Nghe được những lời bảo vệ từ Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành cảm nhận trái tim mình mềm nhũn, bao nhiêu cảm xúc ngọt ngào lan toả thấm sâu vào từng mạch máu.
Hình Sở Nhan nói xong quay lại chỗ đã ngồi, cầm lấy cặp học mang lên một bên vai.
Trước khi rời khỏi, cô nán lại một chút, nhắc khéo Lâm Duẫn: "Tôi không quan tâm gia thế cậu dữ dội ra sao, nhưng nếu để tình trạng này tiếp tục diễn ra, cha mẹ cậu chắc chắn khóc không kịp."
Dứt lời, Hình Sở Nhan thẳng thừng quay người rời khỏi lớp, Nghiêm Nhất Thành cũng không chần chừ, lấy cặp mình rồi đuổi theo cô.
Sau khi cả hai đi khuất, Hà Chấn Kiệt mới buông cổ áo của Lâm Duẫn, khinh miệt bỏ ra chỗ khác.
Song song cùng thời điểm, hàng loạt tiếng xì xầm bàn tán vang lên, lần lượt truyền vào tai Lâm Duẫn không sót một chữ.
"Mình nghi ngờ không trật được, sáng sớm hôm nay thấy Nhất Thành đeo đồng hồ mới tinh, lên mạng tra mới biết giá cả chục triệu.
Đáng nói điều kiện cậu ấy đâu có khá giả để mua, thế mà mới thân với Sở Nhan mấy ngày đã đeo đồ đắt tiền, khả năng cao tin đồn về Sở Nhan không đúng hoàn toàn đâu."
Nghe đến đây, Lâm Duẫn đột nhiên tức ngực không thở nổi.
So về gia cảnh, Hình Sở Nhan hoàn toàn trội hơn, nếu cô vẫn còn được gia đình hậu thuẫn, cậu ta dĩ nhiên gặp rắc rối lớn.
Dọc trên lối hành lang ra về, Nghiêm Nhất Thành đi bên cạnh Hình Sở Nhan, thi thoảng lại lén liếc trộm cô một cái kiểm tra biểu hiện.
Thấy cô im lặng một hồi lâu, anh không nhịn được phải mở lời trước: “Mình không sao, cậu đừng tức giận vì chuyện vừa rồi.”
“Mình không tức giận.” Hình Sở Nhan vừa cất bước tiến về trước vừa đáp: “Mình để bụng.”
Không rõ vì lý do gì nhịp tim của Nghiêm Nhất Thành nhảy bưng lên một cái, anh đảo mắt khắp nơi, dè dặt dò hỏi: “Sao lại để bụng?”
Hình Sở Nhan không hề ngừng lại để suy nghĩ, trực tiếp trả lời: “Vì cậu ta động đến cậu.”
Nghiêm Nhất Thành bất giác mím môi như đang cố kiềm chế sự vui vẻ, cô gái anh thích đang từng ngày nhích đến cạnh anh, thậm chí còn ra mặt bảo vệ anh như một người bạn gái bảo vệ bạn trai bị bắt nạt.
Rõ ràng trong bụng Nghiêm Nhất Thành đang phấn khích nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra xấu hổ.
Anh giả vờ khiêm tốn hất nhẹ khuỷu tay vào cánh tay Hình Sở Nhan, nhỏ giọng thì thầm: “Mình không để ý những chuyện nhỏ nhặt đó đâu.”
“Nhưng mình có.”
Nghiêm Nhất Thành: “...”
Rời khỏi trường, cả hai đến thẳng quán Nghiêm Nhất Thành làm thêm, tranh thủ chút thời gian dư dả cùng nhau ăn cơm chiều phía trước quán.
Không bao lâu sau, Cẩn Nam từ bên trong thong thả ra đến chỗ Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan, thản nhiên kéo ghế ngồi ở đối diện.
Cẩn Nam bỗng chen ngang, còn dùng biểu cảm gian tà nhìn chằm chằm vào mình, Nghiêm Nhất Thành dĩ nhiên cảm thấy khó chịu, không kiêng nể thể hiện sự bất mãn ra cho anh ta tận mắt nhìn.
Tuy nhiên, da mặt Cẩn Nam tỷ lệ nghịch với nhan sắc, bị Nghiêm Nhất Thành trừng mắt đuổi đi trong yên lặng, anh ta vẫn không có ý định ra chỗ khác.
Trái ngược với lòng dạ sôi sục gào thét đuổi người của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan đối với sự tồn tại của Cẩn Nam vốn không đặt nặng, trước sau vẫn chỉ là một trạng thái lạnh tanh.
Dò xét trong âm thầm được một lúc, Cẩn Nam bắt đầu trổ tài giả vờ cười khó xử, chậm rãi cất tiếng: “Xin lỗi hai đứa nhé, anh biết những cặp đôi mới yêu đương sẽ muốn dành nhiều thời gian để hẹn hò.
Nhưng chủ nhật tuần này, Nhất Thành phải đến quán làm việc.”
“Không được!” Nghiêm Nhất Thành phản ứng nhanh lẹ, vội vàng lắc đầu từ chối: “Em có hẹn trước với Sở Nhan rồi.”
Đôi mày của Cẩn Nam hơi chau lại trước giọng nói có chút lớn tiếng của Nghiêm Nhất Thành, nhưng rất nhanh anh ta lại nhoẻn miệng cười dụ dỗ: “Việc gấp, khách quan trọng, thiếu nhân lực nên không nghỉ được.
Lương gấp đôi, okay?”
“Không!” Nghiêm Nhất Thành kiên quyết từ chối, vững lòng gạt bỏ: “Ai bảo anh báo trễ làm gì, em có hẹn rồi, không làm!”
Cẩn Nam không chút vội vã, trái lại vẫn luôn bày ra dáng vẻ bình thản, anh ta chợt đứng dậy, ẩn ý nhắc nhở: “Không tiền cũng chẳng yêu đương được nổi đâu, lương gấp ba, chốt!”
Tự biên tự diễn xong, Cẩn Nam liền bỏ đi một mạch không cho Nghiêm Nhất Thành cãi lại.
Nạn nhân bất đắc dĩ Nghiêm Nhất Thành quả thật còn chưa kịp phản bác đến cùng thì người đã khuất đoạn xa.
????????ang gì mà hay hay ????hế { ????Ru????????R????YE????.vn }
Đột nhiên bị dồn vào thế bí, Nghiêm Nhất Thành thở ra nặng nề không cam tâm.
Anh quay qua Hình Sở Nhan bên cạnh, gấp gáp khẳng định: “Lát nữa mình sẽ nói chuyện lại với anh ấy, mình chắc chắn sẽ đi cùng cậu.”
Cứ ngỡ Hình Sở Nhan sẽ tỏ ra thất vọng, nào ngờ cô lại mỉm cười, chủ động ngỏ lời trấn an: “Không cần đâu, mình đi một mình cũng được, mình đến đó vài lần rồi nên vẫn nhớ đường, hôm đó cậu cứ đi làm đi.”
“Nhưng mà...”
Không để Nghiêm Nhất Thành nói hết, Hình Sở Nhan đã nhanh hơn ngắt lời: “Đợi lần khác có dịp, mình sẽ rủ cậu đi chung.”
Thêm một lần nữa, ngay khi Nghiêm Nhất Thành vừa mở miệng thì Hình Sở Nhan lại tiếp tục chặn trước.
Thái độ cô dành cho anh luôn ôn hòa, giọng nói cũng rất mềm mại dễ nghe: “Ông chủ của cậu nói đúng, không có tiền không yêu đương được đâu.
Cậu phải kiếm thật nhiều tiền để người khác không còn cơ hội khinh thường cậu nữa.
Còn mình, vẫn sẽ ở bên cạnh cậu, mãi mãi.”.
Danh Sách Chương: