Hôm nay mới thứ sáu, nhưng ông nội với bà nội đã ra nước ngoài, Tần Thư hôm qua tăng ca tới muộn, kêu mệt nên ngủ luôn trên xe, Hàn Phái trực tiếp đưa cô về chung cư.
Điểm tốt nhất khi sống chung đó là có thể tiết kiệm thời gian gặp mặt buổi sáng, nửa giờ này bị Hàn Phái lợi dụng đầy đủ.
Buổi sáng sau khi tỉnh lại, cũng là lúc tinh lực của Hàn Phái dư thừa nhất, kéo Tần Thư xuống dưới thân, hai người thân mật một lát liền cầm lòng không được.
Một hồi vận động xong, bằng chạy bộ mấy nghìn mét buổi sáng.
Trong khoảng thời gian này cùng Hàn Phái trải qua cuối tuần, mỗi sớm anh đều sẽ như vậy. Tần Thư mê luyến kiểu tập thể dục buổi sáng này, cô sẽ cố ý kéo rèm che sáng ra, chỉ để lại một tầng sa mỏng, ánh sáng mặt trời lúc sáng sớm chiếu vào phòng, nhu hòa toàn bộ sườn mặt của Hàn Phái.
Cô dính ở trên người anh cảm giác như muốn bay lên không, cảm thụ luận động của anh, lúc nhịn không được gọi anh một tiếng.
Trán Hàn Phái rịn một tầng mồ hôi mỏng, cúi đầu hôn cô, “Làm sao vậy.”
Anh tới gần cô, Tần Thư có thể cảm nhận được hô hấp nặng nề của anh.
Tần Thư thương lượng với anh, “Về sau chúng ta buổi tối cũng không chạy bộ được không? Anh xem mùa xuân không khí là không tốt nhất, đều là sương mù.”
Hàn Phái không dừng lại, nhìn chằm chằm cô, “Em muốn gì?”
Tần Thư híp đôi mắt lại, “Anh!”
Hàn Phái: “……”
Tập thể dục buổi sáng vốn dĩ nửa giờ là có thể kết thúc. Vậy mà hôm nay quá một tiếng sau còn chưa xong, Tần Thư thiếu chút nữa bị mệt chết.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Tần Thư vốn muốn nằm trên giường thêm một chút, cuối cùng lại giãy giụa ngồi dậy, cô muốn nấu bánh trôi cho Hàn Phái ăn.
Hàn Phái tắm xong xuống dưới lầu tìm Tần Thư, “Sao em không ngủ thêm một lát?”
“Nấu bánh trôi cho anh ăn.” Tần Thư chỉ chỉ trong nồi, “Đã sôi rồi, em xong ngay đây.”
Hàn Phái chợt nhớ ra: “Ngày mai bạn học của anh kết hôn, em đi cùng anh nhé.”
Tần Thư nghĩ một chút, lắc đầu: “Em không thân, không đi đâu. Hơn nữa, em đi các anh chơi đùa cũng không tiện.”
Hàn Phái: “Không có gì không tiện.”
Tần Thư một bên quấy trong nồi, còn không quên chuẩn bị trái cây.
Hàn Phái cũng không hỗ trợ, chỉ ở bên cạnh nhìn cô bận việc.
Bọn họ có ước định, các ngày lễ sẽ do Tần Thư làm bữa sáng, thời gian còn lại đều là anh phụ trách.
Mấy ngày nay Tần Thư đang bận dự án, lại hẹn thứ hai tuần sau gặp mặt lãnh đạo cấp cao bên BD. Lần này chủ yếu là Phương Mộ Hòa nói chuyện với bọn họ, cô chỉ đi cùng.
Còn chưa đối chọi gay gắt, nên trong khoảng thời gian này cô với Hàn Phái bình an không có việc gì. Bởi vì có giao lưu thân thể, tình cảm so với trước kia còn tốt hơn.
“Trong khoảng thời gian này Sầm Sầm thế nào?” Hàn Phái hỏi. Gần đây bận quá, không có thời gian lo lắng cho Hàn Sầm.
Tần Thư bắt đầu vớt bánh trôi, “Cũng không tệ lắm ạ, mấy ngày hôm trước còn lười biếng, nhưng giờ đỡ hơn rồi.”
Hàn Phái gật đầu: “Không cần chiều theo nó, nên nói cứ nói.”
Lúc ăn cơm, Hàn Phái nói với cô chuyện dự án AC, nhớ tới cô trước kia có nói trên tay có hai dự án, một cái AC, vậy một cái khác chính là BD.
BD cuối tháng 4 có kết quả, AC cũng nhanh, muộn nhất cuối tháng 5, mà khi đó cô cũng vừa lúc cũng tốt nghiệp.
Anh nói với cô: “Tháng sáu chúng ta đi du lịch, lúc trở về em qua bên anh làm nhé.”
Lại hỏi cô: “Có muốn nói trước với lãnh đạo là dự án kết thúc em sẽ từ chức không?”
Tần Thư hơi giật mình, gật đầu, cũng không nói gì.
Nghĩ đến việc bản thân muốn lật lọng, cô không biết phải mở miệng thế nào.
Hiện tại cô chỉ ngóng trông dự án BD mau chóng có kết quả, cô có thể ngả bài với anh.
Cô nghĩ, anh hẳn là sẽ hiểu cho cô, nói không chừng sẽ ủng hộ cô.
Cô cảm thấy Hàn Phái với anh họ cô là kiểu đàn ông giống nhau.
Dạo này mẹ đang ở nước ngoài, nói chờ trở lại sẽ cùng ba tìm cô tâm sự, xem ra vẫn là không đồng ý để cô tiếp tục làm ở ngân hàng đầu tư. Cô không muốn thỏa hiệp, ba mẹ cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Dự án, tương lai, bố mẹ.
Đan xen lẫn nhau, làm cô hít thở không thông.
“Em sao thế?” Hàn Phái thấy cô có chút thất thần.
Tần Thư nhìn anh, “Haizz, anh không thích kiểu người nào nhất?”
Hàn Phái: “Không tuân thủ quy tắc trò chơi, người không giữ chữ tín.”
Tần Thư: “…”
Tiếp theo cô còn không phải chính là người không tuân thủ quy tắc, không giữ chữ tín sao??
Tần Thư dịch ghế đến bên cạnh anh.
“Lại làm sao vậy?” Hàn Phái cười.
“Dựa gần anh một chút, hấp thu sự đặc biệt giữ chữ tín trên người anh. Em cảm thấy em không có chữ tín gì, nói muốn chạy bộ, lại luôn không tự giác, mỗi ngày đều cần anh giám sát. Chờ ngày nào đó em lại không làm được những gì em đã nói, anh hãy hiểu cho em nhiều thêm một chút nhé.” Tần Thư đẩy bát của mình tới gần bát anh, múc bánh trôi trong bát anh ăn.
Hàn Phái xoa xoa đầu cô: “Em đã làm không tồi rồi, cứ từ từ thôi.”
Trong miệng Tần Thư ngậm một miếng bánh trôi, ngẩng đầu nhìn anh, Hàn Phái cúi đầu lấy bánh trôi trong miệng cô, thuận tiện mút môi cô, Tần Thư cười, lại hôn đáp trả một chút.
Có sợi tóc rủ xuống, dính vào bên miệng cô, “Đừng nhúc nhích.” Hàn Phái vén sợi tóc đó, lấy khăn ướt cẩn thận lau cho cô.
Sau khi ăn bữa sáng, Tần Thư vội vàng chạy đến công ty.
Hiện tại cô đi muộn hơn trước kia 20 phút, lệch giờ với Hạ Cánh Nam và Doãn Nhất Kiều.
Lệch thời gian nhưng vẫn không trốn được phải báo cáo công việc.
Vốn dĩ nhân vật nhỏ như cô không có cơ hội báo cáo công việc với người phụ trách chi nhánh của công ty, nhưng vì anh họ bảo Hạ Cánh Nam quản cô, mọi việc của cô từ lớn đến bé đều phải báo cáo, chỉ thiếu nói mỗi chuyện một ngày đi vệ sinh mấy lần.
Nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, dụi dụi mắt, Tần Thư bắt đầu một ngày bận rộn, cầm tài liệu đi vào phòng Hạ Cánh Nam.
Theo một tiếng ‘ mời vào ’ cô đẩy cửa ra, ngẩn người, Doãn Nhất Kiều cũng đang ở đây.
Tần Thư lần lượt chào hỏi, “Hạ tổng, lát nữa em quay lại.”
Hai lãnh đạo bàn chuyện, cô nên tránh đi thì hơn.
“Vào đi.” Hạ Cánh Nam nói với cô xong lại nhìn về phía Doãn Nhất Kiều: “Em suy nghĩ lại cho kỹ, tuần sau lại bàn đến việc này.”
Doãn Nhất Kiều không hề do dự: “Không cần, tôi suy nghĩ kỹ rồi. Hạ tổng ngài ký đi, dự án trên tay tôi đầu tháng 5 là có thể kết thúc, bảo đảm chất lượng hoàn thành dự án.”
Tần Thư liếc mắt nhìn thấy trên bàn của Hạ Cạnh Nam, một phong thư ‘ đơn từ chức ’ thình lình lọt vào tầm mắt.
Cô kinh ngạc nhìn Doãn Nhất Kiều, chị ấy muốn từ chức?
Vậy không phải Hạ Cánh Nam thiếu một trợ thủ đắc lực sao?
Doãn Nhất Kiều lại nhìn Hạ Cạnh Nam cười cười: “Hạ tổng, còn làm phiền ngài nhanh chóng ký tên, không quấy rầy ngài nữa.” Sau đó xoay người rời đi.
Hạ Cạnh Nam nhìn chằm chằm tờ đơn kia hồi lâu, đặt nó bên cạnh máy tính.
Doãn Nhất Kiều tuần trước đã báo tin cho anh rằng muốn nghỉ việc, anh vẫn luôn không trả lời, để cho cô có thời gian bình tĩnh. Kết quả sáng nay cô ấy trực tiếp mang đơn tới cho anh.
Có lẽ đây là sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ, đàn ông buông xuống đó là hoàn toàn buông xuống, phụ nữ cho dù buông xuống, nhưng vẫn còn rất nhiều băn khoăn.
“Em cũng định tháng 5 từ chức đúng không?” Hạ Cánh Nam bỗng nhiên dừng tầm mắt trên mặt Tần Thư.
Tần Thư chần chờ một giây, rồi sau đó gật đầu.
Thật ra cô vẫn chưa suy nghĩ kỹ xem sẽ đi đâu, dù sao cũng không ở lại công ty chi nhánh bên này, nếu không cô quay về tổng bộ bên New York? Ở bên này mỗi ngày đều phải chạm mặt với anh.
Anh với cô, không phải đơn giản chỉ là một người theo đuổi bình thường, mà cô từng thích anh tận 5 năm.
Cô biết trong lòng Hàn Phái khẳng định là để ý.
Nếu trở về tổng bộ New York, tuy rằng vẫn cùng một công ty, nhưng một năm không có mấy cơ hội chạm mặt.
Hạ Cánh Nam đưa ra ý kiến đúng trọng tâm: “Cảm giác cá nhân của anh, quản lý công ty không thích hợp với em, em hãy suy nghĩ cẩn thận kế hoạch nghề nghiệp của em, nếu thật sự không được em về tổng bộ đi.”
Tần Thư gật đầu: “Em sẽ suy nghĩ cẩn thận, cảm ơn thầy Hạ.”
Hạ Cánh Nam duỗi tay: “Đưa tài liệu đây.”
Hai người bắt đầu nói chuyện công việc.
Từ văn phòng Hạ Cánh Nam ra, Tần Thư đi toilet, vừa lúc đụng Doãn Nhất Kiều, cô ấy đang rửa tay.
Tần Thư lúc này mới phát hiện hôm nay Doãn Nhất Kiều không trang điểm, còn đi giày đế bằng.
“Doãn tổng, sao chị lại muốn từ chức?”
Trải qua khoảng thời gian ở chung, cô rất thích Doãn Nhất Kiều. Doãn Nhất Kiều bá đạo tiêu sái lạc quan, miệng dao găm tâm đậu hũ. Biết cô ấy muốn từ chức, cô cảm thấy thật tiếc nuối.
Doãn Nhất Kiều cười, nhỏ giọng nói: “Có cảm thấy chị có chỗ nào không bình thường không?” Nói còn nhướng mày.
Tần Thư gật đầu, chỉ chỉ chân cô, ánh mắt ý bảo mặt cô, sau đó suy đoán: “Chị có rồi à?”
Doãn Nhất Kiều cả người đều là ôn hòa: “Đúng vậy, chị làm mẹ, đã 6 tuần rồi.”
“Chúc mừng chị.” Tần Thư cũng vui vẻ, cô rất thích trẻ con.
Nhưng lại khó hiểu: “Chị có thể xin không tăng ca, không làm dự án, chờ sau khi sinh chị lại tham gia các dự án, những cái này anh trai em sẽ đồng ý.”
Doãn Nhất Kiều khó mà nói tình hình thực tế. Kỳ thật là cô không muốn thấy Hạ Cạnh Nam. Hiện tại vẫn nhỏ, chờ bụng cô lớn, cả ngày vác bụng to ở trước mặt Hạ Cạnh Nam lắc lư, cô cảm thấy thật xấu hổ.
Đã từng yêu, từng có dính dáng đến tình cảm, tốt nhất vẫn nên duy trì khoảng cách, vì chính mình, cũng vì người khác.
Cô nói: “Chị mệt rồi, vừa lúc nghỉ ngơi một chút. Chín năm nay chị liều mạng làm việc, chỉ lo kiếm tiền cũng chưa có thời gian tiêu, chờ em bé được sáu tháng, chị lại đi làm.”
Đến lúc đó trạng thái với thân thể đều đã trở lại như trước, em bé cũng dễ chăm hơn.
Tần Thư hỏi: “Vậy chị còn quay lại không?”
Doãn Nhất Kiều lắc đầu, Hạ Cánh Nam ở đây, cô sẽ không quay lại. Mà Hạ Cánh Nam sẽ không dễ dàng từ chức, hình như anh với ông chủ đã ký hợp đồng dài hạn, ông chủ trả giá không ít mới đào được Hạ Cánh Nam, đương nhiên sẽ không thả người.
Đối với Hạ Cạnh Nam mà nói, cùng ở chức vị này nhưng những nơi khác không có đãi ngộ và bầu không khí làm việc như Hải Nạp.
Cho nên chỉ có thể là cô từ chức. Thật ra cô cũng rất không nỡ, từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, ở Hải Nạp chín năm, đây là công ty đầu tiên của cô, cũng là công ty duy nhất.
Cô đã nghĩ tới việc có nên đi tổng bộ hay không, nhưng sau khi có con thì gặp mặt con sẽ khó, vẫn là thôi đi.
“Chị đi đến chỗ Thu Lam sao?” Tần Thư thuận miệng hỏi.
Doãn Nhất Kiều lắc đầu, nói thêm vài câu: “Đừng bao giờ làm thuê cho bạn mình. Trước khi làm các em vẫn là bạn bè, quan hệ bình đẳng, chờ em vào làm đó chính là quan hệ cấp trên cấp dưới, thời gian lâu rồi, cái gì cũng biến chất, nói không chừng bạn tốt cũng mất đi. Vợ chồng cũng vậy, nếu có lựa chọn, cũng cố gắng đừng đến công ty riêng của chồng làm. Làm tốt tất cả mọi người cảm thấy đó là bổn phận của em, ngày nào đó em đột nhiên làm sai, ai cũng chỉ trích, chính là tục ngữ hay nói ‘tốn công vô ích’.”
Cô nghĩ nghĩ: “Chị cứ nghỉ ngơi một năm đã, một năm này chị sẽ kế hoạch lại cẩn thận xem tương lai của mình tiếp theo muốn phát triển thế nào. Chị còn muốn làm một mình, gây dựng sự nghiệp nghe rất hấp dẫn.”
Tần Thư: “Cái này khá tốt, nhưng rất vất vả.”
Doãn Nhất Kiều: “Đương nhiên là sau khi em không thiếu tiền, phải tìm chút chuyện khiến mình vất vả, nếu không cuộc sống thật không thú vị.”
“Cũng phải.” Tần Thư cười.
Doãn Nhất Kiều phải về văn phòng mở họp: “Không bận thì tìm chị chơi nha, trước khi sinh chị chính là người rảnh rỗi.”
Tần Thư cười gật đầu: “Được, đến lúc đó hẹn chị đi dạo phố.”
Tần Thư nhìn gương phát ngốc hồi lâu, lại tìm chỗ yên tĩnh gọi điện cho anh họ.
“Sáng sớm lại làm sao vậy?” Anh họ hỏi.
Tần Thư nói hết những lời trong lòng với anh họ, bao gồm cả chuyện với Hạ Cánh Nam.
Anh họ ngẩn ra vài giây, cũng không hỏi nhiều, nói: “Tốt nghiệp xong đến chỗ anh bên này, đừng đi công ty chi nhánh. Muốn đi ngân hàng khác, sợ là hồ sơ của em sẽ không được thông qua. Người ta sẽ không muốn vì một nhà phân tích nho nhỏ mà phải gánh chịu những nguy hiểm không thể nào biết.”
Tần Thư cũng nghĩ đến điểm này, chủ yếu là trong nhà cô có công ty, bạn trai là Hàn Phái, anh họ là ông chủ của Hải Nạp, mặc kệ cô đi ngân hàng đầu tư nào, người khác cũng sẽ cảm thấy không bình thường.
Khó tránh khỏi sinh nghi.
Anh họ: “Anh ở đâu cũng được, nhưng Hàn Phái một năm thời gian ở Bắc Kinh không vượt qua ba tháng, nói không chừng thời gian ở New York còn nhiều hơn, em tới đây đi.”
Tần Thư: “Vâng, tháng 5 em về trường rồi đi tìm anh, đến lúc đó rồi nói rõ hơn.”
Buổi chiều, Tần Thư nhận được tin của Phương Mộ Hòa, nói thứ hai đến Hải Nạp rồi cùng cô đi gặp gỡ bên BD, lại thuận tiện tìm Hạ Cánh Nam nói một số việc liên quan đến dự án.
Tần Thư: 【 Chị Mạn Địch mấy ngày nay đều ở công ty, Sầm Sầm cũng ở đây, anh thật sự muốn tới à? 】
Phương Mộ Hòa: 【 Công việc quan trọng hơn. Anh nỗ lực lâu như vậy, bám dự án bám người, lấy ra tất cả thành ý của anh, cô ấy vẫn không muốn quay lại, chả lẽ anh còn phải quỳ xuống cầu xin à? 】
Tần Thư cười: 【 Nếu không anh quỳ một lần thử xem? 】
Phương Mộ Hòa không có tâm tư nói giỡn: 【 Đời này ngoài cha mẹ, có thể làm anh quỳ xuống chỉ có vợ anh, lúc cầu hôn anh sẽ quỳ. 】
Tần Thư: 【 Haha, nói cứ như anh là tình thánh ấy. 】
Phương Mộ Hòa: 【 Anh dù có tệ, cũng biết chỉ có vợ mới đi cùng anh đến cuối cùng. 】
Tần Thư: 【… Phương Tiểu Hỏa, anh chịu phải kích thích gì à? 】
Phương Mộ Hòa: 【 Không chịu kích thích gì cả. Hôm trước cùng Mạn Địch tâm sự, cô ấy nói anh đểu từ trong ra ngoài, còn nói anh không yêu ai cả, chỉ yêu mình, chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân. 】
Tần Thư: 【 Anh vừa mới nói quỳ xuống với vợ, chính là muốn chứng minh chị Mạn Địch nói sai rồi, thật ra anh là một người đàn ông tốt sao? 】
Phương Mộ Hòa không nói chuyện, chỉ gửi một cái mặt cười.
Ý là, đúng vậy.
Tần Thư: 【 Cút xa một chút! 】
Phương Mộ Hòa ở bên kia, thư ký gõ cửa tiến vào, nhắc nhở anh đi họp.
【 Không nói nữa, anh phải đi họp, thứ hai đón em. 】
Tần Thư hỏi anh: 【 Anh tự mình đi là muốn nhất định phải lấy được dự án đó à? 】
Phương Mộ Hòa: 【 Ừ, bên BD cũng biết anh coi trọng dự án này, vì vậy không cần phải giả vờ rụt rè nói mình không muốn, anh không hề vòng vo, lấy điều kiện tốt nhất của anh ra đàm phán. 】
Tần Thư lại tập trung vào công việc.
Lần nữa ngẩng đầu lên, đã là ba tiếng sau, đã qua thời gian tan tầm.
Sợ thua Thu Lam, mấy ngày nay, cô ngoài thời gian ngủ với chạy bộ, đều dùng để làm dự án này. Đồng nghiệp khác cũng vậy, vội đến sứt đầu mẻ trán.
Hạng mục này nếu thành công, phí cố vấn rất lớn, đến lúc đó có thể bắt được một mớ tiền thưởng.
Tần Thư đối với tiền thưởng cũng không thấy gì, dù sao cũng là tiền của Phương Mộ Hòa.
Cô lo lắng là mặc kệ lấy được hay không lấy được, Phương Mộ Hòa với Hàn Phái đều sẽ phải tranh cao thấp, sẽ không dùng thủ đoạn đấu thầu bình thường.
Nghĩ đến một mặt hắc ám của thương trường cô không rét mà run.
Hơn nữa khiến cô phải chịu những cái này, cho cô bài học đầu tiên trong cuộc sống, lại là hai người cô tin tưởng nhất.
Ngây ngốc hồi lâu, Tần Thư tiếp tục công việc.
Hàn Phái gửi tin nhắn cho cô, 【 Buổi tối em tăng ca đến mấy giờ? 】
Cô trả lời: 【 Khoảng 10 rưỡi ạ. 】
Hàn Phái: 【 Ừ, anh đến đón em. 】
Hàn Phái đặt chuông báo, 10 giờ tối.
Đối diện, Thu Lam đang sửa sang lại tài liệu, vừa rồi nói chi tiết hạng mục với Hàn Phái, cô vội vàng mệt chết mệt sống, thật vất vả làm ra kế hoạch, anh chỉ liếc hai cái: “Ừ.”
Sau đó không nói gì nữa.
Thu Lam lúc trước cảm thấy anh rất tích cực, trong khoảng thời gian này lại cảm thấy anh giống như có lệ, mặc kệ cô nói gì anh đều không chút để ý, “Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào? Tài liệu cũng không xem.”
Hàn Phái: “Xem tài liệu là chuyện của cậu.”
Thu Lam: “… Nhưng cuối cùng lấy giá cả thích hợp nào thành giao, cậu dù sao cũng phải cho tớ chút ý kiến? Mua bán thua lỗ tớ không thể làm.”
Hàn Phái hỏi lại: “Nếu lỗ thì sao?”
Thu Lam sửng sốt: “Ý gì?”
Hàn Phái: “Ý là, cho dù có phải thêm tiền tớ cũng muốn dự án này.”
Thu Lam: “… Cậu điên…” Cái kia ‘ ’ cô chưa nói thành câu.
Hàn Phái không giải thích, giao dịch của anh với Thu Thanh, Thu Lam không rõ ràng lắm, cũng không cần thiết phải cùng cô nhiều lời.
Bình tĩnh trong chốc lát, Thu Lam quyết định: “Thêm tiền thì thêm tiền, tớ đánh cuộc một phen, nói không chừng lợi nhuận của dự án này so với tớ nghĩ còn cao hơn.” Cô vẫn tin tính nhạy cảm với thị trường của Hàn Phái.
Hàn Phái dặn dò cô: “Mấy ngày nay hẹn với bên BD một chút, tớ muốn gặp mặt bọn họ.”
Thu Lam nhìn chằm chằm anh: “Hơi khó.”
Các dự án trước đây đều là anh bỏ tiền, rất ít khi ra mặt, lần này lại đích thân muốn gặp gỡ.
Sáng thứ bảy, Tần Thư thức dậy bắt đầu thử quần áo đi tham dự hôn lễ, vốn dĩ tối hôm qua muốn thử, Hàn Phái lại ôm cô, nói rằng có thời gian còn không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa.
Sau đó hai người vẫn luôn ở trên giường, đến tắm cô cũng bỏ qua, cứ thế mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
“Em mặc bộ váy này à?” Hàn Phái tắm xong, tới phòng thay đồ tìm quần áo, Tần Thư đã thay xong.
“Đẹp không?” Tần Thư xoay người đối mặt với anh.
Những bộ khác hoặc là quá gây chú ý hoặc là màu sắc quá trầm, không phù hợp với hôn lễ, tìm tới tìm lui thấy cái này không tồi, thành thục lại không mất đi khí chất.
Hàn Phái đánh giá đúng trọng tâm: “Màu này kén người, em mặc cũng không tệ lắm.”
Tần Thư: “Ừm, năm nay màu tím tương đối hot, kiểu dáng với màu sắc này là bà nội em chọn, nói rằng màu sắc quý phái ưu nhã, thiết kế cũng rất phù hợp với các sự kiện trang trọng.”
Cô chỉ phía trên ngăn tủ, “Quần áo của anh em chọn xong rồi đấy, cà vạt thì không cần, nếu không lại đoạt sự nổi bật của chú rể.” Áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc áo màu xanh biển.
“Đeo chiếc khuy măng séc này à?” Hàn Phái hỏi.
Anh cầm lấy nhìn, khuy măng séc dưới ánh đèn sẽ thay đổi màu sắc, khi thì màu đen, khi thì màu tím.
Giống màu váy của cô.
Tần Thư gật đầu: “Đây là em đặc biệt chọn, lúc ấy cũng là nghĩ hợp với cái váy của em.” Tần Thư đến gần ôm anh, “Khuy măng séc này anh có thích không?”
Hàn Phái gật đầu, đôi tay vòng ôm cô phía sau bắt đầu đeo vào, anh nói: “Em có thể mặc váy trắng giống màu áo của anh, em chọn một chi tiết nhỏ như vậy, không ai chú ý.”
Tần Thư: “Ân ái là tự chúng ta trải nghiệm, không cần cho người khác xem.”
Hàn Phái cài xong khuy măng séc, Tần Thư bảo anh: “Anh giúp em cài ghim cài áo với.”
Ghim cài áo của cô với khuy măng séc của anh là cùng một thiết kế, “Em đặt làm à?” Anh hỏi.
“Vâng, cái váy này không thích hợp với vòng cổ khoa trương, đai lưng cũng không thích hợp. Em chỉ dùng cái ghim cài này thôi, dù sao nếu không chú ý cũng không biết, còn tưởng là thiết kế của chính cái váy này.”
Tần Thư ôm eo anh: “Sau này cho dù anh mặc cái gì, em đều sẽ có phụ kiện là một cặp với khuy măng séc của anh.” Cô đắc ý nói: “Khuy măng séc này của anh với ghim cài áo của em là do em tự thiết kế đấy.”
Hàn Phái cúi đầu hôn cô, giúp cô cài ghim áo, chuẩn bị cho tốt xong, toàn bộ bàn tay anh phủ lên, “Để anh xem đã chắc chưa.”
Tần Thư cả người run lên, không tự giác nhích lại gần anh.
Hàn Phái giữa mày nhíu chặt: “Em không mặc nội y à?”
Tần Thư: “Váy này không thích hợp mặc nội y, em dùng miếng dán.” Còn may là vóc dáng của cô không tồi.
Tay Hàn Phái vẫn luôn đặt ở phía trên, nhuần nhuyễn, anh thấp giọng nói: “Thời gian còn sớm, làm xong lại đi.”
Tần Thư lắc đầu: “Người sẽ toàn mồ hôi, còn phải tắm rửa trang điểm, phiền phức lắm.”
“Vậy chúng ta kết thúc nhanh một chút, không để em ra mồ hôi, cũng không cần trang điểm lần nữa.”
Hàn Phái nói, xoay lưng cô lại về phía anh, nhấc váy cô lên.
Anh vẫn luôn hôn cô, thân thể cô đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón anh.
Cô bị cọ xát không chịu nổi, anh cố ý chơi xấu, không chịu tiến vào.
“Sợ em ra mồ hôi, như vậy là được.” Anh không chút để ý nói, tay vẫn không dừng lại.
Cô muốn phản bác, Hàn Phái lấp kín môi cô.
Lại một lát sau, Hàn Phái vẫn còn đang thay đổi đủ kiểu lăn lộn cô.
Anh bế cô tới hôn cô, thân thể cô không có chỗ trống đỡ, chỉ có thể gắt gao ôm đầu anh, anh chôn mặt ở ngực cô, càng tiện cho anh hôn môi.
Lúc sau, Tần Thư gọi tên anh vài lần, Hàn Phái mới không nhịn được chiều theo ý cô.
Lúc tiến vào, ban đầu Tần Thư cảm thấy có chút không thoải mái.
Hàn Phái ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
“Hàn Phái.” Thanh âm của cô khàn khàn, Hàn Phái bắt đầu luận động.
Lúc ra cửa, đôi mắt của Tần Thư long lanh như chứa cả hồ nước.
“Gương thần gương thần, nói cho ta biết, ai là người đẹp nhất?” Tần Thư cất gương đi, hỏi Hàn Phái.
Hàn Phái: “Bà xã của ta.”
Tần Thư sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại anh đang nói chính là cô, trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: “Bà xã của ngươi xinh đẹp nhưng ta không phải bà xã của ngươi.”
Hàn Phái hỏi cô: “Ông xã em tên là gì?”
Tần Thư cười: “Tần Phái.”
Hàn Phái gật đầu: “Tên không tồi, bà xã của anh là Hàn Kỳ Kỳ.”
Hai người cười cười, thang máy rất nhanh đã tới dưới lầu.