• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Whitney mở tung cửa sổ và hít thở sâu không khí trong lành tuyệt vời của vùng nông thôn. Trong khi Clarissa giúp nàng mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu ngọc lam sang trọng, tâm trí nổi loạn của Whitney phiền nhiễu gợi ý nàng viếng thăm Paul vào buổi sáng. Mỗi lần như vậy, nàng cương quyết gạt bỏ ý tưởng đó sang một bên. Nàng sẽ cưỡi ngựa và đến thăm Emily.

Chuồng ngựa được đặt cách ngôi nhà một đoạn đường và chếch về phía trái, khuất khỏi tầm nhìn của ngôi nhà chính bởi một hàng rào gỗ bạch dương cao. Hai mươi ngăn chuồng chạy dọc hai bên chiều dài ngôi nhà chính của chuồng ngựa. Một hàng mái hiên rộng nhô ra mang lại bóng mát và che chở cho những chú ngựa trong chuồng. Nửa đường đến đó, Whitney dừng lại để ánh mắt nàng lang thang đầy tán thưởng trên vùng đất quen thuộc, thân yêu.

Cách một quãng là một hàng rào sơn trắng mới trải dài thành một hình ovan rộng, đánh dấu ranh giới của những vạch thời gian mà ông nàng thường dùng để kiểm tra tốc độ ngựa trước khi quyết định chọn con nào để đua. Đằng sau hàng rào, những ngọn đồi nhấp nhô thoai thoải, điểm thêm với vài cây sồi và sung dâu, sau đó dốc đứng hơn và kết thúc với một rừng cây cối rậm rạp chạy dọc biên giới phía Tây bắc của điền trang.

Khi Whitney đến gần chuồng ngựa, nàng rất ngạc nhiên khi thấy mọi ngăn chuồng bên này đều có ngựa. Trên mỗi chiếc cửa đều có gắn một chiếc biển tên, và Whitney dừng lại ở chuồng ngựa cuối cùng ở một góc rồi liếc nhìn cái tên trên biển.

“Mày phải là Lướt Trên Niềm vui,” nàng nói với một con ngựa cái màu hồng xinh đẹp khi đang vuốt ve cái cổ mượt mà của nó. “Mày có cái tên tật đẹp.”

“Vẫn nói chuyện với ngựa, tôi thấy rồi,” một giọng cười khoái trá phía sau nàng.

Whitney quay ngược lại, tươi cười với Thomas, người phụ trách chuồng ngựa của cha nàng - với dáng vẻ khẳng khiu như một cây súng. Thomas đã là một người bạn tâm tình thuở nhỏ và một nhân chứng đầy cảm thông trước những cơn bùng phát đáng xấu hổ và cả những giây phút không vui nhất của nàng. “Tôi không thể tin được là chuồng ngựa lại đầy ngựa như thế,” nàng hỏi, “Chúng ta sẽ làm gì với tất cả những con ngựa này?”

“Hầu hết là luyện tập cho chúng. Đừng đứng ở đây. Tôi có vài thứ cho cô xem.”

Mùi dầu và da dễ chịu chào đón Whitney khi nàng bước vào chuồng ngựa lành lạnh và lách người trong lối đi chật sáng mờ mờ. Ở cuối hành lang, hai người đàn ông đã ra sức xoa dịu một con ngựa đực giống Mack tuyệt đẹp đang bị buộc lại trong khi người thứ ba đang cố chỉnh lại móng của nó. Con ngựa đang ngọ nguậy không yên, lắc lắc và giật giật cái đầu, chồm lên khỏi mặt đất vài inch trong mức cho phép của sợi dây buộc lỏng lẻo. “Vượt Qua Nguy Hiểm,” Thomas tự hào thông báo. “Một cái tên rất phù hợp với nó.”

Whitney đã có thể cảm nhận những cơ bắp cuồn cuộn co giãn dưới tay nàng. “Nó đã được luyện tập chưa?”

“Thỉnh thoảng,” Thomas cười khoái trá. “Nhưng hầu như nó đều cố gắng hất đổ người cưỡi. Con vật xấu tính nhất thế giới. Vào một ngày cô nghĩ rằng nó đã từ bỏ và bắt đầu nghe lời, ngày hôm sau nó sẽ cố gắng hất cô vào hàng rào. Nếu nó giận dữ vì cái gì đó, nó sẽ lồng lên như một con ngựa lai bò.” Thomas giơ roi chỉ vào một ngăn chuồng khác và con ngựa điên cuồng gắng sức gấp ba lần để thoát ra.

“Họ! Thoải mái nào. Bình tĩnh,” một trong những người giữ ngựa chật vật thở hổn hển. “Quản lý Thomas, anh có thể giấu chiếc roi đằng sau được không?”

Nhanh chóng giấu chiếc roi sau lưng với vẻ mặt xin lỗi với người giữ ngựa đang toát mồ hôi, Thomas giải thích với Whitney, “Con ngựa này ghét nhìn thấy roi, tuần trước George kia cố gắng kéo nó lùi ra khỏi một hàng rào với chiếc roi và kết thúc với việc suýt kết thúc với việc thành người quen với Đấng Tạo hóa. Thôi đừng để ý đến con ngựa đựa đó, tôi còn có thứ khác chỉ cho cô.” Thomas chỉ Whitney đến lối đi đối diện dẫn đến một ngăn chuồng khác nơi một người giữ ngựa đang dẫn - hoặc bị dẫn bởi - một con tuấn mã lông màu hạt dẻ với bốn cái chân trắng như tuyết.

“Khan?” Whitney thì thầm. Trước khi Thomas có thể trả lời, con ngựa dí mũi vào hông cô để tìm chiếc túi nơi cô thường giấu những đồ ăn cho nó khi còn là một con ngựa non. “Ê đồ ăn mày!” nàng bật cười. Nàng mỉm cười qua vai với Thomas. “Bây giờ nó như thế nào? Nó vẫn còn quá bé để đóng yên khi tôi đi.”

“Sao cô không thử với nó và tự tìm hiểu?”

Whitney không cần khuyến khích hơn nữa. Ngậm chiếc roi giữa hai hàm răng, nàng giơ tay lên để thắt chặt lại sợi ruy băng màu ngọc lam đang buộc tóc ở gáy. Vượt Qua Nguy Hiểm giật lùi lại, đá vào mấy người đàn ông, tạo ra một cảnh hỗn loạn. “Giấu chiếc roi!” Thomas gay gắt cảnh báo, và Whitney nhanh chóng tuân theo.

Khan nhảy dựng lên một bên vì đoán trước là mình được dẫn ra ngoài. Thomas đỡ Whitney trèo lên và nàng duyên dáng yên vị trên chiếc yên ngựa một bên. Quay Khan hướng về phía cửa mở, nàng nói, “Tôi sẽ luyện tập một chút. Nếu nó quay lại mà không có tôi, tôi sẽ ở giữa đây và nhà cha của Quý bà Archibald.”

Khi Khan diễu nước kiệu trên lối vào nhà Emily, một tấm rèm ở một khung cửa sổ khung vòm rộng lay động. Một phút sau cửa chính mở, và Emily chạy vù ra ngoài. “Whitney!” cô hét lên vui sướng, quàng tay quanh nàng và đáp lại cái ôm của Whitney. “Ôi Whitney, để mình nhìn bạn nào!” Tươi cười, Emily lùi lại, vẫn còn nắm hai bàn tay của Whitney trong tay mình. “Bạn đúng là xinh đẹp tuyệt trần!”

“Bạn trông mới tuyệt,” Whitney nói, ngưỡng mộ mái tóc nâu cắt ngắn hợp thời trang của Emily và được buộc chắc lại với một sợi dây.

“Đó là vì mình hạnh phúc, chứ không phải mình xinh đẹp,” Emily cãi lại.

Hai cô gái tay trong tay bước vào phòng khách. Một người đàn ông dong dỏng, tóc màu cát gần 30 tuổi đứng lên, đôi mắt màu nâu đỏ mỉm cười khi Emily nín thở bắt đầu giới thiệu. “Whitney, mình muốn giới thiệu chồng mình-”

“Michael Archibald,” anh hoàn chỉnh trước khi vợ anh đặt hàng rào tước hiệu vào cách ứng xử của Whitney. Đó là một cử chỉ thân thiện cởi mở, đơn giản và không giả tạo, và Whitney trân trọng ý định tinh tế đó, và tất nhiên cả người vợ rạng rỡ của anh.

Một lúc sau, anh cáo lỗi và rút lui để các cô gái trò chuyện, và họ đã nhiệt tình kéo dài chuyện đó đến hai giờ đồng hồ. “Paul đã ở đây sáng nay,” Emily nói khi Whitney nấn ná đứng lên để về. “Anh ấy đến nói với cha mình về điều gì đó.” Một nụ cười có lỗi thoáng qua trên khuôn mặt xinh xắn của Emily. “Mình... ừm... Mình nghĩ sẽ không phiền hà gì nếu mình - rất ngẫu nhiên, bạn hiểu đấy - nhắc lại vài điều mà Monsieur DuVille đã nói về chuyện bạn đã nổi tiếng như thế nào ở Pháp. Mặc dù,” Emily nói thêm khi nụ cười của cô biến mất, “Mình không chắc Monsieur có làm một việc tốt cho bạn hay không khi nói về bạn như thế trước mặt Margaret Merryton. Anh ấy phô trương sống động những mẩu chuyện chinh phục của bạn, và bây giờ cô ta thậm chí còn ghét bạn hơn trước kia.”

“Tại sao?” Whitney nói khi họ đi đến đại sảnh chính.

“Tại sao cô ta luôn ghét bạn? Mình cho rằng bởi vì bạn là người giàu nhất trong những đứa bọn mình. Nhưng bây giờ cô ta đang bận rộn với người hàng xóm mới của bạn, có lẽ cô ta sẽ thay đổi, thân thiện hơn thay vì hằn học.” Trước vẻ mặt bối rối của Whitney, Emily giải thích. “Ngài Westland, hàng xóm mới của bạn. Từ những gì Elizabeth nói với mình ngày hôm qua, Margaret xem ngài ấy là tài sản độc quyền của mình.”

“Elizabeth thế nào rồi?” Whitney hỏi, hoàn toàn quên lãng Margaret khi nhắc đến đối thủ cạnh tranh tình yêu của Paul.

“Vẫn đẹp và ngọt ngào như xưa. Và bạn cũng nên biết là Paul hầu như tháp tùng cô ấy đến mọi nơi.”

Whitney nghĩ về điều đó khi nàng phi nước đại xuyên qua cánh đồng trồng của cha Emily. Elizabeth luôn là mọi thứ mà Whitney muốn trở thành - mềm mỏng, nghiêm trang, tóc vàng, nhỏ nhắn và ngọt ngào.

Gió thổi tung tóc nàng, khiến dải ruy băng nhung lòng ra và bay phất phới. Bên dưới nàng, Whitney có thể cảm thấy Khan uyển chuyển phóng tới và cong lên khi nó lướt trên mặt đất với tốc độ đáng ngạc nhiên. Tiếc rẻ, nàng điều khiển nó chạy nước kiệu nhỏ, dần dần chuyển sang đi bộ khi họ tiến vào khu rừng theo một lối mòn mà giờ chỉ tồn tại trong ký ức của Whitney. Những con thỏ chạy tung tăng trên những tầng cây thấp, và những chú sóc chạy vụt lên cây khi họ lướt qua những hàng cây dày đặc. Một vài phút sau, họ leo lên đến đỉnh đồi, và Whitney cẩn thận điều khiển Khan chạy xuống một sườn đồi dốc dẫn đến một đồng cỏ bao quanh bởi một dòng suối lớn chạy dọc phía Bắc vùng đất của cha nàng.

Xuống ngựa, Whitney buộc dây cương của Khan quanh một cây sồi lớn, đợi vài phút để chắc chắn là nó sẽ đứng yên, sau đó nàng vỗ nhẹ vào cái cổ bóng mượt của nó và rảo bước trên cánh đồng cỏ về phía dòng suối. Khi bước đi, nàng thỉnh thoảng dừng lại để nhìn xung quanh với đôi mắt trưởng thành và trân trọng hơn, thưởng thức hương vị cuối hè của những bông hoa dại và cỏ ba lá xanh tươi. Tuy nhiên, nàng không nhìn lên qua vai, nên không chú ý đến một người cưỡi ngựa đơn độc đang ngồi bất động trên một con tuấn mã màu nâu đỏ quan sát từng cử động của nàng.

Clayton cười toe toét khi Whitney cởi bỏ chiếc áo ngoài màu ngọc lam và nhí nhảnh vắt nó trên vai phải. Thoát khỏi những quy tắc của xã hội Paris, bước đi của nàng thoải mái, nhịp nhàng, vừa sống động vừa gợi cảm, mái tóc dày đung đưa khi nàng thong thả bước về phía dòng suối. Nàng thư thả tiến đến một gò đất nhỏ nghiêng về phía mép nước. Ngồi dưới một cây sung dâu già cỗi sần sùi mọc vươn lên từ gò đất, nàng tuột khỏi đôi ủng cưỡi ngựa, kéo tất ra và vứt chúng bên cạnh đôi ủng.

Con ngựa bồn chồn không yên bên dưới chàng khi Clayton cân nhắc có tiếp cận con mồi của mình hay không. Khi nàng kéo váy lên và háo hức lội xuống suối, chàng cười khoái trá và quyết định. Rẽ ngựa về phía rừng cây, chàng đi qua khu rừng để xuống đồng cỏ bên dưới. Lội trong dòng suối, Whitney nhanh chóng nhận ra là nó không thú vị như nàng vẫn nhớ. Vì một điều, nước đang lạnh giá và những hòn đá dưới chân nàng sắc nhọn và trơn. Lưỡng lự, nàng lội ngược lại bờ suối và nằm duỗi người trên cỏ. Tóc nàng xô sang hai bên, bay là đà bên mặt nước gợn sóng lăn tăn khi nàng nằm trên hai khuỷ tay chống lên, hai tay ôm cằm, lười biếng nâng lên hạ xuống bắp chân để gió thổi khô chúng. Nàng quan sát những con vật chạy vụt qua trong những bóng râm và cố gắng tưởng tượng giây phút Paul nhìn thấy nàng lần đầu tiên trong tối nay, bỗng một chuyển động nhỏ gần cây sung dâu thu hút sự chú ý của nàng.

Từ đuôi mắt, Whitney thoáng thấy một đôi ủng cưỡi ngựa màu nâu đắt tiền sáng bóng có thể soi gương được. Nàng cứng người, sau đó lăn người lại và nhanh chóng ngồi nhỏm dậy, kéo đầu gối vào gần ngực và vội vã kéo chiếc váy ướt quanh hai bàn chân trần.

Người đàn ông đó đang đứng với một bên vai lơ đãng tựa vào thân cây sung dâu, hai cánh tay khoanh lỏng lẻo trước ngực. “Câu cá?” chàng hỏi trong khi ánh mắt rà soát từng đường cong ấm áp trên cơ thể nàng, nán ná giây phút ở những ngón chân trần lộ ra bên dưới chân váy cưỡi ngựa ẩm ướt, sau đó ung dung chiêm ngưỡng những tài sản nữ tính của nàng khiến Whitney có cảm giác như là nàng vừa bị lột hết quần áo. “Do thám?” nàng lạnh lùng đối đáp.

Anh ta không buồn trả lời, mà nhìn nàng với vẻ thích thú không che giấu. Whitney hếch cằm và kiêu ngạo đáp trả ánh mắt của anh ta. Anh ta rất cao, dễ đến 1m88, xương xương và tràn trề sức sống. Quai hàm rắn chắc và đẹp như tạc, mũi thẳng. Ngọn gió nhẹ nhàng thổi tung mái tóc màu nâu cà phê dày. Bên dưới cặp lông mày sẫm màu là đôi mắt xám đang quan sát nàng với sự vui thích rõ ràng. Khuôn mặt cạo-râu-sạch-sẽ rất điển trai - Whitney cho phép anh ta như thế - nhưng ánh mắt táo bạo của anh ta có vẻ ngạo mạn của đàn ông, và vẻ uy quyền không nhượng bộ, vẻ kiêu ngạo thể hiện trên đường nét cằm của anh ta, những điều đó không phải là những gì Whitney thích.

Miệng anh ta cong lên thành một nụ cười nửa miệng. “Nàng định bơi sao?”

“Không, tôi đang cố được ở một mình, Ngài....?”

“Westland,” anh ta đỡ lời, ánh mắt anh ta thấp xuống chạm vào bộ ngựa tròn đầy đang áp chặt vào chiếc áo sơ mi trắng mỏng. Whitney khoanh tay che ngực, và nụ cười của anh ta rộng hơn với vẻ hiểu biết.

“Ngài Westland!” nàng giận dữ gắt lên, “Khả năng định hướng của ngài chắc cũng kém cỏi gần bằng thái độ cư xử của ngài!”

Lời chê bai cáu kỉnh của nàng dường như chỉ đẩy anh ta đến bờ vực của việc phá lên cười. “Thật sao, tại sao vậy, thưa quý cô?”

“Bởi vì ngài đang xâm phạm,” Whitney nói. Khi anh ta vẫn không thể hiện chút ý định bỏ đi hoặc xin lỗi, Whitney biết rằng nàng sẽ là người phải đi. Nghiến răng, nàng tức tối liếc về phía đôi ủng và tất của mình.

Anh ta đứng thẳng từ tư thế dựa dẫm và bước về phía nàng, rồi giơ tay ra. “Cho phép ta giúp nàng?” anh ta đề nghị.

“Ngài chắc chắn là có thể giúp tôi,” Whitney trả lời, nụ cười của nàng thể hiện rõ sự lạnh lùng và khiếm nhã. “Lên ngựa và đi khỏi.”

Có gì đó lóe lên trong đôi mắt xám của anh ta, nhưng nụ cười thì vẫn còn đó, và bàn tay anh ta vẫn giang ra. “Tay ta đây, nắm lấy.” Whitney phớt lờ và đứng dậy mà không có sự giúp đỡ. Việc đi tất lại không thể tránh khỏi để lộ đôi chân nàng trước một người đàn ông đang nghiêng người vào cái cây và quan sát nàng, vì vậy nàng đi vào ủng và giúi đôi tất vào túi áo khoác.

Bước nhanh về phía Khan, nàng nhặt chiếc roi và bước lên một gốc cây đổ, rồi quăng mình lên yên ngựa. Con ngựa của anh ta, màu nâu đỏ mạnh mẽ và xinh đẹp đang buộc bên cạnh ngựa của nàng. Nàng quay ngoặt Khan một vòng, thúc nó phi nước đại qua cánh rừng.

“Thật vui được gặp cô lần nữa, Cô Stone,” Clayton cười khoái trá. “Cô nàng nhỏ bé hung dữ,” chàng thêm vào đầy tán thưởng.

Vừa thoát khỏi tầm nhìn, Whitney kìm Khan lại để chạy nước kiệu nhỏ. Nàng khó có thể tin rằng Ngài Westland là người hàng xóm mà cha nàng kính trọng đến như vậy. Nàng nhăn nhó, nhớ rằng anh ta cũng được mời đến buổi tiệc tối nay. Tại sao lại thế, người đàn ông đó thô lỗ không thể chịu đựng được, trơ trẽn một cách quá đáng và ngạo mạn đến điên người! Làm sao mà cha nàng lại thích anh ta chứ?

Nàng vẫn băn khoăn về điều đó khi nàng bước vào phòng may vá và ngồi xuống bên cạnh dì nàng. “Dì không bao giờ đoán được cháu vừa gặp ai đâu,” nàng đang kể với dì khi Sewell, người hầu đã già của gia đình, cẩn thận đằng hắng giọng và tuyên bố, “Quý bà Amelia Eubank yêu cầu gặp cô.”

Mặt Whitney tái đi. “Tôi? Lạy Chúa, tại sao chứ?”

“Đưa Quý bà Eubank vào phòng khách hoa hồng, Sewell,” Quý bà Anne nói, hiếu kỳ quan sát Whitney, người đang hốt hoảng nhìn quanh căn phòng để tìm nơi chốn. “Chuyện gì khiến cháu thất kinh thế, cháu yêu?”

“Dì không biết bà ấy đâu, Dì Anne. Khi cháu còn nhỏ bà ấy thường xuyên quát cháu là không được cắn móng tay.”

“Ừ, thì ít nhất bà ấy cũng quan tâm đến cháu đủ để muốn sửa đổi cháu, chuyện đó tốt hơn tất cả những người ở đây dì có thể nói vậy.”

“Nhưng đó là lúc đang ở trong nhà thờ,” Whitney tuyệt vọng rên rỉ.

Nụ cười của Anne đầy thông cảm nhưng cũng cương quyết. “Dì sẽ thừa nhận rằng bà ấy là một người điếc đặc và rất thẳng tính. Nhưng bốn năm trước đây khi tất cả hàng xóm của cháu đến gặp dì, Quý bà Eubank là người duy nhất có một lời tốt đẹp về cháu. Bà ấy nói cháu có cá tính. Và bà ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với mọi người xung quanh đây.”

“Đó là bởi vì tất cả bọn họ đều sợ bà ấy đến chết.” Whitney thở dài.

Khi Lady Anne và Whitney bước vào phòng khách, Bà quả phụ thừa kế Eubank đang xem xét một con gà lôi đỏ bằng sứ thủ công. Nhăn mặt để thể hiện sự chán ghét, bà đặt vật đó lên trên mặt lò sưởi và nói với Whitney, “Đồ vật này chắc là sở thích của cha cháu. Mẹ cháu không để những thứ như vậy trong nhà mình.”

Whitney mới miệng định nói, nhưng không thể nghĩ ra được một câu trả lời. Quý bà Eubank mò mẫm tìm chiếc kính một mắt đang treo lơ lửng trước ngực, đưa nó lên mắt và săm soi Whitney từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân. “Hừm, cô gái, cô phải nói gì về mình chứ?” bà yêu cầu.

Kìm nén lại phản ứng trẻ con là vặn vẹo hai bàn tay, Whitney lịch sự nói, “Cháu rất vui được mặt bà sau nhiều năm, thưa bà.”

“Nhảm nhí!” bà quả phụ nói. “Cháu vẫn còn nhai móng tay chứ?”

Whitney gần như, nhưng chưa phải, đảo tròn mắt. “Không, thực ra cháu không còn.”

“Tốt! Cháu có một vóc dáng chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp. Bây giờ, nói đến lý do cho chuyến thăm hỏi của ta. Cháu vẫn còn có ý định lấy Sevarin không?”

“Cháu - cháu gì cơ?’

“Cô gái trẻ, ta mới là người được cho là điếc. Nào giờ thì cháu muốn, hay không muốn giành được Sevarin?”

Whitney cuống cuồng nghĩ đến rồi gạt bỏ nửa tá những câu trả lời. Nàng van nài nhìn dì, người đang nhìn lại nàng với vẻ tươi cười mà không giúp ích được gì. Cuối cùng, nàng siết hai bàn tay sau lưng và nhìn thẳng vào người đang hành hạ mình. “Có, nếu cháu có thể.”

“Ha! Cũng nghĩ thế!” bà quả phụ vui vẻ nói, sau đó đôi mắt bà nheo lại. “Cháu sẽ không trở nên đỏ mặt và cười điệu, đúng không? Bởi vì nếu cháu như vậy, cháu có thể quay trở lại Pháp. Cô Elizabeth đã cố gắng làm như thế nhiều năm nay, và cô ấy vẫn chưa bẫy được Sevarin. Cháu nên nghe lời khuyên của ta, và cho chàng trai trẻ đó thấy một chút cạnh tranh! Cạnh tranh là những gì cậu ta cần - cậu ta quá tự tin với phụ nữ từ trước đến giờ.” Bà quay sang Quý bà Anne. “Trong mười năm năm, tôi đã nghe những người hàng xóm nhàm chán của mình dự báo một tương lai kinh khủng cho cháu gái bà, thưa bà, nhưng tôi luôn tin rằng luôn có hy vọng cho cô bé. Bây giờ,” bà nói với một nụ cười tự mãn, “Tôi định ngồi xuống và cười vỡ bụng nhìn cô bé chộp lấy Sevarin ngay trước mắt họ.” Nâng chiếc kính một mắt lên mắt, bà dành cho Whitney một cái dò xét cuối cùng, sau đó bỗng nhiên gật đầu. “Đừng Làm Ta Thất Vọng, cô gái.”

Vẫn còn chưa thể tin được đến sững sờ, Whitney nhìn chằm chằm vào ngưỡng cửa mà bà quả phụ vừa mới đi qua. “Cháu nghĩ bà ấy hơi điên.”

“Dì nghĩ bà ấy tinh ranh như một con cáo,” Quý bà Anne trả lời với một nụ cười tội lỗi. “Và dì nghĩ cháu sẽ thông minh để nghe theo lời khuyên của bà ấy.

*****

Whitney ngồi bất động trước chiếc gương của bàn trang điểm quan sát Clarissa khéo léo uốn mái tóc dài của nàng thành những lọn xoăn tỉ mỉ tết cùng với một chuỗi kim cương - món đồ cuối cùng và xa xỉ nhất mà cha nàng đã gửi tiền cho nàng để chi tiêu ở Pari. Khi Clarissa kéo vài sợi tóc xoăn mềm mại qua tai nàng, làn gió đêm thổi bay những tấm rèm, làm cánh tay Whitney nổi da gà. Tối nay thời tiết khá lạnh, rất phù hợp với Whitney vì chiếc váy nàng muốn mặc may bằng vải nhung.

Khi chiếc váy đang được cài lại phía sau lưng, Whitney nghe thấy tiếng những cỗ xe kéo vào lối đi, những tiếng cười vang vọng lại, xa xa nhưng có thể nhận ra, dạt vào từ cửa sổ để mở. Có phải họ đang cười vì nhớ lại những trò cười cũ của nàng? Có phải Margaret Merry hay một trong những cô gái đó đang cười khẩy về những cách cư xử đáng xấu hổ trước đây của nàng?

Whitney không để ý là Clarissa đã làm xong và lặng lẽ rời khỏi phòng. Nàng cảm thấy lạnh toát toàn thân, sợ hãi và khổ sở vì không tin tưởng vào chính mình hơn bao giờ hết từ trước nay. Trong những năm ở Pháp, nàng đã luôn luyện tập vì tối nay và mơ ước đến nó.

Nàng thơ thẩn đến gần cửa sổ, đầu óc rối tung khi nghĩ đến Elizabeth sẽ mặc gì tối nay. Một thứ gì đó màu xanh phấn, không nghi ngờ gì. Và quyến rũ từ tốn. Gạt tấm rèm màu ngà thêu chỉ vàng, nàng nhìn xuống, những chiếc đèn xe đu đưa khi những cỗ xe chạy dọc lối đi đã được quét dọn. Cái này nối tiếp cái kia, những chỗ xe dừng lại trước thềm nhà với một con số đáng kinh ngạc. Cha nàng phải mời đến nửa vùng, nàng bồn chồn nghĩ. Và tất nhiên, tất cả bọn họ đều chấp nhận lời mời của ông. Tất cả bọn họ đều nóng lòng muốn nhìn thấy nàng, dò tìm những khiếm khuyến, vài dấu hiệu về cô gái ngang ngạnh trước đây.

Bước vào phòng Whitney được hai bước, Anne đột ngột dừng lại, một nụ cười chậm chãi nhưng sáng bừng lướt trên mặt bà. Nhìn nghiêng, những đường nét đẹp như điêu khắc của Whitney trông quá đáng yêu để có thể là thật. Anne nhìn thấy mọi thứ, từ hàng lông mày dày rủ bóng xuống làn da tươi tắn như hoa mộc lan, đến chuỗi kim cương tỏa sáng giữa những lọn tóc xoăn màu gỗ dái ngựa mượt bóng và lấp ló bên dưới những sợi tóc rủ qua tai nàng. Dáng người tròn trĩnh của nàng bao bọc trong một chiếc váy nhung eo cao màu xanh lá cây và ngọc lục bảo. Vạt áo ôm khít vào bộ ngực nàng, phô bày một khoảng da thịt táo bạo phía trên chiếc cổ áo vuông. Dường như để chuộc lại cho phần ngực phô bày không khiêm tốn, ống tay áo bằng vải nhung màu ngọc lam không để lộ một chút da thịt nào từ vai đến cổ tay, nơi chúng kết thúc tại một điểm trên mu bàn tay. Giống như phía trước, lưng váy rủ xuống thành những nếp gấp nhung thật sang trọng với vẻ đơn giản của nó.

Một cỗ xe kéo đến phía dưới và Whitney nhìn thấy một chàng trai tóc nâu, cao nhảy xuống và đưa tay cho một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Paul đã đến. Và anh đến cùng Elizabeth. Bất thình lình rời khỏi cửa sổ, Whitney nhìn thấy dì nàng và rõ ràng bị giật mình.

“Cháu đẹp đến hút hồn!” Quý bà Anne thì thầm.

“Dì có thích nó không - ý cháu là chiếc váy?” Giọng nói của Whitney đã khàn đi và ríu lại vì sự căng thẳng ngày càng tăng.

“Thích nó?” Anne cười lớn. “Cháu yêu, đó là cháu! Táo bạo, duyên dáng và đặc biệt.” Bà giơ bàn tay đang cầm một đôi hoa tay ngọc lụa bảo tuyệt đẹp ra. “Sáng nay cha cháu hỏi dì cháu sẽ mặc áo màu gì, và ông ta vừa mang cái này để đưa cho cháu. Đó là của mẹ cháu,” Anne nói thêm khi Whitney nhìn chằm chằm vào một chiếc vòng cổ nạm ngọc sáng lộng lẫy.

Viên ngọc lớn dễ đến một inch, với bốn đường viền kim cương lấp lánh ở bốn bên. Nó không phải là của mẹ nàng; Whitney đã dành hàng giờ, rất lâu trước đây, âu yếm chạm vào tất cả những những món nữ trang và của quý trong chiếc hộp đựng châu báu của mẹ nàng. Nhưng nàng quá hồi hộp để tranh cãi về điều đó. Nàng đứng cứng đơ khi dì nàng đeo chiếc vòng cổ cho mình.

“Hoàn hảo!” Anne thốt lên với sự hài lòng, quan sát hiệu ứng của viên ngọc lấp lánh nép trên vùng hõm giữa ngực Whitney. Ngoắc vào cánh tay Whitney, Anne bước lên một bước. “Đi nào, cháu yêu - giờ là thời điểm cho lần ra mắt thứ hai của cháu.” Whitney ước với cả trái tim nàng rằng Nicolas DuVille cũng ở đây để giúp nàng vượt qua lần ra mắt này.

Cha nàng đang sốt ruột đi lại ở chân cầu thang, chờ để tháp tùng nàng đến phòng khiêu vũ. Khi ông nhìn thấy nàng bước xuống những bậc thang về phía ông, ông dừng khựng lại giữa bước đi, và vẻ ngưỡng mộ sửng sốt trên mặt ông đã tăng thêm lòng tự tin đang nao núng của Whitney.

Bên dưới lối đi có mái vòm rộng dẫn đến phòng khiêu vũ, ông dừng lại và gật đầu ra hiệu với dàn nhạc ở góc phòng, và một tiếng nhạc bỗng vang lên đột ngột. Whitney có thể cảm giác những ánh mắt chuyển hướng về phía nàng, nghe thấy những tiếng ồn ào của đám đông nhanh chóng lặng dần khi những tiếng rì rào trượt vào sự im lặng đáng ngại. Nàng hít một hơi thở sâu và run rẩy, tập trung nhìn phía trên đầu mọi người một chút, và bước xuống ba bậc thang thấp để cha nàng dẫn đến giữa phòng.

Những ánh mắt chăm chú, dò xét trong im lặng dõi theo nàng, và lúc đó, nếu nàng tìm thấy đủ sức mạnh, Whitney sẽ nhấc váy và chạy bay đi. Nàng níu vào ký ức về Nicolas DuVille, với vẻ thanh lịch tươi cười và kiêu hãnh của anh, và cách anh tháp tùng nàng đến mọi nơi. Anh sẽ nghiêng người và thì thầm vào tai nàng, “Họ chẳng là gì cả mà chỉ là vài tên tỉnh lẻ, cherie! Chỉ cần ngẩng cao đầu!”

Đám đông tách ra khi một chàng trai trẻ tóc đỏ chen ra - Peter Redfern, người đã từng chọc ghẹo nàng không nhân nhượng khi còn là một đứa trẻ nhưng cũng là một trong những người bạn hiếm hoi của nàng. Vào tuổi 25, đường chân tóc của Peter đã cao hơn một chút, nhưng những nét trẻ con vốn là đặc trưng của anh vẫn còn đó. “Chúa lòng lành!” anh thốt lên với lòng ngưỡng mộ không che giấu khi anh đứng đối diện với nàng. “Là em sao, cô nàng tinh ranh nhỏ bé! Em đã làm vì với những nốt tàn nhanh của mình rồi?!”

Whitney nuốt lại một tiếng cười kinh hoàng trước cách chào mừng không đứng đắn này và đặt tay nàng vào bàn tay đang mở ra của anh. “Còn anh đã làm gì với mái tóc của mình hả Peter?” Nàng đáp trả và cười rạng rỡ với anh.

Peter phá lên cười và sự căng thẳng im lặng phá vỡ. Mọi người bắt đầu nói, đến gần nàng và chào hỏi.

Mong đợi và căng thẳng tăng nhanh, nhưng Whitney kìm lại thôi thúc quay lại và tìm kiếm Paul khi từng phút trôi qua, và nàng tiếp tục thực hiện những phản ứng máy móc, hết lần này đến lần khác. Phải, nàng đã thích thú ở Paris. Phải, cũng như Chú Edward Gilbert. Phải, nàng sẽ hài lòng khi tham dự bữa tiệc này hoặc những bữa tiệc khác.

Mười lăm phút sau, Peter vẫn đứng cạnh nàng khi Whitney đang nói chuyện với vợ của một người bào chế thuốc. Bên trái nàng, nơi những cô gái trong làng và chồng họ đang đứng, Whitney nghe thấy tiếng cười ác ý quen thuộc của Margaret Merryton. “Tôi nghe cô ta đã có một màn biểu diễn ở Paris và đó là tất cả, sau đó cô ta lẩn tránh khỏi xã hội lịch thiệp đó.”

Peter cũng nghe thấy và anh cười nhăn nhở với Whitney. “Đây là lúc đối mặt với Cô Merryton. Em không thể tránh cô ta mãi mãi. Và dù sao, cô ta cũng đang đứng với vài người mà em chưa gặp.”

Trước sự thúc giục của Peter, Whitney lưỡng tự quay sang đối mặt với kẻ đối đầu thời thơ ấu của nàng.

Margaret Merryton đang đứng với một tay đặt đầy sở hữu trên ống tay áo màu nâu đỏ của Clayton Westland. Buổi chiều hôm nay, Whitney đã thề rằng không có gì, không có điều gì có thể khiến nàng không thích Clayton Westland hơn nữa, nhưng nhìn thấy anh ta với Margaret, biết rằng anh ta đang lắng nghe những nhận xét phỉ báng của cô ta, sự không thích ban đầu của Whitney đã chuyển thành sự chán ghét thực sự.

“Tất cả chúng tôi đều thất vọng vì cô không thể tìm được một người chồng ở Pháp, Whitney,” Margaret nói với vẻ ác ý ngọt xớt.

Whitney nhìn cô ta với thái độ khinh ghét lạnh lùng. “Margaret, mỗi lần cô mở miệng, tôi luôn mong đợi nghe thấy một chuyện ba hoa.” Sau đó nàng nhấc váy, định quay sang nói chuyện với Emily, nhưng Peter đã nắm khuỷa tay nàng. “Whitney,” anh nói, “cho phép anh giới thiệu Ngài Westland với em. Ngài ấy đã thuê trang viên Hodge và vừa trở về từ Pháp.”

Vẫn còn nhức nhối vì những lời nhận xét độc ác của Margaret, Whitney nhảy đến kết luận ngay rằng nếu Clayton Westland vừa trở về từ Pháp, anh ta phải là người cung cấp cho Margaret lời dối trá rằng Whitney là một người bị xã hội ruồng bỏ ở đó. “Ngài cảm thấy sống ở nông thôn như thế nào, Ngài Westland?” nàng hỏi bằng một giọng lạnh nhạt chán nản.

“Hầu hết mọi người ở đây đều rất thân thiện,” anh ta trả lời đầy ẩn ý.

“Tôi dám chắc là họ như vậy.” Whitney hầu như có thể cảm nhận thấy anh mắt anh ta lột bỏ quần áo nàng giống như lúc ở bờ suối. “Có lẽ một trong số họ có thể ‘thân thiện’ đủ để chỉ cho ngài biết ranh giới vùng đất của ngài, nhờ vậy mà ngài không tự làm mình xấu hổ vì xâm phạm đất của chúng tôi như sáng nay.”

Một sự im lặng sững sờ bao trùm lên cả nhóm; vẻ hài hước trên mặt Clayton Westland biến mất. “Cô Stone,” chàng nói với giọng kiên nhẫn kìm chế, “chúng ta dường như có ấn tượng không tốt về nhau.” Ra hiệu về phía sàn nhảy, chàng nói, “Có lẽ nàng sẽ dành cho ta cơ hội khiêu vũ...”

Nếu anh ta có nói thêm gì nữa, Whitney cũng không nghe thấy, bởi vì ngay sau lưng và rất gần với tai nàng là một giọng nói sâu trầm quen thuộc đến nhức nhối, “Xin thứ lỗi, tôi được kể là Whitney Stone đang ở đây tối nay, nhưng tôi không nhận ra cô ấy.” Tay anh chạm vào khủyu tay nàng, và mạch máu Whitney đập tán loạn khi nàng để Paul chầm chậm quay nàng lại đối diện với anh.

Nàng ngước mắt lên và nhìn vào đôi mắt xanh nhất trên cõi thiên đường này. Một cách vô thức, nàng đưa cả hai bàn tay ra và cảm thấy chúng nằm vững chãi trong bàn tay mạnh mẽ, ấm áp của Paul. Trong bốn năm qua, nàng đã diễn tập hàng tá những điều khôn ngoan để nói vào giờ phút này; nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai và thân thương của anh, tất cả những gì nàng có thể nói chỉ là, “Xin chào, Paul.” Một nụ cười chầm chậm, ngưỡng mộ nở trên khuôn mặt anh khi anh kéo tay nàng đặt lên cánh tay gập lại của anh và nói đơn giản. “Khiêu vũ với anh nhé.”

Trong lòng run run, Whitney bước vào vòng tay Paul và cảm nhận bàn tay anh lướt quanh eo nàng để ôm nàng lại gần hơn. Bên dưới những ngón tay nàng, chiếc áo khoác màu xanh sẫm thanh lịch của anh giống như một vật sống động khiến những ngón tay nàng râm ran muốn lướt trên đó và vuốt ve. Nàng biết rằng bây giờ là lúc trở thành cô gái tự tin, vui vẻ như khi nàng ở Paris, nhưng những ý nghĩ của nàng đang rối tung lên, cứ như là một phần của nàng lại trở thành cô bé mười năm tuổi. Tất cả những gì nàng muốn nói là, “Em yêu anh. Em luôn yêu anh. Bây giờ anh có muốn em không? Em đã thay đổi đủ để khiến anh muốn em chưa?”

“Em có nhớ anh không?” Paul hỏi.

Hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu nàng khi nàng nghe thấy giọng nói đầy tự tin của anh. Theo phản xạ tự nhiên, nàng trao cho anh một nụ cười nửa miệng trêu chọc. “Em nhớ anh đến tuyệt vọng!” nàng tuyên bố với đủ sức nhấn mạnh khiến nó trở nên hoàn toàn là cường điệu.

“‘Tuyệt vọng’ như thế nào?” Paul dai dẳng, nụ cười toe toét của anh rộng mở.

“Em thực sự rất cô đơn,” Whitney trêu, trong khi biết rằng Emily đã tung cho anh những câu chuyện về sự nổi tiếng của nàng ở Paris. “Thực ra, em gần như đã trở thành hao mòn trong cô đơn vì anh.”

“Nói dối.” Anh cười thành tiếng, bàn tay đặt trên eo nàng siết chặt đầy sở hữu. “Đó không phải là những gì anh nghe thấy sáng nay. Em có hay không nói với vài quý ông người Pháp rằng nếu em ấn tượng với tước hiệu như với tính tự phụ của hắn, thì em sẽ bị quyến rũ mà chấp nhận lời đề nghị của anh ta?”

Whitney chầm chậm gật đầu, môi nàng giật giật vì nén cười. “Đúng thế.”

“Anh có thể hỏi đề nghị của hắn ta là gì không?” Paul nói.

“Không, anh không thể.”

“Anh có nên thách đấu với hắn ta không?”

Whitney cảm thấy như nàng đang khiêu vũ trong không khí. Anh có nên thách đấu với hắn ta không? Paul đang tán tỉnh nàng, thực sự tán tỉnh nàng!

“Elizabeth thế nào?” Trước khi lời nói thoát khỏi môi nàng, nàng đã rủa mình bằng cả tiếng Pháp và tiếng Anh. Và khi nàng nhìn thấy nụ cười tự mãn lóe trên khuôn mặt Paul, nàng cảm thấy muốn đạp lên chân mình vì tự giận mình.

“Anh sẽ tìm cô ấy và mang đến để em có thể tự nhìn,” Paul đề nghị, nụ cười am hiểu nấn ná trong mắt anh khi bản nhạc gần hết.

Whitney vẫn còn đang cố khôi phục lại từ sự bẽ mặt do sai lầm khủng khiếp của nàng khi nàng nhận ra rằng Paul đang hướng nàng trực tiếp đến nhóm người của Clayton Westmoreland. Cho đến lúc đó, nàng đã hoàn toàn quên rằng nàng đã quay lưng lại với anh ta khi anh ta mời nàng khiêu vũ và bỏ đi với Paul.

“Tôi tin là tôi đã cướp cô Stone đi khi ngài định mời cô ấy khiêu vũ, Clayton,” Paul nói.

Nghĩ đến thái độ thô lỗ của nàng trước đó, Whitney không thể tìm cách nào để tránh không phải nhảy với người hàng xóm đáng ghê tớm của mình bây giờ. Nàng đợi Clayton nhắc lại lời mời, nhưng anh ta không có chút động thái nào. Với mọi người chứng kiến sự bẽ bàng của nàng, Clayton để nàng đứng đó cho đến khi nàng đỏ mặt vì xấu hổ và tức giận. Sau đó anh ta đưa tay ra và nói với giọng điệu kém nhiệt tình và buồn chán. “Cô Stone?”

“Không, cảm ơn,” Whitney lạnh lùng đáp. “Tôi không muốn nhảy, ngài Westland.” Quay gót, nàng bước về phía đối diện của căn phòng, giữ khoảng cách lớn nhất có thể giữa nàng và con người thô lỗ quê mùa đó. Nàng tham gia vào một nhóm bao gồm cả Dì Anne. Nàng đứng đó khoảng 3 đến 5 phút cho đến khi cha nàng xuất hiện và kéo khủy tay nàng đi. “Có vài người cha muốn con gặp mặt,” ông nói với vẻ cương quyết cộc cằn.

Cho dù với giọng điệu đó của ông, Whitney có thể nói là ông rất tự hào về nàng tối nay, và nàng vui vẻ đi theo ông dọc theo rìa ngoài của phòng khiêu vũ... cho đến khi nàng nhận ra ông đang dẫn nàng đến đâu. Ngay phía trước, Clayton Westland đang có một cuộc trò chuyện vui vẻ với Emily và chồng cô. Margaret Merryton vẫn níu chặt vào cánh tay anh ta.

“Cha, xin đừng!” Whitney van vỉ thì thầm và lùi lại. “Con không thích anh ta.”

“Đừng có ngớ ngẩn!” ông giận dữ quát, kéo mạnh nàng hết đoạn đường còn lại. “Con bé đây rồi,” ông nói với Clayton Westland với giọng bùng nổ vui vẻ. Ông quay sang Whitney và nói với kiểu nàng là một đứa trẻ 9 tuổi. “Hãy nhún chào và nói ‘chào’ với người bạn và hàng xóm của chúng ta, ngài Clayton Westland.”

“Chúng tôi đã gặp rồi,” Clayton nói tỉnh khô.

“Chúng ta đã gặp,” Whitney nhắc lại yếu ớt. Má nàng rực lên khi chịu đựng cái nhìn nhạo báng của Clayton. Nếu anh ta nói hoặc làm điều gì khiến nàng xấu hổ trước mặt cha nàng, Whitney nghĩ nàng có thể giết anh ta. Lần đầu tiên trong đời, cha nàng đang nhìn nàng như một người được chấp nhận và có thể chấp nhận, và ông tự hào về nàng.

“Rất tốt. Tốt,” cha nàng nói và nhìn từ Whitney sang Clayton đầy mong đợi. “Vậy tại sao hai người không nhảy? Điệu nhạc đó là-”

Lý do họ chưa khiêu vũ, Whitney nhận ra ngay, là bởi vì biểu hiện xa cách của Clayton rõ ràng cho thấy là anh ta sẽ không mời nàng nhảy lần nữa kể cả bị ai đó dí súng vào đầu. Cảm thấy thấp kém hơn cả một con côn trùng, Whitney gắng sức nhìn anh ta với vẻ cầu xin, và rồi liếc về phía sàn nhảy, thể hiện một lời mời không thể lầm lẫn được với anh ta.

Lông mày anh ta nhướng lên với vẻ thích thú nhạo báng. Trong một phút kinh hoàng, Whitney nghĩ rằng anh ta sẽ phớt lờ lời mời của nàng, nhưng thay vì vậy anh ta nhún vai, và không làm gì nhiều hơn là đưa cánh tay ra mời nàng, anh ta bước về phía sàn nhảy, tùy nàng đi theo hoặc đứng yên ở đó.

Whitney đi theo, nhưng nàng ghét cay ghét đắng anh ta với từng bước chân anh ta buộc nàng đi. Trượt lại phía sau anh ta, nàng nhìn chằm chằm vào lưng chiếc áo khoác màu rượu của anh ta với ánh mắt sắc như dao, nhưng cho đến khi anh ta quay lại, nàng đã không nhận ra rằng anh ta đang cười - thực sự đang cười trước sự đau khổ của nàng!

Whitney tiến đến chỗ anh ta, rồi rẽ phải, rõ ràng định bỏ anh ta đứng lại giữa những người đang khiêu vũ.

Tay anh ta đưa nhanh ra và túm lấy khủy tay nàng. “Nàng dám!” anh ta gầm gừ, rồi bật cười khi anh ta kéo nàng quay lại đối diện chuẩn bị cho một điệu van.

“Mời tôi khiêu vũ thật quá sức lòng tốt của anh,” Whitney gay gắt bình luận khi nàng lưỡng lự bước vào vòng tay anh ta.

“Đó không phải điều nàng muốn ta làm hay sao?” anh ta hỏi với vẻ ngây thơ chế nhạo và trước khi nàng có thể trả lời, anh ta thêm vào. “Giá như ta biết nàng thích đưa ra lời mời hơn, ta đã không phí hoài hai nỗ lực trước đó.”

“Kiêu ngạo, thô lỗ-” Whitney bắt được ánh mắt lo lắng của cha nàng và mỉm cười rạng rỡ với ông để thể hiện rằng nàng đang có một khoảng thời gian tuyệt vời. Lúc ông quay đi, nàng trừng mắt với vẻ giết người với người bạn nhảy và tiếp tục, “ - không thể diễn tả, chịu đựng được-” Đôi vai Clayton Westland bắt đầu rung lên vì cười và Whitney mắc nghẹn với sự giận dữ của mình.

“Tiếp tục đi,” anh ta thúc giục với một nụ cười toét miệng. “Ta đã không nhận được một lời mắng mỏ nào kể từ còn nhỏ. Nào, đến đâu rồi? Ta ‘không thể diễn tả, chịu đựng được’ -?”

“Táo tợn một cách thái quá,” Whitney tức giận cung cấp, và sau đó với ước muốn một điều gì đó ấn tượng hơn, “ - và không phải một quý ông!”

“Giờ thì điều đó đặt ta ở một vị trí rất khó xử,” anh ta nhẹ nhàng chế nhạo. “Bởi vì nàng khiến ta không có lựa chọn nào khác ngoại trừ việc biện hộ cho mình bằng cách chỉ ra rằng thái độ của nàng đối với ta tối nay cũng không giống một quý cô chút nào.”

“Cười đi, làm ơn. Cha tôi đang nhìn chúng ta,” Whitney cảnh báo rồi buộc miệng nàng hé thành một nụ cười.

Clayton làm theo ngay lập tức. Hàm răng trắng của chàng lóe lên thành một nụ cười lười biếng, nhưng ánh mắt của chàng thì thấp xuống nấn ná ở đôi môi mềm mại của nàng.

Mục tiêu ánh mắt của chàng không thoát khỏi Whitney, người nàng bỗng cứng người trong tay anh ta. “Anh Westland, tôi nghĩ cuộc gặp gỡ không thoải mái và ngắn ngủi này đã kéo dài đủ rồi!”

Nàng giật lùi lại, nhưng vòng tay chàng siết chặt lại để ngăn nàng không thoát ra được. “Ta không có ý định để hai chúng ta trở thành một hoạt cảnh, bé con,” chàng cảnh báo. Vì Whitney không có lựa chọn nào khác ngoại trừ chuyển động theo chàng dìu, nàng lờ đi tên gọi thân mật không phù hợp đó, nhún vai rồi nhìn đi chỗ khác. “Một buổi tối đáng yêu, đúng không?” giọng chàng kéo dài, và sau đó với tiếng thì thầm rất kịch. “Cha nàng lại đang quan sát chúng ta.”

“Đây là một buổi tối đáng yêu,” Whitney trả treo. Nàng đợi lời đáp trả của Clayton và sau vài giây không có câu trả lời, nàng liếc nhìn anh ta một cách không chắc chắn. Anh ta đang nhìn nàng với vẻ chăm chú nhưng không hề có dấu vết ác ý nào. Đột nhiên Whitney cảm thấy mình ngờ nghệch và xấu tính. Sự thật là, anh ta đã cư xử quá đáng lúc chiều nay ở bên suối, nhưng ngẫm nghĩ lại những điều nàng đã làm và nói với anh ta tối nay, nàng cũng đã không cư xử tốt hơn. Một nụ cười yếu ớt khiến mắt nàng sáng lên như một viên ngọc bích long lanh khi nàng nhìn anh ta “Tôi nghĩ bây giờ sẽ đến lượt anh cư xử khiếm nhã đối với tôi,” nàng công bằng đề nghị. “Hay là tôi đã tính nhầm?”

Đôi mắt chàng cười thể hiện sự tán thưởng trước sự thay đổi thái độ đột ngột của nàng. “Ta nghĩ chúng ta đã bằng nhau,” chàng êm ái nói.

Điều gì đó trong giọng nói sâu trầm và đôi mắt xám của anh ta về sự thanh thoát không gắng sức khi anh ta nhảy điệu van khuấy động một vài ký ức mơ hồ của nàng. Quên mất rằng mắt anh tavẫn đang khóa vào mắt nàng, Whitney nhìn anh ta chăm chú, cố gắng góp nhặt những chi tiết nhỏ nhặt sâu trong tâm trí nàng. “Anh Westland, trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa?”

“Nếu chúng ta đã gặp, ta ghét phải nghĩ rằng nàng có thể quên.”

“Tôi chắc rằng rằng nếu chúng ta đã gặp, tôi sẽ nhớ,” Whitney lịch sự nói và gạt bỏ ý nghĩ đó.

Giữ đúng lời hứa, Paul đưa Elizabeth đến khi Clayton và Whitney đi ra từ sàn nhảy. Elizabeth Ashton, Whitney tuyệt vọng nghĩ, trông như một con búp bê sứ mong manh và xinh đẹp. Cô đang mặc một chiếc váy lụa màu xanh-kem tôn lên gò má hồng và những lọn tóc vàng như tỏa sáng, và khi cô nói, giọng cô dịu dàng với sự ngưỡng mộ kinh ngạc. “Mình không thể tin đó là bạn, Whitney.”

Đó là một câu có ngụ ý, tất nhiên, rằng Whitney trước đây chưa bao giờ được như bây giờ khiến Elizabeth không thể tin vào sự thay đổi này, nhưng nhìn cô bước đi trong cánh tay của Clayton, Whitney không nghĩ rằng Elizabeth có ý định xúc phạm.

Trong lúc Elizabeth khiêu vũ với Clayton Westland, Whitney chờ đợi, hy vọng rằng Paul sẽ mời nàng khiêu vũ lần nữa. Thay vào đó anh nhăn mặt và bất ngờ nói, “Đàn ông và phụ nữ vừa được giới thiệu nhìn chằm chằm vào mắt nhau khi họ đang khiêu vũ có phải là chuyện thông thường ở Pari không?”

Whitney giật mình vì ngạc nhiên và nhìn anh. “Em - em không nhìn chằm chằm vào mắt anh Westland. Chỉ là anh ta dường như quen thuộc với em, nhưng em lại không biết gì về anh ta cả. Điều đó có bao giờ xảy ra với anh không?”

“Nó xảy ra với anh tối nay,” Paul nói cộc lốc. “Anh nghĩ em là người mà anh biết. Bây giờ anh cũng không chắc mình có biết em hay không.” Anh quay gót và bước đi, để lại Whitney nhìn chằm chằm phía sau. Ngày trước, Whitney sẽ chạy theo để trấn an anh rằng anh mới là người nàng muốn, chỉ mình anh, mà không phải Clayton Westland. Nhưng bây giờ không phải ngày xưa và nàng đã khôn ngoan hơn nhiều, vì vậy nàng mỉm cười với mình và quay sang hướng đối diện.

Mặc dù Paul không hề tiếp cận nàng lần nữa, nàng hoàn toàn hạnh phúc khi khiêu vũ cả đêm với những anh chàng trong vùng khác. Nếu lựa chọn giữa một Paul quá tự tin và một Paul ghen tuông và xa cách, Whitney rõ ràng là thích người sau hơn. Quý bà Eubank đã đúng, Whitney quyết định. Cạnh tranh là điều Paul cần.

*****

Khi Whitney thức dậy vào ngày hôm sau thì gần như đã là buổi trưa. Nàng tung chăn và nhảy khỏi giường, đoan chắn rằng Paul sẽ đến thăm.

Paul không đến, nhưng rất nhiều hàng xóm khác của nàng thì đến, và nàng dành cả buổi chiều cố tỏ ra quyến rũ và vui vẻ trong khi tinh thần nàng chìm xuống cùng với bóng tà dương.

Tối đó khi đi ngủ, nàng tự nhủ rằng Paul chắc chắn sẽ đến vào ngày mai. Nhưng ngày hôm sau đến và đi mà không có một dấu hiệu nào của anh.

Phải cho đến ngày hôm sau nữa, Whitney mới thấy mục tiêu của mình, và đó hoàn toàn là do tình cờ. Nàng và Emily đang cưỡi ngựa từ làng trở về, những con ngựa đá tung những đám bụi nho nhỏ khi họ cưỡi ngựa thong dong trên đường. “Bạn có biết là Ngài Westland đã rời đi Luân Đôn vào ngày hôm sau bữa tiệc của bạn không?” Emily hỏi.

“Cha mình có nói gì đó về chuyện đấy,” Whitney nói, tâm trí của nàng vẫn để ở Paul “Mình nghĩ là ông ấy dự định quay lại vào ngày mai. Sao thế?”

“Bởi vì mẹ Margaret nói với mẹ mình rằng Margaret đang đếm từng giờ cho đến lúc Ngài ấy quay trở lại. Rõ ràng, tình cảm của Margaret đã dành hẳn cho Ngài ấy và-” Emily dừng nói và liếc mắt về phía cuối con đường. “Trừ phi mắt mình nhìn lầm,” cô nói với một cái liếc mắt trêu ghẹo với Whitney, “chúng mình chuẩn bị tương ngộ với con mồi của bạn.”

Nhổm người về phía trước, Whitney nhìn thấy một cỗ xe ngựa bốn bánh sang trọng đang chạy những bước nhanh nhẹn về phía họ. Có quá ít thời gian để nàng vuốt phẳng chiếc váy của bộ đồ cưỡi ngựa trước khi Paul đến chỗ họ. Anh kéo ngựa dừng lại, lịch sự chào Whitney và sau đó hướng toàn bộ sự chú ý của mình với Emily, tâng bốc cô với những lời nói ga lăng trêu chọc cho đến khi cô cười ngất và ra lệnh cho anh dừng lại vì cô đã là người có chồng.

Khan có ác cảm ngay lập lức với những chú ngựa đen khoe mẽ của Paul, và Whitney lắng nghe cuộc nói chuyện của họ trong khi cố gắng kiểm soát Khan. “Ngày mai em có dự buổi tiệc của Quý bà Eubank không?” nàng nghe thấy anh hỏi. Khi có một khoảng im lặng kéo dài, nàng mới ngẩng lên thấy Paul đang chú ý đến mình.

“Ngày mai em có dự buổi tiệc của Quý bà Eubank không?” anh nhắc lại.

Whitney gật đầu, nhịp đập của trái tim nàng tăng gấp đôi.

“Tuyệt. Anh sẽ gặp em ở đó.” Không nói thêm một lời nào, anh giật nhẹ dây cương và cỗ xe lao xuống con đường. Emily quay lại, quan sát cho đến khi cỗ xe biến mất khỏi tầm nhìn. “Nếu đó không phải cuộc hội ngộ lạ kỳ nhất mà mình từng nhìn thấy trong đời, mình không thể tưởng tượng đó là gì!” cô nói. Một nụ cười chậm rãi nở trên mặt cô khi cô nhìn vào Whitney. “Paul Sevarin vừa mới trải qua nỗi đau lớn nhất khi hoàn toàn phớt lờ bạn. Whitney!” cô phấn khích nói, “bạn không thấy điều đó rất lạ hay sao?”

“Không chút nào,” Whitney nói với một tiếng thở dài nao núng. “Nếu bạn nhớ, Paul đã luôn luôn phớt lờ mình.”

“Phải, mình biết.” Emily nói vừa cười dịu dàng. “Nhưng lúc đó, anh ấy không nhìn bạn trong suốt thời gian lờ bạn đi. Lúc anh ấy nói chuyện với mình vừa rồi, anh ấy nhìn bạn suốt. Và vào bữa tiệc của bạn đêm đó, anh ấy thường xuyên nhìn bạn khi bạn không nhìn thấy.”

Whitney giật Khan dừng khựng lại. “Thật sao? Bạn chắc không?”

“Tất nhiên là mình chắc chắn, đồ ngốc, mình đã quan sát anh ấy khi anh ấy nhìn bạn.”

“Ôi, Emily,” Whitney cười yếu ớt. “Mình ước tuần tới bạn không phải trở lại Luân Đôn. Khi bạn đi rồi, ai sẽ nói với mình những điều mình muốn nghe?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK