Gia Ninh ngồi bên cạnh giường, im lặng nhìn gương mặt tiều tụy đang ngủ say của thái hậu.
Dạo gần đây, sức khoẻ bà đột nhiên yếu đi rất nhiều, cũng vì thế mà chỉ vì tức giận cũng có thể trực tiếp ngất đi.
Khắp Từ Ninh cung từ đêm hôm qua đến nay đều nồng đậm mùi thuốc cùng hương an thần.
Nàng khẽ thở dài liếc qua song cửa, nhìn tới thân ảnh gầy yếu quỳ trước tẩm cung.
Doãn quý phi một mình quỳ ở đó, từ sáng sớm đến tận ngọ thiện, Thái hậu cũng không thèm nhìn đến mặt nàng ta.
Có lẽ người có tật ở chân vốn đã yếu ớt, quỳ đến tận bây giờ có lẽ cũng sắp không trụ nổi nữa, thân mình gần như đã sắp ngã xuống.
Gia Ninh liếc nhìn sắc trời, cũng đã chiều muộn, bầu trời âm u nặng nề, có lẽ sẽ sắp đổ mưa.
Lúc nàng vừa bước ra hiên tiền viện, Doãn quý phi liền lập tức liên tục dập đầu.
" Hoàng hậu nương nương, thần thiếp vô tội, cầu xin người cho thần thiếp được bái kiến thái hậu, cầu xin người...!"
Nàng ta vừa khóc vừa dập đầu, chẳng mấy chốc trán thơm đã dập nát chảy máu.
Mĩ nhân rơi lệ, hoa lê đái vũ, bất kể người nào nhìn vào cũng sẽ không nhịn được mà thương tiếc.
Thế nhưng Gia Ninh chứng kiến một cảnh này, lại cũng không chút động tĩnh nhìn nàng ta.
Doãn quý phi dập đầu đến choáng váng, lại thấy nàng lạnh lùng đứng ở đó buông mắt nhìn xuống, không có chút ý tứ muốn giúp nàng, liền rơi nước mắt mà cắn chặt môi.
Bầu trời càng ngày càng âm u, rốt cuộc sấm chớp nổi lên, mưa to liền trút xuống.
Ngày cuối thu, không khí cũng đã dần trở lạnh, nàng chỉ đứng trên mái hiên, cũng cảm thấy lạnh đến rùng mình, đừng nói là dầm mưa ở dưới kia.
Mưa cuối thu vừa lớn vừa dài.
Hạt mưa to nặng thi nhau rơi xuống, tạt lên thân hình nhỏ yếu quỳ ở phía xa.
Hạt mưa tạt vào mặt, vào vết thương trên trán, đau đớn khiến nàng ta không thể mở mắt.
Cơ thể gầy yếu cứ thế run bần bật.
Không biết từ lúc nào tiểu Lan đã đi đến phía sau, khoác thêm áo choàng cho Gia Ninh.
Nàng kéo lấy vạt áo, bao chặt lấy cơ thể, ánh mắt lạnh nhạt nhìn màn mưa trắng xoá.
Rốt cuộc, trong màn mưa dần thấp thoáng bóng dáng huyền bào to lớn.
Hắn chạy một mạch đến chỗ bóng dáng nhỏ bé kia, giống như nổi điên mà kéo nàng ta vào lòng:
"Nàng điên rồi sao?!! Không muốn sống nữa!!?"
Doãn Túc Thư cố gắng mở mắt, nhìn thấy gương mặt nam nhân dần rõ ràng trước mắt.
Mưa lớn làm cả người hắn ướt sũng.
Hắn dùng trường bào ướt đẫm bao bọc lấy nàng, trong lòng cũng giận dữ không thôi.
" Thiếp không sao...!"
Nàng ta run run mở miệng, mỉm cười trấn an hắn, lại khiến tức giận trong lòng hắn càng thêm bùng phát.
" Nàng câm miệng cho ta!"
Dứt lời liền nổi giận đùng đùng ôm xốc nàng ta lên.
Vừa mới bước được vài bước, lại đột nhiên xoay người nhìn lại, xuyên qua màn mưa trắng xoá mà nhìn nữ nhân lạnh lùng ở phía xa.
Gia Ninh chạm tới ánh mắt hắn, không cần nói cũng cảm nhận được sự phẫn nộ rõ ràng.
Nàng không chút biểu tình, liền xoay người rời đi.
Tần Duật sừng sững đứng dưới mưa, nheo mắt nhìn chằm chằm thân ảnh nàng.
Bàn tay đang ôm lấy Doãn Túc Thư cũng vô thức siết chặt lại, nỗi tức giận trong lòng càng như thêm dầu vào lửa, chỉ trực chờ bộc phát....
**************
Suốt mấy ngày bận rộn tổ chức sinh thần thái hậu, sau đó lại xảy ra chuyện không hay làm cả hậu cung xáo trộn lên, Gia Ninh cũng đã mệt đến kiệt sức.
Nàng nằm trên án kỷ, nghiêng đầu ngắm nhìn màn mưa lớn.
Trời cũng về khuya, thế nhưng mưa vẫn chưa vơi bớt đi chút nào.
Nàng khẽ vươn tay ra ngoài khung cửa sổ, hứng lấy giọt mưa nặng trĩu.
Hạt mưa lớn vừa đập lên lòng bàn tay, nàng liền giật mình thu tay lại, cảm giác đau rát vẫn còn nhoi nhói.
Đúng lúc này, bên ngoài liền vang lên tiếng ầm ĩ, nàng vừa ngoảnh đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Tần Duật đùng đùng tiến vào tẩm điện.
Hắn không nói tiếng nào, liền trực tiếp xông đến siết lấy cổ nàng.
Gia Ninh vì bất ngờ mà theo bản năng túm lấy cánh tay hắn.
Bàn tay thô to cứng như rắn thiết chặt lấy cổ thon, chẳng mấy chốc gương mặt nàng đã trướng đỏ bừng.
" Hoàng thượng...đây là muốn..cứ thế giết người sao?
Nàng khó khăn thả ra từng chữ.
Cổ họng bị siết chặt gần như không thể thở được nữa, đầu óc vì thiếu không khí mà dần dần mơ hồ.
Nam nhân trừng trừng nhìn gương mặt nàng, bàn tay giống như không hề có ý định dừng lại mà càng tăng thêm lực đạo, Gia Ninh thậm chí còn nghe thấy tiếng xương bị bẻ gãy răng rắc.
Nàng điên cuồng kháng cự, liên tục đánh vào cánh tay rắn chắc của hắn.
Cảm giác cái chết cận kề đáng sợ khiến con người ta theo bản năng mà vùng vẫy.
Rốt cuộc, đến lúc nàng dường như đã sắp mất đi ý thức, hắn mới buông tay ném nàng sang một bên.
Cả cơ thể Gia Ninh mềm như bông bị hắn ném đi, cái trán liền đập vào chân án kỷ nứt ra rỉ máu.
Nàng nhất thời cũng không cảm nhận được đau đớn, chỉ một mực ôm lấy lồng ngực ho khan, gương mặt đỏ bừng cũng dần lấy lại khí sắc.
Tần Duật lạnh lùng bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng, bàn tay túm lấy tóc đen kéo về phía sau ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
" Lục Gia Ninh...!Trẫm cũng không ngờ ngươi lại là loại nữ nhân lòng dạ thâm độc đến thế!"
p
Danh Sách Chương: