Không có ai phát hiện, cửa hàng đã bị người âm thầm giám thị.
Trước khi Lữ Yên Hàn đi cũng đã giao phó cẩn thận, âm thầm hành sự, trông giữ cửa hàng Cảnh Phương kia cẩn thận, Kim Thủy dù sao cũng không phải địa bàn của bọn họ, ở nhiều phương diện cũng không tiện ra tay hành sự.
Mà chủ quán kia dám để cho người của bọn họ vào điều tra, vậy có nghĩa ông ta chắc chắn bản thân không có làm chuyện bắt cóc, hoặc là chắc chắn một điều, người của Lữ Yên Hàn sẽ không điều tra được dấu vết gì.
Lữ Yên Hàn nắm một phong thư trong tay, say đó chậm rãi nói với Ưng Quý, Ưng Thời: “Hai người đi đón Mạc tiên sinh trở về trước, chuyện này để ta xử lý.”
Sau đó lại trịnh trọng nhìn về phía hai người, trầm giọng nói: “Không được xảy ra chuyện gì bất trắc nữa.”
Ưng Thời cùng Ưng Quý liếc nhau một cái, sau đó liền nhận lệnh đi ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình Lữ Yên Hàn ở trong thư phòng, hai mắt hắn chậm rãi nhắm nghiền, giống như là mệt mỏi tột độ cần phải nghỉ ngơi, lúc vừa mở mắt ra liền nhìn về phía rương đao đựng cây đao cổ xưa kia.
Hắn nhẹ nhàng mơn trớn, sau đó mở ra, vuốt ve chuôi đao từ đầu tới đuôi.
“Đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu nàng ra.” Không chỉ như thế, ta còn muốn cùng nàng sống một đời bình bình an an, vui vẻ hạnh phúc.
Sau khi cất đao xong, Lữ Yên Hàn tỉ mỉ nhớ lại tất cả những cảnh tượng vừa chứng kiến ở cửa hàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ gõ mép bàn, trong chuỗi tiếng động vang lên có quy luật, bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Lúc này Lý Kỳ Thù còn chưa có tỉnh, người mặc áo đen cường tráng bên cạnh nàng còn thỉnh thoảng liếc qua nhìn một cái, chờ đợi người tới mật báo.
Rốt cuộc, một thanh âm quen thuộc vang lên.
“Kim Đại, đi lên đi.” Ông chủ cửa hàng y phục hoàn toàn không còn bộ dáng nhát gan, sợ phiền phức lại tham lam vô độ như vừa nãy, ngược lại đứng thẳng lưng, giọng nói vẫn như cũ nhưng khí chất toàn thân lại thay đổi nghiêng trời lật đất, ông ta dựa vào cây cột ở bên ngoài, bộ dáng như đã quen với việc này từ lâu.
Người tên là Kim Đại, cũng là người mặc áo đen lúc trước bịt mũi, bịt miệng Lý Kỳ Thù, đưa tay chạm một nút cơ quan ở bên dưới, sau đó vác Lý Kỳ Thù, bịch bịch bịch trèo lên.
Kim Đại: “Hừ, tiểu nương môn nhi(*) này cũng thật quan trọng.” Vừa nãy hắn ta chỉ trốn ở bên dưới, từ trên nhìn xuống chỉ thấy một chỗ tối đen thùi lùi, không nhìn thấy gì khác.
(*Tiểu nương môn nhi: Ý khinh miệt người phụ nữ đã có gia đình)
“Đồ của chủ nhân, ngươi nhìn thêm vài lần nữa thì sẽ bị móc mắt đấy.” Chủ tiệm nhếch môi cười cười, trong mũi phun ra một tia khí lạnh.
“Ta đâu dám.” Kim Đại nghe xong liền vội vàng xua xua tay, ai dám cướp người từ trong tay chủ nhân chứ, chủ nhân kiêng kị nhất là nữ nhân không sạch sẽ, tuy nói lần này….hình như là một ngoại lệ, cô nương này đã là phụ nữ gả chồng rồi, nhưng cho hắn ta một vạn lá gan thì Kim Đại cũng không dám nhúng chàm.
“Còn làm theo kế hoạch lúc trước sao?”
“Ừ” Chủ tiệm nghiêng đầu gọi: “Liêu tam nương, ngươi đổi quần áo cho nàng ta đi, sau đó đốt bộ quần áo nàng ta đang mặc cùng với tất cả đồ vật liên quan, nhanh một chút.”
“Ây, đây, đây” Phu nhân chủ tiệm vốn dĩ đang bận việc ở trước, nghe tiếng hô liền vội vàng nhấc váy chạy ra đằng sau. Cũng thay đổi một trời một vực với bộ dáng rụt rè, sợ hãi lúc nãy.
“Tùng Nhị, lúc này chủ tử mất công lệnh chúng ta bắt người này ra, đã tốn không ít công sức rồi, nhất định phải đòi thù lao nhiều một chút.” Liêu tam nương bắt đầu nói giỡn.
“Đó là đương nhiên, nhưng trước mắt chuyện mới làm một nửa, Tần nhị gia kia cũng không phải là nhân vật dễ lừa gạt, mấy ngày kế tiếp vẫn phải cẩn thận nhiều hơn. Chuyện làm hỏng rồi liên lụy tới ta thì ta cũng không thể thả hai người các ngươi đi đâu.” Tùng Nhị, cũng chính là chủ tiệm ngừng cười, cực kỳ nghiêm túc mà nói.
“Đương nhiên sẽ không liên lụy ngươi rồi, đã làm không biết bao nhiêu lần, lần nào mà không đưa người tới cho chủ nhân ổn thỏa.” Liêu tam nương cực kỳ nhẹ nhàng mà cười cười. Nhưng nàng ta cũng biết, lần này không giống với trước đây, trước kia đều là mấy cô nương bình dân, không thân phận, không bối cảnh hoặc là bị bắt cóc tới chỗ này, căn bản là không tra ra được bọn họ. Nhưng lần này bọn họ là bắt con dâu danh chính ngôn thuật của Tần gia. Chỉ là bên trên yêu cầu như vậy, nàng ta cũng không thể không làm. Thật rõ ràng, ông chủ cùng phu nhân đều chỉ là thân phận dùng để ngụy trang, mà hai người này cũng không phải là phu thê thật.
Lý Kỳ Thù là nghĩ như vậy.
Thật ra vừa nãy tới đây nàng cũng đã tỉnh, vừa nhìn thấy bột phấn nàng đã nín thở rồi, bởi vậy lượng dược hít vào cũng không nặng như người hạ dược nghĩ, nhưng giờ phút này nàng cũng không dám động đậy. Sợ hãi sau khi tỉnh lại gặp phải chuyện gì không đoán trước được.
Nàng cũng thật nghi hoặc, rốt cuộc là ai tốn nhiều công sức như vậy để bắt nàng, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của bọn họ, chỗ này cũng không phải là đích đến cuối cùng, bọn họ đang xem xét để tìm cơ hội đưa nàng đến chỗ khác.
Cũng không biết là Mai Lan, Cúc Trúc cùng với đám người Lữ Yên Hàn có phát hiện nàng biến mất rồi không.
Lúc này nàng còn không biết Lữ Yên Hàn đã tới, còn phái người đi lục soát nhưng lại không phát hiện gì.
Liêu tam nương nở một nụ cười hài hước: “Phu nhân giả vờ cũng thật là giống nha.”
Tùng Nhị cũng cười khẽ một tiếng, tựa hồ như đã sớm phát hiện ra loại kỹ xảo nhỏ này.
Tiếng hít thở khi ngất xỉu và tiếng hít thở khi tỉnh không giống nhau, người cẩn thận như bọn họ đã sớm phát hiện ra rồi.
Mà Kim Đại vẫn còn lộ ra vẻ mặt mờ mịt, sau đó nhìn thấy lông mi của nữ nhân bên cạnh run nhè nhẹ rồi mới hiểu ra.
“Muốn dùng thêm ít dược nữa không?” Hắn ta hỏi.
Tùng Nhị lắc lắc đầu, dù sao vừa rồi bọn họ cũng chưa nói cái gì, hơn nữa, liền coi là nói gì đó...vậy thì nữ nhân này cũng không nói ra được.
Nửa ngày trời, Lý Kỳ Thù mới mở mắt. Vừa rồi nàng suy nghĩ rất nhiều thứ, có cần giả bộ bất tỉnh nữa không, nhưng bọn họ đã phát hiện ra rồi, có cần nói thẳng ra mình là công chúa rồi uy hiếp bọn họ thả mình hay không, nhưng Kim Thủy vốn dĩ là nơi ngoài vòng pháp luật, nhóm người này có lẽ là không thèm để ý thân phận, lỡ như nàng bại lộ thân phận của bản thân thì có lẽ còn rước lấy phiền toái khác, rồi có cần kêu cứu mạng hay không, nhưng lúc trước khi tiến vào, Lý Kỳ Thù phát hiện tường gian nhà này cực kỳ dày, hiệu quả cách âm chắc cũng không phải tốt bình thường, hơn nữa chỗ này vốn dĩ có hai nữ nhân, cho dù nàng kêu cứu thì người ta cũng không biết được là nàng kêu, còn nếu trực tiếp lao ra ngoài thì cũng không khả quan lắm, sức chiến đấu của mình một đấu một còn quá sức, một chọi ba...thôi…
Trong một giây, nàng còn thật hy vọng bản thân giống như Lữ Yên Hàn, võ thuật cao cường.
“Xin hỏi, vì sao các vị lại bắt ta?” Nàng tận hết khả năng bình ổn bản thân, hiện tại hoảng loạn không có tác dụng gì, Liêu tam nương nhìn Lý Kỳ Thù, trong mắt tràn đầy nghiền ngẫm.
Lúc trước mỗi lần bọn họ bắt người, những cô nương bị bắt khi tỉnh lại đều khóc lớn, hô to một hồi, lại thật sự rất ít nhìn thấy nữ nhân nào đối diện với loại tình huống thế này mà còn có thể trấn định được.
Thú vị.
Kim Đại nghĩ sao nói vậy: “Ngươi quản tốt cái mạng mình trước đi, còn định tìm hiểu chuyện này?” Kim Đại tuy là nhìn nhiều mỹ nhân rồi nhưng vẫn không khỏi lộ ra nửa phần mềm lòng với nàng, tuy là rống lớn một câu nhưng là có ý tốt muốn nhắc nhở, rốt cuộc những người trước đều sống không lâu.
Hai người khác cũng phát ra tiếng cười nhạo, hiển nhiên là nhìn ra được tâm tư của Kim Đại.
“Đừng lề mề, ta đi ra ngoài xem tình hình, ngươi thay quần áo cho nàng trước đi.”
Sau khi phân công xong rồi, Liêu tam nương liền dẫn Lý Kỳ Thù đến một gian nhà khác. Lý Kỳ Thù vẫn không từ bỏ mà dò hỏi.
“Xin hỏi ngươi có nhìn thấy phu quân ta không?”
Liêu tam nương rõ ràng trong lòng, Lý Kỳ Thù còn mong ngóng có người tới cứu nàng, chẳng qua, có đôi khi vẫn là không hy vọng thì tốt hơn. Có hy vọng rồi lại gặp phải một lần thảm thiết vô vọng, chi bằng từ đầu chưa từng hy vọng qua, như vậy cuối cùng mới làm cho bản thân chấp nhận tất cả những gì xảy ra tiếp theo. Nàng ta quay lưng lại lấy ra một bộ quần áo rồi trả lời Lý Kỳ Thù: “Không có.”
Tay Lý Kỳ Thù bị dây thừng trói lại phía sau, thật ra nàng không tin lời Liêu tam nương nói, tính thời gian mình ngất xỉu, hơn nữa ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài đã tối đi rất nhiều, chỗ Lữ Yên Hàn hẳn là đã nhận được tin tức.
Chẳng lẽ, ngay cả Mai Lan, Cúc Trúc đều đã bị bắt?
Chuyện này không quá khả thi, dù sao bình thường giấu một người đã đủ khó, nhiều thêm mấy người không phải là tự tìm phiền toái sao. Lý Kỳ Thù suy nghĩ thật lâu vẫn cảm thấy là Liêu tam nương đang lừa nàng.
Nhất định là Lữ Yên Hàn đã tới rồi nhưng lại không tìm được nàng.
Liêu tam nương thấy hồi lâu mà Lý Kỳ Thù không lên tiếng thì cầm bộ y phục ướm thử trên người nàng: “Bộ này vừa này, lúc ta còn trẻ tuổi đã từng mặc nó, chất liệu không tồi, màu sắc cùng hoa văn cho tới nay thì cũng tính là lưu hành một thời. Phu nhân đừng nghĩ nhiều, nghe lời một chút thì sẽ có người chiêu đãi ngươi, cho ngươi ăn ngon uống tốt, không ngoan, vậy thì mạng cũng không có đâu.”
Lý Kỳ Thù siết chặt nắm tay ở sau lưng, sau đó làm bộ ngoan ngoãn, chấp nhận số phận mà “Ừm” một tiếng.
“Lúc này mới đổi à?”
Chờ đến khi bóng đêm phủ kín, Tùng Nhị mới trở về từ bên ngoài, sau đó vứt cho Liêu tam nương một ánh mắt.
Lúc này Liêu tam nương mới cột chắc Lý Kỳ Thù, sau khi xác định nàng chạy không thoát rồi mới gọi Kim Đại tới canh, sau đó đi ra ngoài với Tùng Nhị.
Lý Kỳ Thù đợi ở trong phòng, nghe tiếng bước chân của hai người khác đã đi xa rồi mới dám nói chuyện: “Kim đại ca, ta nghe bọn họ đều gọi huynh là Kim Đại, ta gọi huynh một tiếng Kim đại ca có được không?” Giọng nói của Lý Kỳ Thù vốn dĩ đã dễ nghe, dưới “Lo lắng hãi hùng” càng chọc người yêu thương.
Lý Kỳ Thù không muốn ngồi chờ chết, tuy rằng nàng không sống được bao lâu, nhưng vậy cũng không muốn chết trên tay người khác.
“Ngươi ngoan ngoãn chờ ở trong phòng đi!” Kim Đại ở bên ngoài hung tợn trả lời một câu.
Lý Kỳ Thù thật ra không sợ hắn ta lắm, có rất nhiều người không thể chỉ đánh giá dựa vào bề ngoài, tuy rằng Kim Đại nhìn cao ráo to béo, công phu cũng không tồi, nhưng nhìn biểu hiện vừa nãy của hắn ta cũng có thể thấy, hắn chỉ là cứng rắn bên ngoài thôi, so với hai người khác, thật ra nàng cảm thấy người này có lẽ còn có chút lương tâm.
“Kim đại ca, ta chỉ là có chút khát, huynh có thể đi lấy giúp ta một chén nước không?” Ngoài miệng Lý Kỳ Thù nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang âm thầm thở dài, nàng có khi nào phải uốn gối cầu người như vậy đâu, quả nhiên, khi đối diện với nguy hiểm tính mạng thì chuyện con người có thể chịu đựng là rất nhiều.
Kim Đại ở bên ngoài do dự mấy giây, xác thật là phu nhân kia đã rất lâu cũng chưa uống nước, hắn ta vốn dĩ là một cái thùng nước, mỗi ngày đều không rời được bình nước, nghĩ tới cảm giác trong miệng như có khói bay, lập tức nghỉ vẫn nên đi lấy cho nàng một chén nước đi.
Nhưng cũng không phải là do hắn ta có thiện tâm! Đây là do ai cũng sẽ khát thôi! Vì thế chỉ trong chốc lát sau, hắn ta liền đi đổ một chén nước rồi mở cửa phòng đưa vào cho nàng.
Trước Lý Kỳ Thù không nghe được câu trả lời đã biết chuyện thành công, nàng đã sớm cầm lấy kim thoa nàng cắm trên đầu mài dây thừng nãy giờ, lúc này dây thừng mới gần như đứt, còn mấy sợi tua kia, chỉ cần dùng một chút lực là đứt.
“Ta để nước ở chỗ này, chính ngươi uống đi” Kim Đại đặt cái ly ở trên bàn, sau đó đứng dậy định đi ra ngoài.
“Kim đại ca, ta như vậy…...tay còn bị cột chặt, có thể phiền huynh cởi trói giúp ta không?” Lý Kỳ Thù nhíu mày, bày ra bộ dáng thẹn thùng.
Tuy rằng Kim Đại luôn đi theo hai người khác làm việc nhưng bản tính cũng không nói là ác độc, hắn ta chẳng qua là nghe lệnh làm việc mà thôi, nhưng Kim Đại vẫn do dự trong giây lát.
“Nếu không…...phiền toái Kim đại ca đút ta?” Lý Kỳ Thù thấy hắn như vậy liền dứt khoát đẩy thêm một bước.
Ngay cả vợ Kim Đại còn không có, cũng là một người da mặt mỏng, nhìn bộ dáng Lý Kỳ Thù như vậy, khẳng định là không có mưu kế gì khác, vì thế liền nói: “Ta cởi trói cho ngươi.”
Lý Kỳ Thù lặng lẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng thật sự sợ Kim Đại lại đây đút nàng.
Nàng ngồi ở trên giường, hai tay bị trói vào cây gỗ chỗ mép giường, Kim Đại muốn cởi dây thừng cho nàng thì phải đến sau lưng nàng, cúi người đi cởi dây thừng.
Lý Kỳ Thù thoáng nghiêng người, sau đó Kim Đại liền nhếch cái mông lớn, đút đầu vào chỗ cột giường để tìm kiếm nút buộc đi mở dây.
Chính là lúc này!
Lý Kỳ Thù nhanh chóng giật đứt dây thừng, sau đó đẩy Kim Đại một cái bất ngờ.
Cửa là được khóa từ bên ngoài, sau khi cài chặt then cửa rồi liền dùng hết sức bình sinh chạy ra bên ngoài, tóc nàng đã rối tung, lòng bàn chân thậm chí như muốn nhũn ra, nhưng nàng biết, mình không thể ngừng.
Khoảng cách giữa hậu viện và cửa hàng quá xa, nàng đánh giá đường đi xong, vừa chạy tới gần phía trước liền bắt đầu hét to, không tiếc đẩy ngã tất cả vật cản đường để tạo ra tiếng vang thật lớn.
Kim Đại ở đằng sau đã dựa vào sức mạnh để bật tung cửa ra, đang vắt chân đuổi theo nàng.
Lý Kỳ Thù biết, bằng vào sức của nàng tuyệt đối là trốn không thoát được chỗ này, chuyện duy nhất nàng nắm chắc chính là Lữ Yên Hàn đang ở bên ngoài, bản thân chỉ cần làm hắn nghe được động tĩnh thì người của hắn nhất định sẽ cứu nàng ra ngoài.
Loại tự tin không hiểu từ đâu mà có này tràn ngập toàn thân Lý Kỳ Thù, phát ra từ tận trong tâm can, không có một giây phút nào mà Lý Kỳ Thù lại tin tưởng một người như vậy. Phần yên tâm đó đã sớm vùi sâu vào trong lòng nàng, trong lúc lơ đãng sẽ biểu hiện ra ngoài.
Liêu tam nương cùng Tùng Nhị mới trở về từ bên ngoài cũng nghe thấy tiếng động này nên lập tức chạy tới.
Hiện tại Lý Kỳ Thù trước sau giáp địch.
Lữ Yên Hàn đã sớm mang theo người canh giữ ở bên ngoài, vừa nghe thấy động tĩnh liền xông vào cửa hàng quần áo, thậm chí còn nhanh hơn cả Liêu tam nương và Tùng Nhị một bước.
Hai người kia giống như bị dọa hết hồn, vội vàng né tránh ra, bộ dáng cẩn thận từng tí giống y hồi sáng như đúc.
Lữ Yên Hàn thất vọng nhưng trong lòng lại nổi lên một tia nghi ngờ, nhưng tình hình trước mắt không cho phép hắn nghĩ nhiều, phía sau là mười mấy người cao thủ, ai nấy nhanh chóng đi theo phía sau Lữ Yên Hàn xông vào trong.
Liêu tam nương cùng Tùng Nhị bắt đầu hét lớn kêu thảm: “Ai da! Ai da! Đám cường đạo này sao lại tới đây chứ!”
Kim Thủy không thể so với Trường An, chỗ này thật sự không có chế độ cấm đi lại ban đêm, mặc dù đến đêm vẫn sẽ thưa thớt người như cũ, nhưng có ai đó hét lên thì tuyệt đối có thể hấp dẫn rất nhiều người.
Hai người bọn họ vừa hét lên thì những hộ gia đình hoặc là chủ tiệm bên cạnh nghe được động tĩnh cũng vội vàng ra xem, bọn họ châu đầu ghé tai, nhìn hai vợ chồng cửa hàng Cảnh Phương ngã trái ngã phải trên đất, lúc này mới vội vàng ra đỡ.
“Đây là làm sao vậy?”
“Ai biết đâu” Liêu tam nương chùi nước mắt: “Hai chúng ta vừa rồi đi mua rượu liền thấy một đám người bay vào cửa hàng nhà ta. Làm sao bây giờ? Chúng ta buôn bán nhỏ, làm sao chịu được bị dày vò như vậy”
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, không ít người nghe được lời này cũng thấy đáng thương cho hai phu thê, nhưng cũng có rất nhiều người hoài nghi. Người tới Kim Thủy đều là ai? Là loại người dính máu trên tay, không ít còn mang tội lớn, nếu thật là loại người nhỏ yếu, trong sạch đơn thuần, vậy làm sao sống được ở Kim Thủy.
Đã không phải là người lương thiện thì cũng không cần giả vờ đáng thương đi.
Nhưng ngày yên bình kéo dài quá lâu rồi, ít nhiều gì cũng có lương tâm, vì thế có mấy người gan lớn, còn có chút võ nghệ đều chạy vào xem giúp hai phu thê.
Bên ngoài nghe tiếng vang leng keng leng keng, vừa vào trong thì thấy trên mặt đất đều là móc treo quần áo, vải vóc, da lông thượng hạng đếm không hết, lại chạy vào trong tiểu viện thì thấy hai bên đoàn người đang đánh nhau, không phiên biệt được ai với ai.
Trong đó có một người thậm chí bị bốn người khác vây lấy, chặn hết cả bốn hướng của hắn, không cho hắn rời đi.
Vừa nhìn liền biết là một vị cao thủ.
Người tiến vào nhanh còn có thể nghe được một tiếng thét chói tai của nữ tử hơi thoáng lướt qua, nhưng cũng có người cảm thấy đây chẳng qua là ảo giác, dù sao đi vào rồi cũng không thấy có nữ tử nào ở đây.
Bỗng nhiên, một đám người chợt bỏ chạy, sau đó hàng xóm láng giềng tụ tập lại như biển người cho đám người chạy vào dũng khí, thậm chí cũng nổi sung trực tiếp xông lên đánh nhau với nhóm người còn dư lại.
Chậm rãi, càng ngày càng nhiều người nhảy vào chém giết.
Lữ Yên Hàn bị vây không đi được, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo của nữ biến mất trong đêm tối vô hạn.
Hắn rõ ràng đã đụng phải Lý Kỳ Thù! Chỉ kém một chút như vậy…...Chỉ kém một chút!
Người tụ tập trong tiểu viện càng ngày càng nhiều, gần như là một bước cũng khó đi.
Mười mấy người Lữ Yên Hàn mang đến cũng càng ngày càng bị ép cho lùi bước, hắn đành phải cắn răng, ra thủ thế thu đội. Đoàn người đồng thời nhảy lên cao, chạy về hướng phía sau của tòa nhà, thoát được khỏi đám láng giềng đột nhiên nhiệt tình xông vào đánh bọn họ, thuận lợi rút lui.
Nhưng mà, bị thương là không thể tránh khỏi.
Lúc xuyên qua một ngõ nhỏ hẻo lánh, Lữ Yên Hàn thấy một bóng dáng lén la lén lút, hắn nhăn mày xách người lên, còn thuận tiện bịt kín miệng hắn ta.
Lý Ngoan sợ tới mức nhảy dựng lên, mãi đến khi phát hiện người sau lưng là Lữ Yên Hàn rồi mới im miệng.
Chờ chạy về tòa nhà ẩn nấp, Lữ Yên Hàn không rên một tiếng thả Lý Ngoan ra, tự mình quay trở về phòng.
“Tỷ phu, ta------”
Không đợi Lý Ngoan nói gì, bước chân Lữ Yên Hàn liền ngừng lại, một thân đồ đen trong hành lang màu vàng có vẻ hết sức gầy yếu lại cô đơn.
“Xin lỗi”
Cánh tay phải có một vết thương bị đao chém, máu chảy ra thấm ướt cả một mảng, ngay cả đao trên tay Lữ Yên Hàn cũng có thể thấy được máu đỏ. Lý Ngoan im lặng, chớp mắt một cái: “Không có việc gì, tỷ tỷ sẽ trở về.”
“Ừ, sẽ trở về”
Lữ Yên Hàn lại bước chân đi, ban đêm ở Kim Thủy không phải lạnh bình thường, gió lạnh chợt thổi tới vù vù như hận không thể làm cho người ta bọc lấy chăn dày, góc áo bị gió thổi bay tán loạn như đang nhảy nhót trong không trung.
Danh Sách Chương: