• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vương Ngô Đồng sắc mặt tái xanh quay về Giáo Nghĩa phường ở trong thành Trường An, vẻ mặt ả dữ tợn, khuôn mặt bình thường thiện lương đáng yêu lúc này đều làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, ả ta ở trong phòng mình hung hăng nâng lên một cái bình sứ màu men trong Đa Bảo các, nhưng lại oán hận buông ra, cầm cái chén sứ trên bàn lên mạnh mẽ đập xuống đất. Thời điểm đồ sứ vỡ vụn còn xen lẫn tiếng gầm thét tràn đầy sự tức giận của ả.
 
“Lý Kỳ Thù, ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà thứ ta cầu lâu như vậy ngươi liền có thể dễ dàng vứt bỏ như thế? Ngay cả ngươi đã trở thành giày rách cũng có người ở bên cạnh xem ngươi là bảo bối! Người chẳng qua là sinh trong một nhà tốt, sinh trong hoàng gia mà thôi! Vậy ta thì sao… ta thì nên ở trong tiểu viện lụn bại này?”
 

Nói xong Vương Ngô Đồng đứng bên cạnh song cửa sổ, trong mắt tràn ra một luồng hơi lạnh, lộ ra sự âm trầm, ả nhìn phương hướng phủ công chúa, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ta ngược lại muốn xem xem, là thân phận của ngươi cao hay là thủ đoạn của ta cao, nếu bởi vì sao chổi ngươi làm kế hoạch của ta đứt gánh giữa đường, vậy thì do ngươi trả lại đi.”
 
Vương Ngô Đồng nhẹ nhàng khảy móng tay, ả hơi khép mắt suy nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào.
 
Trong sân chỉ có hai tỳ nữ, một bà tử, họ đã ngủ say lại bị đánh thức rồi, nghe thấy tiếng của chủ sương phòng liền che tai lại. Vị tiểu thư tự kiêu mệnh cao này của bọn họ ngày ngày muốn làm Phượng hoàng, tính tình không biết là cao bao nhiêu đâu.
 
Có điều bọn họ cũng mặc kệ, bọn họ chẳng qua là theo gia chủ kiếm sống thôi.

 
Thật ra nếu Vương Ngô Đồng ngoan ngoãn ở lại Vương gia ở Thanh Châu, ả ta ngược lại không đến nỗi nghèo túng như thế, đương nhiên, sự nghèo túng này mấy phần là giả vờ, mấy phần là thật thì cũng chỉ có chính ả biết.
 
Vương Ngô Đồng vốn là nữ nhi của đại lão gia Vương gia thế gia ở Thanh Châu, nghe thấy Vương gia, thiên hạ này có ai không biết. Nếu nói ở Ly Triều, ngoại trừ hoàng thất họ Lý tôn quý mà mọi người đều biết thì còn lại chính là Vương Lưu Tôn hồ giả rồi.
Vương gia là thế gia vọng tộc trăm năm ở Thanh Châu, từ lúc Hoàng đế tại vị đã có rồi, căn cơ ở Thanh Châu cực sâu, trong triều cũng có lắm người. Theo lý mà nói thì Vương Ngô Đồng không nên lưu lạc đến tận đây, nhưng ả chẳng qua là con gái của một nữ tử được đại lão gia mua từ trong thanh lâu về mà thôi.
 
Vả lại Vương đại lão gia vốn cũng không định lấy nữ tử thanh lâu kia về nhà, lại không nghĩ rằng nàng ta lại mang thai, bởi vậy cũng không thể không dẫn về nhà, dù sao thì con cháu Vương gia cũng không thể tùy tiện lưu lạc bên ngoài.
 

Nhưng suy cho cùng là con của kỹ nữ địa vị thấp, chính thê của Vương đại lão gia cũng không phải là người khoan dung độ lượng gì, cho nên thời gian mà Vương Ngô Đồng ở Vương gia có thể tưởng tượng được.
 
Mà mẫu thân ả cũng không phải là quả hồng mềm gì, chỉ nhìn vào việc bà ta có thể mượn chuyện mang thai để tiến vào cửa Vương gia là biết, từ nhỏ bà ta đã dạy bảo Vương Ngô Đồng rằng ngày sau ả nhất định không thể gả cho người bình thường, trượng phu của ả nhất định phải là người vô cùng tôn quý, bởi vậy từ nhỏ Vương Ngô Đồng đã biết được tương lai mình nên như thế nào. Ả cũng tin chắc rằng bản thân có năng lực đó.
 
Phủ phò mã lúc này, bọn người hầu đang dọn dẹp đồ đạc, dù sao thì ý chỉ của Thánh thượng cũng đưa xuống rồi, nếu như phò mã đã không phải là phò mã nữa, vậy thì căn nhà này cũng không có thân phận gì để mà chiếm.
 
Nhưng Lý Thái An cảm thấy dù sao cũng là công chúa đuối lý, bởi vậy cũng thưởng cho Vương Miểu Chi năm trăm lượng bạc, năm cuộn vải Lộ Giang hảo hạng, còn có không ít đồ vàng bạc quý giá. Nhưng những thứ này có là gì so với của hồi môn của công chúa?
 
Lúc Vương Miểu Chi thu dọn đồ đạc vẫn cảm thấy bản thân mình lơ lửng trên trời, hoàn toàn không nghĩ ra mình hiện nay lại cứ như thế mà trở thành tiền phò mã. Mười năm học hành gian khổ, từ Sinh Đồ, Hương Cống đến lúc lấy được tiến sĩ trèo lên Kim Loan bảo điện, trong đó bỏ ra bao nhiêu sự gian khổ, người ngoài hoàn toàn không biết.
 
Mà bây giờ, thanh danh mà hắn thật vất vả mới tranh được lại bị hủy đi trong chốc lát, dù cho việc này thoạt nhìn cũng không phải là lỗi của mình, nhưng sau này khi người ta nhắc đến, chắc chắn cũng sẽ thêm một câu, Vương Hiệu thư lang kia, thế mà bị công chúa chê! Hắn đã từng dạo phố khen quan, nhạn tháp đề danh, dạo xuân vườn hạnh, lúc này đều trở thành trò cười, rõ ràng, rõ ràng vài ngày trước đó vẫn không phải như vậy.
 
Thật ra Vương Miểu Chi vẫn thích công chúa, bỏ đi thân phận địa vị, Lý Kỳ Thù là một nữ tử dịu dàng mỹ lệ, hơi thở đoan trang. Nàng khá phù hợp với sự tưởng tượng tốt đẹp của hắn đối với chính thê mà hắn cực khổ đọc kinh thư mười mấy năm qua, hơn nữa nàng thân là công chúa lại chưa từng tự cao tự đại, bởi vậy trước khi thành thân hắn cũng rất chờ mong cuộc sống phu thê. Cũng bao gồm cả con đường quan trường của hắn.
 

Nhưng lúc này, mộng ảo vỡ tan, hắn không khỏi nghĩ đến rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
 
Đương nhiên, hắn cũng không phải là hiện tại đã làm sai điều gì, mà là bị chuyện ngày sau có thể làm sai ngăn lại mà thôi.
 
Hắn luôn là người thích lời ngon ngọt, mấy năm sau đó, từ lúc bắt đầu xem Lý Kỳ Thù như trân bảo, càng về sau càng cảm thấy nàng không nhiệt tình, đến cuối cùng lại do biểu muội Vương Ngô Đồng đã quen biết từ nhỏ chỉ dẫn từng bước một mà xa cách Lý Kỳ Thù, hắn đều chưa bắt đầu làm.
 
Nhưng có người đã trở về rồi thì sẽ không cho hắn cơ hội này nữa.
 
Vương Miểu Chi bỗng nhiên cảm thấy ánh trăng cũng trở nên ảm đạm đi mấy phần, hắn nhăn mày, ngồi trong hành lang của phủ phò mã hai ngày trước còn náo nhiệt, thật lâu không động.
 
Lúc trời sáng, hắn nhìn qua ánh nắng sáng ngời bên ngoài, bình tĩnh nhìn phủ phò mã một hồi, sau đó thẳng người lên, ưỡn ngực đi về phía ngoài cửa.
 
“Hoa Ngọc, đi thôi.”
 
Hắn quả thật đã nghĩ tới việc dựa vào thân phận phò mã để con đường quan trường của mình thông thuận thêm mấy phần, cũng coi như là thành toàn tâm nguyện của mẫu thân. Nhưng hiện nay đã không còn sự chờ đợi này, vậy thì bỏ đi. Vương Miểu Chi hắn cũng không phải là phế vật gì, chẳng lẽ từng bước một mình còn không bò lên nổi sao?
 
Mang theo người hầu xe ngựa cùng tiền bạc châu báu mà Thánh thượng ban thưởng, Vương Miểu Chi đi đến một tòa nhà ở ngoại ô, đây là căn nhà mà hắn tích lũy rất lâu mới mua được, trạch viện trong thành Trường An khá đắt, hắn cũng không tiện đi mua một căn vừa nhỏ vừa nát. Mà tòa nhà này vốn định giữ lại cho mẫu thân đến Kinh ở, bây giờ lại để hắn có chỗ an thân.
 
Vương Miểu Chi nhìn nhà chính phủ đầy bụi, dặn dò bọn người hầu quét dọn. Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy mình dường như khoan khoái hơn mấy phần. Hắn lấy một cuốn sách ra, bắt đầu đọc ở trong một góc thanh tịnh.
 
Lữ Yên Hàn ở trong tòa nhà lại Khang An phường nhận được lễ vật của Lý Kỳ Thù, hắn cười cười, sau đó lại nghe thấy Vương Miểu Chi đã dọn ra khỏi phủ phò mã, khóe miệng nhếch một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Hắn nên sớm chuyển ra khỏi nơi đó.”
 

Hắn chưa từng cảm thấy Vương Miểu Chi đáng thương, chỉ dựa vào những việc hắn ta làm đời trước thì những chuyện này đều không đủ cho hắn ta chịu. Lữ Yên Hàn biết vì sao hắn ta lạnh nhạt với công chúa, thứ nhất là do nữ nhân bên cạnh hắn ta xúi giục, thứ hai, à, chẳng qua là không bỏ được lòng tự trọng mà thôi. Nhưng hắn ta đã tiếp nhận sự trợ giúp mà thân phận phò mã này mang đến cho hắn ta, còn vừa nhận lợi ích mà thân phận mang tới, vừa căm hận những tin đồn kia, cảm thấy công chúa làm hao tổn đức độ của hắn ta chính là nàng không đúng rồi.
 
Trên đời này làm gì có việc gì toàn vẹn, mình không thể đứng trên vị trí cao, đã tiếp nhận thân phận phò mã, giữ phép tắc cùng công chúa sống qua ngày là được rồi. Sao phải bày ra dáng vẻ thanh cao kia? Lại làm cho ai xem?
 
Trước khi thành hôn thì xem công chúa như trân bảo, sau khi thành hôn lại lạnh nhạt đủ kiểu. Sau đó hắn chịu đòn nhận tội, lúc nghe được những tin tức mà người mình phái đi điều tra việc này từ Kinh thành đưa tới là lúc đang ở sa trường giết địch, tim như bị vạn tiễn xuyên vào, rách ra đau nhức. Những thứ ngày hôm nay Vương Miểu Chi kia chịu thì tính là gì?
 
Mà lúc này trong phủ công chúa, sau khi Lý Kỳ Thù nhận được thánh chỉ liền nhốt mình trong phòng không ra ngoài nữa, nàng vuốt ve những đồ trang sức, châu quang bảo ngọc, cẩm y tơ lụa mà ngày thường mình dùng đồng thời được trả lại, nhìn chúng, cũng không biết là nàng đang suy nghĩ gì.
 
Lúc Lý Kỳ Thù nghe được chuyện này, nàng phát hiện ra mình lại không có chút gợn sóng nào, có lẽ là từ khoảnh khắc nàng nhắm mắt ở đời trước trở đi, tất cả ký ức tốt đẹp liên quan tới Vương Miểu Chi liền tung bay theo gió rồi.
 
Thật ra nàng cũng không biết bản thân mình có phải thích hắn ta hay không, nàng chỉ biết là, nàng ở cùng với hắn ta rất vui vẻ, hắn ta là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm không có mặt trời của nàng, nàng đã từng xem hắn ta là cọng cỏ cứu mạng, nàng gắt gao bắt lấy không buông tay, nàng cho rằng sau này mình có thể cùng một nam nhân bình thường sống an ổn tuổi già, nàng sẽ không thấy những thứ đẫm máu nơi hoàng gia nữa.
 
Thật sự không nghĩ đến đến cuối cùng nàng lại lấy cái chết của mình làm sự kết thúc, nàng tưởng là rơm rạ, hóa ra cũng chỉ là một cây rơm rạ, nhẹ nhàng kéo một cái liền khiến nàng ngã vào một đầm sâu không thấy đáy khác.
 
Nàng nhốt mình vào trong tủ, đen như mực, giống như như vậy thì có thể niêm phong tất cả ác mộng, Lý Kỳ Thù uống từng ngụm từng ngụm rượu mà đêm qua Lữ Yên Hàn đưa tới, giống như là muốn làm mình say quá chén, quên đi tất cả mọi thứ vào năm nàng tám tuổi, không còn nhớ tới những con ác quỷ dây dưa với mình từ những đêm trước đó nữa.
 
Mà Vương Ngô Đồng lúc này đang nghĩ xem làm thế nào để ám hại nàng.
 
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK