Beta: Sara
“Tề Gia Tắc, lại đến trễ, cẩn thận tôi đánh trò.”
Một người đàn ông tức giận đứng trên bục giảng, tay cầm thước dạy thô dài gõ xuống bục giảng dính đầy bụi, khuôn mặt nhăn lại như vỏ bánh sủi cảo.
Người đó trừng mắt nhìn nam sinh bên ngoài, nam sinh rụt đầu, hữu khí vô lực nói: “Thầy Tống.”
Thầy Tống trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía nữ sinh ngoài cửa, cười nói: “Vào đi, bạn học mới.”
Thời Nghiên hít một hơi thật sâu, hương vị nơi này có chút cổ xưa, giống với trường học. Cô chậm rãi nhấc chân bước vào, phòng học ồn ào nhốn nháo, cô quét mắt nhìn xung quanh, mọi người đều không mặc đồng phục, cô cũng không mặc, không tính là khác biệt.
Thời Nghiên nhìn thoáng qua nam sinh đang cầm bút cúi đầu làm bài tập bên dưới, không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô mím môi, viết tên lên bảng đen, phát hiện bảng đen là loại bảng trong, có thể nghe thấy tiếng xước, viết một chút còn run lên, cô lo lắng không biết nó có rơi xuống.
“Ồi ồi, có mỹ nữ, mau xem, mau xem.” Mấy nam sinh đang cãi cọ ồn ào, không đứng đắn huýt sáo với Thời Nghiên.
Mục Niên ngồi ở hàng phía trước, trừng mắt nhìn bọn họ “Huýt cái nữa thử xem.”
“Đm, liên quan đến mày?”
“Làm sao? Không phục?” Ngày thường vẻ mặt anh luôn lạnh lùng, nhưng lần này lại không chút khách khí với bọn họ.
“Ồn ào cái gì!” Thầy Tống đập bàn “Một đám gà con chưa đủ lông đủ cánh, kêu to cái gì?”
“Thầy Tống, đến chuyện này thầy cũng biết.” Một nam sinh cà lơ phất phơ mở miệng cười, những người khác cũng hưởng ứng, Thời Nghiên không nhịn được nhíu mày, đến chỗ trống phía sau ngồi xuống.
Thầy Tống đẩy kính, trợn mắt “Lưu Toàn, đứng ra phía sau.”
Lưu Toàn chậm rì rì đứng dậy, không quên đẩy Hàn Khâm, không có ý tốt nói: “Hàn Khâm, em họ Mục Niên tới tìm mày.”
Hàn Khâm lười đáp, liếc mắt một cái nhìn nữ sinh bên kia, không có thái độ gì.
Anh lại quay đầu nhìn lướt qua chữ trên bảng đen, cười nói: “Thời Nghiên?”
Thầy Tống dạy hóa, nói gì đó rồi đi, môn hóa của Thời Nghiên không tệ lắm, chỉ là…… khẩu âm của thầy Tống phải sửa.
Không đợi thầy Tống rời đi, Lưu Toàn đã cầm sách về vị trí, tìm đồ ăn vặt trong ngăn kéo, đưa một cái đùi gà cho Hàn Khâm, anh nhận lấy, xé bao bì cắn một miếng, tiếp tục làm bài tập.
Thời Nghiên ngồi cách anh mấy bàn, xa xa nhìn anh, có chút kỳ quái nhíu mày, hoá ra Hàn Khâm cũng ăn đồ ăn vặt.
Trước kia anh không ăn đồ ăn vặt, nói dạ dày không tốt, vì vậy trong nhà cũng không có.
“Cậu thích cậu ta sao?” Ngồi cùng bàn là một cô gái mập mạp, thịt, mông đã chiếm 2/3 ghế, đang ăn miếng khoai tây trong tay.
Thời Nghiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía bạn mới, cười khan: “Sao vậy?”
“Cậu nhìn cậu ta như thể nhìn thấy thịt kho tàu.”
Thời Nghiên: “…… Kỳ thật mình không thích ăn thịt mỡ.”
“Ầy, thật đáng thương.” Nữ sinh thở dài, Thời Nghiên kỳ quái hỏi: “Đáng thương cái gì?”
“Vĩnh viễn không cảm nhận được vị ngon của thịt mỡ.” Cô nàng tấm tắc ra tiếng, Thời Nghiên gật đầu “Quả thật là quá may mắn.”
Hai người thành công chuyển đề tài, Thời Nghiên nhìn xung quanh, Mục Niên ở phía trước cũng nhìn cô, hai người như thân hữu ở hai bên bờ sông, liếc mắt một cái đã có cảm giác thân thiết 50 năm.
“Cậu cũng thích cậu ta sao?” Cô nàng ngồi cùng bàn lại hỏi, Thời Nghiên thở dài “Nào có, đó là anh họ mình.”
“Chẳng trách như đang nhìn bí đao.” Cô nàng lại nói.
Thời Nghiên liếc nhìn cô nàng một cái “Mình rất thích ăn bí đao, dinh dưỡng phong phú, hầm canh xương sườn là ngon nhất.”
“Thật đáng thương.” Cô nàng lại tấm tắc ra tiếng.
“Cũng không có gì.” Thời Nghiên bị cô chọc cười, hỏi: “Cậu tên gì?”
“Cung Tây Thi.” Cô nàng khó có lúc thẹn thùng nói.
Thời Nghiên nuốt nước miếng: “Cung gì? Cái gì Tây Thi?”
Cung Tây Thi không vui, tay đẩy cô một cái: “Đáng ghét.”
Thời Nghiên bị cô nàng đẩy về phía sau, mặt dán trên bàn, vừa lúc nghiêng đầu nhìn thấy Hàn Khâm bên kia, anh đang cúi đầu xem đề, mày hơi nhăn lại, lông mi nhỏ rậm, nhìn ở góc độ này cực kỳ đẹp.
Cô nở nụ cười, có lẽ là bị người ta nhìn chằm chằm không được tự nhiên, anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cô, cô đang định giơ tay chào hỏi, nhưng tay còn chưa nâng lên, anh đã quay đầu, như là không quen biết.
“Thật quá đáng.” Thời Nghiên bĩu môi, nếu là đời trước, Hàn Khâm sẽ bị ‘bạo lực gia đình’.
Cung Tây Thi lấy xí muội, đưa đến trước mặt cô, cô lập tức đứng dậy nói: “Đừng, trên bàn rất bẩn, tốt xấu gì cũng nên lấy một cái giấy lót.”
Cô nàng trợn trắng mắt: “Không chú ý.”
Thời Nghiên lấy khăn giấy gói lại, bắt đầu ăn: “Trong phòng học có thể ăn sao?”
Có lẽ Cung Tây Thi lười trả lời vấn đề như thế nên im lặng, Thời Nghiên đã biết, yên tâm ăn.
“Ê, vì sao cậu chuyển trường? Nhà cậu không ở đây đúng không?” Cung Tây Thi ăn rất nhanh, cặp sách như hộp bách bảo, cô nàng lại lấy ra hạch đào bắt đầu ăn.
Thời Nghiên cắn quả mơ, vén tóc mái, lộ ra cái trán cho cô nàng xem, trên đó còn dấu vết xanh tím: “Bạo lực học đường.”
“Có người bắt nạt cậu?” Cô nàng khiếp sợ, sau lại bừng tỉnh nói: “Cùng không lạ lắm, cậu lớn lên khá xinh đẹp.” Thời Nghiên vui vẻ cười lên: “Tớ thích câu này.”
“Cậu yên tâm đi, ở đây sẽ không có ai bắt nạt cậu.” Cô nàng cắn hạch đào ăn, Thời Nghiên hỏi: “Vì sao?”
Cung Tây Thi dừng động tác, nhìn số lượng nam sinh trên hàng lang tăng đột biến đang nhìn về phía bên này, cô nàng cũng tự hiểu không phải đang nhìn mình.
“Đương nhiên sẽ không có người bắt nạt.” Thời Nghiên vỗ tay, phun hạch đào, cười nói: “Anh họ tớ ở đây đây, chị họ cũng ở lớp khác, ai bắt nạt, tớ sẽ đi đánh người đó.”
Cung Tây Thi cười, chuyên tâm lột hạch đào, Thời Nghiên nghiêng ghế nhìn sau lưng Cung Tây Thi, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Khâm ngồi bên kia, nở nụ cười.
“Ầy dà, mắt dính sang bên kia quá.” Cung Tây Thi hết chỗ nói rồi.
“Nói trước cho cậu, mỗi tuần chúng ta đều phải đổi chỗ ngồi, tổ 1-3 đổi, 2-4 đổi, tự mình tính đi.”
Thời Nghiên sửng sốt, lấy vở trong cặp sách, bắt đầu vẽ.
Cung Tây Thi: “……”
Thời Nghiên ở tổ 1, lúc sau chính là tổ 3, Hàn Khâm tổ 4, lúc sau sẽ là tổ 2, tức là chỉ cách nhau một đường.
“Vậy cậu ấy sẽ ngồi cạnh tớ?” Thời Nghiên trừng mắt nhìn cô nàng, cô nàng đắc ý cười một cái “Tớ thật tốt, đã nói cho cậu chuyện quan trọng như vậy.”
“Giữa trưa bao cậu ăn kem ốc quế và gà rán.” Thời Nghiên dứt khoát nói, nước miếng của Cung Tây Thi đã bắt đầu phân bố, gật đầu.
Trường học không có nhà ăn, học sinh đều tự mang cơm hoặc ra ngoài ăn. Mục Niên đều ra bên ngoài ăn hoặc về nhà, Thời Nghiên đã đồng ý đãi Cung Tây Thi, mấy người đi ra bên ngoài ăn.
“Oa ~” Cung Tây Thi nhìn gà rán, Mục Niên ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu “Cậu giảm béo đi, chạy bộ sắp không nổi nữa.”
“Nhưng tôi muốn ăn.” Cô nàng tủi thân mở miệng, Mục Niên có chút hối hận khi nói.
Mua hai con gà rán, Cung Tây Thi muốn tự mình ăn một con, Thời Nghiên ăn không nhiều, cùng Mục Niên và chị họ ăn một con, chị họ học năm ba, kiến thức nặng, không ăn nhiều đã đi rồi.
“Em ăn chân và cánh gà đi.” Mục Niên đưa đùi và cánh gà cho cô, cô cẩn thận bỏ lớp da màu vàng bên ngoài.
“Da gà là ngon nhất, vô cùng giòn.” Cung Tây Thi chảy nước miếng, tiếc nuối nhìn cô.
Thời Nghiên cười một cái “Dạ dày tớ không tốt, không thể ăn những thứ nhiều mỡ.”
Lưu Toàn bưng cơm đi ra, vừa lúc nghe được câu này, khi trở về phòng học, cậu ta đưa cơm cho Hàn Khâm, còn bát quái nói: “Cô gái phương nam kia cũng thật kén ăn, lần trước không ăn hành tây và rau hẹ, lần này lại không ăn da gà rán.”
“Mày nói ai?” Hàn Khâm ăn một miếng.
“Người mới đến, em họ tên kia, còn nói dạ dày không tốt, thật là tính tiểu thư.” Lưu Toàn tấm tắc ra tiếng.
Hàn Khâm không nói chuyện, Lưu Toàn cho rằng anh không để ý, chờ anh ăn xong lại nghe anh nói: “Đúng vậy.”
Lưu Toàn không hiểu, nhớ tới chuyện khác, hỏi: “Lần trước quản lý khách sạn bảo mày làm không tồi, muốn đi làm không? Tiền lương cho mày gấp bội.”
Hàn Khâm cười một cái, ý tứ không rõ, liếc mắt nhìn đám người Thời Nghiên đã trở lại, nhàn nhạt nói: “Không đi.”
“Vì sao?” Lưu Toàn nhíu mày “Tao không rõ, nhiều tiền như vậy, nhà mày lại…… Ầy, tự mày nghĩ lại đi.”
Hàn Khâm không nói nữa, trong lòng anh rất rõ ràng, anh bán rượu đến rối tinh rối mù, cầm 5000, làm không tồi? Người ta là nhìn trúng chính là những thứ khác.
Thời Nghiên trộm nhìn anh vài lần, xác định anh đã ăn cơm xong, lúc này mới không nhìn tiếp.
Sống lại một lần, Thời Nghiên mới phát hiện thành tích tốt cái gì, đứng đầu toàn khối đều là gạt người, dù cô là nghiên cứu sinh thạc sĩ, sau khi thi đại học một tháng cũng không nhớ rõ đề mục ở cao trung, hơn nữa chuyên ngành của cô không phải cái này.
Nghe văn học cả một buổi chiều, hoàn toàn không nhớ rõ, cô nhíu mày thu dọn cặp sách.
Hàn Khâm thu dọn rất nhanh, Lưu Toàn cũng đuổi không kịp “Chạy gấp vậy làm gì, muốn đi đầu thai?”
“Từ từ, tao cũng phải đón em trai.” Tề Gia Tắc kêu lên.
Thời Nghiên nhìn vài người chạy xa, quyết định đi về phía trước, qua mấy ngày lại nói chuyện với Hàn Khâm sau.
“Lại đi đón em gái, Hàn Khâm đối xử với em gái thật tốt.” Cung Tây Thi nói nhỏ.
Động tác kéo khoá cặp của Thời Nghiên dừng lại một chút, cảm thấy khí lạnh xông lên đỉnh đầu, hô hấp cô run rẩy, đúng vậy, tại sao cô lại quên, Hàn Khâm có một đứa em gái.
“Cậu nói em gái cậu ấy?” Giọng nói cô có chút run rẩy.
Cung Tây Thi không phát hiện, gật đầu nói: “Cậu không biết? Cậu ta đối với em gái như là cha đối với con vậy.”
Cô nàng lại thở dài: “Cậu căn bản không hiểu cậu ta, để tớ nói, Hàn Khâm người này, đến cả muỗi cái cũng không thích hút máu, huống chi là con gái?”