" Được rồi! Mau dọn xuống đi"
Gia Ninh đặt đũa xuống bàn, gương mặt chán nản nhìn bàn cơm.
" Nương nương, người mới ăn có chút đã dừng rồi sao?"
Tiểu Lan bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nương nương dạo này ngày càng ăn ít, gầy đi không biết bao nhiêu rồi.
" Không có khẩu vị, mau dọn xuống đi!"
Gia Ninh nhàm chán chống cằm.
Nghĩ lại chuyện lúc sáng, lại càng cảm thấy tức giận không thôi.
Vốn dĩ nàng muốn đến nhìn Doãn quý phi kia, xem chút nàng ta là người như thế nào mà lại khiến Tần Duật mê muội như vậy, lại cũng không ngờ, hạ nhân cung quý phi lại dám ngang ngược như thế.
Thật sự là dung túng quá mức.
" Hoàng thượng giá đáo! "
Gia Ninh đang chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng thái giám thông báo, liền giật mình nhìn ra ngoài, đến lúc nhìn thấy vạt áo trường bào đen phía xa xa, liền vui sướng chạy ra ngoài ngoài tẩm điện.
Vừa chạy ra đến tiền điện, liền đúng lúc Tần Duật đi tới.
Hắn nhàn nhạt nhìn gương mặt hớn hở của Gia Ninh, cũng không nói gì mà trực tiếp đi vào.
Gia Ninh cũng không để ý thái độ lạnh lùng của hắn.
Vốn dĩ nàng cũng quen rồi, đối với mọi người, hắn chưa bao giờ lộ ra chút tươi cười gần gũi.
" Tần Duật, huynh tới sao không nói trước với ta một tiếng! "
Hắn không trả lời, một mạch đi vào nội điện, ngồi xuống bàn cơm.
Tiểu Lan cùng vài cung nữ đang dọn bàn nhìn thấy hắn liền vội vàng cúi người thỉnh an.
Gia Ninh chạy theo phía sau tiến vào, liền vung tay cho bọn họ dọn lại bàn cơm.
" Mau đem đồ ăn mới lên !"
Nói nói, liền vui vẻ ngồi xuống đối diện hắn, vươn tay giúp hắn rót một chén rượu.
Tần Duật không nói gì, tiếp lấy chén rượu liền uống.
Gia Ninh vui vẻ nhìn hắn.
Đêm nay hắn đột nhiên tới, làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh, vui vẻ đến nỗi quên hết mọi thứ.
Ánh mắt không giấu nổi vui vẻ cong cong nhìn hắn.
Mà đối với ánh mắt cuồng nhiệt như thế, Tần Duật lại thật sự cảm thấy rất chán ghét.
Gia Ninh cùng Tần Duật lần đầu gặp nhau là khi nào, hai người bọn họ đều chẳng ai biết.
Gia Ninh vì là quá nhỏ mà không nhớ, còn Tuần Duật là vì không muốn nhớ.
Chỉ biết, từ rất rất nhỏ, bọn họ đã gặp nhau.
Có thể nói, là thanh mai trúc mã.
Nhưng là, Tần Duật từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có chút cảm tình với Gia Ninh, mà nàng lại một mực bám theo hắn khiến hắn ngày càng trở nên chán ghét.
Lại nói, Tần Duật vốn là con của Lưu hậu, sau này Lưu hậu mất, Lục thị trở thành kế hậu, đem hắn về nuôi làm con dưới chiếu.
Lúc ấy, Tần Duật 6 tuổi, đã được phong thái tử, mà Lục thị cũng đã sinh cho tiên hoàng được một hoàng tử là Tần Du lúc ấy đã 7 tuổi.
Vì thế, Lục hậu trước mặt thì hết lòng yêu thương đối đãi với thái tử, nhưng sau lưng lại năm lần bảy lượt chèn ép hãm hại hắn, cốt muốn đưa con mình lên thay làm thái tử.
Vì lẽ ấy, đương nhiên đối với một nữ tử họ Lục, làm sao hắn có thể có chút cảm tình được.
Sau này, việc Lục hậu xin tiên đế ban hôn cho hắn với Gia Ninh, lại càng khiến hắn chán ghét nàng.
Tần Duật uống xong nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, ngón tay sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, phong thái cao quý lạnh nhạt.
Hắn nuốt nuốt yết hầu, cảm nhận dư vị rượu nóng nơi cổ họng, giọng nói lạnh nhạt khàn khàn:
" Buổi thỉnh an sáng nay của hoàng hậu thế nào?!"
Nghe thấy hắn hỏi, Gia Ninh liền vui vẻ trả lời:
" Cũng tốt.
Có điều...ta cũng không nghĩ phi tần của huynh lại nhiều như thế!"
Tần Duật nghe vậy liền hơi quay đầu nhìn nàng.
Nhìn gương mặt cương nghị của hắn, Gia Ninh có chút chột dạ cắn môi, bất an rũ mi nhìn xuống.
Nàng khẽ rủa thầm mắng bản thân vậy mà lỡ lời.
Tần Duật chính là rất ghét nữ nhân đố kỵ cùng ghen tuông.
Trước kia vì còn quá nhỏ chưa hiểu chuyện, nàng luôn luôn bám riết phía sau hắn, chỉ hở một chút liền đố kỵ với những nữ nhân xung quanh hắn mà nổi giận, thậm chí một cung nữ chỉ vì không may làm lộ cổ tay trước mắt hắn, nàng cũng tức giận mà phạt trượng cung nữ kia.
Chính vì thế, khiến cho Tần Duật vốn đã không thích nàng lại càng trở nên chán ghét hơn.
Sau này, Gia Ninh rốt cuộc cũng hiểu chuyện một chút, dù vẫn thường ghen tuông nhưng không còn dám bộc lộ trước mặt hắn như trước nữa.
Nàng lén liếc mắt dò xét nhìn hắn, chỉ sợ hắn lại nghĩ nàng vì đố kỵ mà nói như vậy.
Mà Tần Duật ngược lại cũng không tỏ thái độ :
" Chuyện của Doãn quý phi, hoàng hậu cũng biết rồi chứ?"
Thấy hắn không tức giận, Gia Ninh liền thở phào, gương mặt nháy mắt lại trở nên vui vẻ:
" Đã biết, Trương ma ma có nói là huynh đã hạ lệnh miễn thỉnh an cho Doãn quý phi."
" Đã biết?! Vậy mà hoàng hậu còn đích thân đến tận Cẩm Tú cung để vấn tội?"
Giọng nói hắn lạnh lùng đanh lại, quay đầu nhìn thẳng vào Gia Ninh.
Nàng thấy hắn đột nhiên nghiêm mặt như vậy, liền sợ hãi:
" Ta không có! Ta chỉ muốn đến xem nàng ta một chút, không phải đến vấn tội nàng ta!"
Tần Duật nhìn gương mặt nhỏ khẩn trương của nàng, khẽ nhếch khoé miệng:
" Đến xem một chút? Đến xem một chút mà rút lưỡi tỳ nữ của nàng? Đến xem một chút mà bắt một người ngồi trên xe lăn quỳ đến hai đầu gối sưng đỏ?"
Danh Sách Chương: