• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sakura Trang

Sáng sớm mười bốn tháng sáu, hôm nay sau khi rời giường Dung Cẩn đã cảm thấy đau bụng âm ỉ, bụng cũng trĩu đau, liền nói với Tương Thư Diễn, “A Diễn, ngươi xem bụng ta có phải lại tụt xuống thêm chút không?”

A Diễn đỡ y, nhìn bụng, đã trĩu thành hình giọt nước, rõ ràng thai bụng trong tình trạng chuẩn bị sinh sản. Liền khuyên bảo y: “Ta thấy hôm nay sẽ sinh đó, nếu không thì xin nghỉ đi, đừng vào triều nữa!”

Dung Cẩn gật đầu, y cũng sẽ không lấy hài tử mạo hiểm, nếu khó chịu, đương nhiên sẽ không cậy mạnh. Đồ ăn sáng thì uống một chén cháo do Lý đại phu dặn đặc biệt dặn phòng bếp làm, lại sai người đi xin nghỉ.

Mong hài tử có thể xuống nhanh lên một chút, hai phu phu đi tản bộ trong viện. Lúc này bụng bắt đầu rũ xuống, hài tử đang chuyển mình, dưới thân xuất hiện cảm giác nghẹn trướng, đi tầm một khắc, hai phu dừng lại nghỉ ngơi.

Dung Cẩn đang ngồi dựa ở trên giường, thấy vẻ mặt Cốc Vũ lúng túng đi vào, Dung Cẩn chống noãn giường ngồi dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao vẻ mặt lại khó coi như vậy?”

“Phu nhân, thánh nhân nghe nói người sắp sinh sản, đặc biệt lệnh Tam Hoàng tử đến thăm người!” Cốc Vũ bẩm báo. Dung Cẩn nhíu mày, Tam Hoàng tử đến?

Tuổi của thánh nhân và y xấp xỉ, chỉ lớn hơn y hai tuổi, nhưng thành thân sớm, Hoàng tử dưới gối cũng từ từ trưởng thành. Thân mẫu của Đại Hoàng tử chính là một tiểu cung nữ ở Đông cung, sinh ra trưởng tử bây giờ cũng chỉ là Tần vị, có thể thấy được thánh nhân cũng không hướng vào.

Nhị Hoàng tử do một thị thiếp sinh ra lúc thánh nhân còn làm Thái tử, đáng tiếc chết sớm. Hiện tại Tam Hoàng tử chính là Hoàng hậu đương triều sinh ra, đích tử trung cung, xem ra thánh nhân là có ý lập hắn làm Thái tử, bằng không sao có thể để hắn nhiều lần thay mặt bản thân đi đến trong nhà thần tử!

Mặc kệ là vì chuyện gì, Hoàng tử tới là vinh quang, không thể làm gì khác hơn là bảo Cốc Vũ giúp mình mặc tốt y phục, đỡ mình đi đến chính sảnh tiền viện, bái kiến Hoàng tử. Chưa đi được vài bước, trong bụng Dung Cẩn liền truyền đến một trận đau đớn: “Ừ… Ách…”

Lúc này hài tử ở trong bụng chính là một đứa bé thích động, hôm nay dường như nó cũng biết mình sắp tránh thoát ràng buộc, đi tới thế giới này, động rất nhiều lần, hơn nữa không ngừng chui xuống.

Từ lúc ăn sáng đến giờ mới có hai canh giờ, bụng của Dung Cẩn cũng đã rơi đến bắp đùi, chân của y đã không khép lại được, rẽ sang hai bên, đi bộ cũng không dám nâng chân lên, chỉ có thể dịch từng chút về phía trước.

Chờ đến chính sảnh, Tam Hoàng tử đã đợi được một lúc, Dung Cẩn nhìn vẻ mặt y, phát hiện mặt y lộ ra chút khó chịu, Dung Cẩn âm thầm lắc đầu, rốt cuộc là hài tử, lại được bảo hộ quá tốt.

Dung Cẩn đỡ cạnh bụng, khom mình hành lễ, “Hạ thần đến chậm, xin điện hạ thứ tội… Ư…” Cái tư thế này đối với Dung Cẩn bây giờ mà nói là hết sức khó khăn.

Y chính là nhất phẩm đường triều, hành lễ với Hoàng tử là biểu hiện Dung Cẩn tôn trọng thánh nhân, nhưng Tam Hoàng tử vẫn chưa được phong vương, cũng chưa vào triều, không có thực quyền, không phong cáo. Theo lý, là không nên nhận cái lễ này hoặc chỉ nên nhận nửa lễ, nhưng Tam Hoàng tử không biết nghĩ như thế nào, lại nhận toàn bộ lễ này. Hơn nữa còn ngừng hồi lâu mới nói: “Chử đại nhân khổ cực, xin đứng lên đi.”

Dung Cẩn đỡ cạnh bụng đứng lên, không thể ấn bụng, y phục bên eo bị y nắm càng ngày càng chặt, “Ách… Tạ điện hạ…” Tam Hoàng tử không nói chuyện, cũng không bảo sinh phu ngồi xuống, cứ ngồi yên ở chỗ của mình im lặng.

Hiện tại Dung Cẩn xác định, chính mình khả năng dưới tình huống không biết, đắc tội vị đích tử trung cung này rồi, tình thế như hiện tại, là y đang trả thù.

Y đứng trong tình trạng như vậy, hài tử dưới tác dụng của trọng lực càng ngày càng xuống thấp, hai đùi dưới sự che lấp của y phục cũng càng ngày càng giang rộng ra, “Ừ… Điện hạ thứ tội, hạ thần… Sắp đến sinh nở… Thứ cho hạ thần không thể tiếp lâu… Ách… A Diễn… Quay về phòng…”

Đứt quãng nói xong câu đó, cũng không để ý sắc mặt càng ngày càng khó coi của Tam Hoàng tử, để A Diễn đỡ chính mình trở về phòng. Mới vừa đi ra chính sảnh không được vài bước, Dung Cẩn liền cảm giác nghẹn trướng dưới thân càng ngày càng mạnh, vội vàng dừng lại.

“Ách… A Diễn… Không được… Hô… Hô… Bụng trĩu quá… Ha… Thật ngộp… Ta muốn dùng sức… Ừ…” Nói xong liền tựa trong ngực Tương Thư Diễn ưỡn bụng dùng sức.

Thấy thế Tương Thư Diễn cố gắng nâng y, xem ra hài tử không chờ được muốn ra đời rồi, quay về Ninh Hi đường khả năng không kịp, nhìn bốn phía một chút, nói: “A Cẩn, đi, chúng ta đi thư phòng!”

Chính sảnh cách thư phòng rất gần, chỉ cần đi vài bước là được, trên đường đến thư phòng, Dung Cẩn lại đau một lần, “A ách –! A Diễn… Bụng… Hô hô… Đau… Ách…”

Tương Thư Diễn nghe xong càng lòng nóng như lửa đốt, lời nói không mạch lạc an ủi: “Ráng nhịn chút nữa, ráng nhịn chút nữa, A Cẩn, kiên trì một chút nữa, lập tức tới đây.”

Thật vất vả đỡ người đến được thư phòng, mới vừa vào cửa, Dung Cẩn phát ra một tiếng kêu dài: “A — a –!” Cả người không thể khống chế ngồi xổm xuống, “Ách… Hô hô… Hô… A Diễn… Nước ối…”

Tương Thư Diễn theo y nói nhìn xuống, quả nhiên từng dòng nước ối đang chảy giữa đùi Dung Cẩn, chỉ chốc lát sau, đã ướt một mảng nhỏ sàn nhà.

Hắn đỡ Dung Cẩn đi về trước một chút, để hai tay y chống trên bàn sách, mình thì trở tay đóng cửa thư phòng lại, sau đó ngay lập tức cởi quần dưới thân Dung Cẩn ra, ngồi xuống giúp A Cẩn kiểm tra sinh miệng.

Sinh miệng trải qua lăn qua lăn lại vừa rồi đã mở hết, hơn nữa ngón tay của hắn đã có thể chạm được đầu của hài tử rồi.

Nói tình huống cho Dung Cẩn nghe, “A Cẩn, hài tử đã ra rồi, sinh miệng cũng mở ra hết, thai vị rất thuận, không có việc gì, ngươi theo cung lui dùng sức là được!”

Dung Cẩn yếu ớt gật đầu. Lúc này dưới thân Dung Cẩn không mảnh vải, hai chân giang rộng ra, chống bàn, cong mông lên, tư thế này thực bất nhã, Dung Cẩn rất ngại ngùng, không dùng được lực.

Nhìn thê tử vừa thẹn vừa vội, không làm được gì, lại sợ nước ối y chảy quá nhanh, Tương Thư Diễn không có cách nào, chỉ đành thừa dịp trong lúc cung lui tạm dừng, đỡ thê tử lên trên tháp nằm xuống, lại bảo Cốc Vũ quay về hậu viện lấy thêm mấy tấm chăn.

Trước tiên cầm chăn mỏng che lên nơi eo y, sau đó tách hai chân thê tử ra, để cho nơi đó mở thật rộng, lộ hoàn toàn sinh miệng, đã có thế nhìn thấy tóc máu màu đen của thai nhi ở nơi sinh miệng theo hô hấp sinh phu không ngừng thập thò.

Cung lui lại tới, Dung Cẩn dùng sức đẩy chen xuống dưới, “Ừ –! Hô… Hô…” nhìn tóc máu lộ ra ngoài càng ngày càng nhiều, sợ y kiệt lực mất sức, Tương Thư Diễn nhân cơ hội vội vàng giúp y vuốt bụng, “Ách a –!”

Dưới sự nỗ lực của hai phu phu, đầu hài tử thành công lộ ra. “Hô… Ha… Hô… Ha… Hô…” Dung Cẩn mở rộng hai chân, không ngừng thở gấp, rốt cuộc là không bằng lúc trẻ, mới một lúc như thế, Dung Cẩn đã cảm thấy choáng váng.

“A Diễn… Không được… Ta không còn sức rồi…” Nghe y nói như vậy, Tương Thư Diễn đi nhanh ra ngoài gọi người cầm một ít thức ăn vào, kỳ thực Cốc Vũ vẫn luôn trực ở bên ngoài cửa thư phòng, nghe Thế tử kêu, vội vàng đi ngay phòng bếp.

Từ buổi sáng phu nhân có dấu hiệu sắp sinh, Hàn Lộ đã bắt đầu ở trong phòng bếp nấu canh, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Thấy Cốc Vũ tới, vội vàng đưa canh cho hắn cầm mang cho phu nhân, mình thì lại bắt đầu nấu nồi canh khác.

Canh sâm gà Hàn Lộ làm lúc này hơi khác cách làm lúc trước, là Lý đại phu cẩn thận cải tạo qua, dựa trên cơ sở cũ bỏ thêm nhiều thảo dược bổ huyết ích khí, thấy hiệu quả cực nhanh.

Uống hết không bao lâu, Dung Cẩn liền cảm thấy mình lại có thêm sức lực, hài tử dưới thân thò đầu ra mang đến cảm giác ngộp trướng thật khó chịu, có sức lực, y liền nâng tinh thần dùng sức đẩy xuống, mong sinh hạ hài tử ra càng sớm càng tốt.

“Ách –! Ư –!”

“A –! Ừ –!” Dưới sự nỗ lực không ngừng của Dung Cẩn, đầu thai rốt cục bị đẩy ra.

Dung Cẩn cảm thấy dưới thân bị nghẹn hoảng, tiếp tục ưỡn bụng gắng sức, muốn một hơi sinh hạ thai nhi, nhưng dùng sức vài lần, vai thai vẫn không ra được, ngược lại làm sinh miệng có chút xé rách.

Hai chân Dung Cẩn mở rộng ra đến tận cùng, đã đau đến mức nắm chặt sàng đan sắp rách đến nơi, nhưng hài tử chính là mãi không chịu đi ra! Nhìn cái đầu nhỏ giữa hai chân A Cẩn ngày càng trở nên xanh tím, cùng với nước ối càng ngày càng ít, Tương Thư Diễn nghĩ tiếp tục như vậy không được.

Vì vậy hắn cẩn thận đỡ người để y mở chân ra quỳ thẳng trên giường, thân trên nằm úp sấp tựa trên chăn. Đột nhiên xuất hiện trọng lực khiến bụng của Dung Cẩn lại trĩu thêm xuống, Dung Cẩn nhỏ giọng kêu lên: “Hừ… Ư… A Diễn… A!”

Hô tên trượng phu, Dung Cẩn tiếp tục đẩy xuống, nước ối chảy nhanh hơn, sinh miệng xé rách nghiêm trọng hơn, có điều cũng may hài tử đã dịch người thêm rồi, sau nửa canh giờ, rốt cục vai thai hòa với máu bị đẩy ra ngoài.

Tương Thư Diễn vội vàng nâng vai hài tử xoay tròn kéo nó ra, theo hài tử chào đời, lại có một đống nước ối cùng với máu chảy ra. Hài tử bị vỗ mông đít nhỏ, oa oa khóc thành tiếng.

Dung Cẩn vô lực nằm úp sấp trên mặt chăn, Tương Thư Diễn cắt bỏ cuống rốn xong giao hài tử cho Cốc Vũ đi tắm rửa, mình thì đỡ Dung Cẩn nằm xuống, hơi dùng sức xoa bụng y.

“Ách… Hừ…” Tuy rằng cũng rất đau, nhưng so với đau lớn lúc sinh hài tử thì dễ dàng hơn nhiều, Dung Cẩn chỉ kêu đau vài tiếng, chưa đến hai cốc trà, cuống rốn cũng bị đẩy ra.

Tương Thư Diễn để Kinh Chập đi mời Lý đại phu, Lý đại phu đi vào phòng chẩn mạch, trong lúc đó Tương Thư Diễn lại nói với ông chuyện sinh miệng Dung Cẩn bị xé rách.

“Theo mạch tượng, phu nhân chỉ là có chút mất sức, khác cũng không ngại, ngày bình thường phu nhân chịu khó rèn luyện, nên thân thể rất tốt. Về chuyện bị xé rách, sinh sản thì không thể tránh được, ta đưa chút thuốc cao cho người, thoa lên vết thương, vài ngày sẽ không có gì đáng ngại rồi.”

Cho dù đã rất mệt mỏi, Dung Cẩn vẫn kiên trì để hài tử bú sữa xong mới ngủ, sữa y luôn luôn rất tốt, hơn nữa thời gian mang thai bình thường được Tương Thư Diễn khơi thông, ngược lại không cần lo lắng hài tử không đủ bú.

Phụ Quốc công thấy cháu dâu mình sinh sản còn bị Tam Hoàng tử lăn qua lăn lại như vậy, tự nhiên không thể vui vẻ nổi, ông tuổi lớn, thân phận lại quý trọng, Tam Hoàng tử không thể làm gì khác hơn là nén giận mà hồi cung.

Chờ Phụ Quốc công nghe tin mình có nhiều thêm một chắt trai, mới vui vẻ lại, tên ở lúc Dung Cẩn mang thai đã nghĩ ra rồi, kêu Tương Gia Dương, mong muốn cuộc đời của hắn sẽ như tên, luôn sáng ngời.

Lại nói đến Tam Hoàng tử bị Phụ Quốc công mời đi không chút khách khí, trở lại trong cung, oán trách với phụ hoàng mình, hắn cũng thông minh, không nói rõ một nhà Chử Dung Cẩn vô lễ với hắn, chỉ chọn lựa tình tiết kể lại chuyện xảy ra ở đó.

“Sau khi nhi tử đến, chờ trong chốc lát Chử đại nhân mới đến, nhi tử còn chưa kịp nói gì với y, y đã bước đi. Tương lão đại nhân cũng bồi nhi tử một lúc, chỉ là dường như rất nóng ruột, nên nhi tử trở về.”

Thánh nhân nghe hắn kể, không nói gì, chỉ là bảo hắn quay về Sùng Khánh cung tiếp tục đọc sách. Nội giám thiếp thân của thánh nhân họ Mã, mọi người hay gọi Mã nội giám. Thánh nhân nhìn hắn một cái, Mã nội giám hiểu ý lui ra ngoài điện.

Tam Hoàng tử đi không bao lâu, Mã nội giám quay về, khom người đáp lời, giọng nói không chút dao động kể lại lời nói và việc làm của Tam Hoàng tử sau khi hỏi từ miệng của tùy thị đem theo với thánh nhân.

Thánh nhân nghe mà nhíu mày. Vốn cho rằng hài tử này chỉ bởi vì mình để Chử Dung Cẩn làm Thượng thư bộ Hộ mà không để cữu cữu nó ngồi nên chút chút không vừa lòng, mới làm khó dễ Chử Dung Cẩn, lại không nghĩ rằng hắn làm việc lại không để ý mọi chuyện, tâm tư hẹp hòi như vậy!

Không sai, Tam Hoàng tử đích xác bất mãn với Chử Dung Cẩn, loại bất mãn này là vì hắn cho rằng Chử Dung Cẩn đoạt đi vị trí Thượng thư bộ Hộ mà vốn nên thuộc về cữu cữu mình, khiến hắn mất một sự giúp đỡ lớn trước khi bước chân vào triều.

Thánh nhân vừa nghĩ liền biết suy nghĩ của Tam Hoàng tử, dù sao hắn chính là từ Hoàng tử, Thái tử, đi bước một đi lên. Đối với suy nghĩ của Hoàng tử coi như hiểu biết, cũng chính bởi điều này, hắn đã làm Đại Hoàng tử đánh mất suy nghĩ từ sớm, hiện tại đại nhi tử rất an phận.

Vốn nghĩ Tam Hoàng tử là đích tử trung cung, Hoàng hậu xuất thân huân quý, lại đại khí, không nghĩ tới, sinh ra nhi tử lại không nên thân như vậy! Đều là bị những người bên ngoại làm hư!

Thánh nhân cũng giống như những phụ mẫu khác, không cho là hài tử mình có gì không tốt, cho dù có, cũng là bị người khác ảnh hưởng, lúc này liền trách lên một nhà mẫu gia Sở Dương hầu của Hoàng hậu.

Còn giận nhi tử mình không có ý chí tiến thủ, chỉ biết là trút giận lên người khác, bản thân hắn cũng không suy nghĩ một chút, cữu cữu hắn đến tột cùng là dạng người gì! Vui chơi lưu luyến hoa lầu, đánh cờ bạc không gì không biết, chính sự thì không hiểu gì, chẳng qua là có một xuất thân tốt mà thôi, thứ người như vậy làm sao có thể trọng dụng!

Nhưng dù không hiểu chuyện hơn nữa cũng là hài tử của mình, thánh nhân vẫn phải giải quyết tốt hậu quả giúp hắn, nhớ tới lần trước Dung Cẩn cầu ân thưởng cho nữ nhi, vì vậy sau trưa liền truyền chỉ đến phủ Phụ Quốc công, phong Tương Gia Hi thăng làm Huyền quân, xưng Bình Dương Huyền quân.

Nghe tin đại ca sinh hài tử, Chử Dung Tư vừa vặn được nghỉ, liền cùng Sầm Diễm đến phủ Phụ Quốc công thăm. Nghe nói Chử Dung Cẩn vậy mà ở thư phòng sinh hài tử, vội hỏi chuyện gì xảy ra.

Cốc Vũ kể lại mọi chuyện. Sầm Diễm cũng nắm được nội dung, liền kể mấy chuyện lộn xộn nhà Sở Dương hầu ra.

Thì ra vị quốc cữu gia hiện tại cùng phụ khác mẫu với Hoàng hậu nương nương, kế mẫu Hoàng hậu mặt hiền tâm độc, dày vò Hoàng hậu không ít, Hoàng hậu cũng không thân với nhà ngoại, lúc này phủ Sở Dương Hầu mới đánh chủ ý lên trên người Tam hoàng tử.

Mới đầu Hoàng hậu cũng quản thúc, chẳng qua là Tam hoàng tử không chịu nghe, vẫn luôn thân cận với phủ Sở Dương Hầu, cuối cùng ngay cả Hoàng hậu cũng không thèm quản hắn nữa, chỉ chú tâm chăm sóc mấy hài tử khác.

Đúng vậy, bổn triều đế hậu hòa thuận, hai người sinh tam tử, một nửa Hoàng tử của thánh nhân đều là hoàng hậu sinh. Mắt thấy trưởng tử đã phế, Hoàng hậu quản hai hài tử khác rất chặt, chưa bao giờ để cho người phủ Sở Dương Hầu tiếp xúc bọn họ.

Hơn nữa bên ngoài cũng có lời đồn đãi, Thế tử phủ Sở Dương Hầu hiện nay chỉ nhỏ hơn Hoàng hậu sáu tháng, ngay cả nguyên nhân cái chết của sinh mẫu Hoàng hậu đến bây giờ có rất nhiều nghi vấn, dẫu sao sau sinh không điều dưỡng tốt sao có thể kéo dài tới hài tử hai tuổi mới đi chứ!

Chuyện lần này cũng là phu nhân Sở Dương Hầu nói khắp nơi rằng nữ tế Hoàng đế muốn trọng dụng nhi tử mình, vừa vặn chức Thượng thư bộ Hộ đang thiếu, Tam hoàng tử cũng cho rằng phụ hoàng giữ lại chức Thượng thư bộ Hộ cho cữu cữu mình, ai ngờ bị Chử Dung Cẩn đoạt đi.

Thật ra thì kia chẳng qua là phu nhân Sở Dương Hầu phô trương thanh thế, muốn lấy dư luận ép Hoàng hậu giúp nhi tử mình mưu quan chức, lại bị Tam hoàng tử tin là thật.

Sau khi biết căn nguyên hậu quả, mọi người trong phủ Phụ Quốc công nhận được ân chỉ của Hoàng thượng ngược lại không quá bất ngờ, đây là Hoàng thượng thiện đãi hài tử mình.

Ở trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng, thân thể của Dung Cẩn coi như là khôi phục lại, chiến sự nơi tiền tuyến vẫn đang tiếp tục, lương thảo thiếu thốn, Dung Cẩn lập tức quay về bộ Hộ bận rộn xử lý mọi chuyện.

Thánh nhân thấy Bắc Hồ liều chết không lùi, lại điều đại doanh ngoại ô kinh thành, đại doanh Tần Châu tiếp viện Bắc cảnh, cứ như vậy hơn nửa binh lực Huy Triêu đều đang đối kháng Bắc Hồ, cũng may Dung Cẩn có năng lực, ngược lại là không có sai sót gì.

Vì điều binh lực từ đại doanh ngoại ô kinh thành, cuối cùng Chử Dung Tư cũng ở trong đội ngũ bị điều đi, Sầm Diễm nghe được tin tức này, có chút nóng nảy, hai người thành thân nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng chia xa, nhưng y là Thế tử thân vương, không chiếu không được phép ra kinh.

Làm thế nào đây? Cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt. Đến mùng tám tháng bảy, đại quân xuất chinh, Sầm Diễm chỉ có thể dõi mắt nhìn trượng phu theo đoàn người ngựa lên đường đi Bắc cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK