Cô đứng ngoài ban công nhìn chằm chằm xuống dưới, xe của Hàn Phái đã dời khỏi tiểu khu.
Mấy câu nói đó là lời hứa hẹn của một người đàn ông thành thục, cô tin tưởng không nghi ngờ.
Nếu nói hiện tại tình cảm của Hàn Phái đối với cô rất sâu đậm, chắc chắn không phải như vậy.
Chỉ là anh biết rõ điều mình muốn, sẽ nghiêm túc hơn, thậm chí còn có thể nhượng bộ.
Về điểm này, anh và Phương Mộ Hòa giống nhau.
Tần Thư ở ban công hít gió lạnh một lúc mới quay vào phòng khách, tiện tay mở TV, một mình ngồi trên sô pha ngây người.
Buổi sáng nói chuyện với Nhan Ngạn qua điện thoại, cô ấy nói, nếu đã vớ được chuyện tốt như vậy thì đừng bỏ qua nữa.
Hạ Cánh Nam là quá khứ, đã qua rồi thì nên cho qua đi.
Xem TV không vào, nằm trên sô pha tâm trạng buồn chán, di động rung, là Hàn Phái gửi tin nhắn đến: [Ngủ sớm đi, ngủ ngon.]
Tần Thư: “…”
Cung phản xạ của cô khá dài, rời điện thoại ra một lúc lâu mới nhớ nói chúc ngủ ngon.
Đúng thật là đã rất muộn rồi, nhưng cô một chút cũng không yên.
Tần Thư nhắn lại: [Đến hội sở chưa?] Trước khi anh dời đi có nói muốn đến hội sở bàn chuyện với bạn.
Hàn Phái: [Lát nữa mới đi, hiện tại đang ở nhà.]
Tần Thư: [Vậy, anh bận, em không quấy rầy nữa.]
Hàn Phái lại nhắn lại: [Sắp đến Giáng Sinh, tối hôm ấy dành thời gian cho anh nhé.]
Tần Thư: [Mấy hôm nay anh đều hẹn em, không làm chậm trễ công việc của anh chứ?]
Hàn Phái: [Anh nói rồi, anh muốn theo đuổi em.]
Tần Thư suy nghĩ: [Anh thật sự muốn theo đuổi em đến khi tốt nghiệp hả?]
Hàn Phái: [Không theo đuổi thì làm sao có tình cảm được?]
Hai người một chút tình cảm cơ sở cũng không có, chỉ bằng chút hảo cảm hiện tại căn bản là không đủ, anh rất hiểu tính cách của mình, lý trí lại bình tĩnh, không tận dụng lúc này, để lâu tình cảm sẽ lạnh nhạt.
Tần Thư: [Anh…nghiêm túc hả?]
Hàn Phái không nhắn lại, anh vừa đến nhà ông nội, phát hiện xe của Hàn Sầm không ở nhà, hỏi dì giúp việc trong nhà, dì nói lúc chạng vạng, Hàn Sầm đã đi ra ngoài rồi, bảo rằng muốn đi gặp một người bạn.
Hàn Phái nhẹ gật đầu, nhìn thấy tin nhắn đó của Tần Thư, trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Tần Thư ngôi dậy, vặn nhỏ TV, bắt máy: “A lô.”
Thanh âm Hàn Phái mang theo ý cười: “Thế nào, lời nói của anh không có độ tin cậy hả?”
Tần Thư: “Không phải, em cảm thấy anh không có thời gian nhàn rỗi như thế.”
Hàn Phái đi lên lầu: “Chỉ là khá bận thôi, nhưng thời gian riêng tư đều dành cho em.” Dừng rồi lại nói tiếp: “Nếu em có thời gian cũng có thể đến tìm anh.”
Tần Thư cũng không biết tiếp lời thế nào mới thích hợp, người đàn ông này, trực tiếp khiến người ta không thể từ chối được.
“Thôi không nói nữa, em đi ngủ sớm đi.” Anh muốn đi xem ông nội.
Tần Thư ‘Vâng’ một tiếng, tắt điện thoại.
Anh nói thời gian riêng tư đều dành cho em, lời âu yếm như vậy, anh nói ra như hạ bút thành văn.
Người không có tí kinh nghiệm yêu đương nào như cô làm sao có thể chống cự được.
Đêm nay lại không ngủ được rồi, Tần Thư gọi điện thoại cho Bặc Nhất, bảo cậu ta đi quán bar với cô.
Bặc Nhất đang ở quán bar: “Cậu qua đây đi.”
Tần Thư: “Cậu không tới đón tớ, tớ đi thế nào được?”
Bặc Nhất: “Bây giờ không phải là cậu có thể lái xe rồi sao? Tự mình lái xe đến đây đi.”
Tần Thư xoa hai mắt của mình: “Tớ tiếc tiền lộ phí, rốt cuộc cậu có tới đón không? Nếu không đón, về sau cũng không còn cơ hội đâu.”
Bặc Nhất định nói không còn cơ hội càng tốt, lại sợ bị đánh, nhưng cậu uống rượu lại không mang theo tài xế, “Thế này đi, tớ gọi điện cho mẹ Phương, bảo anh ấy đến đón cậu.”
Lúc Bặc Nhất gọi điện cho Phương Mộ Hòa, anh ta đang ở dưới lầu công ty, đứng đối diện Hàn Sầm, tối nay anh ta ở công ty tăng ca đến tận bây giờ, nào biết làm việc xong ra ngoài thì gặp Hàn Sầm.
Hàn Sầm nói đã ở đây đợi anh ta 3 tiếng đồng hồ rồi, bộ dạng rất đáng thương.
Điện thoại reo, Phương Mộ Hòa nhìn thấy là điện thoại của Bặc Nhất gọi đến thì không nhận, ấn tắt luôn.
Phương Mộ Hòa tắt âm điện thoại cho vào túi, nhìn về phía Hàn Sầm: “Lần trước tôi chưa nói rõ hả, hay là cô không hiểu? Nếu không hiểu, tôi sẽ giải thích rõ ràng một lần nữa.”
Hàn Sầm bị lạnh đến đỏ cả mũi, cô lắc đầu: “Không phải.”
Phương Mộ Hòa bất đắc dĩ “A” một tiếng, vô cùng bất lực: “Nếu cô đã biết tôi từ chối cô rồi thì rốt cuộc cô muốn thế nào?” Tính tốt của anh ta đã nhẫn lại đến cực hạn.
Hàn Sầm khẽ cắn môi, “Sao lại ghét em như thế?”
Phương Mộ Hòa: “Không phải ghét, là không thích.” Anh ta cố gắng bình tĩnh hòa nhã: “Hàn Sầm, tình yêu cần có cảm giác, tôi đối với cô không có cảm giác đó.”
Hàn Sầm thở ra một hơi: “Em kém thế sao?”
Cô không kém, gia đình không kém, điều kiện bản thân cũng không kém, nhưng anh ta đối với cô không có ý nghĩ đó.
Phương Mộ Hòa nhìn cô: “Làm một phép so sánh không thích hợp thế này nhé, cô là một con khổng tước, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy khổng tước xòe đuôi đẹp không thể tưởng tượng nổi, nhưng tôi không cảm thấy như vậy, có biết tại sao không?”
Hàn Sầm lắc đầu.
Phương Mộ Hòa nói: “Bởi vì tôi bị bệnh mù màu.”
Hàn Sầm sửng sốt, ngay sau đó phản bác: “Bây giờ có cách chữa bệnh bằng gien, bệnh mù màu cũng có thể chữa khỏi, sau khi khỏi, anh sẽ có thể nhìn thấy khổng tước xòe đuôi đẹp như thế nào.”
Phương Mộ Hòa: “….”
Thiếu chút nữa anh ta bị lời nói này làm cho sặc chết.
Anh ta đỡ trán, đây là cô phân cao thấp với anh ta sao?
Hàn Sầm nhìn anh ta, do dự một lúc lâu, vẫn hỏi: “Có phải anh không thể yêu không?”
Phương Mộ Hòa không hiểu không thể yêu là ý gì, anh ta biết từ bất lực, nghe có vẻ là cái này, dù sao cũng chưa dùng đến phương diện nào đó với cô, anh ta gật đầu: “Ừ.”
Đứng bên ngoài lạnh lẽo, anh ta móc ra một điếu thuốc.
Hàn Sầm lòng ê ẩm: “Bởi vì trước kia từng đặc biệt yêu một người hả?”
Phương Mộ Hòa đúng lúc đang châm thuốc, động tác trên tay cứng lại, anh ta đặt điếu thuốc trong lòng bàn tay vuốt ve, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cũng chỉ có những cô gái nhỏ như cô mới coi mấy thứ tình yêu này trở thành tính ngưỡng.”
Anh ta nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, về đi.”
Hàn Sầm: “Hôm nay em tìm anh là muốn nói với anh một tiếng, em phải đến Luân Đôn, bố mẹ em ở bên đó công tác, em qua đó đón Giáng Sinh với họ, sau đó về trường học luôn.”
Cô đưa túi giấy trong tay cho anh ta: “Qùa tặng sớm, Giáng Sinh vui vẻ.”
Phương Mộ Hòa nói cảm ơn, nhưng không nhận.
Hàn Sầm treo túi giấy lên cổ tay anh ta, “Không có gì đặc biệt, chỉ có mấy quả táo và một ít kẹo, hy vọng sang năm mới, mọi việc với anh đều tốt.”
Phương Mộ Hòa liếc nhìn một cái, thật sự là có hai quả táo, nhận xong lại nói một lần nữa: “Cảm ơn.”
Hàn Sầm chắp hai tay sau lưng, dùng sức vặn vẹo ngón tay, “Bệnh mù màu của anh, em có cách chữa khỏi cho anh, còn việc không thể yêu, anh cũng đừng từ bỏ.”
Cô cười nhẹ: “Học kỳ này kết thúc là em tốt nghiệp rồi, đến lúc đó em về nước sẽ đặc biệt chữa trị ‘bệnh’ này của anh.”
Nói xong quay người đi thẳng.
Đi chưa được mấy bước, cô quay đầu lại vẫy tay với anh ta, “Em sẽ trở về tìm anh.”
Phương Mộ Hòa: “….”
Nhìn bóng người trong bóng tối càng đi càng xa, rốt cuộc thì anh ta đã tạo cái nghiệt gì vậy.
Phương Mộ Hòa đi về phía ô tô, lúc này mới nhớ tới cuộc điện thoại của Bặc Nhất, lấy điện thoại ra xem, thiếu chút nữa không nhịn được chửi tục, tổng cộng 25 cuộc gọi đến.
Vừa muốn về nhà, Bặc Nhất lại gọi điện thoại tới, “Anh làm gì vậy? Gọi điện thoại cũng không bắt máy.”
Phương Mộ Hòa ngồi vào xe mới trả lời cậu ta: “Cậu thật sự coi tôi là mẹ cậu hả?”
Bặc Nhất: “Đúng vậy, còn không thì là gì nữa?”
Phương Mộ Hòa: “Có P thì mau phóng!”
Bặc Nhất: “Kỳ Kỳ muốn đến quán bar, anh đi đón cậu ấy đi.”
Phương Mộ Hòa: “Không phải nó mới mua xe hả? Bảo nó tự lái xe đến đi.”
Bặc Nhất: “Cô ấy nói trời tối quá, không nỡ bỏ tiền lộ phí.”
Phương Mộ Hòa: “…”
Cúp điện thoại, bảo tài xế đến chung cư của Tần Thư.
Từ khi sinh ra thị lực Tần Thư đã kém rồi, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, sau khi làm phẫu thuật đã đỡ hơn, cô thèm nhất là được lái xe, anh ta không dám cho cô lái, cũng may đã chữa khỏi rồi, cuối cùng cũng thỏa mãn cơn nghiện.
Chỉ là tưởng tượng mấy tháng sau Hàn Sầm còn muốn về nước quấn lấy anh ta thì lại phát sầu.
Ô tô di chuyển trong bóng đêm, Phương Mộ Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nghĩ đến câu nói của Hàn Sầm ‘Bởi vì trước kia từng đặc biệt yêu một người hả?’
Có đúng không?
Ai biết được.
Phương Mộ Hòa đón được Tần Thư thì đi luôn đến quán bar, trên đường, Tần Thư mở cửa sổ xe, nhỏ giọng ngâm nga.
“Vui thế hả?” Phương Mộ Hòa nhìn cô.
Tuy rằng so với những cô gái cùng tuổi, cô trưởng thành hơn, nhưng trước mặt anh ta, vui buồn đều lộ rõ trên mặt, không che dấu chút nào.
Tần Thư gật đầu, vài giây sau nói tiếp: “Em nghĩ kỹ rồi.”
“Nghĩ kỹ cái gì?” Nhất thời Phương Mộ Hòa không nghĩ tới chuyện liên quan đến Hàn Phái.
Tần Thư: “Thử ở bên Hàn Phái, anh ấy nói muốn theo đuổi em đến khi tốt nghiệp.”
Phương Mộ Hòa gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi thì tốt.”
Tới cửa quán bar, điện thoại Phương Mộ Hòa reo, là một cuộc điện thoại công việc từ nước ngoài, anh ta bảo Tần Thư đi vào trước, tìm một nơi yên tĩnh tiếp điện thoại.
Đi ngang qua bãi đỗ xe ngoài trời, trong lúc vô tình anh ta quét mắt nhìn hàng ô tô phía trước, nhìn thấy một biển số xe quen thuộc, anh ta hơi giật mình, tối nay Hàn Phái cũng ở đây?
Quán bar.
“Bên này.” Thu Lam vẫy tay với Hàn Phái.
Hàn Phái cất điện thoại, đi về phía quầy bar.
“Không phải bảo lên hội sở ở tầng trên hả?” Hàn Phái tìm vị trí ngồi xuống.
Thu Lam bảo nhân viên pha chế đưa cho Hàn Phái một ly rượu, cô nói: “Tối nay nói chuyện tư, hội sở quá yên tĩnh, không thích hợp, vẫn là chỗ này hợp hơn.”
Cô nhìn anh: “Sao muộn vậy?” Cô đợi anh hơi một tiếng, thiếu chút nữa cho rằng anh không tới.
Hàn Phái: “Ông nội có chút không thoải mái, về xem một chuyến.”
Thu Lam hỏi: “Bây giờ ông nội thế nào rồi?”
Hàn Phái: “Bệnh cũ, buổi chiều đi ra ngoài một vòng, có lẽ hơi mệt, đã đi nghỉ rồi.”
Thu Lam: “Không sao thì tốt, người già rồi đều như vậy.”
Hàn Phái lấy cái gạt tàn thuốc, châm một điếu.
Thu Lam nhìn điếu thuốc trên tay anh: “Mấy lần đều không nhìn thấy cậu hút thuốc, tớ tưởng cậu bỏ rồi.”
Hàn Phái phun khói thuốc: “Sắp rồi.”
“Hả?” Thu Lam không rõ.
Hàn Phái không giải thích, anh biết bố Tần Thư không hút thuốc, chắc là cô cũng không thích mùi thuốc lá.
Bây giờ, Thu Lam không có tâm tư nghĩ đến việc khác, cô rũ mắt nhìn rượu trong ly, dưới ánh đèn lờ mờ, cô cũng không phân biệt rõ được màu sắc của rượu, trong lòng thở dài, từ trước đến giờ chưa bao giờ hồi hộp như thế này.
Quán bar ồn ào náo động, trên sân khấu ban nhạc đang biểu diễn, tiếng ca khàn khàn, tiếng trống điếc tai cũng không áp chế được tiếng tim đập thình thịch của cô.
Đến quán bar, ánh mắt đầu tiên của Tần Thư đã nhìn thấy bóng dáng Hàn Phái, thị lực của cô rõ ràng không tốt đến vậy, ở nơi thiếu ánh sáng này, cô lại nhìn thấy anh.
Anh ngồi ở quầy bar, quay lưng về phía bàn cô ngồi.
Bên cạnh anh là một người phụ nữ, không nhìn thấy mặt, từ bóng dáng có thể thấy là người gợi cảm có khí chất.
“Nhìn cái gì đấy?” Bặc Nhất đã đến đây với bạn từ trước, Tần Thư nói muốn qua chơi, câu ta liền đuổi họ đi rồi.
“Nhìn đàn ông.” Tần Thư ngồi xuống, muốn uống rượu.
Bặc Nhất không cho phép: “Cậu đừng hại tớ, cậu là người nửa ly đã say, ai dám trêu vào.”
Lần trước cô uống có nửa ly rượu nhỏ, sau đó Phương Mộ Hòa đưa cô về, cô nôn hết lên người anh ta. Từ đó cứ lúc nào đi quán bar, Phương Mộ Hòa cũng nghiêm cấm cô uống rượu.
Tần Thư giở giọng ôn hòa: “Vậy gọi cho tớ rượu vang, chỉ uống một ngụm thôi.”
Không chịu nổi sự quấy nhiễu của Tần Thư, Bặc Nhất sắp phát điên rồi, cuối cùng bất đắc dĩ phải đáp ứng cô.
“Nhìn bên kia kìa?” Tần Thư khẽ nhếch cằm.
Bặc Nhất xoay người, nhìn theo hướng Tần Thư chỉ, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt của Hàn Phái đang nói chuyện với Thu Lam, Bặc Nhất nhìn chằm chằm một lúc lâu, “Đó không phải là Hàn Phái hay sao?”
Cậu thu hồi tầm mắt: “Cậu nhận ra rồi hả?”
Tần Thư gật đầu, lại nói: “Về sau sẽ biến anh ấy thành anh rể cậu.”
Bặc Nhất trong miệng có rượu, thiếu chút nữa thì phun ra, “Bạn họ Kỳ, chúng ta phải tự mình biết mình.” Quản lý quán bar mang tới một chai rượu vang đỏ với bộ cốc chân dài chuyên dụng của Phương Mộ Hòa.
Quán bar này còn có hội sở ở trên tầng, tất cả đều do Phương Mộ Hòa đầu tư.
“Cảm ơn.” Tần Thư nhận ly rượu.
Quản lý mở chai rượu vang đỏ, “Rót một ít thôi, hai ngụm là được.” Bặc Nhất ở cạnh dặn dò.
Ánh mắt Tần Thư vẫn luôn nhìn Hàn Phái, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm bóng dáng anh và người phụ nữ bên cạnh.
Cô phải nghĩ cách để Hàn Phái biết cô cũng ở trong quán bar.