Beta: Sara
“Này, tại sao tớ luôn cảm thấy các người giống như đang đùa giỡn vậy.” Cung Tây Thi bất đắc dĩ nhìn hai người họ: “Trông hai người không giống yêu nhau chút nào, không có chút chán ghét nào, còn có chút hiềm vi lẫn nhau.”
“Người khác toàn nghĩ tới khi yêu đương chơi bời như nào nhưng các cậu lại nghĩ đến học tập như nào.”
“Cái đó… chúng tớ là tấm gương, phải học tập chăm chỉ, có được cả tình yêu và học tập.” Thời Nghiên lập tức vỗ ngực: “Hơn nữa có một người bạn trai học giỏi như vậy không thể lãng phí.”
Hàn Khâm thở dài: “Ngày mai mua cho cậu một ít hạt óc chó để bổ sung canxi cho não.”
Thời Nghiên trừng mắt nhìn anh.
“Muốn nhanh chóng thi lên đại học, thi xong thì tự do rồi.” Cung Tây Thi thở dài: “Đại học thì tốt rồi.”
“Mới ngày thứ hai.”
“Rất nhanh thôi.”
Thời Nghiên gật đầu thừa nhận: “Đúng, rất nhanh thôi.” Cô nhìn Hàn Khâm, anh nhìn cô không nói gì.
Liên tiếp mấy tháng, thầy Tống vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, kế hoạch giảm cân của Cung Tây Thi đang từ từ tiến hành, tiến triển không lớn. Sự thay đổi duy nhất có thể nhìn thấy có lẽ là những con số đang dần lùi lại trên bảng đen.
Thời Nghiên không biết Hàn Khâm có lại đi làm chuyện riêng của mình hay không, chỉ biết rằng mỗi ngày đều có rất nhiều thứ phải ôn tập. Mỗi ngày Hàn Khâm lại một nghiêm khắc hơn, cô lại không thể gây gổ bắt bẻ, tóm lại đều vì tốt cho cô.
Một tuần được nghỉ một ngày, lần nào mẹ Thời cũng nhìn thấy Thời Nghiên nằm ngủ trên sách vở, vừa đau lòng lại vừa vui vẻ yên tâm. Chỉ có thể làm nhiều món ngon để cho cô bồi bổ cơ thể.
Lần thứ hai thi, Thời Nghiên cảm thấy phải làm hết sức mình. Cái loại thi này đời người chỉ cần một lần là đủ rồi, có lẽ trong tương lai cô sẽ gặp phải việc còn liều mạng hơn thế nữa, nhưng cũng sẽ không theo đuổi thứ tạp chất như thế nữa.
Kỳ thi hàng tháng có lẽ là khoảng thời gian đau khổ nhất của Thời Nghiên. Điểm tốt nói không chừng có thể tìm Hàn Khâm đòi chút lợi ích. Nếu như không tốt, vậy Hàn Khâm sẽ điên cuồng bổ túc cho cô rồi.
“Hàn Khâm, tớ làm cơm rang trứng cho cậu.” Thời Nghiên nhiệt tình ôm cái bát lớn đi đến nhà anh, vừa gặp mặt là một bát cơm rang trứng.
Hàn Khâm nhàn nhạt nhìn cái bát, không quan tâm, giống như ác quỷ nói: “Đưa bài thi cho tôi, nếu không thì tôi gọi điện thoại hỏi thầy Tống.”
Thời Nghiên lập tức nhăn nhó, rũ vai đặt bát xuống, lấy bảng điểm ra từ trong túi: “Môn vật lý tớ thi không tốt.”
Anh mở ra xem, mỉm cười: “Vậy cậu thực sự rất khiêm tốn, không chỉ có vật lý, mà các môn khác cũng không ra làm sao.”
Nét mặt của cô nhăn lại 囧. Hàn Khâm bỏ tờ giấy xuống, nhìn cái bát của cô: “Cậu làm?”
“Đúng vậy.”
“Lần thứ mấy làm?” Anh có chút không dám ăn, không biết tại sao.
Thời Nghiên lập tức cười nói: “Lần thứ hai.”
Hàn Khâm muốn giả vờ như không nhìn thấy bát cơm, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi: “Cơm xào lần đầu tiên đâu?”
Thời Nghiên mím môi, do dự rồi nhanh chóng nói: “Mẹ tớ đổ rồi.”
“Làm đề đi.” Hàn Khâm quyết định bỏ qua bát cơm kia. Thời Nghiên vừa nắm lấy tay áo của anh vừa nhìn anh với vẻ đáng thương, anh nhất thời không thể chịu đựng được, thở dài bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi… ăn thử một miếng?”
“Rất ngon.” Cô lắc lắc tay áo.
Hàn Khâm hơi do dự, cầm lấy bát cơm rang trứng múc một muỗng ngửi thử, nó có mùi giống như mùi nước tương, màu sắc thì khỏi phải nói.
Đúng như cô mong đợi, cắn thử một miếng, từ từ nhai. Đột nhiên phát ra tiếng ‘lộp cộp’, cả hai đều sững sờ.
Thời Nghiên nuốt nước miếng: “Cậu… ăn trúng cái gì rồi?”
Hàn Khâm ngây ngốc nhìn cô: “Muối …”
Nghe vậy, Thời Nghiên vội vàng luống cuống tay chân tìm một cái ly để rót nước, rất thành kính đưa cho anh. Hàn Khâm nuốt cơm vào không ăn nữa, cầm ly nước lên uống.
Hàn Khâm vừa uống nước vừa liếc mắt nhìn cô, chân chó của cô lập tức đem cơm ra ngoài đổ: “Chúng ta làm đề đi.”
Thế là, rốt cuộc Hàn Khâm cũng đã có một nỗi sợ đối với Thời Nghiên, đó chính là cô nấu cơm.
Bùi Hỉ đến tìm Hàn Khâm vài lần, Thời Nghiên đều biết. Bởi vì đều là vào buổi tối, đúng lúc bọn họ đang tự học, Bùi Hỉ chỉ nhìn nhìn cô rồi cười, nói vài câu với Hàn Khâm rồi rời đi.
Có một số chuyện tuy rằng giữa hai người không phải là không nói thì không nghĩ tới, nhưng cũng không có nghĩa là không có. Có lẽ chỉ là không nhìn thấy, Thời Nghiên lại bất lực, lần này cô không biết phải làm như thế nào? Hàn Khâm muốn làm cái gì? Cô đã đoán được đại khái nhưng không biết tất cả, cô không biết làm thế nào để giúp đỡ? Đây là điều cấm kỵ giữa bọn họ, không thể nhắc đến.
Cơ hội có lẽ là đang chờ dịp xuất hiện, cũng có lẽ đang đợi cô.
Một ngày cuối thu, mẹ Thời vừa dặn Thời Nghiên mặc áo len, còn Thời Thiên Việt thì vội vàng ăn xong bữa cơm chuẩn bị rời đi, nói là tạm thời ra ngoài. Mẹ Thời lập tức bỏ công việc đang làm tiễn ông ra ngoài.
Chỉ còn Thời Nghiên và Thời Giai ở nhà. Thời Giai đang xem phim hoạt hình ở phòng khách, còn Thời Nghiên thì đang nhìn cha mẹ lái xe rời đi. Bất chợt cô nhìn vào thư phòng của ba Thời giống như có cảm giác, phát ngốc một hồi lâu.
Đột nhiên như định thần lại, đứng dậy đi tới, nhịp tim rất nhanh, vặn chốt cửa, vậy mà nó lại mở ra. Cô nhất thời nhụt chí, sợ hãi nhìn xung quanh rồi đẩy cửa bước vào.
Thư phòng có hơi lộn xộn. Lúc ba vừa rời khỏi vội vàng thu dọn đồ đạc, gấp gáp chưa kịp dọn dẹp. Một số tài liệu rơi ở trên bàn và ghế sofa.
Cô lập tức chạy tới lục tung bàn làm việc, bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian mà cha mẹ của Hàn Khâm mất, còn có hồ sơ ở Bắc Thành.
Cha Thời chắc hẳn chưa cầm hết đi.
Cô nhanh chóng tìm kiếm, tim đập nhanh hơn, cô lôi xấp tài liệu bị đè ở phía dưới ra. Nhìn thấy dòng chữ trên đó tim cô đập chậm lại, máu huyết bắt đầu dồn lên não, từ giờ phút này nó bắt đầu chảy ngược.
“Năm 20** sự kiện giết người độc ác.”
“Năm 20** vụ án tham nhũng.”
“Phá dỡ…”
Thời Nghiên nhanh chóng xem xét từng trang một, chúng chưa hoàn chỉnh. Về cơ bản đều là tài liệu, ngoại trừ tài liệu đầu tiên là vụ án của Thời Thiên Việt ra, thì những cái khác đều là cả các vụ án bị thua kiện, dường như không liên quan. Thời Nghiên quay trở lại trang đầu xem, vụ án này là Thời Thiên Việt làm luật sư phía nguyên cáo, nhưng bị cáo lại có hai cái tên xa lạ. Thời Nghiên không biết, nhưng khi nhìn thấy họ của người đàn ông thì đã rõ.
Họ Hàn.
Khi mẹ Thời trở về, Thời Nghiên đã ăn xong và đang làm bài tập trong phòng. Mẹ Thời dặn dò cô hai câu “đừng nhìn quá gần, sẽ hại mắt”. Sau đó đi ra đóng cửa lại.
Thời Nghiên ôm má, nhìn đề thi ở trước mặt, nhưng một chữ cũng không vào.
Tìm thời cơ lẻn đi tìm Hàn Khâm, bà nội đưa Hàn Hi Hi đến xã khu tham gia hoạt động rồi. Nghe nói có thể đoạt giải, đều là hoạt động dành cho mấy đứa con nít chơi. Hàn Khâm không đi và đang ở nhà ôn bài.
Thời Nghiên ôm sách vở qua, Hàn Khâm nhìn cô hỏi: “Sao vậy? Không biết làm à?”
“Không phải, một mình làm thì chán lắm.” Vẻ mặt cô uể oải.
Hàn Khâm nhìn cô, đi sang một bên để nhường chỗ cho cô.
Thời Nghiên ngồi bên cạnh anh, không vội mở sách ra, ngây người nhìn anh. Anh bất lực thở dài, cúi đầu xuống vội vã hôn cô một cái: “Như thế này được rồi chứ?”
“Không phải cái này.” Thời Nghiên đỏ mặt. Hàn Khâm cau mày ho khan: “Đừng nghĩ cái khác.”
“Không phải…” Thời Nghiên bất lực: “Không phải tớ không vui bởi vì cái này, mà là… tớ vừa vào thư phòng của cha tớ, tớ đã nhìn thấy rồi.”
Cây bút trong tay Hàn Khâm ngừng lại, anh cúi thấp đầu không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, mới ngẩng đầu lên nói: “Thấy cái gì?”
“Hàn Khâm, cậu tin cha mẹ cậu không? “
“Đương nhiên.” Anh lại không tức giận mà nghiêm túc trả lời. Thời Nghiên gật đầu: “Tớ cũng tin cậu, nhưng cha tớ là…”
“Cho nên, cha của cậu, và tôi, cậu phải chọn một người.” Anh lạnh lùng nói. Thời Nghiên nhìn anh lại không nói nên lời.
Trong đầu nghĩ rất nhiều lần, Hàn Khâm ở kiếp trước chắc là cũng biết chuyện của cha cô, nhưng bọn họ vẫn là kết hôn rồi. Chỉ là lúc đó cha đã mất chưa? Hàn Khâm rốt cuộc là gặp được cô khi nào?
“Hàn Khâm, bây giờ tớ rất phiền, cậu không biết, cậu không biết trước kia tớ thích cậu rất nhiều, trước kia tớ…” Cô nghẹn ngào không nói nên lời: “Tớ sợ, trước kia là cậu lợi dụng tớ.”
Hàn Khâm đột nhiên nắm lấy vai cô xích lại gần nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Cậu nói trước kia? Trước kia chúng ta làm sao? Sao tôi lại không có ấn tượng?”
Thời Nghiên lắc đầu: “Cậu sẽ không tin đâu, Hàn Khâm, tớ không biết nên làm sao. Rốt cuộc là tớ gài bẫy cậu hay là cậu gài bẫy tớ?”
“Thời Nghiên, là cậu xuất hiện tôi mới có thể thay đổi. Tôi rất muốn chặn miệng tất cả những lời đổ tội cha mẹ tôi, tại sao cha cậu có thể thắng kiện cậu biết không? Ông ấy nhận tiền, ông ấy không xứng đáng trở thành một luật sư, ông ấy không xứng biểu dương công lý.”
“Không phải, cha tớ không phải. Nếu như cha tớ thắng kiện thì bây giờ ông ấy sẽ không trở lại Bắc Thành, ông sẽ không sống đối diện với nhà cậu. Ông ấy muốn lật đổ vụ án thắng kiện của chính mình, tại sao cậu lại không tin tưởng một lần.”
Thời Nghiên hoảng loạn lắc đầu, Hàn Khâm cười một cái: “Cha của cậu, còn có Khưu Quang Niệm, cậu cho rằng bọn họ đến đây là để biểu dương công lý sao?”
Hàn Khâm lấy điện thoại ra, mở một đoạn video cho cô xem: “Cậu hãy nhìn rõ, đây là ba của cậu và thị trưởng tốt của nhân dân.”
Thời Nghiên cúi đầu nhìn xuống video, nhất thời bị sốc: “Không, làm sao có thể? Cha mẹ tớ không có nhiều tiền như thế, khẳng định là hiểu lầm, video cậu lại không có âm thanh.”
Trong đoạn đầu video là cha Thời với Khưu Quang Niệm đang ăn cơm, một lúc sau có người đi tới, lén lút cầm một bóp tiền màu đen đưa cho ba Thời. Ba Thời hơi do dự, Khưu Quang Niệm cười ý bảo ông nhận đi, một lúc sau thì người kia rời đi, cha Thời cầm tiền nói chuyện vui vẻ.
Thời Nghiên nhìn Hàn Khâm, ánh mắt Hàn Khâm lạnh nhạt: “Tôi cũng muốn không tin, nhưng cha của cậu và Khưu Quang Niêm không chỉ có một lần cùng với người kia tiếp xúc. Cậu cho rằng cha cậu đang sửa sai? Tôi chỉ biết bất cứ lúc nào cha cậu cũng có thể từ phía đối diện xông qua đây để bóp chết cả nhà tôi. Thời Nghiên, là cậu khiến tôi sống ở đối diện.”
“Không phải, chắc chắn không đúng.” Thời Nghiên không tin. Nếu kiếp trước quả thật là như vậy, Hàn Khâm sẽ không lấy cô, mà là tìm mọi cách để trả thù. Một người có thể giả vờ, nhưng Hàn Khâm không thể giả vờ lâu như thế, nhất định là khác, có chỗ nào khác với đời trước.
“Hàn Khâm, cậu tin tớ một lần được không? Tớ tin cậu, nhưng tớ cũng tin cha tớ. Ông ấy không phải là người như vậy, tuyệt đối không phải, ông ấy nhất định là có nguyên nhân.” Thời Nghiên nắm lấy tay anh.
Anh hơi híp mắt, cười tự giễu: ” Đương nhiên là có nguyên nhân, ông ấy có trai có gái, nên luôn nghĩ cho gia đình, không phải sao?”
Thời Nghiên khó tin nhìn anh, hóa ra đây chính là điều cấm kỵ của anh, mọi chuyện đã được vén mở.