• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Vợ tôi tính sổ với cô xong rồi nhưng tôi thì chưa, tôi phải trả thù cho vợ tôi chứ!” Lời hắn nói mang theo sợ uy hiếp tột độ, chất giọng hắn lạnh lẽo đến thấu xương.

Không khí của bữa tiệc dần trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều im lặng không dám lên tiếng.

Quy tắc ngầm trong nước M đó chính là đụng ai thì đụng nhưng tốt nhất không nên đụng tới hắn và Mạch Từ Khiêm!
Hai người có quyền lực tối ưu của nước M vậy mà lại có một ngày cùng bảo vệ, che chở cho một người con gái đoa chính là Giản Tích Nhu.

Điều này đã khiến không ít người ngưỡng mộ cô đến tột cùng, nhưng lại có không người ghen ghét hận không thể giết cô ngay tức khắc.

Cô ta nghe thấy câu nói của hắn trái tim như vỡ vụn, tại sao cô ta cố gắng đến thế nhưng hắn lại chẳng hề nhìn về phía cô ta dù chỉ một lần? Cô ta có điểm gì thua cô chứ?
Cô ta vừa sợ hãi trước thái độ lạnh lùng vô tình của hắn, lại đau lòng vì hắn lại nỡ đối xử với cô ta như vậy.


Dù sao… cô cũng từng cứu hắn một mạng cơ mà?
Sự sợ hãi của cô ta hết thảy đều được hắn thu vào tầm mắt, hắn nhếch miệng cười khẩy dần dần bước về phía cô ta.

Sắc mặt cô ta tái mét, sợ hãi đến mức ngã khuỵ xuống, hoảng loạn lùi về phía sau cho đến khi lưng cô ta chạm vào bục sân khấu.

Không còn đường lui để né tránh ánh mắt muốn giết người của hắn, cô ta ngẩng mặt giọng run run: “Trạch… anh muốn làm gì vậy?”
Hắn nghe thấy cô ta gọi tên mình sắc mặt càng lạnh lùng hơn, hắn nhếch mép lên cười, một nụ cười nham hiểm đặc trưng.

Hắn rất ung dung rút ra từ đai quần một khẩu súng lục được thiết kế rất tinh sảo, nhìn vào đã thấy được uy quyền của người cầm nó.

Mạch Từ Khiêm nhìn thấy khẩu súng trên tay hắn vẻ mặt có chút bất ngờ, cái ông không ngờ tới chính là người trẻ tuổi như Phong Thừa Trạch hắn lại có thể thiết kế ra khẩu súng đặc biệt như vậy.

Tất cả mọi người đang có mặt ở đó khi thấy hắn lôi súng ra thì sắc mặt tái mét, chủ động lùi về phía sau mấy bước tránh bị vạ lây.

“Tên của tôi là thứ để cô có thể tuỳ tiện được gọi sao?” Hắn vừa nói vừa tiến lại phía cô ta, một tay còn cầm khăn tỉ mỉ lau khẩu súng trên tay ánh mắt chẳng có chút thay đổi.

“Chẳng… chẳng phải trước kia anh cho phép em gọi như vậy sao?” Cô ta lúc này đang rất hoảng sợ, sợ rằng chỉ cần cô ta nói sai một chữ thì liền lập tức được đi diện kiến Diêm Vương!
Hắn càng lúc càng tiến tới gần cô ta, khẩu súng trên tay hắn đã được hắn lau tới bóng loáng, hắn còn xoay xoay khẩu súng trên tay làm một người được một phen đổ mồ hôi hột ròng ròng.

Cô thấy hắn chả cần làm gì quá đáng đã khiến Thẩm Chỉ Nhu sợ tới mức mặt tái mét chẳng còn giọt máu thì hứng thú nở một nụ cười thoả mãn, ánh mắt còn chăm chú nhìn người đàn ông điển trai đang giúp cô trả thù.


“Có sao?” Hai từ hắn thốt ra khiến Thẩm Chỉ Nhu sợ hãi tới mức run cầm cập, hắn đây là đang không muốn thừa nhận lời cô ta nói!
Hắn tiến tới trước mặt cô ta, dừng cách cô ta khoảng tầm 2 mét, ánh mắt sắc lạnh chĩa khẩu súng vào tay trái cô ta.

“Là tay này vừa cầm vào cổ tay vợ tôi?” Một câu mà hắn nói ra khiến cả hội trường thương thay cho Thẩm Chỉ Nhu, chọc ai không chọc lại cứ thích chọc đúng Phong phu nhân tương lai, lại còn là cháu gái Mạch Từ Khiêm.

Thẩm Chỉ Nhu sợ hãi rụt tay lại, nước mắt đã bắt đầu chảy dài trôi cả lớp trang điểm cô ta tốn bao nhiêu tiền thuê thợ.

“Không… không phải tay này.

” Cô ta sợ lắm, chỉ sợ ngay bây giờ cái mạng nhỏ này bị hắn cướp mất.

“Vậy là tay phải?” Hắn đổi hướng chĩa súng vào tay phải cô ta, tiện thể mở chốt an toàn của khẩu súng, ngón tay thon dài đặt vào cò bắn, nhắm chuẩn xác cánh tay phải cô ta nổ súng.

Cả một trường được một phen náo loạn, hắn vậy mà công khai phế luôn cánh tay phải của đại tiểu thư Thẩm gia!

Nổ súng xong hắn thản nhiên đóng chốt an toàn của khẩu súng sau đó để nó lại vị trí cũ, ánh mắt lạnh băng nhìn người con gái bị hắn làm cho sợ tới ngất đi.

“Đem cô ta đi đợi tôi về xử lí!” Hắn lạnh lùng ra lệnh liền có một người đàn ông cao to một thân đen sì bước vào vác cô ta đi ngay trước mắt của Thẩm Khánh.

Con gái rượu vừa bị bắt vậy mà ông ta đã mặt dày bám lấy chân hắn nói: “Phong tổng, tôi còn một cô con gái, năm nay 20 tuổi, còn trinh, nếu anh muốn thì ngay bây giờ tôi liền lập tức giao cho anh, chỉ mong anh thương tình tha cho Thẩm gia.


Hắn đến một cái liếc mắt cũng chả thèm liếc, lạnh lùng bỏ lại một câu sau đó bước đi.

“Tôi có vợ sắp cưới rồi, đem gái về để rồi vợ tôi xé xác tôi ra à?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK