Editor: Song Ngư
ღღღ
Dù sao lúc trước Vưu Ly cũng từng gặp Chân Thấm Ni một lần, khi trước cũng ở chung một công ty, thế nên cô kêu Vương Tỉnh đưa cô đến bệnh viện.
Lát nữa Vương Tỉnh còn có việc, anh ấy bèn đưa Vưu Ly về khách sạn trước rồi buổi tối lại đến đưa cô đi.
Hôm nay Bồ Anh kết thúc cảnh diễn sớm, chắc khi nãy đã đến nhưng không thấy ai, vì vậy mới nhắn tin hỏi cô đã về khách sạn chưa.
Vưu Ly trả lời tin nhắn của cô ấy, lại đun chút nước ấm để uống thuốc, vừa uống xong thì chuông cửa cũng vang lên.
Bồ Anh và Đào Nhiên ở ngoài cửa có mang theo ít đồ ăn tới, định đến phòng cô rồi ba người cùng ăn.
Vưu Ly: "Tôi ăn rồi mới về."
"Hả," Bồ Anh chỉ vào hai cái túi lớn: "Tôi còn đặc biệt mua thêm nhiều món nữa nè!"
Đào Nhiên còn mang theo bia, ngồi một bên gác chân: "Nếu không cô ăn thêm chút đi."
Bây giờ Vưu Ly thật sự không muốn ăn uống gì, kế hoạch trở về nghỉ ngơi cũng bị phá vỡ, cô vào bên trong thay bộ đồ mới rồi bước ra.
Bồ Anh cũng nhận được tin tức, cô ấy từng hợp tác với Chân Thấm Ni trong một gameshow, nghe Vưu Ly nói buổi tối đi thăm nên cô ấy cũng bảo muốn đi chung.
Đào Nhiên không ăn mấy miếng nhưng một lon bia đã nhanh chóng cạn đáy, anh ta đề nghị: "Hai người cùng đi hả, hay dẫn tôi đi chung đi?"
Chuyện này đúng là không thích hợp.
Bồ Anh biết mối quan hệ này, cầm đũa lắc tay: "Nếu anh đi chung với tụi tôi thì ngày mai tên của anh sẽ lập tức được viết hết sức đặc biệt."
Cô ấy và Vưu Ly có liên quan tới Duệ Tinh và Chân Thấm Ni, bỗng giữa chừng nhảy ra một tên Đào Nhiên thì không truyền thông sẽ vẽ vời nên chuyện gì nữa đây?
Rượu đủ cơm no, hai người lại hỏi cô tình huống vụ trộm tối hôm đó, sau đó thu dọn rời đi.
Trước khi đi, Đào Nhiên nheo mắt cười nhìn cô: "Tôi thấy phòng cô chả có quần áo và trang sức gì cả, không bằng tôi mua tặng cô nhé?"
Vưu Ly nhìn thời gian, giọng nói lanh lảnh: "Trong vòng 5 tiếng thì chỗ này sẽ chật kín."
Thời gian giao hàng còn chưa đến.
Trên đường trở về, Bồ Anh như nói đùa: "Đào Nhiên, có phải anh thích cô Vưu Ly hay không?"
Vưu Ly là nghệ sĩ cốt cán trên cơ bọn họ, Vưu Ly không thích người khác gọi là 'cô', nhưng các nhân viên công tác đều len lén gọi cô là cô Vưu Ly.
Đào Nhiên không kiêng dè, mỉm cười nói: "Tôi cũng thích cô Bồ Anh."
(cô ở đây nguyên văn là "lão sư")
Bồ Anh "xí" một tiếng, nhìn anh ta làm mặt quỷ rồi chạy mất.
Đào Nhiên ném túi rác trong tay rồi lấy khăn giấy lau, thích sao? Chắc là vậy, ai mà không thích người đẹp chứ?
Vưu Ly ngủ cả buổi chiều ở khách sạn đến tận lúc Vương Tỉnh đến đón cô, nên lúc tối đi bệnh viện thì tinh thần cô rất tỉnh táo.
Chân Thấm Ni ở phòng bệnh VIP trên tầng 15, Vưu Ly và Bồ Anh đội nón, đeo khẩu trang và kính râm đi lên, đợi tới khi đến tầng 15 mới cởi ra.
Trước cửa phòng bệnh của Chân Thấm Ni có vài vệ sĩ đứng canh, ngoại trừ hai người đứng làm nhiệm vụ ra thì ba người còn lại thì đang báo cáo gì đó với người đàn ông đang ngồi trên dãy ghế bên kia.
Khoé miệng của anh mím thành một đường thẳng, khuôn cằm rõ ràng, gương mặt nghiêng sa sầm, nhìn lên trên là hai con ngươi sâu thẳm mang theo tia sáng khiến người ta phải chìm đắm, xương lông mày rõ ràng, trong sự sạch sẽ lại có chút cảm giác xa cách.
Anh đặt một chiếc laptop trên đùi, mười ngón tay trắng ngần dưới ánh đèn nhanh chóng gõ phím một cách điêu luyện.
"Người kia, hình như là sếp Phó."
Bồ Anh không xác định lắm chỉ vào đằng trước, vẻ mặt nghi ngờ.
Đôi mắt phượng của Vưu Ly nheo lại, cô đã gặp người này hồi buổi chiều rồi.
Rất rõ ràng, đám người bên kia cũng phát hiện hai người đang đi tới. Vưu Ly thấy anh cất máy tính vào rồi đưa cho người bên cạnh, sau đó đi về phía hai người.
Bồ Anh chào hỏi với sếp của mình trước, khách sáo nói: "Sếp Phó, anh cũng ở đây sao?"
Vưu Ly còn tưởng rằng anh tới hồi buổi chiều rồi, nên kinh ngạc nhìn anh: "Sếp Phó đúng là quan tâm nhân viên ghê ta, đợi đến tận bây giờ sao?"
Phó Thời Dục khẽ cau mày: "Tôi cũng vừa tới thôi."
"Vậy sao sếp Phó không vào trong?"
Bồ Anh ngửa đầu, không mang giày cao gót nên đứng nói chuyện với sếp có hơi mệt.
Vưu Ly tháo khẩu trang xuống, tiện tay nhét vào trong túi xách, cũng hỏi: "Sao anh không vào xem cô ấy?"
Phó Thời Dục không biết sao cô có nhiều suy nghĩ không thể hiểu được như thế, anh cau chặt mày, tại sao anh phải vào xem người phụ nữ của Chung Diệc Bác chứ?
Mà trong khoảnh khắc Vưu Ly và Bồ Anh đẩy cửa đi vào thì cũng hiểu tại sao Phó Thời Dục lại ngồi bên ngoài, hai người líu lưỡi: "Chuyện này.....Là thế nào đây?"
Chân Thấm Ni mặc bộ đồng phục bệnh nhân như chim nhỏ nép vào trong lòng của một người đàn ông, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú, còn Chung Diệc Bác cũng đau lòng cầm khăn giấy cẩn thận lau cho cô ấy.
Bồ Anh không quen Chu Diệc Bác, nhưng nhìn cảnh này thì cũng hiểu được, cô ấy che miệng: "Cô yêu đương hả?"
Khi nãy Chân Thấm Ni hơi xấu hổ, định đứng dậy nhưng bị người đàn ông này ôm chặt không thể nhúc nhích được, bèn ngượng ngùng gật đầu: "Mọi người tuỳ ý ngồi đi."
Vưu Ly lắc đầu, hiển nhiên cũng khó tiêu hoá được tin tức này: "Công ty đã biết rõ từ lâu rồi sao?"
Lúc hỏi xong thì cô mới thấy vô nghĩa, với quan hệ của Phó Thời Dục và Chung Diệc Bác thì sao anh không biết được chứ.
Cô gái nhỏ xem Vưu Ly như thần tượng, cứ bị Chung Diệc Bác ôm ấp thế nên cảm thấy thẹn thùng, mặt đỏ ửng bảo anh ấy buông tay.
Chung Diệc Bác cũng thả lỏng tay, bất mãn lên án: "Mày xem mày đúng là ông sếp cực kỳ tàn bạo, vì làm công cho mày mà cô gái nhà bọn tao mới bị thương, lúc này tao vừa đến, còn chưa kịp ôn chuyện thì mày lại nhẫn tâm đi vào phá hoại, mày nói xem mày có quá đáng không?"
Chung Diệc Bác vừa nghe tin là lập tức bay từ thành phố L về, Phó Thời Dục cũng vừa mới đón người rồi đưa tới đây.
Phó Thời Dục đang bóp mũi, biểu cảm hơi mệt mỏi, anh nghe thấy Chung Diệc Bác nói thì cũng chỉ đứng bên cạnh cửa rồi nghiêng người liếc anh ấy một cái, không thèm phản ứng lại.
Chân Thấm Ni tức giận hất tay anh ấy ra: "Anh nói bậy gì đó?"
Vưu Ly khó tin mà lắc đầu, nở nụ cười chân thành: "Chung Diệc Li có biết mình có chị dâu chưa?"
Chung Diẹc Bác vừa nghe xong thì híp mắt cười: "Nếu không bây giờ em thử gọi một tiếng trước đi."
Vưu Ly, Chân Thấm Ni: "......"
Chung Diệc Bác cũng biết cô bạn gái nhỏ này của anh ấy thích Vưu Ly, khi nãy còn là bộ dáng khóc lóc nức nở, lúc này lại cong mắt tám chuyện trên trời dưới đất với Vưu Ly và Bồ Anh.
Chung Diệc Bác bị cho ra rìa, nhàm chán không có gì làm, lúc đang định khoác vai Phó Thời Dục thì bị ánh mắt lạnh lùng của anh liếc một cái, thế là anh ấy lập tức thành thật ngồi lại chỗ cũ.
Hai người lại nói vài câu về chuyện lần này của Chân Thấm Ni, vẻ mặt của Chung Diệc Bác không còn đùa cợt như ban nãy, đợi lúc nghe thấy tiếng cười lanh lảnh trong trẻo ở bên kia thì hai mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười.
"Tao nói này, nể mặt cô gái nhà tao thích Vưu Ly như vậy, có thể cho tao mượn em ấy một lát không?"
Vẻ mặt Phó Thời Dục khựng lại, lặp lại: "Mượn?"
"Mày không phải là sếp của hai người họ sao? Hai ngày kế tiếp mày thu xếp bớt việc cho em ấy chút, đừng để em ấy bận rộn mệt mỏi là được."
Vốn là cùng ở trong một phòng, anh ấy nói chuyện lại không kiêng dè nên Vưu Ly nghe được rõ ràng, cô nghiêng đầu rồi nhíu mày nói: "Anh hỏi anh ấy làm gì? Anh ấy cũng đâu phải sếp của em."
Chung Diệc Bác cũng quên mất chuyện chấm dứt đồng của Duệ Tinh, vẻ mặt hận sắt không thể rèn thành thép: "Em gái Vưu Ly tốt như vậy mà mày không giữ lại, lương tâm của mày không đau sao? Mày không hối hận hả?"
Câu nịnh hót này khiến lòng Vưu Ly như nở hoa, môi cô cong lên, cũng không so đo với anh ấy nữa.
Lúc này Phó Thời Dục lại cụp mắt xuống, vẻ mặt rõ ràng bây giờ cũng trở nên mơ hồ hệt như giọng nói, mờ mịt thất thần, hối hận sao, dường như anh.....Thật sự hối hận rồi.
**
Một tháng quay phim "Hòn ngọc bị lãng quên" nhanh chóng kết thúc, tháng một dần dần trôi qua, chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Đạo diễn cho họ ba ngày nghỉ, sau đó sẽ đến thị trấn nhỏ ở thành phố Z để quay tiếp những phần quan trọng khác.
Vương Tỉnh dẫn cô đến tham gia một hoạt động cắt băng khánh thành, giữa trưa, ban tổ chức của tập đoàn kêu bọn cô ở lại ăn trưa nhưng Vưu Ly không ở lại mà lịch sự từ chối.
Lúc cô đi ra ngoài thì đúng lúc tuyết rơi, từng hạt tuyết rơi lất phất, bên tai vang lên tiếng hoà tan khẽ xào xạc lúc tuyết rơi xuống.
Vưu Ly đứng ở bậc thang đợi Vương Tỉnh đi lấy xe, bởi vì thời tiết nên cô mặc một chiếc áo len cổ chữ V, bên dưới là chiếc váy body xẻ tà màu đen dài qua đầu gối, để lộ cặp chân thon dài gợi cảm.
Lúc vừa ra cửa, Nghiêm Quả Quả lập tức choàng thêm chiếc áo dày hơn cho cô, chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ choàng bên ngoài, dưới lớp tuyết trắng xoá càng thêm xinh đẹp rực rỡ.
Vưu Ly bỏ đôi tay vào trong chiếc túi hai bên hông, cuối cùng cũng kiếm lại được chút ấm áp.
Ngay vào lúc này, Giang Miên xuất hiện.
Cô ta đi đằng sau hai vợ chồng Giang Nghiêu và Lam Dịch, hai tay xách làn váy dài sắp rơi xuống, trên người mặc chiếc áo khoác nhung màu nâu nhạt.
Vưu Ly không muốn chào hỏi với cô ta, nhưng nhìn thấy hai người chủ tịch Giang thì vẫn bước lên gật đầu một cái tỏ vẻ tôn trọng.
Tuy hai người hiếm khi tiếp xúc, nhưng trong giới cũng vẫn thường xuyên nghe được những câu đánh giá "Chủ tịch Giang là người chính trực, còn bà Giang thì đối nhân xử thế rất hiền lành". Chỉ có duy nhất một điều khiến mọi người im lặng, đó chính là Giang Miên được ông nội Giang cưng chiều từ nhỏ đến lớn này.
Nhìn hai người cũng chạc tuổi của bố mẹ Vưu Ly, tuy là nhà giàu quyền thế nhưng cách ăn mặc rất giản dị và khiêm tốn.
Chắc có lẽ họ cũng nhận ra Vưu Ly, khi họ thấy Vưu Ly chào hỏi thì hơi kinh ngạc, nhưng cũng gật đầu đáp lại.
Vưu Ly nghiêng người đứng sang bên cạnh, bà Giang cười định nói gì đó nhưng bỗng bị trượt chân rồi suýt té ngã.
Vưu Ly phản ứng nhanh lẹ, hai chân cô cong lại, cánh tay duỗi ra theo bản năng nhưng cô quên mất mình mang giày cao gót, vì thế hai đồng thời cũng bị té ngã.
Tiếng kêu la lần lượt vang lên, người hai bên lập tức bước lên đỡ hai người dậy.
Cũng may lúc Vưu Ly ngã xuống thì có đỡ gáy của Lam Dịch nên bà ấy mới không bị thương phần đầu hay bị thương nặng gì.
Chủ tịch Giang sợ hãi đỡ vợ, vẻ mặt nghiêm túc: "Sao bà bất cẩn vậy."
Tuy rằng ông oán trách nhưng trong giọng nói lại đầy sự căng thẳng.
Lam Dịch dịu dàng vỗ tay ông, khi nãy bà bước hơi chậm nên giẫm trúng váy dài quét đất của Giang Miên, vì thế nên bà mới đứng không vững.
Giang Miên vội vàng ôm cánh tay của bà rồi hoảng hốt xin lỗi.
Nghiêm Quả Quả cũng sốt ruột nghiêng trái nghiêng phải nhìn Vưu Ly, "Làm sao bây giờ đây ạ, chị có bị thương chỗ nào không, có đau chỗ nào không?"
Lam Dịch cũng lo lắng bước tới: "Vừa rồi liên luỵ đến cô rồi, cô xem có chỗ nào bị thương không?"
Bà nói xong thì cầm cánh tay của cô kiểm tra trên dưới.
Vưu Ly nhanh chóng lắc tay: "Không sao ạ, cháu không sao hết."
Sau khi Lam Dịch kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt mới yên tâm, sắc mặt Giang Nghiêu cũng dịu lại: "Vợ tôi hôm nay may mà nhờ có cô Vưu đây."
Giang Miên đứng một bên cắn môi, hung dữ lườm Vưu Ly, vẻ mặt đầy tức giận.
Vưu Ly cảm thấy buồn cười, có điều cô cũng không rảnh chấp nhất với cô ta. Vương Tỉnh ấn còi vài tiếng, sau đó Vưu Ly khẽ gật đầu và nói: "Vậy cháu đi trước ạ."
Đôi mắt dịu dàng của Lam Dịch lộ vẻ tán thường, giọng nói hiền dịu: "Cô Vưu có tiện để lại số điện thoại không, sau này cũng dễ liên lạc."
Danh Sách Chương: