“Tôi sẽ tự băng bó ở đó, vậy bác sĩ Giản… tối nay tôi nên ngủ ở đâu đây?”
Hắn nhìn cô với gương mặt tràn đầy sự mong chờ, hắn biết với lương tâm của một người bác sĩ cô sẽ không để hắn ngủ ở sofa đâu.
“Anh không định về à?” Cô nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, tổng tài cao cao tại thượng như hắn mà chịu chôn chân ở căn hộ nhỏ bé của cô sao?
“Sở Minh giờ chắc đã về tới nhà rồi, nhà cậu ta lại ở khá xa, mất khoảng gần 1 tiếng đi xe.
Em xem, giờ đã gần 12 giờ rồi, đợi cậu ta quay lại đây có phải là đã gần 1 giờ rồi không?” Hắn bày ra bộ mặt bất lực lại như làm nũng với cô, hắn trước giờ chưa từng để ai nhìn thấy bộ mặt này, anh em trong tổ chức mà biết chắc cười đau ruột mất.
Cô đương nhiên nhìn ra ý tứ muốn ngủ lại của hắn, lại có chút thương cho Sở Minh đêm hôm phải lái xe tới đây đón hắn, cô nói với hắn với giọng rất bình thản: “Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ thôi, mà phòng ngủ của phụ nữ đàn ông đàn ang như các anh vào ngủ có vẻ không được tự nhiên lắm.
Đêm nay đành ủy khuất Phong tổng ngủ ở sofa rồi.”
Nghe thấy lời cô nói tai hắn như bị sét đánh ngang qua.
Cô vậy mà dám để hắn ngủ ở trên sofa sao? Lương tâm của người hành y cô vứt đâu rồi? Không có chút thương xót hắn sao?
Khóe môi hắn giật giật, sau đó vẻ mặt hắn đã nhanh chóng khôi phục về dáng vẻ thường thấy, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Tôi đang bị thương ở lưng, em để tôi nằm ở sofa thì không hợp lí lắm nhỉ?”
Cô đương nhiên thông minh mà hiểu ra ẩn ý trong lời nói của hắn.
Không lẽ hắn lại mặt dày muốn ngủ trên giường của cô đấy chứ?
“Phong tổng đây là muốn ngủ trên giường của tôi?” Cô bình tĩnh đưa tay cởi bỏ đôi gang tay cao su còn dính máu của hắn vứt vào thùng rác, sau đó đứng thẳng dậy nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của hắn.
“Đúng!” Hắn không hề kiêng kị gì, lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe hắn nói thế cô hơi giật mình sửng sốt, tổng tài như hắn sao lại cứ khăng khăng muốn ở lại nhà của cô kia chứ? Hắn có thể ra ngoài mướn khách sạn mà?
“Không phải anh có ý đồ gì xấu với tôi đó chứ?” Cô nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác, cô còn thuận tiện lùi lại sau vài bước.
“Sợ tôi làm gì em hả?” Hắn nhìn rõ ý đề phòng trong ánh mắt cô nhưng lại cố tình bước lại gần cô, từng bước tiến lên ép cô tới bức tường đằng sau.
“Anh… anh tránh xa tôi ra chút.” Cô sợ hãi lùi về phía sau, nhưng cô cứ lùi một bước hắn lại tiến một bước.
Hắn chính là muốn ép cô vào tường!
“Sao tôi phải tránh xa chứ? Cô nam quả nữ ở trong một phòng em không cảm thấy không làm chút gì đó thì quá lãng phí sao?” Hắn đã đạt được mục đích ép cô vào tường, hai cánh tay lực lưỡng bao vây cô trong lòng.
Hắn cúi người xuống nhìn thẳng vào đôi mắt bồ câu xinh đẹp có chút sợ hãi của cô, xấu xa thổi một hai vào vành tai vì ngại mà trở nên đỏ ửng của cô.
Cô bị hắn thổi hơi vào vành tai nhạy cảm mà rùng mình, có ý muốn né tránh đi hơi thở ái muội của hắn.
Nhưng con sói gian xảo là hắn sao có thể để cô được toại nguyện cơ chứ?
Bàn tay to lớn của hắn đặt lên vòng eo mảnh mai của cô, trực tiếp kéo cả cơ thể của cô áp sát vào thân hình cao lớn vạm vỡ của hắn.
Tay còn lại của hắn di chuyển, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên khiến cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt đã có chút đục đi của hắn.
Không để cô kịp phản ứng, đôi môi mỏng của hắn chuẩn xác đáp xuống đôi môi anh đào xinh đẹp của cô.
Hắn cứ thế ngậm lấy cánh môi hồng hào của cô, từng chút từng chút m*t mát hưởng thụ hương vị ngọt ngào ấy.
Hắn cứ như vậy mà thưởng thức cánh môi của cô cho tới khi nó có dấu hiệu sưng lên mới dùng lưỡi của mình cạy mở hàm răng đều tăm tắp của cô, dũng mãnh tiến vào trong khoang miệng của cô hút lấy hương vị ngọt ngào.
Nụ hôn của hắn vừa bá đạo, vừa mạnh mẽ như thể muốn nói rằng cô chính là của hắn.
Hắn dùng chính sự mạnh mẽ táo bạo của mình mà triền miên không dứt với chiếc lưỡi đinh hương thơm ngát của cô, làm hô hấp của cô dần trở nên khó khăn.
“Bé cưng, em không biết thở khi hôn sao?” Hắn vì cảm thấy hô hấp của cô trở nên khó khăn mà luyến tiếc rời khỏi đôi môi với hương vị ngọt ngào kia, giọng hắn khàn đặc chứa đầy dục vọng mãnh liệt.
Ở bên dưới, con dã thú kia đã căng cứng, chọc vào đùi cô, làm cô càng trở nên ngại ngùng đẩy hắn ra muốn chạy vào trong phòng ngủ.
Hắn như nhìn thấu được ý nghĩ của cô, nhanh tay giữ lấy vai cô, nhấc bổng cô lên nhanh chân bế cô bước về phía phòng ngủ.
“Bác sĩ Giản, tới giờ đi ngủ rồi.
Đêm nay, tôi muốn ngủ chung với em!”.
Danh Sách Chương: