Đợi đến khi Hình Sở Nhan cúp máy, bà nội Trần ngồi bên cạnh vẫn chưa hết khỏi ngạc nhiên.
Trong lúc cô tập trung nhắn tin, bà thận trọng lên tiếng dò hỏi: “Bạn trai con sao?”
“Dạ phải.” Hình Sở Nhan vừa nói xong thì tin nhắn cũng đã gửi đi, cô ngẩng đầu nhìn qua bà, thẳng thắn bồi thêm: “Bọn con đang sống chung, rất hạnh phúc.”
Nghe đến chuyện Hình Sở Nhan đang sống chung với bạn trai, bà nội Trần liền kinh ngạc ra mặt, giọng nói cũng dần ẩn hiện sự bức xúc: “Sở Nhan, con mới có mười bảy tuổi, sống chung với bạn trai là thế nào? Con có biết ở độ tuổi của con còn rất nhỏ, nếu không cẩn thận...!thì hỏng hết tương lai!”
Đối với thái độ hiện tại của bà nội Trần, Hình Sở Nhan chẳng chút lo lắng, bởi phản ứng này của bà hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô.
Dù biết sẽ chuốc thêm phiền phức cho bản thân lẫn Nghiêm Nhất Thành, nhưng cô vẫn muốn thử xem rốt cuộc người nhà họ Trần đang có tính toán gì.
Đáp lại bà, Hình Sở Nhan thản nhiên mỉm cười, từ tốn tiếp lời: “Bà nội, người phá hỏng tương lai của con không phải bạn trai con, mà là con trai cưng của ông bà.”
“Con!” Bà nội Trần giật thót mình lên giọng, nhưng chớp mắt cơn giận không xảy đến, trái lại bà còn nhẹ nhàng xoa dịu ngược Hình Sở Nhan: “Sở Nhan à, đợi khi mọi thứ rõ ràng, nếu con chịu khổ oan, ông bà nội nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Một bên khóe môi của Hình Sở Nhan nhếch lên, rất nhanh đã hiểu hết ý tứ đằng sau câu nói của bà nội Trần.
Tức là sau khi có kết quả giám định ADN, nếu Hình Sở Nhan thật sự là máu mủ của nhà họ Trần, họ sẽ đối tốt với cô vô điều kiện.
Tuy nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc, ông bà nội Trần suốt mười bảy năm qua cũng từng nghi ngờ Hình Sở Nhan không phải con ruột của Trần Khiêm.
Vậy lý do nào, ông bà vẫn chấp nhận để mẹ cô lấy Trần Khiêm, để cô trở thành con gái của ông ta trên giấy tờ pháp lý?
Chứng tỏ, không chỉ mẹ Hình Sở Nhan và Trần Khiêm, mà ngay cả ông bà nội Trần cũng đang giấu cô bí mật đã xảy ra năm xưa.
Bên phía Nghiêm Nhất Thành, sau khi anh nhận được tin nhắn của Hình Sở Nhan liền rơi vào hoang mang.
Bởi ông bà nội của cô đột nhiên về nước đòi xét nghiệm ADN, chắc chắn mọi chuyện diễn ra sắp tới sẽ không đơn giản.
Có được địa chỉ, Nghiêm Nhất Thành vội vã rời nhà tìm đến bệnh viện.
Chỉ là không ngờ, lúc vừa đến cổng lại chạm mặt mẹ Hà Chấn Kiệt và Thiên Tuệ.
Vừa thấy Nghiêm Nhất Thành, mẹ Hà Chấn Kiệt đã vội níu tay anh giữ lại, hiếu kỳ hỏi: “Thành, con đi đâu đấy? Bà ngoại con không khỏe sao?”
Nghiêm Nhất Thành gấp gáp lắc đầu, vì sự nhiệt tình của mẹ Hà Chấn Kiệt nên vẫn phải kiên nhẫn đứng lại trả lời: “Dạ không phải, con có chút việc riêng, còn dì sao lại đến đây?”
Được hỏi đến, mẹ Hà Chấn Kiệt liền than ngắn thở dài: “Dì đến khám tổng quát, Chấn Kiệt nó làm về khuya không dậy nổi nên dì mới đi với Thiên Tuệ đây.”
Nhắc đến Thiên Tuệ, bà lại không giấu được hoài nghi dò hỏi: “Sẵn đây dì hỏi chút, quán tụi con làm thêm giảm biên chế nên mới cho Thiên Tuệ nghỉ, hay có nguyên nhân nào khác không? Chứ con bé nó giỏi giang lắm.”
Nghiêm Nhất Thành không có tâm trạng để ý đến chuyện của Thiên Tuệ, anh cười trong khổ sở, cẩn thận gỡ tay của mẹ Hà Chấn Kiệt đang níu tay mình, nhanh chóng tìm cớ đi trước: “Con đang có việc bận, dì hỏi lại Chấn Kiệt sau đi ạ, con xin phép.”
Vừa dứt lời Nghiêm Nhất Thành đã chạy vụt khỏi chỗ mẹ Hà Chấn Kiệt đang đứng, giữa lúc bà còn đang cau mày khó hiểu, ánh mắt Thiên Tuệ dõi theo bóng dáng anh chợt lóe lên ý nghĩ sâu xa.
Đến khu vực xét nghiệm máu, từ phía xa Nghiêm Nhất Thành đã bắt gặp gia đình ba thế hệ của Hình Sở Nhan đang ngồi đợi ở hành lang.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, tuy nhiên khi bước vào thực tế lại khiến tưởng tượng của anh chẳng chút ăn nhập.
Từ ông bà nội của Hình Sở Nhan đến Trần Khiêm, mặt mày ai nấy đều nghiêm nghị, đồng thời sở hữu khí chất sang trọng của người có tiền.
Nhưng Hình Sở Nhan thì khác, cô mang một dáng vẻ lạnh lùng thanh tao, khí thế chẳng hề e dè khi ngồi cùng họ, thậm chí còn cao ngạo chẳng thèm đặt ai vào tầm mắt.
Thế nhưng, ngay khi vừa chạm mắt Nghiêm Nhất Thành, trên gương mặt vô cảm của Hình Sở Nhan thoáng cái đã trở nên tràn đầy cảm xúc, nụ cười vui vẻ cũng lập tức hiện lên.
Thấy anh, Hình Sở Nhan vẫy tay ngoắc đến gần, có điều chỉ một hành động vô tư của cô lại thu hút tất cả sự chú ý của những người đang hiện diện.
Nghiêm Nhất Thành bình tĩnh bước đến, khẽ gật đầu chào hỏi với người lớn.
Bà nội Trần cũng rất tinh ý, trông thấy anh tới liền nhường chỗ bên cạnh Hình Sở Nhan cho anh, còn bà đi qua phía đối diện ngồi cạnh chồng.
Hình Sở Nhan nắm bàn tay Nghiêm Nhất Thành kéo ngồi xuống chỗ trống cạnh mình, thản nhiên xem đây là nơi không người mà thoải mái nói chuyện: “Mình tưởng cậu sẽ dậy muộn nên không báo trước.”
Cử chỉ của Nghiêm Nhất Thành có hơi mất tự nhiên, anh bỗng ghé sát tai cô, thành thật thì thầm: “Sáng nay có linh cảm không lành nên mình ngủ không được.”
Nghe xong Hình Sở Nhan phì cười, mỗi động thái hiện giờ của cô đều khiến ông bà nội cùng Trần Khiêm và Thạch Anh phải chú ý.
Từ lúc gặp lại Hình Sở Nhan luôn trưng ra vẻ mặt “bất cần đời”, nhưng khi Nghiêm Nhất Thành xuất hiện chưa cần làm gì cũng có thể làm cô cười nói.
Ông nội Trần ngồi ở hàng ghế đối diện trên hành lang, bất chợt trầm giọng gọi: “Này cậu kia!”
Ngay lập tức, bà nội Trần vội lén níu tay ông ra dấu, thêm phát hiện sắc mặt của Hình Sở Nhan từ khi nào đã chuyển sang bất mãn, ông nội Trần vô thức thay đổi tông giọng: “Cậu là bạn trai đang sống chung với Sở Nhan?”
“Dạ phải.” Nghiêm Nhất Thành còn chưa suy nghĩ, theo phản xạ bật ra đáp.
Tận mắt nhìn thấy và nghe thấy câu trả lời chắc nịch của Nghiêm Nhất Thành, ông bà nội Trần bất giác xoay đầu nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Nhưng Trần Khiêm thì khác, ông ta hậm hực hừ lạnh ghét bỏ ra mặt.
Dù nghe danh đã lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên Nghiêm Nhất Thành gặp mặt trực tiếp Trần Khiêm, quả nhiên ông ta đối với con gái chẳng chút cảm tình, khó trách Hình Sở Nhan luôn mang một nỗi hận và một nỗi đau về gia đình.
Nghiêm Nhất Thành không tự chủ thở dài trong lòng, thôi không suy đoán lung tung mà dành sự tập trung về cho Hình Sở Nhan.
Chỉ tầm năm phút sau khi Nghiêm Nhất Thành đến, tài xế của ông bà nội Trần đã mang đồ ăn sáng lên như theo yêu cầu.
Đến lúc này, anh mới sực nhớ ra đã quên bén chuyện Hình Sở Nhan ra ngoài từ sớm vẫn chưa ăn uống.
Đả kích trong lòng Nghiêm Nhất Thành lại bị chồng thêm đả kích, đồ ăn sáng mà Hình Sở Nhan ăn là đồ từ nhà hàng có tiếng, đã vậy cô còn được cung phụng đến tận tay.
Ở cạnh nhau thời gian dài, Nghiêm Nhất Thành gần như đã quên mất xuất thân của Hình Sở Nhan.
Cô vốn là một con chim công kiêu ngạo sống trong nhà cao cửa rộng, nhưng khi đến với anh, cô lại hòa nhập chẳng chút đòi hỏi, lại còn vì anh mà hạ mình chịu thiệt thòi.
Giữa lúc Nghiêm Nhất Thành còn đang tự trách vì đã để Hình Sở Nhan chịu khổ, cô bỗng giơ tay bóp cằm anh, giả vờ nghiêm mặt, thấp giọng nhắc nhở: “Mình ở đây cậu còn nhớ tới ai?”
Nghiêm Nhất Thành chợt bừng tỉnh, Hình Sở Nhan vừa buông tay, anh liền vội mở nắp tô cháo đang cầm, oan ức phản bác: “Không có.”
Nói rồi Nghiêm Nhất Thành múc một muỗng cháo nóng thổi nguội đưa đến miệng Hình Sở Nhan, nhưng còn chưa đến một giây, cô bỗng ôm miệng muốn nôn khan.1
Bắt gặp cảnh tượng vừa diễn ra, không chỉ Nghiêm Nhất Thành, mà ông bà nội Trần lẫn Trần Khiêm nhìn thấy cũng giật mình trợn tròn mắt kinh ngạc.1.
Danh Sách Chương: