Editor: Song Ngư
ღღღ
Cô quay về thành Z quay phim được hai ba hôm rồi lại phải bay suốt về Di Thành.
Tiến độ quay của "Hòn ngọc bị lãng quên" đã được phân nửa, ngày mai là mùng một nên Đinh Triều Diễn cho mọi người nghỉ ba ngày, hết Tết một cái là mồng ba Tết phải tiếp tục quay tiếp.
Các cảnh quay còn lại đều ở thành phố Z, chắc cũng còn khoảng hai tháng nữa, ngẫm lại thì cô cũng rời Duệ Tinh được hơn ba tháng rồi.
Vưu Ly nhớ tới chuyện mình còn chưa ký hợp đồng với ông anh trai, lúc về nhà cô cũng tiện miệng nói, ai ngờ Vưu Thừa lại điềm nhiên trả lời: "Không cần gấp."
Không biết ông anh cô đang bày đặt bí ẩn cái gì, dù sao tài nguyên bây giờ của cô cũng là do anh trai cho, nhưng tiền thù lao đóng phim thì cô lấy tất, dù có cho cô đi cửa sổ sau cũng không nên lộ liễu quá vậy chứ.
Bố mẹ cô cũng về cùng ngày, bôn ba gần hơn nửa Trung Quốc suốt nửa năm nay, chậc chậc, nhưng làn da của bà mẹ già nhà cô chả thay đổi tí nào cả.
Vưu Ly gặm quả táo, bước lên trước véo một cái, cảm thán: "Đồng chí lão Vưu, rốt cuộc bố mua cho Mộ nữ sĩ bao nhiêu mỹ phẩm dưỡng da thế, nhìn làn da mềm mại này này, sắp bắt kịp cả thiếu nữ luôn rồi đấy."
Mộ Quả hất tay cô xuống, đôi mắt quyến rũ hệt như Vưu Ly nhếch lên: "Mẹ đây là xinh đẹp bẩm sinh rồi, chim sa cá lặn!"
Vưu Cảnh Kha đang đọc báo, nghe vậy thì nhìn thoáng qua hai mẹ con: "Ừ, nhà họ Vưu mấy năm qua cũng nhờ hai người đảm nhiệm ngoại hình cho đấy."
Vưu Thừa đang đi xuống lầu cũng nói thêm một câu: "Đúng vậy, bố và con toàn kéo chân sau của mẹ và em thôi."
Vưu Ly nghịch ngợm nằm trên đùi Mộ Quả, đã gặm táo được hơn nửa, cô ngẩng đầu nhìn lên: "Mẹ, sau Tết bố mẹ có đi nữa không?"
"Không đi," Mộ Quả rút tờ khăn giấy lau mặt cho Vưu Ly, "Cũng phải ở nhà chăm sóc cho hai anh em tụi con chứ."
Vưu Cảnh Kha nhướn mày, cười hỏi bà: "Khi nào bà có giác ngộ này thế?"
Mộ Quả không để ý đến ông, tức giận lườm ông một cái, lại xoè mười ngón tay ra: "Màu móng này không nổi bật lắm nhỉ, chắc phải đổi màu khác thôi."
"Nếu không chiều nay con hẹn trước với thợ làm móng nhé?"
Vưu Ly cũng giơ tay sang, hai mẹ con một màu xanh đậm một màu đỏ tươi, đều rất tôn da.
"Được, dù sao hôm nay mẹ cũng không có việc gì, hai chúng ta đi làm móng tay." Mộc Quả Quả cầm bàn tay của Vưu Ly xoay trái xoay phải xem, "Lần trước mẹ có thấy màu cherry trên tạp chí, chắc chắn rất hợp với con."
Hai mẹ con thảo luận sôi nổi, còn hai bố con thì từ lâu đã nhìn quen rồi, hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy sự bất đắc dĩ và cưng chiều trong mắt đối phương.
Sau hồi lâu, đợi đến khi hai người họ đã hết hứng thú, Vưu Cảnh Kha ngồi một bên mới lên tiếng nhắc nhở: "Hôm nay Tết nhất, ai mà tới làm móng tay cho hai người chứ?"
Mộ Quả, Vưu Ly: "....."
Bố cũng biết lựa thời điểm ghê.
"Phải rồi, lần trước cậu con gọi điện cho mẹ bảo con có bạn trai rồi hả?"
Lúc Mộ Quả nói chuyện này thì Vưu Ly cũng vừa mới nuốt miếng táo cuối cùng xuống, hai chân vừa khép lại bỗng ngồi bật dậy: "Mẹ, mẹ đừng nghe cậu nói, là do Mộ Dư Khanh nói lung tung đó, mọi người đừng tin!"
Mộ Quả khó hiểu nhìn cô: "Mẹ thuận miệng hỏi thôi mà, con gấp gáp thế làm gì?"
Cô có thể không nóng nảy được sao?
Cô nhìn thấy ánh mắt tìm tòi tò mò của ông anh và bố quay sang nhìn cô, cứ như cô đã bị tóm gọn vậy.
Bố mẹ lại dời mục tiêu sang Vưu Thừa, ý bảo: Chuyện của em gái con mà con không biết sao?
Vưu Thừa uống nước, ho một tiếng: "Con cũng không biết nhiều lắm."
Vưu Cảnh Kha: "Đó cũng là biết?"
Mộ Quả: "Biết cái gì thì nói cái đó!"
Vưu Ly nhìn ông anh trai bằng ánh mắt chăm chú nồng cháy, bỗng nghe anh ấy nói: "Con chỉ biết gần đây Vưu Ly thân thiết hay qua lại với Phó Thời Dục lắm ạ."
"......"
Bang, cô đã chết rồi, đừng hỏi nữa!
Mấy người họ cả năm trời gần như đều ăn bên ngoài, bởi vậy bữa cơm Giao thừa không thể ra ngoài ăn mà trực tiếp do hai người đàn ông Vưu Cảnh Kha và Vưu Thừa phụ trách.
Vưu Ly mang theo mấy bộ quần áo từ Vũ Cảnh, tuy trong nhà cũng còn vài bộ nhưng qua đêm nay đều được xem là đồ của năm ngoái rồi.
Hai mẹ con ngồi trong phòng khách thảo luận xem có nên kêu người mang mấy bộ đồ mới đến không.
Ăn xong bữa cơm giao thừa, Vưu Thừa lấy máy tính xuống làm việc, Vưu Cảnh Kha thì xem tạp chí kinh tế tài chính giết thời gian, còn hai mẹ con Mộ Quả và Vưu Ly thì chiếm cả một cái ghế số pha, nằm thẳng cẳng xem TV.
Lúc tiếng đếm ngược đến năm mới vang lên thì Vưu Ly đã mơ màng sắp ngủ, khi tiếng đếm ngược cuối cùng vang lên thì đồng thời điện thoại của Vưu Ly cũng vang lên tiếng bíp.
Vốn tiếng bíp này sẽ không có ai để ý, nhưng bởi thời khắc quá mức đặc biệt này, hơn nữa hồi trưa còn thảo luận chủ đề khá nhạy cảm kia, vì thế, sự chú ý của ba người còn lại đồng thời bị màn hình điện thoại của cô hấp dẫn.
Mộ Quả chỉ vào điện thoại, cười nói: "Nếu người gửi tin nhắn là ai khác ngoài cậu ấy thì mẹ sẽ tin lời con nói."
Vưu Ly khẽ xoa trán, cô cảm thấy chắc không trùng hợp vậy chứ, chắc Phó Thời Dục sẽ không rảnh rỗi sinh nông nổi nhắn tin cho cô lúc này đâu nhỉ.
Nhưng sự thật chứng minh là.......
Cô đã xem thường Phó Thời Dục rồi.
Vưu Ly nhìn bốn chữ 'Tên đàn ông chó chết" trên màn hình, sống không còn gì luyến tiếc mà nhắm mắt lại.
Được rồi, Phó Thời Dục không phải rảnh rỗi sinh nông nổi, mà là rảnh quá nên ngứa tay.
*
Mồng hai Tết, Vương Tỉnh gọi điện thoại cho cô bảo là tốt nhất Vưu Ly nên đích thân đến Duệ Tinh một chuyến. Lần trước cô đề cập đến hợp đồng quảng cáo trên tay Vương Tỉnh có liên quan Duệ Tinh, đúng thật là có hợp đồng thích hợp nhưng mà trình tự nhất thời xảy ra chút vấn đề.
Vưu Ly cũng không vội, buổi sáng ngủ đến khi tự tỉnh, buổi trưa còn ở nhà nhàn nhã ăn cơm, sau đó mới thay quần áo rồi ra ngoài.
Lúc gần đi, mẹ cô vẫn đang ngồi trên bàn ăn.
Vưu Ly bảo là ra ngoài làm việc, lúc đang mang giày thì mẹ cô bỗng nói: "Là đi hẹn hò hả, khi nãy trong điện thoại mẹ có nghe con bảo phải đến Duệ Tinh mà."
"....Mẹ, con thật là....."
"Được rồi, mẹ với bố con cũng thế mà, con đi đi, buổi tối không cần chừa phần cơm cho con."
Vưu Cảnh Kha từ phòng bếp đi ra, đưa quả táo đã gọt vỏ cho Mộ Quả, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, "Con đi đi, tối nay bố mẹ cũng phải ra ngoài, nếu con không có cơm ăn thì gọi điện cho anh trai con đó."
Vưu Ly: "....."
Được rồi, hoá ra là chê cô sáng quá đây mà.
Vưu Ly đi rồi, Mộ Quả cắn miếng táo, nheo mắt đá ông một cái: "Nói thật đi, cải trắng ông nuôi 25 năm bỗng nhiên bị con heo ăn mất, ông thật sự không đau lòng hả?"
"Vậy bà bỏ được sao?"
Vưu Cảnh Kha nhớ tới ngày nào đó phải nắm tay Vưu Ly tiễn con bé đi lấy chồng thì trước ngực thì có gì đó mắc nghẹn, ông khẽ hừ: "Muốn cưới con gái tôi thì còn phải xem cậu ta có bản lĩnh không đã."
Mộ Quả không ăn được mấy miếng thì cảm thấy mất ngon, bèn nhét quả táo vào trong tay Vưu Cảnh Kha: "Tuy rằng Vưu Ly không phải con ruột tôi đẻ ra nhưng còn thân hơn cả con ruột, tôi nói cho ông nghe, tôi không đồng ý thì ông mơ mà gả Vưu Ly ra ngoài nhé!"
Bà cụp mắt xuống, lẩm bẩm: "Tôi vốn còn đang nghĩ nếu con bé không muốn kết hôn cũng được, ngoài chúng ta ra thì còn anh trai nó nữa, xem ai dám nói gì?"
"Hầy," Vũ Cảnh Kha thở dài, "Bây giờ bà biết khó chịu rồi hả, vậy mà trước mặt con gái lại giả vờ như cởi mở lắm?"
Mộ Quả đánh tay ông một cái, trợn mắt: "Tôi lười nói chuyện với ông!"
*
Vương Tỉnh đang đợi Vưu Ly ở Duệ Tinh, trên đường đi thì cô đã biết rõ được vấn đề.
Hợp đồng và bộ phận pháp lý đã soạn sẵn rồi, các khoản tiền cũng đã điều chỉnh lại, nhưng lúc đưa đến chỗ tổng giám đốc thì bất ngờ bị khấu trừ, bảo là có một khoản trên hợp đồng vi phạm quyền giải thích của Duệ Tinh.
Vưu Ly cũng không trì hoãn nữa, nghe ý của Vương Tỉnh thì việc này cô phải trực tiếp tìm Phó Thời Dục.
Được rồi, đi thì đi.
Nhìn dáng vẻ của Phó Thời Dục chắc là biết cô tới, khi cô bước vào rồi lên thang máy cũng không một ai cản cô lại. Trong văn phòng, Phó Thời Dục ngồi sau bàn làm việc, trong tay đang ngắm nghía cây bút máy, mười ngón tay rõ ràng, cây bút máy màu đen linh hoạt di chuyển qua lại trên đầu ngón tay trắng ngần của anh.
Từ lần trước khi gặp nhau sau buổi tiệc sinh nhật của Giang Miên thì hai người chỉ liên lạc một lần qua tin nhắn "Năm mới vui vẻ" mà đêm giao thừa Phó Thời Dục nhắn cho cô.
Nghĩ lại thì trong khoảng thời gian cuối cùng Phó Thời Dục cũng làm người và nói tiếng người rồi, Vưu Ly cũng không tiện tát thẳng mặt người ta, bèn xách túi ngồi xuống chiếc ghê sô pha bằng da rồi đi thẳng vào vấn đề: "Sếp Phó, hợp đồng có chỗ nào có vấn đề sao?"
Phó Thời Dục rót một ly nước ấm cho cô, ngồi xuống đối diện cô: "Em cảm thấy không có vấn đề gì sao?"
Nếu không có vấn đề thì tôi còn tới tìm anh làm gì?
Nhiệt độ trong phòng cũng không quá cao nên Vưu Ly cũng không cởi áo khoác xuống.
Cô bưng ly nước lên, khói trắng lượn lờ: "Tôi còn chưa nhìn thấy hợp đồng."
Phó Thời Dục như phát hiện ra điều gì, bỗng cầm điều khiển từ xa chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, sau đó đẩy hợp đồng đến trước mặt cô. Bây giờ mới thong thả lên tiếng: "Bên trên đã đánh dấu rồi, em nhìn thử xem."
Đúng như dự đoán của Vưu Ly, vấn đề nằm ở chi phí của hợp đồng quảng cáo.
Phó Thời Dục vắt chéo chân, khẽ nhấp hớp trà.
"Ở trên ghi là bên quảng cáo chỉ lấy 30% tiền thù lao phí hợp đồng quảng cáo của bên doanh nghiệp."
"Đây không phải là cách làm của Duệ Tinh," Phó Thời Dục buông tách trà xuống, dừng lại một lúc rồi nói: "Cũng không phải cách làm của em."
Lúc trước khi Vưu Ly còn ở Duệ Tinh, thoả thuận hợp đồng hai bên ký kết đã nêu rõ phí hợp đồng quảng cáo và các hoạt động thương mại có liên quan với công ty luôn là "Hợp đồng ba bảy".
Tức là Vưu Ly chiếm bảy phần, còn Duệ Tinh chiếm ba phần.
Nhưng bây giờ rõ ràng đã bị đảo ngược.
"Sếp Phó, tôi không còn là nghệ sĩ dưới trướng của công ty anh nữa."
Bây giờ quyền phát ngôn cũng không thuộc về Duệ Tinh.
Hợp đồng quảng cáo này là do Vương Tỉnh tự giành được, nói cách khác, Vưu Ly hoàn toàn có thể nói đây là bên quảng cáo lén liên lạc với cô.
"Chi phí của hợp đồng quảng cáo cũng tuỳ tâm trạng của tôi, cho Duệ Tinh bọn anh kiếm tiền miễn phí mà sếp Phó cũng có ý kiến hả?"
"Nếu tôi lấy nhiều, chắc sếp Phó sẽ không nói tôi muốn hám tiền của Duệ Tinh bọn anh nữa đấy chứ?"
Vưu Ly thổi nước trong ly, chầm chậm nhấp thử xem có nóng không, rồi nói tiếp: "Chỉ có một hợp đồng quảng cáo mà thôi, sếp Phó không cần để trong lòng, tôi cũng không thiếu chút tiền này đâu."
"....."
Khi nãy sắc mặt của Phó Thời Dục cũng xem như là tốt, bây giờ thì nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ từ nắng chuyển thành mây đen: "Vưu Ly, em không thể nói chuyện cho đàng hoàng được hả?"
Cô gái này chắc mãi mãi không biết rằng cái miệng của mình có thể làm người ta tức chết.
"Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, mấy lời hay thì đều rất khó nghe ấy mà."
Phó Thời Dục: "....."
Được rồi, anh chịu thua.
Trong tiếng thở dài đột ngột lộ ra sự mệt mỏi, Phó Thời Dục đứng lên, ném bản hợp đồng kia lên bàn, dáng người thẳng tắp: "Vưu Ly, tôi biết em dùng hợp đồng quảng cáo này để đổi lấy hai bộ trang sức tôi tặng cho em."
Nhiệt độ trong phòng dần ấm lên, Vưu Ly khẽ hít một hơi, sau đó cô cởi một chiếc nút dưới cổ ra, hai má ửng hồng: "Chẳng lẽ sếp Phó là muốn tặng miễn phí hai bộ trang sức giá trị cho tôi sao?"
"Vậy thì sao?"
Vưu Ly bị giọng điệu kiêu ngạo của anh làm sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, im lặng một lúc: "Anh bị bệnh hả?"
Tiền nhiều không có chỗ tiêu à?
"....."
Phó Thời Dục không biết rốt cuộc cô gái này lấy đâu ra dũng khí để nói câu này, anh bỗng hối hận vì đã mời cô đến uống trà, bây giờ người không nuốt trôi trà lại là anh đây.
Vưu Ly thấy sắc mặt anh đen thui, cũng tốt bụng hỏi: "Có cần tôi kêu trợ lý Thường vào đây cho anh không?"
Phó Thời Dục hít sâu, quyết định không chấp nhất với cô: "Gọi trợ lý Thường vào làm gì?"
"Kêu cậu ấy ra ngoài mua thuốc cho anh đó, nhìn sắc mặt đen thui của anh đây này."
"......"
Cô gái này, không thể chấp nhất.
Phó Thời Dục chạm nhẹ đầu lưỡi, kéo khoé miệng lên, đôi mắt khép hờ lại: "Được rồi, tôi đồng ý hợp đồng quảng cáo, lập tức ký tên."
Anh nói xong thì lập tức gọi thư ký chuẩn bị một bản hợp đồng mới, sau đó cúp điện thoại rồi lấy chiếc bật lửa trên bàn đi ra ngoài.
Vưu Ly ôm cái ly, khó hiểu hỏi: "Anh lại muốn ra ngoài hút thuốc hả?"
Phó Thời Dục cũng không dừng bước: "Không phải em bảo tôi có bệnh sao? Tôi ra ngoài đi chữa bệnh."
Con mẹ nó......
Tên đàn ông chó chết này có tật xấu gì thế này?
*
Mồng ba Tết, Vưu Ly trở về thành phố Z, còn chưa đến một tháng nữa là "Hòn ngọc bị lãng quên" sẽ kết thúc, các diễn viên cũng trở nên thân thiết với nhau hơn, thường hay rủ nhay đi ăn rồi tám chuyện.
Thời tiết lạnh như vậy mà kết thúc việc lại trễ, vì thế đại diễn Đinh mời mọi người cùng đi ăn khuya.
Có người đề nghị đi ăn thịt nướng, có người đề nghị ăn lẩu, cũng có người đề nghị đi ăn cơm Tây, cuối cùng bởi vì nguyên nhân thời tiết mà mọi người quyết định đi ăn lẩu.
Bọn họ đông người nên ngồi vào hai chiếc bàn lớn, đạo diễn và nhà sản xuất cùng các diễn viên chính ngồi chung.
Sau một lượt mời rượu, hầu hết mọi người trên bàn ăn đều đã uống vài ly, bỗng có người hỏi Đào Nhiên: "Anh Đào, anh có người mình thích không?"
Ai nấy đều rất tò mò với vấn đề này, là nam chính duy nhất của đoàn phim nên mục tiêu đương nhiên là Đào Nhiên.
"Đúng đó, anh nói đi anh Đào, fans cũng rất quan tâm anh có bạn gái chưa đó."
Đào Nhiên không uống nhiều, lúc nghe được câu hỏi này thì cười một cái, sau đó đáp: "Không có bạn gái."
"Nhưng có người mình thích rồi."
Không biết có phải do Vưu Ly nhạy cảm hay không mà lúc Đào Nhiên trả lời được nửa câu thì hình như ánh mắt lướt qua chỗ của cô.
Đang lúc cao trào, có người vội hỏi mấy câu như "Là người trong giới hay ngoài giới" hay "Anh đã tỏ tình chưa", nhưng Đào Nhiên cũng chưa trả lời.
Anh ta đổ nước trái cây bên cạnh vào ly của Vưu Ly và Bồ Anh: "Không thể chỉ hỏi mình tôi được, mọi người cũng phải đối xử bình đẳng với hai người này nữa chứ."
Xét về tác phẩm và độ nổi tiếng, tuy Vưu Ly là nổi tiếng nhất, nhưng trong khoảng thời gian này mọi người đều rất thích tính cách giản dị gần gũi của cô, nên không còn e dè như ban đâu nữa, bèn chuyển sang hỏi cô.
Vưu Ly ăn một miếng bò viên trong tô, nhạt nhẽo trả lời: "Tôi còn chưa nói với bố mẹ tôi nên không thể báo cáo với mọi người trước được."
Biết ngay không thể đào được gì từ trong miệng Vưu Ly mà, mọi người trêu chọc vài câu rồi không hỏi nữa.
Đào Nhiên ngồi đối diện với cô, lần trước ở bữa tiệc sinh nhật Giang Miên anh ta thấy rõ Vưu Ly đến tham dự cùng với sếp hiện tại của cô là Vưu Thừa, nhưng cuối cùng lúc cô rời đi lại đứng cùng với Phó Thời Dục.
Hơn nữa, mức độ thân mật giữa cô và Vưu Thừa là một loại tin tưởng và dựa dẫm hết sức tự nhiên.
Bồ Anh ngồi bên cạnh Vưu Ly, vừa lột tôm vừa hỏi cô: "Chị Vưu Ly, nói thật là tôi đang suy nghĩ người đàn ông như thế nào mới xứng đôi với cô."
Vưu Ly uống một hớp nước trái cây, trả lời: "Tôi cũng suy nghĩ người đàn ông như thế nào mới xứng đôi với cô đấy."
"....."
Đề tài lại bị đá trở lại hệt như đá bóng vậy.
"Có điều cô cảm thấy sếp Phó thế nào?"
Vưu Ly liếc nhìn cô ấy: "Cô coi trọng sếp Phó của cô à?"
"Hả, cũng không phải, tôi cảm thấy sếp Phó khá tốt, sếp Vưu hiện tại của cô cũng tốt nữa."
Bồ Anh nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Tôi nói thật, sếp Vưu với cô rất có cảm giác couple đấy."
Vưu Ly nghe xong câu này thì bị sặc, ho vài cái mới nói: "Có phải gần đây cô quên đeo kính sát tròng rồi hay không?"
Đừng có mà nói bậy, cứ lan truyền bậy bạ thế này thì chắc cô phải công khai thân phận thật luôn quá.
*
Gần đây Chung Diệc Li cũng đã hoàn thành các cảnh diễn của mình, còn đặc biệt bay từ thành phố L sang để thăm Vưu Ly.
Lúc đến đây còn mang theo một xe cà phê và món tráng miệng ngọt, đạo diễn còn đặc biệt kêu mọi người lúc nghỉ ngơi nhớ cảm ơn Chung Diệc Li.
Cả giới đều biết Vưu Ly và Chung Diệc Li là bạn thân nên mọi người biết đây cũng là nhờ Vưu Ly, vì thế cũng cảm ơn cô luôn.
Những người khác đều đã qua lấy đồ ăn, nhưng Vưu Ly vẫn còn ngồi im không nhúc nhích.
"Cô không đi sao?"
Đào Nhiên đến bên cạnh cô.
"Chậc, còn không phải là đến rồi sao."
Cách đó vài bước, Chung Diệc Li ôm ly cà phê đi về phía hai người.
"Không phải mày biết tao không thích uống cà phê sao?"
Vưu Ly nghiêng đầu chỉ đồ trên tay cô ấy, "Đây không phải cho tao à?"
"Ai bảo cho mày?"
Chung Diệc Li đổi một nụ cười lịch sự, đưa cà phê sang: "Sếp Đào, uống cà phê đi."
"Cảm ơn."
Đào Nhiên không thân với cô ấy, chỉ biết Chung Diệc Li là diễn viên chính trong một bộ phim truyền hình do anh ta đầu tư.
"Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước."
Vưu Ly nhìn dáng vẻ không chớp mắt của Chung Diệc Li, chân vắt chéo đá cô ấy một cái: "Nè, mày sao đấy?"
"Chính là vậy đó." Chung Diệc Li cầm lấy kịch bản Vưu Ly đặt trên bàn, che trước mặt, "Đóng nhiều phim ngôn tình vậy rồi, mày đừng bảo với tao là mày không nhìn ra nha."
Vưu Ly rướn cổ lên nhìn bóng dáng của Đào Nhiên, lại quay đầu nhìn vẻ mặt của cô ấy, không thể tin nổi mà nói: "Mày đừng nói với tao là mày chấm Đào Nhiên rồi đó nha?"
"À, đúng rồi," Chung Diệc Li nghiêng cổ, "Chính là vậy đó."
".....Mày chấm người ta khi nào đó?"
Chung Diệc Li bĩu môi: "Thì lúc ở đoàn phim lần trước đó, vừa gặp đã yêu."
Vưu Ly: Tao????
Buổi tối Chung Diệc Li mời cô đi ăn, với cái thời tiết này, cộng thêm thích hợp để vừa ăn vừa tám chuyện vì chắc chỉ có mỗi ăn lẩu thôi.
Hai ngày trước Vưu Ly mới ăn lẩu xong nên cũng không muốn ăn lắm, vì vậy toàn gọi mấy món mà Chung Diệc Li thích ăn.
Có lẽ tin tức này quá chấn động, sau khi hai người tháo khẩu trang và mũ xuống thì cũng không để ý vị trí, mà ngồi xuống ngay bàn bên cạnh cửa sổ, dù sao giờ này cũng không có ai.
"Mày không biết bây giờ bên cạnh Đào Nhiên vẫn còn một Giang Miên nữa à?"
Vưu Ly lắc đầu, "Cho dù hai người đó không có tình cảm với nhau nhưng hiện tại Giang Miên vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh ta đấy."
"Tao biết." Chung Diệc Li một hơi uống cạn ly nước, bỗng thấy không đã thèm nên gọi thêm mấy chai bia nữa, "Vì thế không phải tao đã đích thân tới tạo cảm giác tồn tại rồi hay sao."
"Vì thế mày đến vốn không phải để thăm tao à? Mà là tới để gặp người đàn ông trong lòng mày."
Vưu Ly líu lưỡi.
"Đúng vậy."
Chung Diệc Li ôm mặt, đã lâu rồi không gặp được một người vừa gặp đã yêu, cô ấy sảng khoái uống bia: "Tao đã hỏi thăm rồi, tao không nghĩ hai người họ có khả năng kết hôn."
Tửu lượng của Vưu Ly cũng chẳng ít, mỗi khi liên hoan cô đều kiếm cớ uống nước trái cây, chỉ khi nào ở trước mặt người quen thì mới uống rượu.
Cô rót một ly cho mình, không biết nên bày ra vẻ mặt gì mà giơ ly lên: "Thân ái, vẫn nên uống bia thôi."
Thật ra không chỉ bởi vì Giang Miên, mà cả Đào Nhiên cũng là một người ham chơi, có lẽ Chung Diệc Li sẽ không tóm gọn được anh ta.
Gió đêm thổi lành lạnh thổi xuyên qua khung cửa sổ, xông lên nồi lẩu nhả khói mù mịt, hai gương mặt xinh đẹp ửng hồng, áo khoác vắt bên ghế, trên bàn gỗ ngẫu nhiên có vài vỏ chai bia đã trống không.
Nhưng Vưu Ly không biết cuộc gặp này đã bị một người chụp được và đăng lên Weibo, fan chụp ảnh còn nói:
"Đang dạo phố với bạn trai, không nghĩ tới vô tình gặp được hai chị gái nhỏ Vưu Ly và Chung Diệc Li, trong quán lẩu chỉ có mình hai người, tôi sợ làm phiền nên không dám bước đến xin ký tên, chỉ nhìn từ xa mà cũng siêu thoả mãn."
Bên dưới còn đặc biệt đăng địa chỉ của quán lẩu đó.
Tốc độ share của tấm hình này vô cùng nhanh, bình luận cũng tăng chóng mặt, mọi người ồn ào than vãn sao bản thân lại không được may mắn như thế.
Thậm chí có người ở gần đó nháo nhào đòi chạy sang, mong hai người nhất định đừng rời đi.
Hai người không uống nhiều bia lắm, cũng chỉ có ba chai thôi, chai thứ tư vẫn còn lại một ít.
Vưu Ly đi thanh toán, lúc đứng ở cửa mặc áo khoác thì nhận được điện thoại của Vương Tỉnh.
"Bà cô của tôi ơi, gan em to lắm rồi nhỉ? Ra ngoài không dẫn Nghiêm Quả Quả theo mà dám uống bia hả?"
Vưu Ly buồn bực, liếc nhìn Chung Diệc Li cũng đội mũ đeo khẩu trang giống cô: "Sao anh biết, tụi em trang bị đầy đủ lắm mà?"
"Không chỉ có mình anh biết em với Chung Diệc Li ở ngoài ăn lẩu uống bia đầu, bây giờ chắc là sếp em cũng chính anh trai em cũng biết luôn rồi, nếu mà còn truyền nữa thì có lẽ sếp của em đến luôn đấy."
Vưu Ly nghe tiếng Vương Tỉnh lải nhải trong điện thoại, cô móc chìa khoá xe ra, đang định tìm xe thì ánh mắt khựng lại, sâu
Danh Sách Chương: