Beta: OL
Qua khoảng 10 phút, Hàn Khâm liền khép sách lại, Thời Nghiên mặt mờ mịt nhìn anh.
“Em gái, tôi phải đi về ăn cơm. ” Hàn Khâm bất lực nói.
Thời Nghiên gật gật đầu, thu dọn đồ rồi cùng anh đi ra ngoài: “Vậy cậu đi về trước đi nhé, đi đường cẩn thận. “
Hàn Khâm sững sờ, quái lạ mà nhìn Thời Nghiên, cô cười nói: “Làm sao vậy? “
“Không cần tôi tiễn sao?” Anh hừ một tiếng, Thời Nghiên xua tay: “Nhà tớ gần, đi mấy bước là tới rồi. “
Hàn Khâm nhìn chằm chằm Thời Nghiên, không nói gì mà nhìn cô chạy ra cửa nhanh như chớp.
Hàn Hi Hi nhìn anh trai, cho rằng anh sẽ đi theo ra ngoài, kết quả anh lại không nói gì, vỗ đầu cô bé một cái: “Về nhà ăn cơm.”
“Mấy chị gái kia sẽ đánh chị ấy chứ?”
“Sao em không sợ cô ấy sẽ đánh các chị gái kia?” Hàn Khâm có chút buồn cười, anh đợi cô bé lên xe rồi đạp xe ra khỏi trường học. Lúc này, Thời Nghiên vẫn còn chạy rất nhanh, cổng trường học đã không có người.
Thực ra Hàn Khâm còn không lo lắng cho Thời Nghiên, ít nhất là bây giờ không lo lắng. Có lẽ cô căn bản cũng không để bọn họ vào mắt, chính anh lúc trước lại còn lo lắng chạy đến.
Có chút buồn cười.
“Cậu tìm tôi sao?” Thời Nghiên đi vào góc phố, nhìn mấy cô gái ở trước mặt rồi bật cười: “Chắc hẳn là mấy cậu tìm tôi ha.”
“Mày thiếu đòn đúng không?” Tào Kỳ Kỳ liếc mắt, không muốn phản ứng lại Thời Nghiên: “Mày với Hàn Khâm có quan hệ gì thì tao cũng lười quan tâm, dù sao ông đây không thích hắn. Tao cũng lười chỉnh đốn mày, mau cút đi.”
Thời Nghiên mỉm cười đi đến trước mặt Tào Kỳ Kỳ: “Cậu ức hiếp rất nhiều người đúng không?”
“Thì sao? Muốn làm nữ anh hùng à?” Tào Kỳ Kỳ bật cười, có chút càn rỡ.
Thời Nghiên nhún vai: “Sau này đừng quấy rối Cung Tây Thi.”
“Dựa vào cái gì? Cung Tây Thi phải lòng bạn trai của ông đây, hiểu không?”
“Cô ấy không xen vào chuyện của hai người mà?” Thời Nghiên có chút buồn cười, Cung Tây Thi sợ Tào Kỳ Kỳ như vậy, còn dám tìm sự chú ý của Lâm Thần Thư?
“Vậy thì thế nào? Cũng không biết rằng bản thân trông như con heo, còn muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Buồn nôn chết đi được.” Tào Kỳ Kỳ rất phỉ nhổ mà mở miệng, Thời Nghiên mở to hai mắt nhìn cô ta một cách khó tin.
“Nếu Lâm Thần Thư đã không thích Cung Tây Thi thì đi mà nói trực tiếp, cậu dựa vào cái gì mở miệng mắng mỏ cô ấy?”
“Mở miệng mắng mỏ?” Tào Kỳ Kỳ bỗng nhiên bật cười, mấy cô gái bên cạnh cũng giễu cợt cười ra tiếng.
“Tao không đánh chết cô ta là tốt lắm rồi.” Tào Kỳ Kỳ hung dữ nói.
Thời Nghiên hừ một tiếng: “Ngu xuẩn.” Chuẩn bị đi vòng qua cô ta, lại bất đắc dĩ nói: “Vậy có phải tất cả những người nhìn bạn trai của cậu đều bị mày đánh phải không?”
“Bọn họ xứng đáng.”
Thời Nghiên không còn lời để nói, lắc đầu rồi quay người trở về nhà, chỉ là bệnh thần kinh hoang tưởng giai đoạn cuối mà thôi.
Mục Niên đứng ở cửa, từ trong tầm mắt của Thời Nghiên liền xuất hiện bộ mặt âm trầm, nhìn cô đi đến với vẻ mặt không vui: “Anh còn cho rằng anh phải đi nhặt xác của em rồi chứ.”
“Ai dám đánh em.” Thời Nghiên vươn cổ hừ ra tiếng, tư thế cây ngay không sợ chết đứng mà bước một bước lớn đi vào trong,.
“Vậy sao trước kia em không đánh trả?” Anh ấy nói đến chuyện trước kia ở trường học. Thời Nghiên bĩu môi, đánh trả thì làm sao chuyển trường được.
Mục Niên thật ra rất tò mò, anh ấy thực sự đã sẵn sàng đi đến trường học để cứu cô, kết quả lại bình an trở về, thật sự là khiến người ta khó hiểu: “Em….Tào Kỳ Kỳ thực sự không tìm em?”
“Tìm rồi, không đánh lại em.” Thời Nghiên rót nước cho mình.
“Ai tin em.” Mục Niên hừ ra tiếng: “Em thương lượng điều kiện với cô ta rồi?”
“Em có điều kiện để thương lượng với cô ta à?” Thời Nghiên cười.
Mục Niên nghĩ cũng phải. Việc này cũng đã trở thành một câu đố khó giải sau này.
Cho dù ngày thứ hai trở về trường đi học, Mục Niên cũng đã nhìn qua Tào Kỳ kỳ mấy lần, hoàn toàn không có dáng vẻ như bị đánh.
Chờ lúc bài kiểm tra đầu tiên được trả về, Thời Nghiên thấy số điểm ở trên bài kiểm tra thì lúng túng che lại, còn chột dạ nhìn xung quanh. Một bên là Hàn Khâm đang nhàn nhã xoay bút, khóe miệng khẽ ngoắc lên.
“Cậu bao nhiêu điểm vậy?” Ánh mắt Cung Tây Thi nhìn chằm chằm bài thi của Thời Nghiên, định xem điểm.
Thời Nghiên xấu hổ đẩy Cung Tây Thi ra: “Cậu đừng hỏi, cao hơn cậu đấy.”
“Hứ.” Cung Tây Thi cau mày, nhìn cô đem bài kiểm tra vo thành một cục ném vào bàn học.
Thầy Tống ở phía trước hắng giọng một cái, phía dưới cũng không yên tĩnh được bao nhiêu, nói: “Thành tích lần này tôi đem danh sách dán trên bảng, để các em tự mình cố gắng.”
Thầy vừa nói vừa lấy ra một cuộn băng keo, mang danh sách dán lên bảng, Thời Nghiên hóa đá, trừng to mắt nhìn động tác của thầy Tống.
Hàn Khâm quay đầu giống như vô ý mà nhìn Thời Nghiên, đột nhiên cười một cái, tâm tình rất tốt.
Cung Tây Thi không đợi thầy Tống đi, chân bước như gió, chạy đến bục giảng xem danh sách.
“Thời Nghiên, điểm môn tự nhiên của cậu từ dưới đếm lên.” Cung Tây Thi kích động kêu lên, Thời Nghiên mặt đỏ lên nhìn Cung Tây Thi, nghe thấy tiếng cười to xung quanh thì cắn răng nằm sấp trên bàn, đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Cung Tây Thi che miệng trở về chỗ ngồi, thầy Tống trừng mắt nhìn Cung Tây Thi một cái rồi phất tay: “Im lặng, tại sao có thể cười nhạo bạn học như vậy, môn khoa học xã hội của người ta cũng chỉ đứng sau Hàn Khâm thôi đấy.”
“Xin lỗi nha, Thời Nghiên.” Cung Tây Thi hối hận muốn chết, mỗi ngày Cung Tây Thi thấy Thời Nghiên nghe bài rất nghiêm túc, đâu có biết thành tích của cô lại như thế này.
Thời Nghiên lắc đầu, than một tiếng.
Thầy Tống nói vài lời động viên rồi rời đi, Hàn Khâm nhìn danh sách ở trước mặt, thực ra anh sớm đã xem qua rồi, buổi sáng hôm nay bị thầy Tống gọi lên phê bình một trận vì giúp người khác sao chép bài tập, mắt nhìn vừa hay thấy được danh sách, lúc đó cũng rất kinh ngạc.
Sau khi tan học, Mục Niên đi đến trước bàn của Thời Nghiên rồi gõ gõ: “Đưa bài thi cho anh xem.”
Thời Nghiên miễn cưỡng đưa ra.
“Mười chín…” Mục Niên thấy được bài thi vật lý liền sững sờ, cau mày nói:
“Điểm cũng chỉ vừa đạt tiêu chuẩn của đứa con nít.”
“Môn khoa học xã hội em xếp thứ hai, anh xếp thứ ba.” Thời Nghiên không vui trả lời. Mục Niên nhàn nhạt ừm một tiếng: “Không cần em nhắc, điểm môn khoa học tự nhiên của anh cũng có thể xếp từ thứ 20 trở lên, vẫn là toàn khối.”
Thời Nghiên nằm nhoài người lên bàn cam chịu, nhìn Hàn Khâm bên kia viết bài, cảnh đẹp ý vui hơn Mục Niên nhiều, cô thỏa mãn thở dài.
Hàn Khâm như cảm giác được mà nhìn qua, cười một cái, từ trong ngăn kéo lấy ra trứng gà của bà nội luộc buổi sáng, bắt đầu lột ra, Thời Nghiên trợn mắt nhìn anh, không vui hừ một tiếng rồi cắn răng quay đầu lại không thèm nhìn anh nữa.
“Thành tích này của em vẫn là chọn khoa xã hội là tốt nhất, nhưng lớp chúng ta sắp phải lập kế hoạch thành lập lớp khoa tự nhiên rồi.”
“Lập kế hoạch?” Thời Nghiên lần đầu tiên nghe được cách nói này, thật lạ, không phải năm hai là văn lý chia lớp sao? Sao vẫn còn lập kế hoạch.
“Người ở trường chúng ta trộn lẫn rất nhiều, dựa theo hứng thú mà tới.”
Thời Nghiên cười một cái: “Sau vài năm không biết trường học này sẽ thành ra cái gì.”
Mục Niên nghe không rõ, hỏi lại: “Em nói cái gì?”
“Không có gì, khoa tự nhiên thì khoa tự nhiên thôi, em bổ túc thêm là được rồi.”
“Ý của anh là để em chọn khoa học xã hội.” Mục Niên bất lực, hóa ra là đàn gảy tai trâu.
“Không muốn.” Thời Nghiên từ chối rồi lấy bút ra bắt đầu sửa đề: “Em chỉ muốn học khoa tự nhiên.”
“Tùy em.” Mục Niên thất vọng rời đi.
Hàn Khâm ăn trứng gà xong thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Lưu Toàn phía sau chọc chọc anh: “Hôm nay thầy Tống có phải kêu mày đừng cho sao chép bài tập không?”
“Ừ.”
“Vậy mày còn cho chép không?”
“Còn, giá tăng 5 đồng.”
“Fuck, mày đây là đang ra giá.” Tề Gia Tắc bên cạnh bất mãn mở miệng, Hàn Khâm lườm mắt nhìn hắn: ” Cái từ này dùng như vậy à?”
Tề Gia Tắc suy nghĩ một chút, móc ra cuốn từ điển thành ngữ dày cọm, Hàn Khâm liếc mắt, Lưu Toàn vỗ Tề Gia Tắc một cái: “Là dùng như thế, tra cái rắm.”
Buổi trưa, Cung Tây Thi với Thời Nghiên ra cổng ăn cơm, hai người nằm bò trên tủ lạnh chọn kem: “Tớ mời cậu nhé.” Cung Tây Thi hiếm khi hào phóng như vậy là vì muốn tha thứ về sự việc hồi sáng.
Thời Nghiên không từ chối, mua một phần bánh ăn, quả nhiên còn nóng ăn rất ngon, nhưng quá nhiều dầu mỡ, không thể ăn nhiều.
Tào Kỳ Kỳ lần này cùng đi với Lâm Thần Thư, hai người bọn họ mua chai nước ngọt chia nhau uống, Tào Kỳ Kỳ khiêu khích nhìn Cung Tây Thi. Cung Tây Thi lùi về sau một bước, Thời Nghiên kéo cô nàng lại: “Đừng để ý đến Tào Kỳ Kỳ.”
Hai người ngồi ở một bên ăn kem, Thời Nghiên không nhịn được nói: “Cậu vẫn còn thích Lâm Thần Thư sao?”
Cung Tây Thi trầm mặt một chút, nắm lấy túi kem: “Tớ biết không nên thích Lâm Thần Thư, tớ đã thay đổi rồi.”
“Đời vẫn còn nhiều trai đẹp, đúng không?” Thời Nghiên khí phách vỗ vỗ Cung Tây Thi, nhân tiện chỉ tay xuống: “Tớ thấy cậu trai này rất đẹp trai nha, cười lên khá đẹp.”
Cậu trai kia ngậm nắp chai xoay người nhìn qua, nụ cười của Thời Nghiên cứng đờ, cái xoay người này thật tốt, vừa hay làm lộ ra Hàn Khâm ngồi đối diện.
Ngón tay của Thời Nghiên còn chưa thu về liền co rút lại, Cung Tây Thi ở một bên nhịn cười, ánh mắt của Hàn Khâm xuất hiện ý tứ thâm sâu.
Cậu trai kia cười lớn nói: “Cậu nói tôi à?”
Thời Nghiên thu tay về: “Tôi nói là bạn đối diện, ngọc thụ lâm phong, phong lưu hào phóng, dáng vẻ khí phách, cậu không phải là kiểu tớ thích.”
Cung Tây Thi nhịn không nổi bật cười, cậu trai kia cụp mí mắt, ủ rũ “A ” một tiếng, quay đầu tiếp tục ăn cơm.
Thời Nghiên cảm thấy Hàn Khâm nghĩ nhiều rồi, lúc này mặt anh đang đầy ghét bỏ nhìn Thời Nghiên, khiến cho hai lông mày của cô nhíu lại.
“Vừa nãy người kia là Tạ Dương, cậu không nhớ sao? Lần trước không phải đã chỉ cậu xem rồi sao?” Cung Tây Thi buồn cười nhìn Thời Nghiên, Thời Nghiên nhếch nhếch khóe miệng: “Tớ không nhớ được.” Lúc đó nhiều người như vậy cô chỉ biết có Hàn Khâm.
Hai người đang trên đường trở về lớp học, Hàn Khâm cùng Tạ Dương từ phía sau bắt kịp, Tạ Dương cười chào hỏi Thời Nghiên, cô cũng lúng túng chào lại. Cậu ta liếc nhìn Hàn Khâm rồi lại nhướng mày nhìn Thời Nghiên: “Hóa ra cậu thích kiểu như này à?”
“Nói bậy, tớ thích kiểu như thế nào cậu biết sao?”
“Là kiểu nào vậy?”
“Kiểu như cậu này.” Thời Nghiên cười nhìn Hàn Khâm, Hàn Khâm rụt cổ xuống, chớp mắt hai cái, nói câu “Có bệnh” rồi chạy đi, Thời Nghiên cười ra tiếng: “Đừng xấu hổ mà.”
Hàn Khâm chạy nhanh hơn, Thời Nghiên hừ một tiếng, Hàn Khâm mà cô còn không hiểu sao, mắt chớp nhanh như vậy, ai mà không biết Hàn Khâm xấu hổ rồi.
“Cậu thích Hàn Khâm à?” Tạ Dương có chút đau lòng nhìn Thời Nghiên, mắt lấp lánh, trông đáng thương.
Thời Nghiên nhìn cậu ta không nói gì, hỏi nhỏ Cung Tây Thi: “Tớ muốn hỏi liệu cậu ta có khóc không?”
Cung Tây Thi thì thầm nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, cùng một nhóm với Hàn Khâm, chỉ thấy làm việc xấu, còn chưa thấy bị người khác ức hiếp bao giờ.”
Thời Nghiên hiểu ra, xíu chút nữa đã quên rồi, tên này không phải là người hiền lành, rất đủ sức lực: “Thì làm sao?”
Tạ Dương lập tức trở mặt, cười nói: “Hàn Khâm bây giờ vẫn chưa thích cậu đâu, cậu tiếp tục cố gắng nhé.”
Sau đó vui vẻ chạy đi, Thời Nghiên kinh ngạc nhìn Tạ Dương: “Không đi diễn kịch thì thật đáng tiếc.”
“Thực ra, Lâm Thần….có chút tốt hơn, mấy người khác đều rất chẳng ra gì.” Cung Tây Thi chân thành mở lời: “Cậu còn chưa hiểu Hàn Khâm.”
Thời Nghiên thở dài: “Lâm Thần Thư có chỗ nào tốt? Có thể ở cùng với Tào Kỳ Kỳ như vậy thì tốt hơn ở chỗ nào?”
Cung Tây Thi không còn lời nào để nói: “Tớ biết mà, nhưng…” Câu sau cô nàng khó mà nói được. Thời Nghiên là một cô gái không giống với những người khác, thông minh, xinh đẹp, gan dạ lại hiểu chuyện, điều duy nhất chính là cứ đâm đầu vào Hàn Khâm.