• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sakura Trang

Hai ngày này bụng không mềm mại như trước, vẫn luôn trở nên cứng rắn, còn đau, vừa mới bắt đầu hai người còn tưởng rằng là phải sinh, liền gọi ông đỡ đến, hai vị ông đỡ giải thích một phen, hai người mới biết đây là cung lui giả, chưa thật sự phải sinh.

Bây giờ y đứng dậy không dễ, y cũng lười nhúc nhích, phu phu hai người liền ở trên giường dùng bữa sáng. Cơm nước xong, nghỉ ngơi một lúc. Hiện bên ngoài trời còn lạnh, A Cẩn lại không muốn mắc nhiều y phục như vậy, cho nên để cho A Diễn đỡ y đi lại trong phòng.

Đi chưa được mấy bước y cảm thấy bụng lại đau, “Hừ…”

“Thế nào, lại đau sao?” A Diễn lo lắng hỏi.

“Ư… Hôm nay dường như có chút thường xuyên…” A Cẩn nói chuyện nhưng cũng không dừng lại, đỡ bụng đi về phía trước.

“Chúng ta không đi nữa, nghỉ một chút đi!” Tương Thư Diễn có chút đau lòng đỡ y.

“Không sao, vừa nãy đau chút thôi, bây giờ đã hết đau. Nhân lúc cơ thể còn di chuyển được, chịu khó đi lại, đến lúc đó cũng dễ sinh hơn.” A Cẩn an ủi hắn.

Chưa tới một canh giờ, bụng lại bắt đầu đau, tay A Cẩn nâng bụng thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được bụng trở nên càng ngày càng cứng rắn. Miễn cưỡng lại đi hai vòng, để cho A Diễn đỡ y trở về trên giường nằm xuống. Thật ra thì nằm ở trên giường cũng không thoải mái, bây giờ y nằm ngửa căn bản không thể thở thoải mái được, không thể làm gì khác hơn là nằm nghiêng, nhưng hôm nay y vẫn luôn cảm thấy có vật gì không ngừng chuyển động chui xuống ở giữa hai chân y, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ngồi dựa thành giường, sau lưng lót đệm mềm, hai chân giang rộng ra, cong lên, đặt bụng ở giữa hai chân, như vậy mới coi là thoải mái một chút.

Bởi vì ở trong phòng, lại chỉ có hai người bọn họ, cho nên A Cẩn chỉ mặc một món trung y, ngại tiết khố siết bụng liền không mặc. Lúc này hai chân y mở rộng, A Diễn ngồi ở mép giường, có thể thấy rõ ràng nơi bí ẩn bình thường để thừa hoan giữa hai chân đang mở ra, theo hô hấp của y không ngừng đóng mở.

Lúc này vừa vặn một cơn đau lại đến, “Ư… Ách…” Sợ ấn bụng làm bị thương hài nhi, A Cẩn không thể làm gì khác hơn là ngửa cổ về sau, hai tay nắm gối mềm sau lưng nhịn đau, cảm giác ngộp trướng dưới thân càng ngày càng mãnh liệt, chân không tự chủ mở lớn hơn. Tương Thư Diễn nhìn càng rõ ràng, khi cơn đau của An Cẩn đến, miệng huyệt lại mở lớn hơn!

Chử Dung Cẩn thật vất vả chịu đựng qua một trận đau, nhưng thấy trượng phu của mình đang nhìn giữa hai chân mình, cho là hắn đang suy nghĩ chuyện kia, tức giận nện cho hắn một quyền.

“Hô… Hô… Tương Thư Diễn! Hiện tại ta đã đau như vậy rồi, ngươi lại… Hô… Lại…”

Tương Thư Diễn mới kịp lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải vậy, A Cẩn.”

Vội nói cho A Cẩn nghe những điều mình thấy. Dung Cẩn nghe vậy, vuốt bụng, “Đó là do sinh miệng mở ra, giúp ta nhìn một chút, mở mấy ngón tay.”

“Phải làm thế nào?” Thư Diễn có chút khó hiểu.

“Thì, thì là đưa ngón tay đi vào…” A Cẩn đỏ mặt, nói khẽ với hắn, đến phía sau đã nhỏ đến khó nghe thấy.

Biết cách A Diễn liền làm theo, vật lạ đột nhiên tiến vào để cho Dung Cẩn cảm thấy có chút khó chịu, “Ư… Sao rồi?”

“A Cẩn, đã có thể đưa vào sáu ngón tay rồi!” Thư Diễn nói cho y biết.

Mở nhanh như vậy sao? Từ cơn đau trở nên có quy luật đến bây giờ tính tới tính lui mới ba giờ, sinh miệng đã mở đến sáu ngón rồi? Thì ra sinh trình lại tiến triển nhanh như vậy! Hoàn toàn không đáng sợ như Lâm bá và Thường bá nói. A Cẩn bỗng nhiên không quá sợ hãi với chuyện sinh con nữa.

Đúng vào lúc này, Hàn Lộ ở ngoài cửa hỏi: “Thiếu gia, bữa trưa đã được chuẩn bị, người và Thiếu phu nhân muốn dùng bữa ở đâu ạ?” Nghe giọng của Hàn Lộ, Tương Thư Diễn đắp chăn mỏng lên người A Cẩn, cất giọng nói: “Gọi người đưa cơm vào phòng, chúng ta sẽ ăn trong đây.”

Hàn Lộ đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau liền bưng cơm đến, biết hiện tại Thiếu phu nhân sắp lâm bồn, cho nên Hàn Lộ cố ý dặn dò phòng bếp làm mì gà, dễ tiêu hoá hơn. Bây giờ thai nhi tụt xuống, khẩu vị A Cẩn khá hơn nhiều, chỉ chốc lát sau liền ăn xong một bát mì lớn.

Ăn cơm trưa xong, Tương Thư Diễn nghĩ An Cẩn sắp sinh, liền kêu Hàn Lộ phân phó phòng bếp hầm cháo gà để dự phòng. Trở về bên trong phòng thấy A Cẩn đang đỡ bụng muốn đứng lên, vội vàng đi qua hỗ trợ, “Sao không gọi ta?”

“Chỉ ngồi dậy thôi mà, chưa đến mức không làm được.” Chống eo đứng lên, A Cẩn cảm thấy bụng lại tụt xuống thêm chút, đã đến chỗ bẹn rồi. Sợ nâng bụng sẽ trở ngại thai nhi đi xuống, bây giờ y chỉ dám đỡ nhẹ cạnh bụng.

“Đã khổ cực như thế, sao đột nhiên lại muốn ngồi dậy?”

“Nằm thì eo cũng mỏi, không nằm nổi, không bằng đứng lên đi lại, dễ chịu hơn chút.” Đi đi rồi cơn đau lại đến, sờ một cái liền phát hiện bụng dần trở nên cứng rắn hơn trước, “Ư… Ách… Hô hô… A Diễn…”

“Ta ở, A Cẩn, ta ở, ta sẽ luôn ở đây!” Dùng sức siết tay đối phương, không ngừng nói nhỏ bên tai y.

“Đỡ ta… Đỡ ta đi trên giường… Ách… Mau… Ta sắp đứng không vững rồi…” A Cẩn cảm thấy chân mình có chút mềm.

“Được, nào, chậm một chút, chúng ta đi từ từ…” Tương Thư Diễn đỡ y từ từ đi đến mép giường.

“Nhìn… Nhìn xem…Sinh miệng… Của ta… A… Ừ…”

Tương Thư Diễn nghe nói như vậy vội vàng đi kiểm tra, “Đã có thể đưa vào tám ngón tay rồi.”

A Cẩn đỡ bụng, nói với hắn: “Đi gọi Lâm bá và Thường bá đi, ta thấy sắp sinh rồi…”

“Cốc Vũ! Đi mời ông đỡ, mời Lý đại phu!” Nghe y nói sắp sinh, Tương Thư Diễn đột nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn, vội vàng cao giọng kêu Cốc Vũ đi mời người.

“Vâng! Thiếu gia, nô tài và Hàn Lộ đi ngay!” Cốc Vũ ở ngoài cửa trả lời, hai người chia ra đi mời ông đỡ và đại phu.

Chỉ chốc lát sau, hai vị ông đỡ đã đến, hai vị ông đỡ kiểm tra sinh miệng trước, phát hiện sinh miệng mở rất nhanh, sau đó Thường bá kiểm tra trị trí thai nhi, thai bụng tròn xoe to lớn bị xoa ấn một phen như vậy, lại bắt đầu làm động không ngừng, A Cẩn bị bọn nhỏ đá kêu đau thành tiếng: “Ách… A…”

Sau đó Thường bá nói: “Vị trí bào thai hài tử đầu tiên của Thế tử phu nhân rất thuận, cũng đã xuống rồi, sinh miệng cũng mở rộng hoàn toàn, chỉ đợi nước ối vỡ là có thể sinh sản.”

Lâm bá cũng nói: “Xem ra thể chất của phu nhân rất thích hợp sinh sản, chúng ta còn tưởng rằng đây là đầu thai, sẽ không quá nhanh, phải đợi rất lâu! Như vậy lại càng tốt, phu nhân sẽ ít bị tội hơn.”

Rốt cuộc đợi hai giờ, sinh miệng cũng mở hết, nước ối lại vẫn chậm chạp không vỡ. Không có biện pháp, ông đỡ không thể làm gì khác hơn là để cho Tương Thư Diễn đỡ y xuống đất đi lại.

“Nào, A Cẩn, chậm một chút, ta đỡ ngươi…” Lúc này thể lực của A Cẩn đã bị đau đớn trong bụng hao phí hầu như không còn, đã không có sức lực gì để đi lại, chỉ có thể dựa ở trên người A Diễn, do hắn nâng từ từ đi quanh phòng. Y phục trên người đã sớm ướt sũng mồ hôi, dán chặt lên người, càng khiến bụng trông to lớn hơn.

Đi chưa được mấy vòng, A Cẩn cảm thấy một cơn đau mãnh liệt bùng nổ trong bụng, không nhịn được kêu đau: “Ách a ——! Bụng… Bụng ta… Đau…”

Vẫn là lần đầu tiên Tương Thư Diễn thấy Chử Dung Cẩn kêu đau không để ý hình tượng như vậy, đau lòng chết mất, giọng gần như mang theo nức nở: “Không đau, lập tức sẽ không đau nữa, chúng ta sinh xong hai đứa bé này sẽ không sinh nữa!”

“Ư… Đừng nói nhảm…” Ngăn lại nói nói kế tiếp của hắn, lúc này cơn đau sinh sản đã không còn khoảng cách, “Nhiều con nhiều phúc… A… Mới là chuyện tốt… Ách… A Diễn… Hình như nước ối của ta vỡ rồi…” Y cảm thấy dưới thân có dòng nước ấm trào ra.

Thư Diễn cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên có một dòng nước ối trong suốt đang chảy dọc xuống theo bắp đùi A Cẩn, vội vàng ôm người trở lại trên giường. Lúc này không thể ngồi ngửa, chỉ có thể bỏ chăn sau lưng đi, để cho y nằm thẳng.

Hai vị ông đỡ kiểm tra, phát hiện hài tử đã đến gần sinh miệng, vội vàng tách hai chân y càng rộng ra, giúp y vuốt bụng, “Phu nhân, cung lui tới liền theo cung lui dùng sức, vị trí bào thai của người rất thuận, sinh miệng cũng mở hết, rất nhanh là có thể thấy vị tiểu công tử đầu tiên rồi!”

Nghe nói như vậy, trong lòng Dung Cẩn nhiều một chút mong đợi, đúng vậy, mình rất nhanh là có thể thấy hài nhi của mình. Có chờ đợi, lại có Thư Diễn ở bên cạnh, mỗi lần cung lui đến, y liền cắn răng dùng sức đẩy xuống, dưới sự đẩy ép của y, không đến nửa giờ, thai nhi liền ló đầu ra.

“Phu nhân, đầu của đứa bé ra rồi, chúng ta đừng giảm bớt lực, dùng lực thật dài, cố gắng một lần đẩy hẳn đầu thai ra ngoài đi!” Lâm bá nói tình huống cho Dung Cẩn nghe, Dung Cẩn gật đầu một cái.

Một cơn sinh đau tấn công tới, Dung Cẩn dùng sức đẩy xuống, “A ——! Ừ ——!”

“Đúng, chính là như vậy, dùng lực thật dài!” Nhìn thấy đầu thai bị đẩy ra càng ngày càng nhiều, Lâm bá hưng phấn khích lệ y.

“A ——!” Theo Dung Cẩn thét cao, đầu thai rốt cuộc bị đẩy ra hoàn toàn.

Tương Thư Diễn cảm thấy cái tay bị Dung Cẩn siết đã không còn cảm giác, nhưng hắn biết, cái này không bằng một phần vạn những đau đớn Dung Cẩn phải chịu. Lúc này cơn đau tạm lắng xuống, Thư Diễn hôn đỉnh đầu y, miệng ngậm nghẹn ngào, “A Cẩn, hài tử chúng ta sắp ra rồi…”

Dung Cẩn cười yếu ớt một tiếng: “Thật không có tiền đồ, ta còn không khóc, sao ngươi lại khóc rồi, hài nhi sắp ra đời, nên vui mừng mới đúng chứ!”

Thừa dịp bọn họ nói chuyện, Thường bá kiểm tra một chút thai nhi, không có hiện tượng cuống rốn quấn cổ, có thể tiếp tục sinh trình, liền gật đầu với Lâm bá. Lâm bá vừa giúp Dung Cẩn vuốt bụng vừa nói với y: “Phu nhân, vừa nãy lão Thường kiểm tra cho người, tình trạng hài tử rất tốt, chúng ta lại cố gắng dùng thêm sức, phải dùng lực thật dài, một lúc thôi là hài tử có thể đi ra!”

“Hô… Hô… Ách ——!” Lúc này đã đến gần giờ Tý đêm khuya, bị cơn đau hành hạ suốt một ngày Dung Cẩn đã kiệt lực, mỗi lần dùng sức, chỉ chốc lát sau liền hụt hơi, cung lui cũng yếu bớt, căn bản không cách nào sinh được hài tử ra.

“Như vậy không được, thiếu gia mau nhanh sai người bưng một ít thức ăn đến cho phu nhân, thể lực phu nhân không đủ rồi!” Lâm bá vội vàng nói với Thư Diễn. Lý đại phu ở bên ngoài phòng, nghe vậy nhanh chóng bảo Hàn Lộ mang dược hoàn vào.

Thư Diễn đút Dung Cẩn một viên, cảm thấy có chút tinh lực, không mệt như vừa nãy, lại đến gần tay của A Diễn uống nửa bát cháo gà do Hàn Lộ bưng đến. Cung lui lại dần dần mạnh hơn, Dung Cẩn tiếp tục ưỡn bụng dùng sức, không lâu lắm liền đẩy được gần một nửa bả vai hài tử đi ra.

“Ách ——!” Sau khi vai thai nhi bị đẩy ra, Lâm bá liền từ từ xoay tròn lôi hài tử ra ngoài!

“Chúc mừng thiếu gia, phu nhân, là vị thiên kim!”

Vỗ một cái lên mông nhỏ của nàng, một tiếng khóc lanh lảnh vang lên ở trong phòng: “Oa —— oa —— oa ——”

Phu phu hai người đều có chút ngây người, lại là nữ nhi, không phải nói cùng phái kết hợp rất khó sinh ra nữ nhi sao?

Nhìn biểu tình đồng thời ngạc nhiên của hai người, Lâm bá có chút bật cười, “Tuy nói sinh nữ nhi khả năng không cao, nhưng cũng không có nghĩa là không có, chẳng qua là ít thôi. Nên không cần kinh ngạc như vậy.”

Trong lúc này Thường bá đã cắt đứt cuống rốn hài tử, rửa sạch vết máu trên người, quấn vào trong tã, đưa cho hai người lần đầu làm cha kia. Dung Cẩn vội vàng ôm lấy, nhìn khuôn mặt nữ nhi, yêu thương hôn một cái, “Cục cưng, thật là bé!” Thư Diễn nắm nhẹ tay bé xíu của nàng, “Niếp nhi ngoan, ta là phụ thân con đây!”

Nghe Dung Cẩn nói hài tử nhỏ, Thường bá lên tiếng, “Phu nhân, tiểu tiểu thư so với song thai đã không coi là nhỏ, thai này người dưỡng tốt, lại gần đủ tháng, tiểu tiểu thư đã gần bằng kích thước của đơn thai rồi.” Nghe nói như vậy, Dung Cẩn mới tính yên tâm, lại bảo Thư Diễn nhanh đi báo cho ông nội một tiếng.

Phụ Quốc công nghe tin Ninh Hi đường mời ông đỡ và đại phu, biết đã đến lúc, một mực ngồi đợi ở mái đông, đợi đến bây giờ. Vào lúc này Thư Diễn mới đi qua, nói cho ông biết rốt cuộc sinh ra được một đứa bé, còn là một nữ nhi, chẳng qua là thời tiết quá lạnh, không thể ôm ra. Thời buổi bây giờ, nữ nhi kim quý, để cho Phụ Quốc công vui quên trời quên đất.

Nhớ tới Dung Cẩn là mang song thai, còn có một đứa chưa ra, vội vàng bảo cháu trai trở về phòng bồi sinh!

Ở trong phòng sinh, sau khi để Thư Diễn đi ra ngoài, liền gật đầu một cái với hai vị ông đỡ. Không sai, Dung Cẩn là cố ý để hắn rời khỏi, y không muốn để hắn nhìn thấy tình cảnh của mình lúc chỉnh thai.

Thường bá dùng nước ấm làm nóng tay, xoa ấn một phen trên bụng vẫn cao ngất như cũ của y, tìm đúng vị trí bào thai, đẩy thai nhi về hướng sinh miệng, khiến đầu thai nhi chúc về phía cửa sinh, hơn nữa dùng ngón giữa thăm dò vai thai, không để xảy ra tình trạng cuốn rốn quấn cổ.

Nói thì đơn giản, nhưng lúc làm thật sự, lại khó hơn rất nhiều. Khi bụng lần đầu tiên bị xoa đẩy, môi Dung Cẩn bị bản thân cắn rách.

“A…” Dùng hết sức lực toàn thân mới kìm nén không kêu lớn, tay nắm thật chặc sàng đan dưới người, trên cổ lộ gân xanh.

Mỗi lần đẩy bụng, để cho Dung Cẩn đau đến không muốn sống, y cũng không nhịn được nữa, kêu đau thành tiếng: “A ——!” Mới vừa vào phòng, Tương Thư Diễn liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của A Cẩn, chạy vội vào, nhìn thấy ông đỡ ở trên giường đẩy xoa bụng của A Cẩn, lạnh lùng quát lên: “Các ngươi đang làm gì đó!”

Nhìn hắn định kéo Thường bá trên giường xuống, Lâm bá vội vàng kéo hắn, “Thế tử gia, lão Thường đang chỉnh thai cho phu nhân, hài tử thứ hai của phu nhân vị trí bào thai không xuôi, sinh không xuống được!”

Nghe lời của Lâm bá hắn mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, đi nhanh đến mép giường, run rẩy cầm cầm tay của A Cẩn đang siết sàng đan, “A Cẩn, ngươi phải chịu khổ rồi!”

“A Diễn… A Diễn…” Dung Cẩn nhỏ giọng hô tên người yêu, đau đớn từ sinh sản và đẩy bụng mài mòn thần trí của y, làm y có chút không tỉnh táo, bây giờ y thậm chí hoài nghi mình còn có thể bình an sinh thai nhi trong bụng ra không.

“A Cẩn, ta ở, ta luôn bên cạnh ngươi.” Tương Thư Diễn đã khóc không ra tiếng, vì hai hài tử, A Cẩn của mình lại gặp tội lớn như vậy.

Đẩy bụng vẫn còn tiếp tục, Dung Cẩn đã có chút không chịu nổi, “Ách… A Diễn… Đau…”

Lúc này Thường bá nói câu đối với hai người mà nói giống như tiếng trời: “Tốt lắm, thai đã xuôi lại rồi, hai hài tử là hai cuống rốn, nước ối vẫn chưa vỡ, nhanh nghỉ ngơi, ăn một chút gì, đợi hài tử thứ hai sinh ra là sẽ ổn thôi!”

Nghe lời này, sắc mặt của Tương Thư Diễn mới khá hơn một chút, lại đút y một viên dược hoàn do Lý đại phu chế, Hàn Lộ bưng một cốc nước gừng đường đỏ đến, đưa cho Thế tử, để hắn đút cho phu nhân uống.

Bây giờ ngay cả sức lực giơ tay lên Dung Cẩn cũng không có, nhưng y vẫn kiên trì uống gần nửa bát nước gừng đường đỏ, tích được chút sức lực, Lý đại phu sợ y không đủ sức lực, còn cắt thêm nhân sâm để y ngậm trong miệng.

Có lẽ là biết người sinh ra mình đã có sức lực, tiểu nhi trong bụng lại bắt đầu chuyển động muốn đi tới thế giới này. Bụng rất nhanh liền cứng rắn như đá, nhờ có đứa đầu mở rộng, hài tử thứ hai rất dễ dàng liền chen vào dũng đạo, giãy giụa muốn xuất thế.

“Ách… A ——!” Theo một tiếng kêu đau của Dung Cẩn, giữa hai đùi xông ra một dòng nước ấm, vỡ nước ối rồi! Nước ối vừa vỡ, cơn đau cũng mất khoảng cách, hơn nữa càng ngày càng mạnh. Dung Cẩn theo cung lui không ngừng ưỡn bụng dùng sức đẩy xuống. Chỉ chốc lát sau đầu của đứa bé liền bị sinh ra.

“Hô… Hô… Hô…” Dung Cẩn đau đến miệng to thở hổn hển, “A Diễn…”

Thư Diễn nắm chặt tay y, dường như nghĩ như vậy thì có thể cho y có thêm sức lực, “Ta ở, A Cẩn, ta ở!”

Nghe giọng kiên định của người yêu, cảm thụ nơi hai tay nắm chặt truyền đến lực lượng, một cái tay khác thương yêu sờ bụng một cái, cảm thụ sinh mệnh lực dồi dào của tiểu nhi trong bụng.

“Ư… A Diễn… Ách ——!”

“A ——!” Theo từng tiếng kêu đau, Dung Cẩn cảm nhận sự ngộp trướng dưới người biến mất, có cái gì trượt xuống giữa hai chân mình.

“Oa oa oa…” Một tiếng khóc vang dội cất lên, đồng thời vang lên còn có tiếng la báo tin mừng của Lâm bá: “Chúc mừng Thế tử, phu nhân, là vị tiểu thiếu gia! Chúc mừng hai vị, nhi nữ song toàn!”

Hàn Lộ và Cốc Vũ nhanh chóng đến mái đông báo tin mừng, hai vị ông đỡ một người dùng nước ấm rửa sạch vật bẩn trên người hài tử, một người khác thì đang giúp Dung cẩn đẩy nhau thai ra. Đến khi chắc chắn không có nguy hiểm băng huyết trong lần sinh sản này mới coi như hoàn thành.

Thu dọn gian trong, Lập Xuân và Lập Hạ dọn dẹp sạch sẽ, thay tấm đệm và chăn mới đã được xông hương, Thư Diễn mới ôm A Cẩn quay lại.

Chờ thu xếp xong mọi thứ, A Cẩn ôm hai hài tử lần lượt cho bú no, sau đó mới ôm đi ra phòng ngoài cho Quốc Công gia nhìn.

Phụ Quốc công đã cười vui sắp không nhìn thấy mắt rồi. Long phượng thai đó, toàn bộ Dương Kinh thậm chí toàn bộ Huy Triêu cũng không có mấy, đây chính là điềm lành rồi. Sợ bọn nhỏ bị lạnh, nhìn một cái ôm một cái, liền kêu Lập Xuân Lập Hạ ôm về.

Lần này sinh sản hao phí quá nhiều tinh lực và thể lực của A Cẩn, hai ngày nay ôm hài tử cho bú sữa đều là theo bản năng, chờ chân chính khôi phục tinh thần đã là lúc hài tử tắm ba ngày.

Mặc dù y không xuống giường được, nhưng vẫn tinh thần sáng láng, sau khi tắm ba ngày kết thúc, Phụ Quốc công tuyên bố tên hai đứa bé, nữ nhi tên Tương Gia Hi, nhi tử kêu Tương Gia Quân. Tương Thư Diễn đặt nhũ danh cho hai hài tử, vô cùng dễ hiểu, nữ nhi tên Hoan Hoan, nhi tử tên Nhạc Nhạc.

Chính là hy vọng bọn chúng có thể mang đến vui vẻ cho cả nhà.

Nghỉ sinh được mười lăm ngày, sau đó đi làm, mặc dù buổi trưa có thể trở về một chuyến, nhưng dẫu sao bọn nhỏ còn nhỏ, bất đắc dĩ, A Cẩn không thể làm gì khác hơn là đồng ý mời bà vú, nhưng chỉ cần lúc bản thân rỗi rãnh ở nhà, y liền tự cho bú sữa, tuyệt không cần tay người khác.

Tháng giêng năm nay, thánh nhân rốt cuộc đổi hiệu sau hơn một năm kế vị, bây giờ là năm Nghiệp Hưng.

Tháng năm năm nay, nhóm ân khoa tiến sĩ đợt Chử Dung Cẩn đã chính thức vượt qua hơn một năm ở Hàn Lâm viện, vì tiến cử nhân tài, tháng sáu hàng năm Hàn Lâm viện đều tiến hành thi năm, thật ra thì Hoàng đế ra đề để cho bọn họ tiến hành trả lời, viết thành tấu chương trình lên, do Hoàng đế chọn.

Năm nay Hoàng đế ra đề mục là: Lao dịch.

Vì vậy Chử Dung Cẩn tiến hành trả lời: “Thiết kiến thánh cung, mỗi tồn tiết kiệm, nhi phàm chư doanh thiện, công đồ vị tức. Chính đinh chính tượng, bất cung khu sử, hòa cố hòa thị, phi vô lao phí. Nhân chủ sở dục, hà sự bất thành? Do nguyện ái kỳ tài nhi vật đàn, tích kỳ lực nhi vật kiệt. Kim kỳ nội sổ châu, thực duy bang bản, địa hiệp nhân trù, canh thực bất bác, thục túc tuy tiện, trữ súc vị đa, đặc nghi ưu căng, lệnh đắc hưu tức. Cường bản nhược chi, tự cổ thường sự. Quan, hà chi ngoại, dao dịch toàn thiểu, đế kinh, tam phụ, soa khoa phi nhất; giang nam, hà bắc, di phục ưu nhàn. Tu vi soa đẳng, quân kỳ lao dật.”

“Đoạn trích trong《 cựu đường thư · cao quý phụ truyện 》)

Thánh nhân cảm thấy tâm đắc, tháng bảy năm Ngiệp Hưng thứ nhất, thánh nhân phong Chử Dung Cẩn thành Trung Thư xá nhân. Từ đó, Chử Dung Cẩn thường ra vào nơi của đế vương, nội các.

P/s: Đoạn trích kia ta bê nguyên hán việt vào đó, ch

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK