Editor: Song Ngư
Phó Thời Dục không định trở vào lại, anh đứng cuối hành lang rít điếu thuốc, gió thổi nhẹ cuốn bay đi khói xám, ánh lửa màu đỏ theo chuyển động của miệng mà bay về trước, anh khẩy điếu thuốc, "Lát nữa giải quyết tốt chuyện bên kia."
Thường Trật biết anh đang nói đến chuyện đột nhiên rời khỏi phòng khi nãy, bèn lập tức đồng ý.
Phó Thời Dục dập tắt điếu thuốc trong tay, anh ngẩng đầu khép hờ mắt lại, cổ họng khô ran khiến anh che miệng ho nhẹ hai tiếng, không biết có phải do uống nhiều rượu hay không mà hai bên huyệt thái dương của anh giật liên hồi, anh duỗi tay xoa vài cái. Ánh mắt đen láy của Phó Thời Dục khẽ nheo lại, nhìn người đang đến gẫn chỗ họ.
Nghiêm Quả Quả vừa về nhà cất hành lý rồi quay lại, khi nãy thang máy không có tín hiệu nên cô ấy không nhận được điện thoại của chú Trương, vì thế bây giờ mới gọi lại cho chú ấy.
"Chú Trương, sao đấy ạ?"
"Xe sửa xong rồi? Tiệm 4S gọi chú đến lấy hả?"
Nhất thời Nghiêm Quả Quả không nhớ nổi, "Chiếc xe nào đấy ạ? Chị Ly sửa xe hồi nào cơ?"
Vừa được chú Trương nhắc lại, Nghiêm Quả Quả mới có ấn tượng, "Chú nói là tối hôm chị Ly tham gia buổi lễ trao giải ấy ạ? À đúng, là chiếc xe bị hư ở bãi đỗ xe."
Nghiêm Quả Quả nhìn giờ, cũng không để ý hai người đằng trước, "Đợi lát nữa cháu bảo người khác đi lấy, chú đến bên này trước đi, chị Ly sắp kết thúc rồi."
"Vâng, cứ vậy đi ạ."
"Phó, sếp Phó?"
Nghiêm Quả Quả suýt nữa trượt chân, cô ấy siết chặt điện thoại, lắp bắp nhìn hai người trước mặt.
Phó Thời Dục cau mày: "Cô là trợ lý của Vưu Ly?"
"Vâng......Đúng vậy."
Anh hỏi lại: "Hôm đó xe thật sự bị hư sao?"
"Vâng......."
Nghiêm Quả Quả không biết anh đột nhiên cản cô ấy lại là có chuyện gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của sếp Phó thì lẹ làng bước đi.
Lễ trao giải, xe hư......
Ký ức tối hôm đó càng thêm rõ ràng:
"Chị Ly, chú Trương gọi bảo xe bị hư rồi, không chạy đến được."
"Câu này cũng là cô Vưu cố tình muốn để tôi nghe thấy sao?"
"Cách đi nhờ xe của cô Vưu đúng là độc đáo."
Phó Thời Dục lập tức cảm thấy huyệt thái dương của mình giật đùng đùng.
*
Vưu Ly rời đi sớm, lúc đi thì trong phòng vẫn còn khá nhiều người.
Nghiêm Quả Quả kể cho cô nghe chuyện vừa gặp Phó Thời Dục, Vưu Ly cong mắt lên, "Có lẽ đầu óc không tỉnh táo nên ra hóng gió đấy mà."
Thang máy dừng ở lầu 1, lúc Vưu Ly thoáng thấy bóng dáng của người nọ ở cánh cửa xoay tròn nơi đại sảnh, đôi mắt trong cặp kính râm của cô lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Cái vận khí cứt chó gì đây trời, số lần gặp mặt gần đây cũng thường xuyên quá rồi.
Phó Thời Dục đang đứng cạnh xe, một tay bỏ trong túi, một tay cầm điện thoại, chân dài hơi cong, dựa lưng vào cửa xe, vẻ mặt cứng rắn không thể che giấu sự kiêu ngạo.
Phó Thời Dục nghe thấy tiếng nhắc của Thường Trật, bèn ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, sắc mặt lạnh lẽo như màn đêm, khoé mắt sáng rõ.
Vưu Ly nhìn thẳng, trực tiếp lên xe.
Phó Thời Dục đã sắp đi đến trước xe của cô, một tay anh nắm lấy cửa xe. Vưu Ly rất không triển vọng mà nhìn thêm mấy lần, sau đó thờ ơ quay đầu, "Sếp Phó có chuyện gì à?"
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Ồ?" Vưu Ly cười nhạt nhìn về ghế trống bên cạnh mình, khẽ hất tóc, "Cách đi nhờ xe của sếp Phó đúng là độc đáo nhỉ."
Phó Thời Dục:.....
Thường Trật nín thở nhìn trời: Trời xanh có báo ứng, ai có thể tha cho ai?
Tâm trạng của Vưu Ly đêm nay rất tốt, không kìm được mà lải nhải trong group chat:
"500 chị em đâu, ra đây nào!!!!"
Hai người kia không thèm nể mặt Vưu Ly, mà cô cũng không thèm để ý, ôm điện thoại phát 5 cái bao lì xì "100", cuối cùng cũng kéo được hai người kia trồi lên!
Thường Lật: "Đệch, tối nay mày bị sao thế? Vui thế à?"
Chung Diệc Li: "Lão nạp bấm chỉ tay tính toán, chắc là nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào rồi!"
Vưu Ly không nói gì khiến hai người kia tò mò không thôi, sau đó phát thêm 500 nữa, rồi tắt điện thoại vui vẻ đi ngủ, cũng mặc kệ mấy cái 'tag' liên tục bên trong group chat.
Anh chàng đẹp trai ấy à?
Đúng thật, chắc chỉ có gương mặt kia của Phó Thời Dục là có thể ngắm nghía thôi.
Cả đêm qua Vưu Ly ngủ rất ngon, cô tắt máy xong thì tâm trạng rất tốt, buổi sáng lại không có việc, ngủ một giấc đến khi tự tỉnh.
Đợi cô rửa mặt và đắp mặt nạ xong thì mới chầm chậm mở điện thoại lên.
Vừa mới mở điện thoại, Chung Diệc Li lập tức gọi điện tới.
Vưu Ly thoải mái chớp mắt: "Mày cũng biết chọn giờ ghê hen, tao mới mở máy xong tức thì."
"Chị em à, mày tỉnh táo lại đi, mày bị theo dõi rồi, mày lại hot nữa rồi kìa."
Vưu Ly đang nằm trên giường, nghe vậy thì lập tức bật dậy: "Xảy ra chuyện gì đấy?"
Thật ra Chung Diệc Li cảm thấy không có gì hết, đối với mấy ngôi sao như bọn cô mà nói thì đây là chuyện bình thường như cơm bữa, cô ấy chỉ có một hứng thú duy nhất thôi, "Hoá ra đêm qua mày thật sự gặp được anh chàng đẹp trai à, tao thấy dáng người cũng không tệ, nói thật, rốt cuộc gương mặt thế nào?"
Vưu Ly nghe xong thì cau mày, con nhỏ này đang nói gì vậy trời?
Bên này còn chưa kết thúc, bên kia lại có một cuộc gọi đến, xem ra đều do cô tắt máy mới dẫn đến tai hoạ này.
Sau khi bị Vương Tỉnh mắng một trận, Vưu Ly mới nghĩ tới cách ứng phó.
Tin tức, TV, Weibo hôm nay đều liên tiếp đăng cả đống hình chụp, với cái tiêu đề là:
"Nữ diễn viên nổi tiếng Vưu Ly đêm khuya gặp gỡ một người đàn ông, hai người còn bịn rịn chia tay nhau ở đằng trước xe."
Có hai tấm hình, một tấm là Phó Thời Dục đi đến chỗ cô, tấm còn lại là chụp lúc Phó Thời Dục nắm cửa xe nói chuyện với cô đang ngồi bên trong.
Vưu Ly nhìn đến độ "hạn hán lời", cái trò gì thế này?
Truyền thông đúng là một đám óc bã đậu, bịn rịn cái gì, mắt mù hết rồi à? Không nhìn ra vẻ mặt khó chịu của cô à?
Lúc Vưu Ly vừa kết thúc điện thoại với Vương Tỉnh thì nhận được điện thoại của Thường Trật.
Hai người đã nghĩ được cách ứng phó rồi, có điều cần tốn chút tiền.
Lúc điện thoại vang lên lần thứ nhất, Vưu Ly cứ tưởng rằng là bên truyền thông nào gọi tới nên trực tiếp ngắt máy, lần thứ hai cũng không thèm nể nang mà từ chối.
Thường Trật cầm điện thoại, lưỡng lự nhìn Phó Thời Dục, "Sếp Phó, cái này......"
"Gọi tiếp!"
Lần thứ ba, cuối cùng Vưu Ly cũng nghe máy, giọng nữ mềm mại truyền qua tai nghe: "Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã khoá máy."
Phó Thời Dục: "......"
"Cô Vưu, tôi là trợ lý của sếp Phó, Thường Trật đây."
Thường Trật phản ứng nhanh lẹ, trước 1 giây khi Vưu Ly cúp máy là lập tức lên tiếng.
"Phó Thời Dục?"
Bầu không khí trầm lặng vài giây, giọng nói của Vưu Ly không hề che giấu sự khinh thường: "Ồ, sếp của anh lại bảo tôi ké fame à?"
Vưu Ly tháo mặt nạ xuống, cúi đầu nhìn người bị tô hình mosaic trên máy tính bảng: "Được rồi, công ty là do anh ta mở, tôi cũng là do anh ta đào tạo ra, nhưng trang web, Weibo với báo chí đâu phải do anh ta mở đâu, nếu anh ta có bản lĩnh thì cứ trực tiếp đào phóng viên viết tin ra ấy, vậy thì sau này không còn ai dám lấy hình của anh ta coi như lá cờ đỏ năm sao treo trên cao bay phấp phới trong gió được đâu!"
"....."
Nhiệt độ lập tức tụt xuống dưới 0 độ.
Thường Trật vẫn cảm thấy hay là cứ bắn chết quách cậu ấy cho rồi.
"Không.....Sếp Phó của chúng tôi không có ý đó."
"Không có?"
Vưu Ly cười khẽ: "Vậy anh nói lại với anh ta giúp tôi, nói là cách ké fame của sếp Phó mấy người cũng độc đáo ghê nhỉ."
Phong thuỷ luân phiên xoay chuyển (1), đến lượt ai xui xẻo đây?
(1) Ý nói cả đời không phải lúc nào cũng may mắn cả.
Thường Trật chạm phải ánh mắt đen xì của sếp Phó, cố gắng giữ bình tĩnh, "Cô Vưu, tin tức lần này chúng tôi bằng lòng phối hợp với bên cô để giải quyết."
"Ồ?" Vưu Ly hơi ngạc nhiên, "Sếp Phó của mấy người tìm thấy lương tâm rồi à?"
Tôi xin cô đấy, cô nhanh chóng bắn chết tôi đi!!!
Chứ tôi không chịu nổi nữa rồi!
Cuối cùng Vưu Ly vẫn nói ra một yêu cầu.
Tấm hình không đăng mặt chính diện của Phó Thời Dục lên, nói lên rằng người đó vẫn e dè với thân phận của anh, vì vậy nên thanh minh thế nào, quyền lên tiếng hoàn toàn thuộc về phía cô, chỉ cần lấy được cuộn film vào tay là được.
Vốn dĩ cô và Vương Tỉnh đã bàn bạc cách 'chữa cháy' rồi, cũng chuẩn bị bỏ tiền ra mua cuộn film, có điều bây giờ có người bằng lòng giúp đỡ, vậy cứ để Phó Thời Dục tiêu tiền thôi, việc này anh cũng có phần trách nhiệm mà.
Trên mạng có không ít người khẩu nghiệp rồi bình luận dắt mũi, nhưng đều bị mấy triệu fans của Vưu Ly đốp chát lại, còn rất hăng say kêu gọi:
"Để thần tượng công khai tình yêu sớm chút đi!!!!"
"Đã theo Ly Muội suốt một chặng đường, cuối cùng cũng yêu đương rồi!!!"
"Mị không nghĩ tới người mẹ già như mị cuối cùng cũng có thể gả con gái đi rồi!!!!"
"Cho dù anh là ai, hãy đồng ý với tôi là phải nhất định chăm sóc cho Ly Muội của tụi tôi thật tốt, có được không?"
Vưu Ly cạn lời ôm trán, nhóm Vưu Ngư đúng là khiến cô sầu thúi ruột mà.
Mười phút sau, official Weibo của diễn viên Vưu Ly chính thức đăng bài: Hãy đồng ý với tôi, trăm ngàn lần đừng hiểu nhầm có được không? Đây là em trai tôi!!!!
Bên dưới đăng kèm một đoạn video và hai tấm hình.
Trong video, Vưu Ly mặc áo lông cổ lọ màu trăng và quần jeans màu tối, gương mặt mộc cười rạng rỡ, nhẹ nhàng tạo dáng.
Mái tóc buộc tóc đuôi ngựa, eo thon chân dài, đường cong lả lướt cực kỳ quyến rũ.
Ngay cả trang phục sinh viên bình thường nhất cũng không giấu được vẻ xinh đẹp và gợi cảm trời ban của cô.
"Một buổi sáng thức dậy bỗng thấy tôi và em trai cùng lên hot search, còn chưa kịp tỉnh táo thì điện thoại của người lớn đã liên tục gọi đến mắng tôi một trận."
"Đâu năm nay, tai tiếng còn liên quan cả đến gia đình luôn cơ đấy, nhưng đừng có đoán mò nữa, đây là em họ của tôi."
"Hôm qua tôi và nhân viên đoàn phim ăn liên hoan, cửa hàng 4S gọi điện thoại nhắc tôi xe lúc trước đưa đi sửa đã xong rồi, em họ tôi đúng lúc đi ngang qua nên tôi mới nhờ nó lấy xe lại giúp tôi, mọi người nhìn mà xem, là nó đưa chìa khoá tới trả tôi đây này."
"Dưới đây sẽ đính kèm hoá đơn liên hoan và giấy tờ sửa xe luôn nhé."
"Cuối cùng," Cả người Vưu Ly nhoài về trước, gương mặt xinh đẹp, "Lén nói cho mọi người biết, đoàn phim hôm qua liên hoan là........"
Video bỗng dừng lại, trên màn hình đen hiện lên bốn chữ: Mọi người đoán xem
Phó Thời Dục xem tới đây thì sắc mặt sa sầm, đen như đít nồi.
Thường Trật trăm ngàn lần không thể nghĩ tới, cách 'chữa cháy' mà cô Vưu nói lại là cách này, sếp Phó, là em trai cô ấy?
Tác giả có lời muốn nói: Thứ lỗi cho tôi, lúc viết chương này tôi cứ cười mãi, cười vì sếp Phó.....
Danh Sách Chương: