• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày tấn phong hoàng quý phi, cả trăm cung nữ thái giám quỳ rạp mãn sân Cẩm Tú cung.
Doãn Túc Thư một thân phượng bào thêu phụng hoàng rực rỡ, trên đầu cài phượng trâm, đối đãi chẳng khác nào một tân hậu.

Nàng ta cung kính quỳ phía dưới, bên trên là Gia Ninh cùng Tôn công công.
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.

Doãn thị phẩm hạnh đoan trang, an phận thủ thường.

Nay mang được long chủng, là nhi tử đầu lòng của trẫm, coi như lập được công lớn, ân chuẩn tấn phong làm hoàng quý phi!!"
Tôn công công cao giọng tuyên thánh chỉ.

Nói xong, liền lập tức đi xuống phía dưới, đưa thánh chỉ đến trước mặt Doãn quý phi, giọng điệu cực kỳ lấy lòng:
" Hoàng quý phi, mau nhận lấy thánh chỉ."
Doãn Túc Thư hai tay run run nhận lấy, thần sắc không che giấu nổi hạnh phúc.
" Tạ ân hoàng thượng, tạ ân hoàng hậu nương nương!"
Tôn công công vội vàng đỡ Doãn quý phi lên:
" Cung hỷ hoàng quý phi!"
Tôn công công là chưởng quản thái giám nội các, nổi tiếng là kẻ chuyên vuốt mông ngựa.

Trước kia, chỉ cần nhìn thấy Gia Ninh, lập tức sẽ bám theo sau nàng mà nịnh bợ.


Gia Ninh vốn cũng không coi trọng hắn, nhưng nghe mấy lời tâng bốc cũng thật sự rất thuận tai, nên cũng mặc kệ hắn bám theo.
Lão thái giám rất thức thời.

Một bên là hoàng hậu, một bên là hoàng quý phi mang long chủng, liền biết thuận theo bên nào hơn, mặc kệ Gia Ninh vẫn còn đang trước mặt, liền không cố kỵ mà lấy lòng Doãn Túc Thư.
Gia Ninh ngược lại cũng không để tâm.

Chúc mừng Doãn quý phi mấy câu lấy lệ liền rời đi.
***********
" Hoàng hậu, người đừng buồn.

Cho dù nàng ta có là hoàng quý phi, cũng không thể bằng người được."
Nhìn bộ dáng cẩn thận mà lo lắng của tiểu Lan, Gia Ninh cũng không nhịn được cười, ngón tay khẽ gõ trán tiểu cô nương.
" Ta buồn lúc nào chứ!"
Tiểu Lan đáng thương hề hề lấy tay xoa xoa trán nhỏ, cực kỳ không cam tâm mà lẩm bẩm.
" Rõ ràng mấy ngày trước từ thư phòng trở về, tiểu thư nhìn giống như sắp khóc vậy!"
Nếu là trước kia, tiểu thư chắc chắn sẽ làm loạn khóc lóc ầm ĩ.

Nhưng bây giờ nàng lại luôn im lặng, giữ kín tâm tư trong lòng, càng làm cho người lo lắng hơn.
Gia Ninh cũng biết tiểu Lan là đang lo lắng cho bản thân.

Trong lòng cực kỳ ấm áp.

Dù sao vẫn có người luôn lo lắng cho nàng như thế.
Nàng nhẹ cười, ánh mắt lại lướt bức tường cung đỏ chót ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy nụ cười của bản thân thật nhạt nhẽo.
*************
Chớp mắt đã qua đi hai tháng, bụng Doãn quý phi cũng đã dần lộ rõ.

Mấy lần Gia Ninh bắt gặp nàng ấy ở hậu hoa viên, bụng thật sự rất lớn.
Doãn quý phi từ khi mang thai, có thói quen mỗi ngày đều ngồi nghỉ ở thủy đình.

Mắt ngắm mặt hồ trong vắt, bàn tay luôn ôn nhu mà vỗ về cái bụng lớn.
Từ sau khi Doãn quý phi mang thai, Tần Duật đối với người xung quanh đều nàng ta đều cực kỳ cẩn trọng.

Từ bữa ăn hằng ngày cho đến y phục, vú nuôi,..

đều tự thân chuẩn bị, không hề để Gia Ninh nhúng tới một ngón tay.
Nàng cũng biết, hắn làm như vậy là vì muốn bảo vệ hài tử.


Dù sao Lục gia lúc nào cũng như lang sói, chắc chắn không để yên cho đứa bé trong bụng.

Cũng vì thế mà Gia Ninh luôn cố tránh mặt Doãn Túc Thư, hằng ngày cũng chỉ tới lui hậu viên phía tây, cách xa thủy đình nàng ta hay tới.
Hôm nay không biết vì sao, Doãn Túc Thư lại đột ngột đi đến hồ sen tây viện, liền đúng lúc bắt gặp Gia Ninh.
" Hoàng hậu nương nương cát tường!"
Nàng ta mặc dù không trùng gối được, nhưng vẫn hành lễ.

Bộ dáng không hề có chút cố kỵ đối với nàng.
Gia Ninh nhẹ phất tay:
" Hoàng quý phi không cần đa lễ, bây giờ cũng không cần như trước hành lễ với ta!"
Dứt lời, nàng liền muốn rời đi.

Lúc đi ngang qua Doãn quý phi, bước chân không nhịn được mà dừng lại.
Doãn Túc Thư nghi hoặc mà nhìn Gia Ninh đột ngột dừng bước:
" Nương nương có chuyện gì sao?"
Gia Ninh không trả lời, chỉ tiến lại gần nàng ta, im lặng thật lâu, mới chỉ vào túi thơm trên người nàng ta mà hỏi:
" Túi thơm này từ đâu mà có?!"
Doãn Túc Thư theo hướng nàng chỉ nhìn xuống, đến lúc nhìn thấy túi thơm nhỏ đeo bên hông mới mỉm cười đáp lại:
" Túi thơm này là thái hậu ban cho thần thiếp dùng để dưỡng thai.

Thần thiếp cực kỳ quý trọng nó, luôn luôn mang theo bên mình!"
Nhìn gương mặt tươi cười của nàng ta, Gia Ninh không nhịn được mà lớn tiếng:
" Đưa nó cho ta!"
" Sao...sao có thể được!"
Doãn Túc Thư sợ hãi mà nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Gia Ninh, không hề có ý định muốn đưa túi thơm ra.
Gia Ninh cũng không muốn đôi co, liền ra ý để tiểu Lan đi đến đoạt lấy túi thơm.

Tiểu Lan hiểu ý, lập tức liền đi đến nhanh tay đoạt lấy, Doãn Túc Thư còn chưa kịp phản ứng, túi thơm đã ở trên tay nàng.

" Nương nương! Người trả lại túi thơm cho thần thiếp!!"
Doãn Túc Thư đột nhiên bị đoạt đồ vật, rối đến hai mắt đỏ hoe, ra sức tiến đến muốn lấy lại túi thơm.
Gia Ninh xoay người, liền tránh đi nàng ta, toan quay người muốn rời đi, Doãn quý phi đã quỳ gục xuống, kéo lấy gấu váy không để nàng đi, nước mắt đã ướt cả hai má:
" Hoàng hậu nương nương cầu xin người trả lại cho thần thiếp.

Túi thơm là đồ vật thái hậu ban cho ta, người không thể cướp đi như thế!!"
Gia Ninh cụp mắt nhìn xuống, bàn tay siết chặt lấy túi thơm, lạnh lùng mà nói mấy câu:
" Ta vừa nhìn liền thích túi thơm này.

Ngày mai sẽ cho người mang cho ngươi mấy cái túi thơm quý giá hơn cái này gấp trăm lần.

Cũng sẽ không để người chịu thiệt!"
Dứt lời, liền trực tiếp rời đi, bỏ lại Doãn quý phi quỳ rạp ở phía sau.
Cung nữ thiếp thân của Doãn Túc Thư căm phẫn không thôi mà nhìn theo bóng lưng Gia Ninh, cực kỳ đau lòng chủ tử mình bị người ta ức hiếp.
" Hoàng quý phi, người đừng khóc nữa.

Chỉ một cái túi thơm mà nàng ta cũng cướp đi của người, chắc chắn chính là vì đố kỵ người được ân sủng!"
Doãn Túc Thư khóc đến hoa lê đái vũ.

Đôi mắt sưng đỏ đến không nỡ nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK