Cô ngồi bên giường, đưa tay gạt những sợi tóc thấm đẫm nước mắt ra sau tai, cô nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, trong mơ em sẽ không phải buồn nữa.”
...!
Trong phòng khách, Thẩm Duệ đang ngồi trên sofa xem chương trình tạp kỹ, dáng người anh cao lớn, ngồi trên sofa cứ có cảm giác không hợp lắm, trông rất chật hẹp.
Thấy cô bước từ trong phòng ra, anh vẫy vẫy tay: “Qua đây.”
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên không tốt lắm, cô chậm rì bước tới, Thẩm Duệ cầm cổ tay cô, kéo cô ngồi trên đùi mình, anh nói: “Con bé thế nào rồi?”
“Không ổn lắm, cứ khóc mãi thôi.” Tống Hân Nghiên ôm lấy cổ anh, vẻ mặt buồn bực không vui, cô tựa đầu lên vai anh, giọng nói mất mát: “Thẩm Duệ, đàn ông đều như vậy sao, ăn trong bát nhìn trong nồi, sau này anh có phải anh cũng làm em đau lòng giống như vậy không?”
Thẩm Duệ ôm cô, anh biết cô lại nhớ tới đoạn thời gian không vui vẻ khi ở bên Đường Diệp Thần, cổ họng anh như một ngọn lửa, khiến toàn thân cực kỳ khó chịu: “Em không có lòng tin với anh như vậy à?”
“Không phải, là thế giới này quá mức hấp dẫn, còn người thứ ba lại cực kỳ hung mãnh.”
Thẩm Duệ ngẩng đầu lên, anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Nghiên Nghiên, em phải tin anh.
Chúng ta phải trải qua quá nhiều thăng trầm mới đến được với nhau, em đừng chần chừ hay do dự.
Anh chỉ muốn mang lại cho em hạnh phúc.”
Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt phượng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, anh trao cho cô niềm tin không lay động: “Chúng ta thật sự có thể hạnh phúc sao?”
“Tin anh, nhất định có thể!” Thẩm Duệ khẳng định chắc chắn.
Tống Hân Nghiên lại tựa đầu lên vai anh, cô nói: “Thẩm Duệ, kiếp trước của em nhất định là đã làm nhiều chuyện tốt, nên kiếp này mới gặp được anh.”
“Vậy chuyện tốt anh làm nhất định là nhiều hơn em.” Thẩm Duệ nói, anh cúi đầu hôn lên trán cô, cho dù là đang ôm cô trong lòng nhưng anh vẫn luôn cảm thấy không chân thực.
Thật ra không chỉ có cô mới lo được lo mất, anh cũng vậy.
Anh sợ mình không đủ tốt, sợ không giữ được cô ở bên.
Tống Hân Nghiên cười, cô nghĩ, có lẽ là bọn họ thật sự sẽ hạnh phúc.
Ăn xong bữa sáng, Tống Hân Nghiên đưa Thẩm Duệ ra cửa, Thẩm Duệ không muốn đi làm, nhưng anh ngại Lệ Gia Trân vẫn còn ở đây, anh nhìn mà không ăn được thì càng khó chịu hơn, chỉ đành đi làm.
Anh đứng trước cửa, nhìn động tác ngây ngô nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc thắt cà vạt cho anh, anh phân tâm, hai tay ôm lấy eo cô, giọng nói cực mờ ám: “Buổi tối anh qua đây, em nhớ nấu cơm cho anh đấy.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tạm thời anh đừng qua, tâm trạng của Gia Trân không tốt, em muốn bên cạnh em ấy nhiều hơn.”
Vẻ mặt Thẩm Duệ lập tức đen thui, anh ghen tuông nói: “Bạn quan trọng hay bạn trai quan trọng hơn?”
Tống Hân Nghiên cười nói: “Đương nhiên là bạn trai em quan trọng hơn rồi, nhưng mà Gia Trân không có bạn bè người thân nào ở Đồng Thành, em ấy chỉ quen mỗi mình em, nếu em chỉ biết lo yêu đương, để tâm trạng của Gia Trân tồi tệ hơn thì em cũng đâu có tử tế gì đúng không?”
“Anh bảo đảm sau khi anh tới thì sẽ vào phòng luôn, không quấy rầy tới hai người, có được không?” Thẩm Duệ nhượng bộ, anh thật sự không muốn tách ra với cô, cho dù là một giây cũng không muốn.
Mỗi lần Thẩm Duệ làm nũng với cô, Tống Hân Nghiên lại cảm thấy anh giống như một đứa trẻ lớn đầu, cô thật sự không nỡ từ chối anh, chỉ đành gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
Thẩm Duệ nghiêng người hôn lên mặt cô, anh ôm eo cô gia tăng nụ hôn, mãi đến khi cả người đều thở d ốc, anh mới buông cô ra, anh khàn giọng nói: “Đây là lãi, tối nay anh muốn em trả cả gốc lẫn lời cho anh.”
Tống Hân Nghiên che đôi môi đang sưng đỏ của mình, nhìn anh xoay người rời đi, cô đứng trước cửa ngây ngốc mấy phút mới đi vào trong.
Thẩm Duệ bước ra khỏi khu chung cư, anh cầm điện thoại gọi cho một dãy số: “Em đang ở đâu?”
Đối phương báo một địa chỉ, anh đáp lại một câu: “Đợi ở đó”, rồi tắt máy.
Anh lên xe, lái ra khỏi Kim Vực Lam Loan.
Bốn mươi phút sau, chiếc xe đi vào một khu dân cư cao cấp, anh dừng xe rồi bước vào.
Bấm thang máy đi lên, anh ấn chuông, rất nhanh cửa đã mở ra.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, anh cau mày nhìn người đàn ông đang say bí tí, không vui nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Thẩm Duệ tới đây không phải để hỏi tội mà vì muốn nhanh chóng tiễn Lệ Gia Trân đi, tránh cho cô cản trở anh và Tống Hân Nghiên nói chuyện yêu đương.
Lệ Gia Trân ở trong nhà khiến cô mất tập trung, điều này làm anh rất mất hứng.
Thẩm Ngộ Thụ cầm một chai whisky, anh lảo đảo đi vào trong phòng khách.
Thẩm Duệ bước lên phía trước muốn giật lấy chai rượu, không ngờ Thẩm Ngộ Thụ say thành bộ dạng như vậy nhưng lại phản ứng rất nhanh, vung tay sang một bên, tránh được Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nhìn anh chằm chằm: “Thẩm Ngộ Thụ, em uống rượu thì có tác dụng gì?”
Thẩm Ngộ Thụ lảo đảo ngã xuống sofa, gương mặt đẹp trai nhăn lại, anh biết uống rượu không có tác dụng, nhưng bây giờ ngoài uống rượu ra thì anh có thể làm gì được? Cho dù anh buộc tội người khác như thế nào, ở hoàn cảnh như vậy, việc anh không nhận ra người phụ nữ dưới thân mình không phải là Gia Trân đã là tội không thể nào tha thứ.
“Anh, tim em đau lắm, đau đến mức không sống nổi nữa.” Thẩm Ngộ Thụ không ngừng đập lên ngực mình, Trân Trân sẽ không tha thứ cho anh, cho dù anh giải thích thế nào thì cũng không có tác dụng.
Thẩm Duệ nhìn bộ dạng này của Thẩm Ngộ Thụ, anh nghiêm khắc nói: “Có chút chuyện này mà đã khiến em sống chết ở chỗ này?” Anh hoàn toàn quên mất chuyện, lần trước bị Tống Hân Nghiên từ chối, anh còn đập cả quán bar nhà người ra.
Thẩm Ngộ Thụ ôm chai rượu uống ực một ngụm, người ta nói rượu vào sầu càng thêm sầu, cuối cùng anh cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này: “Anh, lúc Trân Trân 12 tuổi, em ấy trèo lên gác lửng, trốn ở đó khóc một mình.
Em nghe thấy tiếng cô ấy khóc, lòng đau như cắt.
Em bước từ bóng tối ra, vắt óc nghĩ cách an ủi em ấy nhưng lại không tìm được cách nào cả.
Sau đó em đã hôn Trân Trân.
Thẩm Duệ lắc đầu, anh bước tới ngồi xuống sofa, nghe em trai kể lại chuyện cũ.
“Lúc đó, em ấy mở to mắt nhìn em, ánh mắt long lanh ngập nước, em nhìn thấy được hình ảnh bản thân mình trong đôi mắt ấy.
Em đã thề cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài cô ấy.” Thẩm Ngộ Thụ che mắt, lòng bàn tay của anh ướt đẫm, ký ức càng rõ ràng thì trái tim anh lại càng đau đớn.
“Em ra vẻ đẹp trai đùa giỡn, khó khăn lắm cô ấy mới đặt mọi chú ý lên người em, nhưng mà em lại lên giường với người phụ nữ khác ngay trước mặt cô ấy.” Giọng của anh xen lẫn tuyệt vọng và tự trách, nếu như có thể, anh tình nguyện bị d*c vọng giày vò, tra tấn đến chết cũng sẽ không bước ra khỏi phòng nửa bước.
Thẩm Duệ nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, em nói rõ xem nào?”
“Đêm qua em bị người ta bỏ thuốc, em nhầm Hạ Doãn Nhi thành Gia Trân, còn bị Gia Trân bắt được.” Thẩm Ngộ Thụ còn chưa nói xong đã nghe thấy Thẩm Duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đáng đời!”
“Đúng, là lỗi tại em, ngay cả người con gái mình yêu cũng không nhận ra, em đáng đời lắm.”.
Danh Sách Chương: