“Đúng không?” Hàn Phái hỏi.
Tần Thư: “Dù đúng, em cũng có thể nói không đúng, dù sao cũng không có đáp án tiêu chuẩn, 520520 có nhiều cách giải thích.”
“Em xem bộ dáng vô lại của em.” Hàn Phái xoa bóp mặt cô, vỗ vỗ lên chân anh: “Lại đây ngồi.”
Tần Thư từ ghế sau bò qua: “Không sợ bị em chọc à?”
Hàn Phái: “Đốt lửa thì em phải dập.”
Tần Thư ngồi ở trên đùi anh, “Anh đoán đúng rồi, em đồng ý với anh không tức giận nữa.”
Lại chủ động hôn anh hai cái.
Hàn Phái: “Về sau em đừng tự mình ăn dấm, có gì khúc mắc trong lòng cứ trực tiếp hỏi anh.”
Tần Thư gật đầu: “Được.”
Hàn Phái không nghĩ tới cô sẽ sảng khoái như vậy, hứa hẹn với cô: “Về sau mặc kệ cãi nhau vì nguyên nhân gì, em không cần tới tìm anh, chờ anh chủ động tới xin lỗi em.”
Tần Thư nhất thời nghẹn lời, còn có cảm động.
Một hồi lâu sau mới nói: “Vậy đến lúc tình yêu cuồng nhiệt qua đi? Anh sẽ còn đến tìm em sao?”
Hàn Phái: “Sẽ, nhưng chờ anh già rồi đi không nổi nữa, em đến trước mặt anh, anh sẽ xin lỗi với em nhé.”
Không biết vì cái gì, Tần Thư nghe được lời này, bỗng nhiên đôi mắt hơi đỏ lên, cô nói: “Em không tức giận, về sau cũng sẽ không có việc gì lại bắt bẻ anh, thật đấy.”
Hàn Phái tất nhiên sẽ không tin cô, tính cô thế nào hiện tại anh đã quá rõ ràng, bây giờ nói không tức giận là bởi vì đang bị cảm động, hỏi cô: “Em muốn đi đâu?”
Tần Thư: “Mình về nhà đi, trời lạnh thế này cũng không có chỗ nào hay để đi.”
Hàn Phái mở nhạc, sau đó chuyên tâm lái xe.
“Anh có muốn nghe em hát không?” Tần Thư hỏi anh.
Hàn Phái tắt nhạc: “Muốn.”
“Muốn nghe bài gì, anh cứ chọn đi.”
“Bài hát ở trang số 24 trong nhạc phổ của em.”
Tần Thư ngẩn ra, lại tưởng tượng, hóa ra mình đã 24 tuổi.
Về đến nhà, Hàn Phái trực tiếp ôm cô đi vào phòng ngủ.
Tần Thư cảm thấy tình yêu thứ này thực kỳ diệu, vừa rồi bọn họ còn có chút không thoải mái, hiện tại hai người lại bỏ qua tất cả cùng nhau trầm luân, cô ở dưới thân anh, cảm nhận thân thể mạnh mẽ của anh.
Mồ hôi hòa vào nhau, không phân rõ được là của ai với ai.
Từ trên giường đến phòng tắm, điên cuồng đến kiệt sức.
Sau đó bao trong nhà đều dùng hết, lúc này mới trở lại giường.
Hàn Phái ôm cô vào ngực: “Ngủ đi, đêm nay ở lại đây với anh.”
Tần Thư buồn ngủ đến không mở nổi mắt, “Vâng.” Lại nhắc nhở anh: “Anh đặt báo thức đi, sáng mai gọi em dậy sớm một chút, em phải về nhà ông em, cùng ông bà đi đến nhà anh.”
“Được.”
Hôm sau.
10 giờ, cả nhà Tần Thư đến nhà Hàn Phái, nhà ông bà nội cách nhà Hàn Phái nửa giờ lái xe.
Trên xe, Tần Thư với ông bà ngồi một bên, ba mẹ Tần ngồi đối diện.
“Màu móng tay với quần áo của cháu hôm nay không hợp.” Bà nội cầm tay Tần Thư nhìn nhìn, lắc đầu: “Sao mà yêu đương vào trình độ thẩm mỹ lại giảm đến mức này, thế này không được, phụ nữ phải luôn bảo trì trạng thái xinh đẹp nhất.”
Ông nội nói: “Tôi thấy tốt mà.”
Bà nội liếc ông nội một cái: “Bệnh mù màu, ông cũng đừng đánh giá linh tinh.”
Ông nội: “…” Sửa lại: “Tôi chỉ là phân biệt màu sắc hơi kém thôi.”
“Vậy màu gì mới đẹp hả bà?” Tần Thư dựa vào vai bà nội, kéo đề tài quay lại, cô biết ông nội nói không lại bà.
“Chờ đấy, trong túi bà có mấy lọ sơn móng tay, hiệu quả chắc chắn tốt hơn màu này của cháu.” Bà nội lấy túi trang điểm ra, đầu tiên lau màu cũ của Tần Thư sạch sẽ, lại dùng khăn giấy ướt lau mấy lần, đợi khô.
Tần Thư hỏi: “Mỗi tay cháu sơn một màu được không ạ?”
Bà nội: “Được, bảo đảm làm cháu vừa lòng.”
Ba mẹ Tần ngồi phía đối diện, hai người nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ, nhưng lại không thể nói gì.
Mẹ Tần hỏi Tần Thư: “Con làm hòa với Hàn Phái rồi à?”
Tần Thư ngẩn ra: “Dạ?”
Mẹ Tần giải thích: “Hôm qua không phải là cãi nhau sao?”
Phản ứng đầu tiên của Tần Thư là: “Anh họ nói hả mẹ?”
Mẹ Tần hỏi lại: “Anh họ con cũng biết?”
Tần Thư: “…” Xem ra không phải anh nói, cô tò mò: “Mẹ, sao mẹ biết?”
Mẹ Tần: “Lúc mẹ với ba con ra ngoài tiểu khu, đúng lúc nhìn thấy Hàn Phái tới đón con.” Lúc ấy bộ dáng con gái giận dỗi không chịu nói lý, bây giờ ký ức trong đầu vẫn còn mới mẻ.
Tần Thư: “Vâng”, lại không nói nữa.
Mẹ Tần: “Đã 24 rồi, chuyện nên hiểu cũng phải hiểu.”
Tần Thư không vui nói: “Mẹ, sao mẹ lại giống anh họ, còn chưa biết vì sao cãi nhau đã nói là con không đúng.”
Mẹ Tần: “Tính con thế nào chúng ta còn không biết? Nói con là muốn tốt cho con, con từ nhỏ được chiều chuộng, cũng phải học được nhường nhịn một chút.”
Ông nội khụ hai tiếng, “Được rồi được rồi, Kỳ Kỳ nhà chúng ta đã không tồi, lớn rồi.” Sau đó chỉ chỉ chân cô: “Con xem hiện tại thật hiểu chuyện, biết chủ động đi tất rồi.”
Mẹ Tần: “…”
Bà nội bắt đầu sơn móng tay cho Tần Thư, lời nói cũng có chút bất mãn: “Bảo bối nhà chúng ta, đương nhiên không thể chịu ủy khuất, con gái cáu kỉnh không phải là bình thường sao? Chẳng lẽ còn phải đi lấy lòng người khác? Phụ nữ mặc kệ là tình yêu hay hôn nhân, đều phải có tư thái của mình.”
Mẹ Tần vừa muốn nói chuyện, bị ba Tần đưa ánh mắt ý bảo, bà đừng nói, để tôi.
Giữa mẹ chồng nàng dâu có chút nhạy cảm, nói không tốt sẽ thành mâu thuẫn, ông là con trai, mặc kệ nói gì, dù sai, mẹ cũng không để tâm, nhiều lắm chỉ nói hai câu là xong.
Ba Tần tiếp lời: “Mẹ, Hàn Phái đứa nhỏ này tính cách thế nào, chúng ta đều rõ như ban ngày, Kỳ Kỳ không phải không tốt, chính là có khi quá tùy hứng, sửa lại không phải chuyện xấu, giữa vợ chồng son với nhau, sao có thể ai nhường ai cả đời được.”
Động tác của bà nội ngừng lại, ngước mắt, không vui nói: “Đàn ông nhường nhịn vợ một chút thì làm sao? Không phải mẹ cũng dạy anh như vậy à? Lại nói Kỳ Kỳ có thể lớn như vậy, dễ dàng sao? Hả?”
Ba Tần: “…” Lại tới nữa lại tới nữa.
Kế tiếp mẹ muốn nói gì, ông đều có thể đọc làu làu.
Bà nội còn đang lải nhải: “Kỳ Kỳ bảy tháng bị sinh non, lúc sinh còn phải cấp cứu, sau đó đến bác sĩ cũng không ôm hy vọng gì, nếu không phải dù thế nào mẹ cũng không buông tay, kiên trì mỗi ngày ba lần dùng tinh dầu toàn thân xoa bóp cho nó, nó có sống được không còn khó mà nói, hiện tại nó lớn được như vậy, các con còn yêu cầu nhiều như vậy làm gì? Thật là đang có phúc mà không biết hưởng.”
Tần Thư đã trải qua quá vô số lần bọn họ tranh chấp như vậy, tranh tới tranh đi cũng không có kết quả.
Dù sao trước kia chỉ cần cô phạm sai lầm, ba mẹ còn chưa bắt đầu thuyết giáo, ông bà đã ôm lấy trách nhiệm, sau đó liền nói cô có thể lớn lên là phải biết đủ, không thể yêu cầu nhiều như vậy.
“Được rồi được rồi, hôm nay ngày vui như vậy, mọi người đừng cãi nhau.” Tần Thư dùng gương mặt cọ cọ ở vai bà nội: “Bà nội, nhanh giúp cháu sơn móng tay đi ạ.”
Bà nội lại nhìn cổ cô: “Cái vòng này cũng không hợp với cháu, bộ đồ của cháu hôm nay, hoàn toàn đánh mất tiêu chuẩn thượng lưu rồi.”
Tần Thư sờ sờ vòng cổ: “Đây là Hàn Phái tặng cháu, hôm nay đeo cho anh ấy vui.”
Bà nội: “Ừ, thỉnh thoảng cho cái kinh hỉ cũng được, nhưng không cần vì ai thay đổi chính mình, một khi cháu vì ánh mắt của ai đó mà thay đổi mình, cuối cùng thành bộ dáng ngoan ngoãn trong mắt người kia, cũng chính là lúc anh ta sẽ rời khỏi cháu.”
Ba Tần: “Mẹ, mẹ không thể dạy trẻ con như vậy được!”
Bà nội: “Sao, chê mẹ không biết giáo dục? Mẹ không biết giáo dục, sao con thành công được như hôm nay?”
Ba Tần: “…”
Bà nội tiếp tục nói với Tần Thư: “Con gái ngàn vạn đừng vì lấy lòng ai mà thay đổi chính mình, anh ta nếu không thích cháu, cháu có thay đổi thế nào anh ta cũng sẽ không thích. Còn anh ta đã thích cháu, vậy cháu càng không thể thay đổi chính mình, bởi vì anh ta thích những thứ nguyên bản trên người cháu đi ngược lại với những kiên trì nhất quán trước kia của anh ta. Thật ra mỗi người đều thích tính cách đặc biệt trên người người khác mà mình không có. Chờ đến lúc cháu thay đổi rồi, sự đặc biệt đó biến mất, cháu liền trở thành một kiểu người giống anh ta, anh ta sẽ không cảm thấy mới mẻ, sau đó sẽ thay đổi tình cảm, thói hư tật xấu của đàn ông đều là như thế.”
Tần Thư cười: “Lát nữa ông nội với ba sẽ muốn dỗi bà.”
Bà nội: “Dỗi bà đó chính là chứng tỏ bọn họ chột dạ, ngoài miệng không muốn thừa nhận mà thôi.”
Tần Thư ha ha cười.
Ông nội lại lên tiếng, nhưng không có quan hệ với đề tài này: “Kỳ Kỳ.”
“Dạ?”
“Chờ kỳ nghỉ kết thúc, cháu dọn đồ đạc ở chung cư về nhà ở, ông bà lớn tuổi rồi, trong nhà không có trẻ con cảm thấy thật quạnh quẽ.”
Ông bà cưng chiều cô, nhưng vẫn có chút quy định, nghiêm khắc lắm.
Bọn họ có thể không kiêng dè gì nói chuyện tình yêu hôn nhân với cô, nói với cô rất nhiều thứ, con gái có thể tận tình hưởng thụ tình yêu, nhưng phải có một vài nguyên tắc của mình, không thể trước khi lãnh chứng đã dọn đến nhà đằng trai ở.
Có chỗ ở của mình, cho dù là thuê, bất cứ thời điểm nào cũng đều có đường lui, đặc biệt là khi cãi nhau với bạn trai.
Tần Thư biết ông nội có ý tứ gì, cô đang yêu, sợ cô cùng Hàn Phái ở chung, muốn ngăn cản cô.
Cô không định cùng Hàn Phái ở chung, nhưng cuối tuần vẫn muốn ở cùng nhau, về sau nếu ở nhà ông bà, qua đêm cùng Hàn Phái thật không tiện.
Đành phải tìm lý do: “Cháu muốn ở cùng Nhan Ngạn, cậu ấy sợ ở một mình.”
Bà nội tiếp lời: “Cháu hỏi Ngạn Tử đứa bé kia, nếu không chê thì dọn luôn về ở cùng ông bà, dù sao trong nhà nhiều phòng, còn có đầu bếp nấu cơm, đến quần áo cũng có người giặt, đi làm cũng gần hơn chung cư của các cháu không ít.”
Tần Thư: “… Cháu quen rồi, mà Ngạn Tử cậu ấy cũng sẽ ngại.”
Bà nội: “Nó cũng quen mà, lúc trước cháu xuất ngoại, bà thấy vắng vẻ, Ngạn Tử còn thường xuyên tới thăm ông bà, cháu không nhớ à?”
Tần Thư: “…”
Ba Tần: “Được, việc này cứ quyết như vậy đi.”
Mẹ Tần: “Phải, con cũng không còn nhỏ nữa, không thể chỉ lo yêu đương, bớt chút thời gian ở cùng ông bà. Về sau kết hôn rồi, sẽ có ngày con nhìn Hàn Phái đến phát chán, hiện tại chừa chút không gian cho nhau cũng khá tốt.”
Tần Thư hoàn toàn vô lực phản bác.
Một giây hiếm có bọn họ thống nhất trên một mặt trận.
Cô lại cố gắng lần cuối vì chính mình: “Như vậy đi, khi nào cháu đi làm thì ở bên này, cuối tuần cháu tìm Ngạn Tử chơi, ở chung cư hai ngày, giữa con gái với nhau có rất nhiều chuyện muốn nói.”
Bà nội biết chút tâm tư này của Tần Thư, con gái yêu đương tình cảm nước chảy thành sông, bà sẽ không can thiệp quá nhiều, không ở chung là được, gật đầu đồng ý.
Rất nhanh đã đến nhà ông Hàn Phái, mặc dù có người nhà đi cùng, cô cũng đã tới nhà ông Hàn, nhưng Tần Thư vẫn căng thẳng, đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt người lớn.
Sau đó ông nội đi chơi cờ với ông Hàn, bà nội với mẹ xuống phòng bếp giúp bác Hàn, ba đi phòng trà nói chuyện làm ăn với ba Hàn Phái, không ai có thời gian quản cô với Hàn Phái, Hàn Phái nắm tay cô đi lên lầu.
“Em khẩn trương cái gì?” Hàn Phái nhìn cô.
Tần Thư lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Tới phòng ngủ, Tần Thư nằm trên giường Hàn Phái, để anh xoa chân.
Ngày hôm qua vận động quá sức, hôm nay đi đường đều lơ mơ.
Hỏi anh: “Buổi tối chúng ta đi xem phim được không?”
Hàn Phái: “Vậy phải xem suất chiếu muộn, buổi tối anh hẹn Nghiêm Trầm, giúp Sầm Sầm tìm luật sư hướng dẫn.”
Tần Thư: “Được đấy, em cũng chưa xem phim đêm bao giờ.” Cô nói: “Buổi tối nhất định là anh muốn uống rượu, em đi đón anh.”
Hàn Phái 5 giờ rưỡi đi đón Hàn Sầm, tới nhà hàng thì Nghiêm Trầm với luật sư kia đã đến rồi. Nhìn thấy người bên cạnh Nghiêm Trầm, Hàn Phái ngẩn ra, thế nào cũng không nghĩ đến sẽ là Úy Lam.
Hàn Sầm cũng thấy Úy Lam, lập tức kéo cánh tay Hàn Phái, kéo anh chậm bước chân: “Anh, kia là nữ luật sư anh muốn giới thiệu cho em sao?”
Hàn Phái lại nói: “Trước khi đến anh cũng không biết.” Lại hỏi: “Em nhận ra cô ấy à?”
Hàn Sầm: “Vô nghĩa.”
Đã đến gần rồi, cô cũng không nhiều lời nữa.
“Nào có đạo lý mời khách lại để cho khách chờ! Cậu nói xem cậu làm vậy có đúng không?!” Nghiêm Trầm cười lên án công khai.
“Là chúng ta tới sớm.” Úy Lam nói, nhìn về phía Hàn Phái: “ Cậu hôm nay ăn mặc trang trọng như vậy khiến tớ suýt thì không nhận ra.” Giọng điệu đặc biệt quen thuộc.
Nghiêm Trầm sửng sốt, vừa định giới thiệu cho bọn họ, anh kinh ngạc nói: “Mọi người biết nhau à?”
Hàn Phái ngồi xuống đối diện, lúc này mới trả lời: “Ừ, bạn học.”
“Bạn học?” Nghiêm Trầm càng kinh ngạc.
Úy Lam cười nhạt, nói tiếp: “Đúng vậy, bạn học cấp 3, còn là bạn cùng bàn.”
“Cô nói xem thật là có duyên, vòng đi vòng lại đều là người quen.” Nghiêm Trầm nói: “Vậy hẳn là cô cũng quen Sầm Sầm, lúc nhỏ một bước cũng không rời Hàn Phái.”
Úy Lam gật đầu: “Mấy năm trước tôi cũng gặp qua Sầm Sầm, Sầm Sầm càng ngày càng xinh đẹp.”
Hàn Sầm khách khí nói: “Cảm ơn.”
Người phục vụ đi đến chờ mọi người gọi món.
Hàn Phái đưa thực đơn cho Úy Lam, Úy Lam xua tay: “Tớ sao cũng được, buổi tối ăn ít.”
Anh biết Hàn Sầm thích ăn gì, liền bắt đầu gọi.
Hàn Sầm bưng chén trà, không chút để ý mà uống, lúc Hàn Phái gọi đồ ăn, cô bỗng nhiên lên tiếng: “Anh, đây là chị dâu thích ăn, em không thích cái này, anh quên rồi à?”
Hàn Phái: “…”
Anh chưa thấy qua người nào có thể trợn mắt nói dối trơn tru như vậy, Tần Thư căn bản là không thích cái này.
Đột nhiên não nhảy số, nháy mắt liền hiểu cô có ý tứ gì, lời này là cố ý nói cho Úy Lam nghe.
Anh lại nhìn Hàn Sầm vài lần, ngày thường IQ và EQ đều offline, hôm nay hiếm có mới được online một chút.
Nghiêm Trầm trấn an Hàn Sầm: “Người đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt đều thế này, em xem anh em hiện tại mỗi ngày đều ở trên mạng khoe Kỳ Kỳ, là biết anh ta si ngốc rồi, chúng ta đừng chấp nhặt với người không bình thường.”
Lại nói thêm vài câu: “Chờ em yêu rồi, có lẽ đến anh trai em cũng quên luôn.”
Hàn Sầm trừng mắt: “Em nào có bạch nhãn lang như vậy?”
Nghiêm Trầm cười: “Em cho rằng mắt em toàn màu đen à?”
Úy Lam ở một bên yên lặng uống nước, nghe Nghiêm Trầm với Hàn Sầm đùa giỡn, rõ ràng nước trà rất nóng, cô uống xong lại cảm giác lạnh buốt.
Cô không thêm WeChat của Hàn Phái, không biết Hàn Phái khoe bạn gái như thế nào.
Hàn Sầm còn đang cùng Nghiêm Trầm trêu Hàn Phái, cô hỏi Nghiêm Trầm: “Haizzz, anh Nghiêm Trầm, anh biết ảnh đại diện của anh em có ý nghĩa gì không?”
Úy Lam không tự giác dừng tầm mắt trên mặt Hàn Sầm.
Nghiêm Trầm nói: “Là cái ảnh nửa đêm hôm qua anh trai em đổi á?”
Hàn Sầm cười: “Anh còn biết anh trai em đổi lúc nửa đêm nữa?”
Nghiêm Trầm: “Lúc đấy anh đang nói chuyện làm ăn với cậu ta, trò chuyện một lúc phát hiện ảnh thay đổi, lúc ấy anh thật sự là thiếu cái bình dưỡng khí.”
Hàn Sầm ha ha cười, “Biết đàn ông muộn tao là cái dạng gì rồi chứ?”
Hàn Phái vỗ đầu cô: “Sao hôm nay em nói nhiều vậy!”
Đồ ăn còn chưa lên, Hàn Phái đứng dậy, ý bảo Nghiêm Trầm: “Đi ra ngoài hút điếu thuốc chứ?”
Nghiêm Trầm: “Không phải cậu cai rồi sao?”
Hàn Phái: “Thi thoảng hút, ở chỗ Kỳ Kỳ thì không hút.”
Hai người đi đến khu vực hút thuốc của nhà hàng.
Nghiêm Trầm đưa cho Hàn Phái một điếu thuốc, Hàn Phái xua tay: “Không hút.”
Nghiêm trầm: “… Cậu mẹ nó…” Đột nhiên ý thức được chỗ nào không đúng, “Có chuyện muốn nói với tôi?”
Anh ta châm lửa.
Hàn Phái gật đầu: “Chính là chuyện Úy Lam hướng dẫn Hàn Sầm, muốn nói tiếng xin lỗi với cậu, việc này là tôi không đúng, nhờ cậu tìm người, lại đột nhiên đổi ý.”
Nghiêm Trầm không hiểu ra sao: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu với Úy Lam còn có vụ tranh chấp thương nghiệp nào sao? Cô ấy trước kia đại diện xí nghiệp khác kiện tụng với cậu?” Đây là lý do duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Hàn Phái nói thẳng: “Không phải, trước kia quan hệ của tôi với Úy Lam cũng không tệ lắm, trong lúc đó đã xảy ra chút chuyện, ngay cả mẹ tôi cũng hiểu nhầm tôi với cô ấy là một đôi, chuyện trước kia tôi không nói nhiều nữa.”
Nghiêm Trầm vẩy tàn thuốc, hiểu rõ: “Cậu sợ Tần Thư ghen, cho nên tránh luôn?”
Hàn Phái: “Ừ, như vậy Úy Lam cũng hiểu là có ý tứ gì.”
Nghiêm Trầm phun sương nhả khói, “Được, việc này tôi hiểu rồi.”
Hàn Phái vẫn băn khoăn: “Làm phiền cậu.”
“Giữa hai ta không cần khách khí.” Nghiêm Trầm dập điếu thuốc, “Đi thôi, đồ ăn chắc là cũng lên rồi.”