Nhưng sau khi nghe được tiếng địa phương phát ra từ miệng nàng, hắn lập tức xua tan suy nghĩ của mình.
Chân Lạc ghét nhất là những thứ phiền phức dài dòng ấy thì làm sao có thể học được chứ? Hơn nữa giọng nói cũng không giống lắm, người này mặc một bộ đồ màu xanh lá, mà Chân Lạc từ trước đến nay vẫn luôn mặc đồ đỏ, nàng không thích màu xanh.
Chỉ thấy nữ tử kia gọi một nam nhân đang đứng trước quầy hàng tính bàn tính: “Ca, ở đây còn việc gì nữa không?’’ Mặc dù gọi ca, nhưng hai người lại không có nét gì giống nhau.
“Không có, không có, Ly Ly, muội mau trở về đi, cứ ở đây giúp ta làm việc cả ngày, chẳng biết lúc nào mới tìm cho ta một muội phu nữa.’’ Nam nhân cười nói.
Hai người đang trêu chọc nhau thì vị khác ở bàn bên cạnh nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt cũng góp lời: “Chi bằng cứ để muội muội đây gả cho ta đi! Đảm bảo sẽ đối xử tốt với nàng!’’
Ly Ly cũng không tức giận, nàng quay đầu lại cười nói: “Các người cứ uống rượu đi, ta không gả cho ai cả.’’ Bình thường nàng đã quen với những lời trêu chọc như thế này, sớm đã luyện thành vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười rồi.
Trong mắt Lưu Vô Vấn thoáng qua một tia thất vọng, tên gọi cũng không giống nhau. Nhưng hắn cảm thấy nếu mình đã đến rồi, chi bằng cứ ăn một chút gì đó trước rồi hẵng đi, vì thế hắn bước vào vừa, đúng lúc lướt ngang qua nữ nhân vừa mới quay đầu đi ra ngoài.
Bờ vai Ly Ly khẽ run lên một cái, có lẽ bị cơn gió bên ngoài thổi tới, nhưng cũng không hề dừng bước mà đi thẳng ra ngoài.
“Cho hai món ngon nhất của quán các người đi đây.” Hắn nhìn tiểu nhị đang đi về phía này.
“Được, ngài chờ một chút, đồ ăn sẽ lên ngay đây.’’ Tiểu nhị vui vẻ đi vào phòng bếp phía sau báo đồ ăn.
Nhưng Lưu Vô Vấn vừa mới ăn được hai miếng đã không thể ăn được nữa, đầu óc của hắn vẫn còn đang nghĩ đến nữ tử vừa rồi, thế là thuận miệng hỏi thăm tiểu nhị mới đi ngang qua người mình: “Xin hỏi, vị nữ tử lúc nãy là gì của các ngươi vậy?’’
“À, vị kia sao, Lạc Cách cô nương là muội muội của chưởng quỹ.’’
Lưu Vô Vấn im lặng một lúc rồi hỏi: “Muội muội ruột thịt sao?’’
“Chuyện này… Ta cũng không biết, cửa hàng này đã được mở trước khi ta đến đây, nhưng chắc là vậy.’’
“Đa tạ.’’ Lưu Vô Vấn trả tiền, giữ lại một chút xem như là thù lao cho câu trả lời của tiểu nhị kia rồi tự động rời đi.
Có lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, làm sao một người có thể trở về từ cõi chết cơ chứ? Đó chính là tội nghiệt hắn đã gây ra, là bản thân hắn không biết quý trọng cho nên bây giờ mới rơi vào tình huống thảm hại không thể chịu nỗi này. Đó là lỗi của hắn.
Hắn bước đi vô định trên đường, rồi tìm một nơi yên tĩnh không người, đối mặt với bức tường bị gió cát mài mòn quanh năm bắt đầu bật khóc thành tiếng. Bả vai hắn không ngừng run rẩy, tiếng khóc yếu ớt, nếu như không nhìn kỹ thì không thể nào nhận ra được.
Một vạt áo dài lướt ngang qua gốc cây cách đó ba trượng, không dừng bước.
Cuối cùng Lưu Vô Vấn cũng trở về quân doanh, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ về hình bóng ấy. Hắn biết mình không nên tin, nhưng làm thế nào cũng không thể loại bỏ những nhớ nhung ấy ra khỏi đầu mình, hắn hận những suy nghĩ xấu xa kia, căm ghét bản thân chuyển tình yêu của mình với Chân Lạc lên người một cô nương có ngoại hình tương tự. Đó không chỉ là một sự sỉ nhục đối với Chân Lạc mà còn là sỉ nhục tiểu nương cô kia.
Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng lại không thể ngăn cản được trong những lúc nghỉ ngơi sau khi bận rộn công việc, nửa đêm mơ màng, hắn vẫn nghĩ đến tiểu nha đầu mặc áo đỏ rực ấy. Hắn quen biết nàng lúc còn ở Ngô Châu.
Cha mẹ Chân Lạc đột ngột qua đời trong một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn, cả Chân phủ chỉ còn lại duy nhất một mình nàng. Lúc đó nàng mới tám tuổi, bị một đám thân thích như lang như hổ áp bức đến nhếch nhác thảm hại, nàng không có khả năng cũng không có cách nào ngăn cản bọn họ chiếm đoạt tài sản của mình, thậm chí là việc nên ở chỗ nào nàng cũng không có thể quyết định.
Nàng thường xuyên trốn trong rừng cây vùng ngoại ô để khóc.
Cũng ở đó, Lưu Vô Vấn đã gặp nàng, khi ấy hắn chỉ là một người thiếu niên tám tuổi khí phách kiêu ngạo, không hề phong lưu đa tình giống như sau đó. Lần đầu tiên gặp nhau, trong mắt hắn chỉ nhìn thấy tiểu nha đầu mặc áo đỏ đang tựa người vào gốc cây.
Hắn cầm đầu mũi tên trong tay, giương cung sẵn sàng- hắn đến đây để đi săn.
Một con thỏ nhỏ lông xù đang lấp ló ở phía sau, hắn cẩn thận từng li từng tí, nhìn không rời mắt, nhưng lúc đó lại chưa phát hiện ra tiểu nha đầu mặc áo đỏ kia.
“Soạt…” Một tiếng động nhỏ vang lên, đầu mũi tên sắc nhọn phóng thẳng về phía con thỏ nhỏ, trên mặt Lưu Vô Vấn tràn ngập ý cười chắc chắn, nhưng sau khi nhìn thấy người ở phía sau thì lập tức thay đổi sắc mặt.
"Đừng động đậy!"
Lúc đó Chân Lạc nghe được âm thanh cũng sợ đến mức lảo đảo về phía sau, nhưng nghe Lưu Vô Vấn hét lên như thế lại thực sự không nhúc nhích.
Đó cũng là thời điểm hai người bọn họ quen biết nhau.
Lưu Vô Vấn đỡ tường, tự lau nước mắt sạch sẽ rồi lại ưỡn ngực đi đến quân doanh, hắn chỉ muốn phát tiết một chút mà thôi.
Sau đó, bên ngoài quán rượu kia đột nhiên có thêm một túi bạc, không ai biết nó từ đâu ra, chỉ biết trong lúc đóng cửa tửu quán lại bỗng nhiên xuất hiện. Khi Nhạc Minh vừa mới nhặt được cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng trong tờ giấy được đặt trên túi bạc kia có ghi rõ số tiền kia là để cho mình, nói trong quán có rượu ngon, hi vọng hắn có thể làm thêm nhiều rượu ngon hơn nữa, hắn không phải là người câu nệ tiểu tiết, cũng không trả tiền lại chỗ cũ.
Vừa hay trong cửa hàng đang có ý định đóng thêm một số bàn ghế mới, số tiền này đến thật đúng lúc.
Chỉ là lúc trở về nhà nói chuyện này với Nhạc Ly, sắc mặt nàng không được tốt cho lắm.
“Hay là để ta trả lại số tiền này?’’ Nhìn sắc mặt khó coi của Nhạc Ly, Nhạc Minh sờ sờ đầu.
Bình thường những chuyện quan trọng trong quán rượu đều là do Nhạc Ly phụ trách, hai người bọn họ kết nghĩa huynh muội giữa đường, cũng cùng là Nhạc*, người bên ngoài đều nghĩ bọn họ là huynh muội ruột thịt, chỉ có chính bọn họ biết hai chữ này hoàn toàn khác nhau.
(*Nhạc Minh: 岳明. Nhạc Ly: 乐离, họ của hai người này đồng âm khác nghĩa, khác cách viết.)
“Không cần đâu, cứ giữ lại đi.’’ Nhạc Ly nhỏ giọng nói, ngón tay siết chặt vạt áo.
“Vậy được, muội đi ngủ sớm một chút đi, ca ca đi trước đây.’’
“Vâng, tạm biệt, Nhạc đại ca.’’
Đợi đến khi Nhạc Minh rời đi, Lạc Cách mới nằm trên giường bật khóc. Túi tiền kia là kiểu hắn thường dùng, cũng là kiểu nàng yêu thích trước đây.
Nhưng nàng không muốn gặp lại Lưu Vô Vấn một lần nào nữa, nàng thà để hắn nghĩ rằng mình đã mất tích hoặc đã chết. Hơn nữa Chân Lạc trước kia quả thực đã chết. Trải qua quá nhiều biến cố trên đường đến biên cương, nàng đã không còn là một đứa nhỏ không hiểu thế sự của lúc trước nữa rồi.
Chân Lạc mười lăm tuổi quật cường bướng bỉnh, biết Lưu phụ không muốn Lưu Vô Vấn ở bên cạnh nàng, nàng liền sảng khoái rời đi. Nhưng trên đường đi phải đi qua những ngọn núi hiểm trở, vượt qua sông dài, lạc đường đi vào bãi tha ma đã khiến nàng cảm nhận được sự khó khăn của cuộc hành trình, nàng gần như muốn bỏ buộc. Tuy nhiên sự kiên cường bướng bỉnh ấy lại thôi thúc nàng đi về phía trước, thậm chí nàng đã từng nghĩ nếu như Lưu Vô Vấn đuổi theo, nàng sẽ tha thứ cho hắn.
Nhưng, hắn không đuổi theo.
Sau đó ở trong hoang mạc, nàng mất phương hướng, chiếc la bàn trong tay cũng trở nên vô dụng, gió cát nổi lên, tiếng chuông lạc đà vang vọng ở phía xa xa, nàng liều mạng vẫy tay, định ra hiệu cho người ngoài đến cứu giúp, nhưng không ngờ lại thu hút một đám cường đạo. Là do nàng đã đánh giá sai sự hiểm ác trên đời này, những ký ức sau đó, cực kỳ thê thảm, thậm chí nàng cũng không muốn nhớ lại.
Cũng may sau đó gặp được Nhạc Minh, hắn hào hiệp chấp chấp nguy hiểm cứu nàng ra, bởi vì cái tên nàng tự đặt cho mình vừa khéo đồng âm với họ của hắn, hai người liền kết bái làm huynh muội, lập nghiệp chốn biên ải này.
Nàng ép buộc bản thân mình phải học những phương ngữ địa phương phức tạp rườm rà ấy, ăn những món ăn mình không quen thuộc, học được cách đáp trả lại những lời nói của đám nam nhân thô tục kia. Nhưng nàng vẫn không đợi được Lưu Vô Vấn, năm năm trôi qua, nàng đã sớm nản chí ngã lòng, nhưng đúng lúc này lại không ngờ Lưu Vô Vấn sẽ đến đây.
Những ngày tháng nhớ mong chờ đợi từng từng chút hoá thành cát bụi đã qua, bây giờ trong lòng màng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, nhưng bất mãn sớm đã biến mất, nàng chỉ hi vọng hắn mau rời khỏi nơi này.
Nhưng nước mắt lưng tròng lại giống như kim châm làm đau nhói mắt nàng, nàng không thể dừng lại, trái tim tựa như bị ngọn núi đè lên, nặng nề đau đớn.
Tình yêu đâu có thể dễ dàng từ bỏ như thế, năm năm thử thách cũng khó làm phai mờ đi niềm vui bảy năm trước, nó đã là một phần cơ thể của nàng, sớm đã hoà vào máu thịt nàng. Nhưng bảy năm đó bây giờ đối với nàng mà nói chẳng qua cũng chỉ là một vết sẹo không thể xoá bỏ.
Đã từng hạnh phúc vui vẻ, hiện tại nhớ đến càng thêm dằn vặt đau xót.
Khi hai người gặp mặt nhau lần nữa đã là chuyện của một tháng sau đó. Hôm ấy, Lưu Vô Vấn say rượu, giẫm đạp lên ánh nắng hoàng hôn đến trước một tấm bia mộ, trong tay vẫn còn cầm vò rượu, hắn can đảm bước đến vết thương nơi lồng ngực không thể xoá nhoà ấy.
Cúi đầu, quỳ xuống, đưa tay vuốt ve tấm bia gỗ kia, khoé mắt sớm đã bị men rượu nhuốm đỏ, nốt ruồi ở nơi khoé mắt kia đáng lẽ càng khiến hắn thêm phần phong lưu tuấn mỹ, nhưng ánh mắt tràn ngập nổi bi thương lại khiến hắn trông như một kẻ lang thang không nhà để về.
“Nguyệt Nguyệt, xin lỗi, là ta đã đến chậm… Là ta đã đến chậm…’’
Tấm bia mộ này là do hắn kiến quyết lập riêng cho Chân Lạc, sau đó hắn đã phái người đi tìm nàng, nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy mặt dây chuyền ngọc bích hình tỳ hưu của Chân Lạc trên bãi cát vàng. Năm đó khi bức thư và mặt dây chuyền kia được gửi về, hắn như muốn chết, nhưng lại bị canh giữ nghiêm ngặt, thậm chí ngay cả chết cũng không thể.
Chân Lạc vì hắn mà chết, nếu như hắn dũng cảm chạy trốn, nàng nhất định sẽ không chết.
Hắn khóc như một đứa nhỏ, ôm tấm bia mộ nặng nề ngủ thiếp đi, nơi này phong cảnh rất tốt, cơn gió thổi qua khiến bãi cỏ cao cao cúi thân mình xuống, nhấp nhô lên xuống giống như một đại dương màu xanh lá.
“Đúng là đồ ngốc.’’ Nhìn thấy một màn như thế, Chân Lạc nhỏ giọng mắng một câu, nhưng rồi lại nhanh chóng xoay người lại, tự nhủ với chính mình không nên nhìn nữa, sau đó đi về.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn mềm lòng, sau khi tình cờ bắt gặp trên đường vậy mà lại đi theo Lưu Vô Vấn đến đây, có lẽ nàng đang lo lắng, cũng có thể là tò mò không biết hắn muốn làm gì. Nhưng nàng không ngờ Lưu Vô Vấn lại lập cho nàng một tấm bia mộ lúc nào không hay biết.
Nàng biết Lưu Vô Vấn cho rằng mình đã chết, bởi vì trước kia có người cầm theo một bức chân dung của nàng đến đây tìm kiếm, nhưng khi đó nàng cũng mới đến biên cương, cả ngày chỉ ngây ngốc ngồi trong phòng không ra ngoài nên cũng không ai quen biết nàng. Cho dù sau đó Nhạc Minh biết có người đang tìm nàng, nàng cũng chỉ nói là kẻ thù, vì thế trong khoảng thời gian đó Nhạc Minh che giấu nàng thật kỹ.
Bước chân nàng càng lúc càng nhanh, muốn rời khỏi nơi khiến người ta hoảng hốt này.
“Nguyệt Nguyệt, đừng đi.’’ Lưu Vô Vấn ngạc nhiên mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhanh chóng đuổi theo, từ phía sau ôm lấy Chân Lạc.
Nàng vừa mới chưa được bao lâu, bị bất ngờ ôm lấy thì giật mình trong chốc lát, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, nước mắt lại giống như một cơn mưa rào bất ngờ ập đến, sau một tia chớp giận dữ, nước mắt đầm đìa chảy dài trên má, ướt đẫm cổ áo.
Nàng cố gắng đẩy Lưu Vô Vấn đã say ra khỏi người mình, nhưng lại không có cách nào gạt bỏ cánh tay mạnh mẽ đang ôm chặt lấy nàng kia.
Nhưng Lưu Vô Vấn cũng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, mặc dù cánh tay hắn đã cưỡng ép ôm Chân Lạc vào lòng, nhưng cơ thể vẫn không hề lảo đảo nghiêng ngả, hắn vẫn cố gắng hết sức đứng vững hai chân, không cho người trong lòng chịu áp lực quá lớn.
“Ngươi buông tay!” Chân Lạc nước mắt lưng trọng, nhưng lời nói thốt ra lại cực kỳ nhẫn tâm.
“Không buông, buông rồi Nguyệt Nguyệt sẽ đi.’’ Lưu Vô Vấn nửa tỉnh nửa say trả lời, bĩu môi giống như một đứa nhỏ.
Hắn cho rằng hắn đang dỗ dành Chân Lạc chín tuổi, lúc đó hắn trêu chọc nàng khiến nàng khóc thét lên, Lưu Vô Vấn còn nhỏ vô cùng bối rối, chỉ có thể sử dụng kỹ năng của mình- chơi xấu.
Dựa vào lợi thế về chiều cao và sức mạnh vượt trội của mình, hắn cố định Chân Lạc chín tuổi trong địa bàn của mình, sau đó trêu chọc khiến tiểu cô nương vừa khóc vừa cười.
Dường như Chân Lạc cũng nhớ đến chuyện gì đó, không nhịn được bật cười, nhưng lại nhanh chóng mím môi. Lưu Vô Vấn ở phía sau đã uống say, sợ rằng chỉ cần bắt gặp một nữ nhân nào ở đây hắn cũng sẽ ôm chầm lấy, còn mình chẳng qua cũng bị trùng hợp gặp hắn mà thôi.
Nếu như hắn ôm người khác thì sao?
Người này vẫn sống nguội không chê như trước.
Không còn cách nào khác, Chân Lạc đành phải kéo theo một nam nhân không muốn buông tay ở phía sau đi theo con đường nhỏ trở về nhà, cũng may hắn cũng không phải hoàn toàn ôm lấy nàng, chỉ cần Chân Lạc nhẹ nhàng hơn, không có ý định đuổi hắn đi, thì hắn sẽ tự giác thả lỏng tay, hơn nữa còn cực kỳ quen thuộc nắm lấy tay Chân Lạc.
Nói chung, không thể để cho hai người không có bất cứ tiếp xúc nào.
Chân Lạc dở khóc dở cười, khóc bởi vì nàng cảm thấy mình làm như thế rất nguy hiểm, cười là vì, Lưu Vô Vấn dường như cũng không thay đổi quá nhiều.
Sau khi về nhà, nàng giúp hắn lau tay lau chân, sau đó để mặc hắn ngủ say trong phòng. Đợi đến khi Nhạc Minh trở về lại bàn giao cho hắn, bảo hắn nói với Lưu Vô Vấn là hắn (Nhạc Minh) đưa hắn (Lưu Vô Vấn) về.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, Lưu Vô Vấn đã nhìn thấy Nhạc Minh với vẻ mặt hòa nhã đang canh giữ trước giường của mình.
Sau đó lại giải thích cho hắn nghe về những chuyện xảy ra hôm qua.
Tay phải hắn khẽ cong lên, giấu thứ gì đó trong tay, sau đó gật đầu với Nhạc Minh, nói mình chắc chắn sẽ cảm tạ…
Nhưng hắn vẫn còn nhớ mọi chuyện.
Tửu lượng của Lưu Vô Vấn rất tốt, không chỉ bởi vì hắn rất ít khi uống say, mà còn vì cho dù uống say hắn cũng không khóc lóc không ầm ĩ, hắn đều nhớ rõ tất cả mọi chuyện sau khi uống say.
Trong lần say rượu hôm qua, những ký ức tươi đẹp của thời niên thiếu bỗng ùa về, nhưng bây giờ tỉnh lại, hắn lại nhận ra sự khác lạ của cô nương giống với Chân Lạc trong ngày hôm qua. Hơn nữa sản phẩm thêu thùa trong tay hắn càng thêm khẳng định suy nghĩ của hắn.
Chân Lạc thích thêu thùa, nhưng tay nghề không tốt lắm, hơn nữa nàng còn có một thói quen, mỗi lần ở mũi kim cuối cùng, nàng luôn thích dùng những sợi chỉ màu đỏ và trắng xen kẽ nhau thêu thành một chữ Lạc ở đó.
Mặc dù ngày hôm đó hỏi thăm tiểu nhị quán rượu, hắn ta nói là tên là Nhạc Ly, nhưng hắn lại cảm thấy chữ “Nhạc” này chính là chữ “Lạc*”.
(*Chữ 乐 trong tên Nhạc Ly còn có nghĩa là Lạc: Vui vẻ vui tươi.)
Lưu Vô Vấn đứng ở trong bóng tối bên bức tường hơi nghiêng lặng lẽ vuốt ve chiếc khăn tay, hắn không muốn lãng phí cơ hội này.
Hắn cũng hy vọng đó không phải là mong muốn của riêng mình.
- --
Lưu Vô Vấn là người có chức có quyền trong quân đội, không tiện ở lại trong thành quá nhiều, nhưng chỉ cần có thời gian, hắn sẽ đến quán rượu của Nhạc Minh uống rượu ăn cơm, sau đó quan hệ với Nhạc Minh càng lúc càng tốt.
Mãi cho đến một ngày, cuối cùng hắn cũng hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.
“Nhạc đại ca, huynh và Ly Ly là huynh muội ruột thịt sao?’’
Nhạc Minh vừa mới ăn một miếng, nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Còn thân hơn cả huynh muội ruột thịt!’’
Lưu Vô Vấn cảm thấy mình không hề nghe lầm, hỏi ngược lại một câu: “Cái gì?’’
Trong lòng Nhạc Minh lộp bộp một tiếng, nhớ lại lời căn dặn của Nhạc Ly, đừng bao giờ thừa nhận hắn không phải là ca ca ruột thịt của nàng ở bên ngoài, nhất là đối với Lưu Vô Vấn.
Nói không chừng hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi, Nhạc Ly vừa ra ngoài mua sắm, bình thường nàng đều ở trong cửa hàng, hắn vừa nhìn thấy muội muội thì trong lòng đã lập tức hiểu rõ, nhưng bây giờ sau một hồi sảng khoái uống rượu với Lưu Vô Vấn lại suýt nữa nói ra sự thật. Hắn gần như nghi ngờ Lưu Vô Vấn đặc biệt đến đây để moi tin từ hắn.
“Khụ khụ, ý của ta là, chúng ta thân thiết hơn những huynh muội ruột thịt khác.’’ Hắn đỏ mặt, không thể nhìn ra được đang nói thật hay nói dối.
Lưu Vô Vấn cũng chỉ cười cười, lại kính Nhạc Minh thêm một chén rượu nữa: “Ta cũng đoán vậy, hai huynh muội khá giống nhau.’’
“Ta cũng cảm thấy như thế! Lúc trước ta và Ly Ly chịu không ít khổ cực, nhưng bây giờ nàng xinh đẹp như thế, sau này nhất định sẽ có người thương đến cưới, sau đó sinh ra một tiểu tử mập mạp, ta sẽ chờ làm cữu cữu.’’
Khẽ lắc đầu, Lưu Vô Vấn nhìn đại ca “ruột thịt” tương lai của mình, cảm thấy nếu như Nhạc Ly cũng bị lừa gạt dễ dàng như thế thì tốt rồi.
Khó khăn lắm hắn mới có thể nhân lúc Nhạc Ly vắng nhà mà cực kỳ nhiệt tình mời Nhạc Minh uống rượu, chỉ một câu nói “hơn cả huynh muội” kia, hắn gần như có thể chắc chắn Nhạc Ly chính là Chân Lạc.
Hai người bọn họ đều bị một trận bão cát quét qua mà bị lạc đường trong sa mạc đầy cát, đều là người đi từ phía Đông xuôi về Tây, một thân một mình, sau đó kết bái làm huynh muội mà thôi.
Chân Lạc rất thông minh, nàng dặn dò Nhạc Minh phải che giấu thân phận của hai huynh muội hai người, nhưng lại không ngăn cản hắn kể về cuộc hành trình trong sa mạc của bọn họ. Đối với người khác mà nói việc này chỉ là một câu chuyện đã qua, nhưng trong mắt Lưu Vô Vấn chúng lại là bằng chứng, một bằng chứng xác thực nhất.
Nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra tiếp theo lại khiến Lưu Vô Vấn phân tâm.
Trong quân doanh rất kỳ lạ, hắn phải bí mật sắp xếp cho màn rút lui có chủ đích và trong ứng ngoại hợp với thái tử, ý định từ từ tháo bỏ lớp mặt nạ của Nhạc Ly đành phải đẩy về sau.
Nhưng thật ra hắn cũng rất sợ, sợ Nhạc Ly không muốn, sợ nàng không muốn gặp lại hắn một lần nữa.
Nếu không, hắn đã bí mật tìm kiếm nàng suốt bao nhiêu năm qua, cho dù nàng nguyện ý thừa nhận một lần, hắn cũng sẽ tìm được.
Nhưng đợi đến khi hắn quay lại quán rượu kia lần nữa thì lại phát hiện chỗ đó đã đóng cửa cài then, hỏi những tửu khách thường lui tới mới biết hoá ra hai huynh muội có ý định mở quán ở chỗ khác. Nhưng khi hỏi lại hai người kia đi đâu, bọn họ cũng không biết, xem ra Nhạc Ly và Nhạc Minh cũng không muốn nói cho người khác tung tích của mình.
Vì thế, sau khi trở về thành Trường An một chuyến rồi tham dự lễ thành hôn của Lữ Yên Hàn xong, Lưu Vô Vấn lại bắt đầu dò hỏi tung tích của Nhạc Ly khắp nơi.
Hắn tự mình đi tìm, sai người đi tìm, nhờ Lữ Yên Hàn bí mật hỏi thăm các cửa hàng ở nhiều nơi, hắn tin, nhất định hắn sẽ tìm được tiểu nha đầu đang trốn tránh mình kia.