Mỗi ngày Tương Thư Diễn đều thức dậy sớm, sáng sớm sau khi rời giường sẽ đi đánh một bộ quyền với ông nội, sau đó mới trở về phòng gọi Chử Dung Cẩn dậy, đã nhiều ngày không cần thượng triều, Chử Dung Cẩn thường ngủ nướng thêm một chút, nên mỗi ngày đều là như thế.
Mới vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng rên rỉ của Dung Cẩn: “Nhanh cứu hài nhi… A Diễn… Ách… Bụng đau quá…” Cho là y khó chịu, vội vàng đi vào gian trong, muốn nhìn một chút y bị làm sao vậy.
Bước đến bên giường, thấy Dung Cẩn vẫn nhắm chặt hai mắt, trong miệng không ngừng nói mớ, bộ dáng như rất thống khổ, đây là, làm ác mộng? Tương Thư Diễn vỗ nhè nhẹ Dung Cẩn, muốn đánh thức y, “A Cẩn, tỉnh, nhanh tỉnh lại đi!”
Bị vỗ Dung Cẩn rất nhanh liền mở mắt, thấy Tương Thư Diễn lập tức nhào tới trong lòng ngực của hắn ôm thật chặt. Thai bụng tròn vo chống lên bụng của Thư Diễn, thai nhi đấm đá khiến hắn cũng cảm thấy đau, chứ đừng nói Chử Dung Cẩn!
Vội vàng giữ y ra xa một chút, xoa thai bụng đang động không ngừng kia, “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?”
Dung Cẩn ôm hắn không nói lời nào, cũng không biết trong hiện thực đau bụng khiến cảnh trong mộng trở nên chân thực, hay là mộng cảnh chân thực quá khiến trong bụng y đột nhiên bắt đầu đau đớn, hiện tại y chỉ muốn ôm Tương Thư Diễn, ngửi hương thơm trên người hắn, thì mới có thể cảm thấy an tâm.
Hai người ôm nhau ngồi ở trên giường, Tương Thư Diễn cảm giác bụng dưới lòng bàn tay động càng ngày càng mạnh, Dung Cẩn không nhịn được phải vuốt ve an ủi, nhưng hôm nay hài tử lại không quá nghe lời, vẫn động không ngừng.
Thấy y chưa ăn sáng, Tương Thư Diễn bảo Hàn Lộ bưng đồ ăn vào phòng, Chử Dung Cẩn ngồi trên giường dùng bữa. Mới vừa dùng xong một bát cháo, Dung Cẩn đã cảm thấy bụng đau một chút, y nghĩ do hôm qua mệt nhọc, cũng không quá lưu tâm.
Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, Tương Thư Diễn đỡ Dung Cẩn đi dạo một vòng trong vườn, bây giờ khí trời nóng bức, trong vườn có hồ có cây, mát mẻ hơn chút. Do đang ở nhà, thời gian mang thai lại sợ nóng, Chử Dung Cẩn cũng chỉ mặc một món y phục mùa hè mỏng, nhẹ nhàng.
Đi dạo xong lại đi đến viện của Tương Gia Quân thăm trưởng tôn vừa mới ra đời, lúc đến Dương nhi cũng ở. Hắn luôn rất thân thiết với đại tẩu, tuổi lại còn nhỏ, cảm thấy rất hứng thú với cháu nhỏ mới sinh.
“Đại tẩu, hắn thật nhỏ a! Cũng xấu nữa, sao giống như con khỉ vậy? Chỉ mải ngủ thôi, không để ý đến đệ gì!” Dương chọc chọc bàn tay nhỏ của anh nhi nói.
Hàn Chi Ngôn cười cười, hiện tại thân thể y vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, vuốt đỉnh đầu của Tương Gia Dương, “Lúc Dương nhi còn nhỏ cũng là như vậy, cháu còn nhỏ, mấy ngày nữa nẩy nở, sẽ dễ nhìn hơn!”
“Mới sẽ không đâu, đại tẩu gạt người!” Tương Gia Dương không tin, bây giờ rõ ràng mình rất dễ nhìn, khi còn bé sẽ không xấu như cháu trai đâu!
Vừa lúc Chử Dung Cẩn đi đến, Hàn Chi Ngôn nói với Tương Gia Dương: “Vừa lúc cha tới, nếu đệ không tin ta, đi hỏi cha đi, cha sẽ không lừa đệ đúng chứ!”
Tương Gia Dương nhìn thấy cha thực sự đi vào, lộc cộc chạy về phía y, ôm bắp chân y, lay động, “Cha, cha, cha, khi còn bé con cũng xấu như vậy sao?”
“Ư… Ách…” Tiểu hài tử không biết nặng nhẹ, lúc chạy đến, cái đầu nhỏ vừa vặn va vào thai bụng to lớn của Dung Cẩn, va mạnh khiến y kêu lên, “Dương nhi ngoan, đừng lắc cha, đứng yên nào!” Tương Gia Dương nghe lời đứng yên.
Dung Cẩn vuốt cái đầu nhỏ của hắn, “Hiện tại tiểu Giác nhi vẫn chưa nẩy nở, tất nhiên sẽ không dễ nhìn, con cũng từ như vậy lớn đến bây giờ, cũng không được nói tiểu Giác nhi không dễ nhìn, cháu nó sẽ thương tâm, biết không?”
Tương Gia Dương ngây thơ gật đầu, sau đó thấy cha và đại tẩu tử trò chuyện, lại lạch bạch chạy đi tìm thái gia gia chơi. Nhìn tiểu nhi tử sức sống tràn trề, Chử Dung Cẩn bất đắc dĩ cười cười.
Mỗi ngày Tương Gia Quân vẫn phải đi Hàn Lâm Viện điểm danh, vốn lo lắng Hàn Chi Ngôn ở một mình buồn chán, vì vậy Dung Cẩn muốn đến tìm y để trò chuyện, ai biết hiện tại y đang trong bộ dáng có con vạn sự đủ, Dung Cẩn thấy bản thân đã lo lắng quá nhiều.
Thấy bên đại nhi tức không có việc gì, Chử Dung Cẩn trở về Ninh Hi đường. Lúc này đã sắp đến trưa rồi, trở về để Cốc Vũ hầu hạ rửa mặt, cởi áo khoác, khí trời thực sự nóng bức, sở dĩ Chử Dung Cẩn ở trong phòng thì cũng chỉ mặc một lớp áo trong.
Dưới lớp áo trong tuyết trắng, bụng của Dung Cẩn càng rõ ràng hơn, Dung Cẩn chậm rãi vuốt ve. Chờ Tương Thư Diễn từ tiền viện trở về, Hàn Lộ bưng đồ ăn trưa đã được chuẩn bị xong lên.
Dung Cẩn ăn một chút đã cảm thấy bụng xuất hiện cơn đau nhói, “Ách –!” Bát đũa rơi trên mặt đất phát ra tiếng vỡ vụn, nhưng Dung Cẩn đã không để ý đến, ôm bụng, thân thể lảo đảo muốn ngã.
“Làm sao vậy? A Cẩn?” Tương Thư Diễn vội vàng vòng từ bàn bên kia qua đỡ lấy y. “A –! Không được… Nước ối của ta vỡ… Nhanh… Đỡ ta lên trên giường…” Dung Cẩn ôm bụng nói.
Tương Thư Diễn cúi đầu nhìn, quả nhiên có nước ối trong suốt dọc theo bắp đùi A Cẩn chảy xuống, vội vàng ôm người đặt nằm thẳng trên giường. Lại lệnh Kinh Chập đi kêu đại phu và ông đỡ.
Chử Dung Cẩn là người từng trải, nước ối vừa vỡ, sản trình tiến triển cũng rất nhanh, không bao lâu, Dung Cẩn đã cảm thấy hài tử chống đỡ nơi sinh miệng, y không để ý gì khác, theo cung lui dùng sức.
Dưới sự đưa đẩy của y, chỉ chốc lát sau, hài tử liền thò đầu ra. Nhưng hai canh giờ sau, đầu thai mãi vẫn chưa thấy ra, nước ối xói mòn quá nhiều, Tương Thư Diễn nắm chặt tay y, cảm thấy càng ngày càng lạnh, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua mệt nhọc cả ngày, buổi tối cũng ngủ không ngon, mơ ác mộng cả đêm, phỏng chừng hiện tại y cũng không còn chút sức lực gì.
Ông đỡ thấy tình trạng y như vậy, cũng hiểu sinh phu không còn sức, liền đi ra thương nghị với Lý đại phu.
Sau đó bảo Tương Thư Diễn ôm lấy y, lấy giá sinh sản trong phủ đã chuẩn bị từ trước, đứng sinh, dựa vào trọng lực tự nhiên để hài tử đi xuống, Ông đỡ cho Chử Dung Cẩn uống thuốc trợ sinh đã sớm chuẩn bị để đề phòng trong bất cứ tình huống nào.
Chờ dược hiệu phát tác ông đỡ theo cung lui dùng sức đẩy bụng y, đau đớn khiến Dung Cẩn không nhịn được, “A –!” Y cảm giác mình thét lên, trên thực tế mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kêu nhỏ.
Theo ông đỡ xoa đẩy, kết hợp với Dung Cẩn tự đẩy xuống, sau ba canh giờ, hài tử rốt cục ra đời.
Mọi người đỡ Dung Cẩn để y nằm lên giường, nhưng dưới thân Dung Cẩn vẫn đang chảy máu, ông đỡ cũng không làm sao để ngừng máu được, chỉ chốc lát sau, máu đã nhuộm đỏ sàng đan dưới người.
Lúc này Tương Thư Diễn đã chẳng quan tâm đến hài tử mời vừa ra đời, chạy nhanh đi ra ngoài tìm Lý đại phu. Lý đại phu đi vào chẩn mạch, sau đó lại nói muốn kiểm tra vết thương, Tương Thư Diễn không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.
Lý đại phu nói một tiếng đắc tội, vén chăn lên nhìn sinh miệng của Dung Cẩn, lại đưa tay ấn một chút, thấy có thêm máu chảy ra.
Lý đại phu ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì đáng ngại, không phải băng huyết, là do sinh miệng bị rách tương đối nghiêm trọng, da thịt bên trong bị tổn thương, mới chảy nhiều máu như vậy, để ta viết một phương thuốc, lại đưa một bình dược cao, trong ngoài kết hợp, nửa tháng là có thể khôi phục.”
Nghe Lý đại phu nói như vậy, Tương Thư Diễn mới thả lỏng, “Tuy nhiên…” Vừa nghe từ này, tâm Tương Thư Diễn vừa buông lỏng lại treo cao, “Tuy nhiên làm sao?”
“Có điều lần này đẩy bụng, khiến tử cung của phu nhân tổn thương nghiêm trọng, sau đó phỏng chừng không thể mang thai được nữa.” Lý đại phu từ tốn nói. Vừa nghe là chuyện đó, Tương Thư Diễn nói: “Đã đến tầm tuổi này rồi, không thể sinh mới là tốt nhất!”
Lần này sinh sản thực sự doạ Tương Thư Diễn sợ rồi, cho dù Lý đại phu chắc chắn về sau Dung Cẩn không thể sinh, nhưng thời gian rất lâu về sau hắn vẫn không dám thân thiết với Dung Cẩn, sau đó cho dù thân thiết, cũng sẽ không bắn ở bên trong thân thể.
Hài tử mà Dung Cẩn hao hết tâm lực sinh ra này lại rất khỏe mạnh, chỉ là dù Dung Cẩn uống thuốc, tình trạng cơ thể cũng vẫn không quá tốt, không thể làm gì khác hơn là tìm bà vú cho nó bú. Phụ Quốc công đặt tên cho chắt trai nhỏ là Tương Gia Hàm.
Lúc Hàm nhi hai tuổi, Tương Gia Húc cũng thành thân, thú hòn ngọc quý trên tay Tần Dương hầu, cũng là đệ nhất tướng môn hổ nữ, cuộc sống của đôi oan gia này vô cùng đặc sắc.
Vĩnh Bình năm thứ mười, Tây Khương phạm biên, Chử Dung Tư tùy quân xuất chinh, lập công, đại phá Tây Khương, phong làm Chinh Tây Đại Tướng quân, cùng Sầm Diễm bắt đầu cuộc sống dài đến mười năm nơi biên thuỳ.
Vĩnh Bình năm thứ mười tám, thánh nhân tấn thiên, truyền ngôi cho Thái tử. Trước khi lâm chung, gọi Thái tử đến trước giường, nói: “Trầm được lập làm Thái tử từ nhỏ, sau khi kế vị vẫn luôn noi theo gương tiên tổ, dù không có công mở rộng bờ cõi những vẫn luôn cẩn trọng chuyên cần.”
“Con ta kế vị đừng quên hùng tâm tiên tổ, trong tôn thất nên đối xử tử tế với người Sầm thị, trên triều đình phải tuyển năng nhậm hiền, với quốc gia không thẹn bách tính. Tây Khương, Nam Di lòng không thần phục từ lâu, phải xử trí cẩn trọng.”
“Trong triều có việc, cần hỏi nhiều nghĩ nhiều, phải tránh bất chấp hậu quả. Là quân, không thể lấy lợi ích bản thân mà không để ý pháp luật triều đình, con trước là thánh nhân thiên hạ, sau mới là chính con!’
Lễ bộ lấy thụy hào, Đức: Tuy nhu sĩ dân viết đức, gián tranh giành không uy viết đức. Miếu hiệu nhân. Đây là khẳng định với cống hiến cả đời của thánh nhân. Hậu thế xưng Huy Đức Đế, Huy Nhân Tông hoặc Vĩnh Bình Đế.
Mang theo từng lời dặn, mang theo mong đợi với nhi tử, Vĩnh Bình Đế băng hà ở Thái Cực cung. Cùng năm Tây Khương lợi dụng thánh nhân tấn thiên xuất binh, mưu toan xâm phạm biên cảnh ta, Chử Dung Tư dẫn binh đánh đuổi hơn hai trăm dặm, ba năm không dám tái phạm.
Năm thứ hai, thánh nhân cải nguyên Thừa Cảnh năm thứ nhất. Lúc này Chử Dung Cẩn đã năm mươi ba tuổi, từ lâu là con cháu đầy đường rồi. Y cảm thấy làm Thượng thư bộ Hộ nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi, vì vậy dâng tấu từ quan.
Tất nhiên thánh nhân không cho phép, Chử Dung Cẩn chỉ đành làm tiếp, cho đến Thừa Cảnh năm thứ mười, thánh nhân thấy y thật tình muốn từ quan, lúc này mới chấp thuận, luy phong Thái sư, Văn Uyên các Đại học sĩ, tặng Nhất phẩm Văn Trung công.
Mấy ngày nay y vẫn luôn cảm thấy thân thể không có sức, xem ra là đại nạn buông xuống, có điều mình cũng đã hơn tám mươi tuổi, đủ rồi, cuộc đời mình đã thật sự như cái tên cha và phụ thân đặt cho, mãn mãn, viên viên mãn mãn rồi!
Hồi ức cuộc đời mình, coi như xuôi gió xuôi nước, bản thân Chử Dung Cẩn cũng cảm thấy mình thật may mắn, địa vị cực cao, gia đình hòa thuận, ngay cả quãng đời cuối cùng, cũng là mình đi trước, chỉ tiếc cho Tương Thư Diễn ở lại một mình.
Lúc hấp hối, Chử Dung Cẩn nắm tay Tương Thư Diễn, “A Diễn, kiếp sau phải đến tìm ta, đến lúc đó, chúng ta vẫn làm phu phu, khi ấy đến lượt ta chăm sóc cho ngươi nhé!”
Cuối cùng hai phu phu qua đời chỉ kém một ngày, Tương Gia Quân hợp táng cha và phụ thân, hi vọng bọn họ sinh không cùng giường, nhưng chết chung huyệt.
(Hoàn)