như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Trái tim của anh đã bị chà đạp, nhưng anh vẫn không muốn làm tổn thương cô.
Tống Hân Nghiên thấy anh như vậy, ánh mắt hơi ấm lên, trong lòng cô gào thét: Thẩm Duệ à, đừng tốt với tôi, tôi không thể nhận được.
Một lúc sau, Thẩm Duệ mở to mắt, anh lặng lẽ nhìn cô, anh kiên trì hỏi: “Tống Hân Nghiên, nói cho tôi biết, em còn có trái tim không?”
Trái tim Tống Hân Nghiên đau nhói.
Thẩm Duệ đưa tay lên khẽ vuốt má cô, anh thì thào nói: “Nếu em còn có trái tim, sao em không cảm nhận được…” Anh không nói những lời còn lại, đó là tôn nghiêm duy nhất mà anh còn.
Anh đột nhiên buông cô ra, xoay người rời đi.
Cánh cửa an ninh của tòa nhà đơn nguyên đóng mở cùng một tiếng “Rầm”, tạo nên tiếng vang vọng rất dài ở ngoài hành lang.
Tống Hân Nghiên dường như bị rút hết sức lực, cô ngã xuống đất, nước mắt rơi càng lúc càng nhanh, cô che mắt, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay, cô đau lòng đến mức thở không ra hơi, thấp giọng nức nở nói: “Thẩm Duệ, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không thể…”
Ngoài cửa, Thẩm Duệ đứng bất động, lời xin lỗi của cô lặp đi lặp lại bên tai anh, bàn tay buông thõng bên cạnh anh từ từ nắm chặt thành nắm đấm..
Danh Sách Chương: