Trước khi sinh, Trần Minh gần như ở bên tôi một tấc không rời.
Bởi vì có hắn nên tôi mới có thể thoải mái mặc đồ nữ ra ngoài đi dạo mà không cần tránh né người khác, hàng xóm xung quanh đều cho rằng chúng tôi là một cặp vợ chồng bình thường.
Ví dụ như lần trước đụng phải dì hàng xóm, dì ấy nói với tôi: “Cô sướng thật đấy, chồng lúc nào cũng ở bên cạnh. Trước đây chỗ này có một cô gái cũng bụng mang dạ chửa mà chồng có khi còn trắng đêm không về.” Đoạn, tiếc nuối bổ sung, “Tiếc cái là người câm.”
Không sai, bởi vì không biết giả giọng nên tôi không dám nói chuyện với ai, xong tôi thẳng thắn dặn Trần Minh nói là tôi bị câm điếc, vừa bớt chuyện lại còn nhận được thêm thiện ý.
Lúc rảnh rỗi Trần Minh vẫn tiếp tục luyện giọng. Hắn quả thực rất có thiên phú, mới đó mà đã có thể bắt chước hơn một trăm giọng khác nhau.
Chỉ là video chúng tôi quay chất lượng kém quá, nội dung lại lộn xộn, tuy rằng lượng fan vẫn tăng nhưng không nhiều lắm.
Thỉnh thoảng livestream cũng chỉ có cỡ hai con số người xem mà thôi.
Nhưng mà quãng hời gian nhàn hạ vui sướng này nhanh chóng qua đi, bụng tôi nhanh chóng bự đến độ phải đỡ mới đi được.
Tôi rất lo, không biết lúc sinh có đau như phụ nữ sinh không, có nên đi bệnh viện tìm bác sĩ chuyên sâu hỗ trợ không, hay có nguy hiểm gì không.
Trần Minh cũng không biết gì nên mời vợ chồng anh bạn hồ yêu tới giúp.
Lúc bọn họ tới tôi sốc quá trời quá đất.
Hồ yêu không mị hoặc như tôi tưởng tượng, nom như tinh anh xã hội, cho dù chỉ mặc đồ bình thường cũng không ngăn được khí chất giám đốc đứng đầu, hoàn toàn không giống kiểu người bị vợ quản nghiêm.
Vợ của hắn càng khiến tôi kinh ngạc, không phải nữ mà là nam giống tôi. Dáng người cao gầy, không thấp hơn hồ yêu bao nhiêu. Tướng mạo tinh xảo, mắt sáng môi đỏ, tựa như mỹ nhân trời sinh đã vậy.
Nếu để tôi đoán thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ y mới là hồ yêu.
Trần Minh hớn hở gọi hồ yêu là Tiểu Hồ, nhưng đối mặt với vợ hắn thì lại cung kính gọi chị dâu.
Có thể thấy hắn rất sợ y.
Hai người vừa đến đều chưng mặt lạnh ra, phảng phất như không phải đến thăm hỏi mà là đến đòi nợ.
Nhưng Trần Minh vừa gọi Tiểu Hồ thì khóe miệng hồ yêu đã cong lên cười một tiếng, kích động nhào tới ôm Trần Minh, hâm nóng bầu không khí lạnh lùng.
Chị dâu ở phía sau ho một tiếng, hồ yêu lập tức sững sờ rồi buông Trần Minh ra lui về vị trí cũ, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
Trần Minh lúc này mới cung kính chào một tiếng chị dâu rồi kéo tôi qua giới thiệu: “Đây là vợ em.”
Tôi tranh thủ thời gian chào hỏi mời họ vào nhà, bốn người lúng túng đứng ở cửa ra vào để người ta vây xem thì không được lắm.
Chị dâu vừa vào cửa đã đưa quà gặp mặt cho tôi, một chiếc vòng ngọc tinh xảo, đồ nhà quê như tôi chỉ cảm thấy chắc là đắt lắm.
Đưa đẩy một lúc rồi tôi cũng ra vẻ miễn cưỡng nhận lấy rồi cảm ơn liên tục.
Chị dâu khí chất thanh lãnh nhưng lại là người ngoài lạnh trong nóng, đối xử với bọn tôi rất dịu dàng thân thiết, kéo tôi truyền dạy rất nhiều kinh nghiệm.
Thì ra chúng tôi sinh con sẽ không quá đau, kể cả nữ sinh cũng không đau như phụ nữ sinh con bình thường.
Đứa nhỏ vốn có yêu lực, lại gấp gáp muốn ra nên quá trình sinh nở sẽ diễn ra nhanh chóng, đau thì có đau đấy, nhưng vì thời gian ngắn nên không cần phải sợ quá.
Nghe y nói xong thì tôi cũng hết sợ, thậm chí còn hi vọng nó mau mau chui ra.
Bọn họ cũng không ở thêm, đến giờ cơm là đi.
Tôi lớn bụng không làm cơm được, còn Trần Minh thì mới học việc, đồ nấu ra ăn không nổi, gọi đồ ngoài hay ra ngoài ăn đều không phù hợp nên chỉ có thể hẹn lần sau.
Sinh con cứ tới đột nhiên vậy đó, không biết có phải nhờ có kích thích yêu lực từ hồ yêu hay không mà đêm ấy bụng tôi bắt đầu đau.
Tôi vội vàng quơ tay đập Trần Minh dậy.
“Em, em sắp sinh rồi, làm sao đây…?”
Trần Minh nghe mà hoảng đến chân tay luống cuống, chỉ biết đứng lo một bên không giúp được gì.
Bụng tôi càng lúc càng đau, tôi vội bảo Trần Minh đi lấy một chậu nước và một cái khăn mặt tới.
Nào ngờ Trần Minh vừa đi ra ngoài thì bụng tôi càng đau dữ dội hơn.
Sống hai mươi mấy năm, tất cả đau đớn đã chịu đều không bằng mấy chục giây này.
Tôi bắt đầu tập hít thở sâu từng hơi rồi dùng sức rặn, vừa làm mấy lần thì đã thấy bụng trống rỗng.
Ủa? Trần Minh còn chưa quay lại mà tôi đã sinh xong rồi à?
Một giây đó, tôi vô lực nằm ngã xuống giường, thế mà lại không nghe thấy tiếng trẻ con khóc nên đành cố chống người dậy xem thế nào.
Không thấy thì thôi, vừa nhìn một cái tôi đã bị dọa sợ đến hét ầm lên.
Trần Minh giờ mới hốt hoảng bưng chậu nước đi vào: “Sao, sao thế?”
Sau đó, tầm mắt hai chúng tôi cùng tụ hội vào một… quả trứng.
Đúng, một quả trứng, một quả trứng rất to, chắc cũng phải cỡ trứng khủng long hay đà điểu gì đấy.
Chẳng lẽ tôi sinh ra Na Tra thật ư?
Trần Minh cũng ngẩn ra, tôi hét ầm lên: “Còn không mau qua đây!”
Hắn vội vàng hồi thần đi tới, đặt chậu nước xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi, an ủi: “Đừng sợ.”
“Anh xem chút đi.” Tôi đẩy hắn.
Trần Minh đứng dậy đi tới trước mặt quả trứng, vừa chạm tay tới thì quả trứng tách một tiếng nứt ra.
Trần Minh vô thức rụt tay về, quả trứng nhanh chóng vỡ ra, bên trong là một bé gái trắng nõn.
Bé cưng có hai tay hai chân, ngũ quan bình thường, tóc sẫm màu, đôi mắt to tròn có thần.
Không có thứ gì không nên có, là một bé gái bình thường.
Ngoại trừ việc vừa chào đời đã lớn như vầy thì không có gì lạ cả.
Đương nhiên, nở từ trứng ra là đã đủ kì quái rồi, chỉ thua kém mỗi người mẹ là nam tôi thôi.
Bé con đáng yêu lắm, tôi vừa thấy thì tim hơi nhói lên, nước mắt cứ thế chảy ra.
Trần Minh cũng tròn mắt nhìn nó, một bộ không thể tin nổi.
Bé cưng lật người lại, bò bốn chân tới chỗ tôi, còn vừa bò vừa gọi ba ơi ba ơi.
Bảo bối tâm can của tôi, đáng yêu quá đi mất.
Tôi vội vàng đưa tay ôm nó vào lòng hôn một cái, thật là càng ngắm càng thích.
“Không tới ôm con gái anh một cái à?”
Trần Minh lúc này mới kịp phản ứng, ngồi xuống giường ôm lấy nó.
“Anh xem con nó đáng yêu chưa, ôi, em yêu nó chết mất.” Tôi vẫn chưa ôm đủ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt, sao mà dễ cưng thế nhỉ?
Trần Minh cũng cười, nói: “Cảm ơn em.”
“Cảm ơn gì chứ, sau này anh chăm con là được.” Tôi chẳng khách sáo gì.
Trần Minh cười ngây ngô, hắn chẳng biết chăm con cực thế nào, chỉ hi vọng hắn không hối hận đêm ấy đã làm tôi là được.
Hết chương 13