Bảo Bảo thật sự là phúc tinh của chúng tôi, sau khi bé chào đời thì sự nghiệp làm người nổi tiếng trên mạng của Trần Minh cũng dần đi vào quỹ đạo.
Rõ là chỉ tiện tay quay một video up lên thôi mà lượng xem phá một triệu, lượng like cũng hơn hai trăm nghìn, số fan tăng lên mấy chục ngàn trong một ngày.
Lâu dài thì chúng tôi cũng rút ra được bí quyết, từ khởi đầu chỉ vỏn vẹn mấy trăm nay đã ổn định khoảng năm ngàn lượt like.
Số người xem livestream cũng nhiều lên, chỉ là vì không có giới thiệu hàng gì nên kiếm không được nhiều.
Nhưng mà fan tăng lên kha khá nên cũng làm vài đơn quảng cáo, tiền kiếm được cũng đủ hài lòng.
Ít nhất đã tìm được đường kiếm tiền.
Còn cả căn nhà tôi nhìn trúng lúc trước chợt hạ giá xuống một trăm ngàn tệ. Đó là một căn phòng kép, về cơ bản chỉ cần chuyển đồ vào là ở được.
Chủ nhân là một đôi vợ chồng già, chuẩn bị sang thành phố khác định cư với con cháu nên mới muốn bán nhanh.
Tôi và Trần Minh vội thanh toán rồi dọn nhà chuyển vào.
Chuyển đến nhà mới, tôi không cần phải hóa trang rồi mới có thể đi ra ngoài nữa. Hai người đàn ông ở chung kèm theo một đứa nhỏ chắc không có lạ lắm đâu ha?
Mà lạ cũng kệ, mình sống tốt là được.
Tôi cũng chuẩn bị tìm việc lần nữa, nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình với Trần Minh.
Mọi chuyện đều tốt đẹp, khiến cho tôi mỗi ngày đều tràn đầy hi vọng.
Tính ra đã hơn một năm rồi tôi chưa gặp ba mẹ tôi, có một dạo bọn họ ngỡ tôi có chuyện gì nên nằng nặc đòi lên thăm, tôi chỉ có thể bịa chuyện qua loa gạt đi.
Giờ họ lại giục về lần nữa, mà con cũng sinh rồi, có lẽ nên về một chuyến thật.
Tôi không có ý định giấu giếm sự tồn tại của Trần Minh và con với họ, nếu không chờ tới khi Bảo Bảo lớn lên lại càng khó nói.
Ba mẹ rất thương tôi, điểm này tôi chưa từng phải nghi ngờ. Nhưng tư tưởng của ba mẹ cũng rất cổ hủ, tôi chắc chắn điều đó.
Làm sao để giải thích thân phận của Trần Minh và con cho ba mẹ, đây thật sự là một nan đề.
Đầu tiên, tôi sẽ thuận thế come out luôn, một cho tất cả, giải quyết hết nỗi lo về sau.
Tiếp theo chính là giải thích sự xuất hiện của con, tôi hoàn toàn có thể giao cho Trần Minh, nói đó là con của bạn gái cũ hoặc vợ cũ của hắn sinh, tôi rộng lượng bao dung chấp nhận.
Nhưng như thế còn sinh ra những vấn đề khó giải thích khác, trong đó có nhân tố phức tạp như lừa cưới hay thẳng thành cong các thứ, ba mẹ sẽ khó mà hiểu được.
Cuối cùng, bố mẹ tôi còn có chấp niệm nối dõi tông đường, tôi come out thì nguyên nhân họ không thể chấp nhận có thể liệt kê như sau:
Sợ lưu ngôn phỉ ngữ ảnh hưởng đến danh dự nhà chúng tôi, bị người ta đàm tiếu sau lưng.
Sợ con đường này quá khó đi, tôi sẽ phải chịu khổ.
Không thể nối dõi tông đường, đó là bất hiếu.
Vấn đề thứ nhất thì chúng tôi có thể không công khai, không thừa nhận, giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.
Vấn đề thứ hai, tôi sẽ chứng minh tôi ở chung với Trần Minh không khổ, chứng cứ chính là căn nhà kia. Ba mẹ tôi vất vẻ mấy chục năm chỉ để kiếm tiền cho tôi mua nhà lấy vợ, nhưng giờ thì không cần nữa. Trần Minh đã giúp họ giải quyết phiền não, số tiền đã tích góp đủ để ba mẹ sống thoải mái lúc về già.
Lâu dài họ sẽ biết Trần Minh đối với tôi tốt đến thế nào.
Vấn đề thứ ba, tôi có con gái mà, nó là con ruột của tôi, tự nhiên đã hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường rồi.
Vậy thì tôi nên giải thích sự xuất hiện của con thế nào đây?
Mang thai hộ? Không được, mang thai hộ là phạm pháp, là hành vi bóc lột phụ nữ. Tôi không thể để con tôi bị dán mác phạm pháp được.
Là con của tôi và bạn gái cũ? Không ổn không ổn, tôi trời sinh đã cong, huống chi thế lại còn phải giải thích vì sao đang thích gái lại đi mê trai. Sau đó ba mẹ tôi sẽ nói: “Con tự nhiên biến cong thì cũng có thể thẳng lại, sao lại không thử thẳng lại chứ?”
Trần Minh bị đá đít, còn mỗi tôi và Bảo Bảo sống nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.
Tình một đêm? Này nghe không đáng tin cậy lắm nhưng tính ra cũng không phải không được.
Mặc dù tôi gay nhưng có hôm đi bar uống say vô thức phát sinh quan hệ với một cô gái, sáng hôm sau hai người hai ngả, nào ngờ chín tháng mười ngày sau cô ta đột nhiên xuất hiện đẩy con cho tôi rồi biến mất.
Trời cha má ơi, không có miếng logic nào hết trơn, nhưng lừa gạt ba mẹ tôi thì không thành vấn đề.
Suy đi tính lại, tôi quyết định làm như thế.
Thế là vào ngày trước giao thừa, tôi dắt theo Trần Minh và Bảo Bảo cùng về nhà ba mẹ tôi ăn tết.
Trần Minh rất kích động, còn đặc biệt gọi điện thoại cho hồ yêu hỏi ra mắt ba mẹ vợ cần mang gì.
Ngày đó tôi ôm con, Trần Minh thì xách theo một đống đồ lớn lên đường.
Ba mẹ vừa thấy tôi thì rất mừng, nhưng nhìn thấy bé gái trong lòng tôi và Trần Minh phía sau thì nụ cười sững lại, có điều cũng không sầm mặt xuống. Đoán chừng chỉ là rất không hiểu vì sao lại có thêm 2 người cùng về.
Sau khi tôi cố gắng giải thích xong, hai người đều lộ ra biểu cảm “Mày đang lừa tao đúng không”, nhất thời hai bên đều im lặng không nói gì.
Một lúc sau, mẹ tôi mới lên tiếng hỏi lại: “Mấy cái con nói, đều là thật à?”
Ba mẹ không làm ầm lên mà chỉ trầm mặc.
Trần Minh cũng hiểu bầu không khí hiện giờ lúng túng cỡ nào, quay đầu nhìn tôi.
Ba mẹ không làm khó gì mà chỉ là không phản ứng gì mấy.
Nhưng trẻ con vô tội, ba mẹ cũng rất thích Bảo Bảo.
Trước kia ba mẹ hay hối hận không sinh thêm một đứa con gái, giờ xem như mong ước được gián tiếp thực hiện rồi.
Lúng ta lúng túng qua hai ngày, tôi và Trần Minh quyết định về nhà mình.
Ấy thế mà ba mẹ lại không chịu: “Hai đứa đi thì được, cháu gái của ba mẹ phải ở lại.”
Sau đó, thỉnh thoảng họ cũng sẽ chủ động tới nhà chúng tôi thăm cháu, mang đồ ăn ngon cho con bé, rồi dẫn con bé ra ngoài chơi, mua đồ cho nó cũng không hề keo kiệt.
Đối với hai chúng tôi thì cũng không đến mức xem như không khí, có lẽ là không thèm để ý đến nữa.
Đến mức mà Trần Minh vì chuyện này mà khổ sở một thời gian dài, lại không dám tùy tiện tới lấy lòng, khiến tôi nhìn mà cũng khó chịu theo.
Thời gian thoi đưa, bé cưng chớp mắt cái đã sắp lên đại học.
Nhìn lại mười tám năm qua tựa hồ chỉ như một hồi mây khói lững lờ trôi, như có như không, như thật như giả.
Thế nhưng mỗi sáng sớm thức dậy sẽ có một thân thể ấm áp bên cạnh ôm tôi vào lòng, ở phòng khách gọi một tiếng ‘Dậy được rồi’ thì sẽ nhận được một câu đáp lại ‘Ba, con dậy lâu rồi, không ngủ nướng như hai ba đâu.”
Chúng nói cho tôi biết, hết thảy đều là thật.
Con gái của tôi rất ưu tú, thường xuyên làm cho con cá không ăn muối một đời như tôi xấu hổ muốn chết.
Thật lâu trước đó ba mẹ tôi đã chấp nhận đứa con ‘mới’ là tôi và con rể Trần Minh. Chỉ hi vọng chúng tôi khiêm tốn chút, đừng để hàng xóm họ hàng bàn tán là được.
Chúng tôi cẩn thận tuân theo, mỗi lần về thăm đều tránh né như né tà.
Nào ngờ, mấy năm trước ba mẹ đã tuyên truyền trắng trợn.
Hễ gặp ai cũng khoe.
“Cháu gái tôi lại được trao giấy khen ‘Học sinh ba tốt’ đấy, cả mấy giấy khen khác nữa cơ!”
“Cháu gái tôi thông minh cực kì, không cần đi học thêm vẫn thi đậu trường cấp ba trọng điểm!”
“Cháu gái tôi thi được hạng nhất toàn trường nhiều lần lắm đó!”
“Cháu gái tôi giành giải đặc biệt cuộc thi piano đấy!”
“Cháu gái tôi đứng hạng nhất đại hội thể dục thể thao luôn!”
“Cháu gái tôi hiếu thuận lắm, bận học như thế mà vẫn nhớ sinh nhật ông nó.”
“Cháu gái tôi là thủ khoa Đại học!”
“Cháu gái tôi thi đậu đại học Thanh X!”
“Ôi chao, nhờ hai người ba của nó dạy giỏi chứ đâu.”
“Ừ, con trai tôi gen tốt đó, biết đẻ lắm, di truyền toàn gen tốt không à.”
“Ai nói? Con trai tôi thông minh từ bé, chẳng qua là nó không thích học thôi.”
“Chúng tôi trước cũng sợ hai người đàn ông không chăm con tốt, ảnh hưởng xấu tới đứa nhỏ, ai mà ngờ tụi nó dạy tốt thế chứ!”
…
Tôi và Trần Minh đều rất xấu hổ.
Đương nhiên làm vậy cũng phòng được vài lời khó nghe, nhưng ba mẹ cũng thập phần lí giải.
Mẹ: “Bà hàng xóm sát vách bảo cháu gái mẹ không có mẹ dạy nhất định sẽ học không giỏi.”
Ba: “Bả đang đố kỵ cháu gái chúng ta ưu tú đấy, ai mà chẳng biết cháu trai bà ta là đồ ăn bám phá của, sớm muộn gì nhà đấy cũng bị nó ăn hết.”
Ba: “Ông già chỗ công viên còn nói con trai chúng ta là đồng tính làm xã hội bại hoại.”
Mẹ: “Ổng cũng đang đố kị đấy, con ổng bốn mươi tuổi chưa dẫn cô nào về, không chừng cũng bê đê như con trai chúng ta thôi, vừa lớn tuổi vừa xấu, nhà lại nghèo thế chắc chả ai thèm.”
…
Tôi và Trần Minh chỉ để làm nền mà thôi.
Hết chương 15