Hình Sở Nhan không phải là một đứa trẻ ngoan, càng không phải là một người tử tế, ngay cả chết cô còn không sợ huống chi là đối đầu với một ai đó.
Duy nhất có thể khắc chế được Hình Sở Nhan chỉ có mỗi Nghiêm Nhất Thành, nhưng song song với đó cô sẽ sẵn sàng buông tay nếu ôm về đủ thất vọng.
Cũng chính vì hiểu tính nết của Hình Sở Nhan, càng hiểu rõ mức độ ghen tuông và chiếm hữu của cô, Nghiêm Nhất Thành có ý thức rất cao trong vấn đề giữ khoảng cách với người khác phái.
Riêng Thiên Tuệ hết lần này đến lần khác chọc tức Hình Sở Nhan bất kể vô tình hay cố ý, hậu quả ra sao Nghiêm Nhất Thành không dám xen vào.
Dưới góc nhìn của Hình Sở Nhan, cô có phần chịu thua khi không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả về con người của Thiên Tuệ.
Cô ta luôn tỏ ra thanh cao và giữ khoảng cách với Nghiêm Nhất Thành nhưng mưu đồ lại rõ mồn một, thêm nữa sau mỗi lần bị thất thế trước Hình Sở Nhan lại càng khiến da mặt cô ta dày lên không ít.
Chỉ tiếc rằng, dù Thiên Tuệ có được da mặt dày cũng không thể có được Nghiêm Nhất Thành.
Sau hơn bốn tiếng ròng rã ngồi xe cũng đến địa điểm dã ngoại, nhà trường đã sắp xếp sẵn chỗ ở cho học sinh tại khách trọ bên dưới chân núi.
Nhận phòng và cất đồ đạc, nghỉ ngơi hoặc sinh hoạt tự do qua đến hai giờ, mọi người tập trung lại để lên khu vực cắm trại.
Số lượng học sinh và giáo viên hơn hai trăm người, mỗi người một tay chia nhau công việc chung.
Một tốp giăng tấm bạc trải dài xung quanh khu vực cắm trại phòng hờ trời mưa, một tốp đi thu nhặt cây khô làm củi, một tốp nữa chuẩn bị đồ ăn tối.
Lúc Nghiêm Nhất Thành cùng bạn bè dựng lều, sợ Hình Sở Nhan mải bám theo sau anh sẽ bất cẩn bị thương nên đã nhắc cô đi phụ công việc nhẹ nhàng với các bạn nữ khác.
Lát sau làm xong Nghiêm Nhất Thành tự giác đi tìm Hình Sở Nhan, nhóm nữ sinh vừa nãy cùng cô chuẩn bị đồ ăn đã hoàn thành nhiệm vụ đang ngồi tán dóc.
Vừa thấy Nghiêm Nhất Thành, họ liền chủ động chỉ vị trí của cô cho anh.
Theo như chỉ dẫn, Nghiêm Nhất Thành leo qua một đoạn đường gập ghềnh, từ xa đã phát hiện Hình Sở Nhan đang ngồi trên một bậc đá cạnh vách núi nhìn xa xăm.
Cảnh quan xung quanh là địa hình núi cao thấp xen kẽ, từ trên nhìn xuống sẽ thấy được một vùng lớn được bao phủ bởi rừng cây xanh thẫm, còn phía xa xa là đường chân trời đã xuất hiện những đám mây xám đen.
Thiên nhiên trong lành mang đến bầu không khí tươi mát thoáng đãng, không khói bụi cũng không náo nhiệt như ở thành phố.
Nhưng dẫu cho cảnh đẹp rộng lớn, thứ duy nhất thu vào tầm mắt của Nghiêm Nhất Thành chỉ có bóng dáng bé nhỏ của Hình Sở Nhan.
Nghiêm Nhất Thành bước đến gần ngồi xuống bên cạnh Hình Sở Nhan, một chân chắn ngang qua phía trước người cô ngăn lại cho an toàn.
Nhận ra là anh, cô liền cong môi cười ngọt ngào, bộ dạng thẫn thờ vừa nãy đã được thay thế bằng thái độ nhiệt tình: “Xong rồi à?”
Nghiêm Nhất Thành “ừm” một tiếng, không cho Hình Sở Nhan có cơ hội trốn tránh mà hỏi thẳng: “Lại nghĩ đến chuyện bên nội sao?”
Hình Sở Nhan thành thật gật đầu thừa nhận, nửa thật nửa đùa giải thích: “Mình có hơi đau đầu để nghĩ cách chuyển số tài sản họ cho mình thành tiền mặt.”
“Để làm gì?” Nghiêm Nhất Thành hoài nghi hỏi.
Hình Sở Nhan không chút chần chừ, dứt khoát đáp: “Để cho cậu chứ làm gì?”
Nghe được câu trả lời của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành rơi vào tình huống dở khóc dở cười.
Gần như từ lúc bắt đầu kết giao với nhau đến bây giờ, điều duy nhất cô luôn nghĩ là mang tiền cho anh mà không màng đến việc anh sẽ lừa gạt cô.
Thấy biểu tình lực bất tòng tâm của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan bật cười hì hì, đắc ý chọc ghẹo: “Thế nào anh yêu, có phải em đối với anh quá tốt không?”
Nghiêm Nhất Thành bất giác mỉm cười, đầu gật gà gật gù xác nhận.
Qua thêm một hồi suy nghĩ cẩn trọng, anh mới từ tốn cất tiếng hồi đáp: “Với anh, em lúc nào cũng tốt.”
Nụ cười trên môi Hình Sở Nhan vụt tắt, biểu cảm cùng phản ứng trở nên kinh ngạc sững sờ, nhưng chớp mắt một cái dáng vẻ của cô đã chuyển thành bối rối ngại ngùng.
Cô nhất thời hít thở không thông, vội ôm miệng quay mặt qua chỗ khác tránh thốt lên lung tung.
Rõ ràng Hình Sở Nhan là người khơi gợi trêu Nghiêm Nhất Thành trước, nhưng cuối cùng người xấu hổ mắc cỡ lại là cô.
“Sở Nhan.”
Đang đắm chìm trong hạnh phúc bất ngờ, Hình Sở Nhan giật mình quay mặt lại theo tiếng gọi của Nghiêm Nhất Thành.
Nét mặt của anh lúc này có hơi trầm xuống, ánh mắt cùng giọng nói cũng nghiêm trọng đi hẳn: “Em làm gì cũng được nhưng phải nói với anh trước.
Đây không phải là lời thỏa thuận, mà là yêu cầu của một người bạn trai.”
Ngất ngây chính là từ ngữ miêu tả cảm giác của Hình Sở Nhan hiện tại, dù cho cô có kiềm chế thế nào hai khóe môi vẫn bị kéo căng lên vì sung sướng.
Không rõ Hình Sở Nhan có hiểu ý Nghiêm Nhất Thành ám chỉ hay không nhưng cô chỉ ngồi cười mãn nguyện, còn anh vô cùng nóng lòng đánh nhẹ vào chân cô xác nhận lại: “Hiểu chưa?”
Hình Sở Nhan khựng mất một giây, trước cặp mắt nghiêm nghị của Nghiêm Nhất Thành, cô gấp gáp gật đầu, mạnh mẽ hô lớn: “Hiểu rồi ạ!”
Nghiêm Nhất Thành bất lực phì cười, trong mắt chỉ còn đọng lại sự dung túng vô hạn..
Danh Sách Chương: