Tôi nghi là Trần Minh đang bịa chuyện, vì chuyện hắn kể li kỳ thật sự. Nhưng dựa vào chỉ số thông minh của hắn thì tôi chẳng thể tin được là hắn có thể bịa ra được như thế.
Hắn nói hắn vừa tham gia đại chiến thần yêu.
Tôi nói: “Từ từ dừng, anh để tôi xác định xem có phải mình đang nghe Chuyện xửa chuyện xưa không.”
“Anh không lừa em, anh sẽ không dối gạt em.”
Tôi nhìn hắn, hít sâu: “Rồi, anh kể đi.”
Chuyện sau đó hắn kể làm cho tôi trợn tròn mắt.
Để tôi thuật lại tóm lược cho mọi người nghe.
Yêu quái bọn họ có một tên thủ lĩnh, không biết hắn là yêu quái gì nhưng hắn một mực mượn tên tuổi Xi Vưu thống lĩnh bầy yêu.
Mặc dù không ai tin hắn là Xi Vưu thật nhưng điều đó không ảnh hưởng đến uy vọng của hắn.
Mấy ngàn năm nay Thiên đình vẫn luôn chèn ép áp chế yêu tộc, mâu thuẫn oán hận giữa hai bên đã chất chồng cao như núi.
Chỉ tiếc là yêu tộc khi ấy thực lực phân tán, lại không có người đứng đầu nên chỉ có thể một mực ẩn nhẫn.
Sự xuất hiện của Xi Vưu chính là một hi vọng phản kháng lại thiên đình cho yêu tộc.
Xi Vưu giả không chỉ có thực lực mạnh mẽ, một mình cân cả mấy danh tướng thiên đình mà còn có tài lãnh đạo tuyệt đỉnh, chiếm được sự tin tưởng của bầy yêu, đồng thời còn có hận ý cực sâu với thiên đình.
Trải qua một trăm năm tu chỉnh và chuẩn bị, đại chiến thần yêu chính thức khai chiến vào sáu tháng trước.
Trước đó, yêu tộc phát ra hiệu lệnh tập hợp toàn bộ yêu quái, Trần Minh cứ trì hoãn lần lữa mãi, tới khi không thể không đi mới lên đường đến chiến trường.
Vì sao Trần Minh cứ lần lữa mãi?
Ôi chao, tại vì mị lực của tôi lớn quá chứ đâu.
Hắn nói từ hôm thấy tôi chuyển vào đây là vừa gặp đã yêu, hắn vốn chỉ định đi dạo thôi mà gặp tôi nên quyết định định cư luôn.
Hắn cực kì ngang ngược, đã quyết ở lại xong là đuổi hết mọi con chim khác đi, chỉ còn mỗi hắn.
Thế là suốt hai năm qua, hắn ân cần làm đồng hồ báo thức của tôi, dùng kĩ năng thiên phú của hắn: bắt chước, làm tôi tưởng là ngoài cửa sổ nhà mình có vô số chim chóc, hót đến là dễ nghe.
Nhưng mà hắn không ngờ lại vì ngoại hình mà bị tôi nhận thành quạ đen, còn bị tôi ghét bỏ.
Nói đến đây tôi thật sự cười sảng.
Hắn sợ mình một đi không trở lại, mà không muốn từ bỏ tôi nên trước khi đi đã mò tới nhà.
Yêu quái bọn họ có một tập tục, khi nhận thấy tính mạng mình bị đe dọa thì sẽ tìm một nhân loại lưu lại hạt giống cho sinh mệnh mới trong người kẻ nọ, để nhân loại ấy lưu lại đời sau cho mình.
Bởi vì yêu quái thiên phú dị bẩm, cộng thêm yêu lực tương trợ nên dù đối tượng không có năng lực sinh dục vẫn không gây trở ngại gì, đứa trẻ sẽ có sinh mệnh lực cực mạnh, phòng ngừa mọi trường hợp gây ra chết yểu.
Không sai, tôi là ví dụ điển hình đây.
Đối với yêu quái mà nói, lưu lại đời sau không chỉ vì quan niệm ‘nối dõi tông đường’ như của con người mà càng nhiều hơn là vì chính bản thân.
Đứa trẻ sinh ra là nửa người nửa yêu, không chỉ có ưu thế tu luyện mà còn có tỉ lệ nhất định hồi sinh cho cha nó.
Vì thế nên trước khi chết, yêu quái sẽ không từ thủ đoạn mà gieo giống vào nhân loại.
Hành vi gieo giống này chỉ có thể làm một lần, còn có nguy cơ thất bại, nhất là dưới tình huống hai bên xảy ra mâu thuẫn, mâu thuẫn càng sâu thì nguy cơ thất bại càng cao.
Nếu sau khi nhân loại sinh con ra mà yêu quái vẫn còn sống thì đứa bé sẽ hấp thu yêu lực của hắn làm chất dinh dưỡng, tu vi của yêu quái cũng sẽ suy yếu, thậm chí rất khó khôi phục lại thời kì đỉnh cao chứ chưa nói tới tinh tiến thêm.
Đó cũng là lí do yêu quái chỉ lựa chọn gieo giống khi sắp chết mà không phải bồi dưỡng lúc bình thường.
Trần Minh nói, trước đó có yêu quái ngỡ là mình sắp chết nên liều mạng gieo giống, sau cũng thành công. Thế nhưng hắn không chết, hắn sợ con liên lụy mình nên ăn luôn nó, hấp thu tinh nguyên làm chất dinh dưỡng.
Tôi nghe xong không khỏi hít sâu một hơi, cũng vì thế mà bắt đầu lo cho đứa nhỏ trong bụng.
Trần Minh còn sống trở về sẽ xử lí thế nào?
Tôi không nên mắng nó nghiệt chủng, trên người nó chảy một nửa huyết mạch của tôi, tôi vì nó mà chịu nhiều khổ cực như thế, cũng nhận được sự an ủi của nó. Tôi đã kiên định muốn sinh nó ra, một mình nuôi nấng nó, dắt tay nó bước tiếp.
Tôi không ngờ Trần Minh sẽ trở về, tương lai của tôi không có Trần Minh, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép hắn làm hại con tôi.
Trần Minh hiếm thấy thông minh nhận ra sự lo lắng của tôi, xoa nhẹ bụng tôi, nói: “Anh sẽ không tổn thương Bảo Bảo đâu, anh yêu nó mà, với lại anh chẳng quan tâm tu vi gì đâu.”
Về sau tôi mới tin thật.
Bởi vì Trần Minh là dân chơi mới nổi của yêu tộc.
Một trăm năm trước, hắn chỉ là một con chim hoét bình thường, vô tình trở thành thú cưng của một vị thần tiên. Vị thần tiên nọ thích hắn quá nên ban cho hắn mấy phần tiên khí, khi đó Trần Minh mới bắt đầu bước lên con đường tu luyện.
Tiếc là Trần Minh mới ở cùng vị thần tiên kia được một thời gian ngắn thì người nọ bị triệu về thiên đình, một đi không trở lại.
Mấy phần tiên khí ấy đủ để một phàm vật có thể tu thành người chỉ trong một thời gian ngắn.
Nhưng Trần Minh là một con chim ngố, hắn mất năm mươi năm mới học được cách biến thành người, rồi lại tốn thêm năm mươi năm nữa mới học được làm sao để sinh tồn ở nhân giới.
Thật ra khi Trần Minh vừa tu thành hình người đã bị yêu tộc triệu về, tiếc là yêu lực thấp quá không đạt yêu cầu để ra trận nên bị chuyển xuống tổ hậu cần.
Chăm chỉ làm việc trong tổ hậu cần mười năm, gì cũng học không được, lại còn ăn tốn của, cấp trên nhìn không nổi nữa nên dứt khoát đuổi hắn ra khỏi đơn vị, trở thành nhân viên ngoài biên chế.
Hắn vừa đi đến đây đã bị mỹ mạo của tôi đánh trúng, bắt đầu kiếp sống u mê không lối về.
Ấy, hình như kể hơi lệch.
Sau đó yêu tộc chuẩn bị đại chiến thiên đình, cần nhân thủ nên lại triệu hắn về tổ hậu cần lần nữa.
Hai bên trắng đêm giao chiến, liên tục sáu tháng, mãi đến khi thủ lĩnh yêu tộc Xi Vưu bị đánh chết thì cuộc chiến mới kết thúc.
Cây đổ bầy khỉ tan.
Số binh lực còn lại của yêu tộc, số bị giết số bị bắt, ai chạy được thì chạy, rốt cuộc vẫn không nên cơm cháo gì.
Trần Minh ở tổ hậu cần không ai để ý nên cứ thế thoát được một kiếp.
Hắn vừa hay tin chiến bại là lập tức chạy về tìm tôi.
Đừng nói Trần Minh không có cốt khí, hắn chỉ là một con chim ngốc nghếch, căn bản không hiểu vì sao phải đánh nhau, nghe nói là đánh vì tự do, vì chống lại ách áp bức, vì tương lai, hắn thấy cũng có đạo lý nên mới ngây ngô hùa theo.
Thực tế là hắn chẳng thấy có gì áp bách, cũng không thấy thiếu tự do gì cả.
Hắn càng không có cảm giác vinh dự yêu tộc gì đó, dù sao hắn là nhờ có ân huệ từ thần tiên mới có ngày hôm nay. Trở về giúp yêu tộc là vì hắn cảm thấy mình ăn cơm của bọn họ nhiều năm thế rồi, phải trả ơn cho họ, cho dù hắn luôn bị ghét bỏ, còn bị đuổi đi.
Lúc trước coi hắn là tội phạm lừa chịch, tôi còn cho là hắn giả khờ, hiện tại xem ra là khờ thật.
Nếu tôi mà không tin hắn thì tôi là đồ ngu.
Cuối cùng tôi vẫn bị hắn ôm vào ngực, hắn nói: “Vợ ơi, anh giải quyết xong hết mọi chuyện rồi, em đừng giận nữa được không?”
“Tôi giận gì chứ, chỉ cần anh biến cho tôi thêm ít tiền, tôi cam đoan sẽ hầu hạ phục vụ anh chu đáo ân cần, sẽ không mặt nặng mày nhẹ với anh nữa.” Tôi cười cười nói.
Trần Minh sững ra: “Anh không biết biến ra tiền.”
“Thế anh biết gì?” Tôi tròn mắt.
“Anh biết… ca hát?”
Hết chương 10