Để xoa dịu sự căng thẳng về buổi khiêu vũ tối mai, nàng cuộn mình trong chiếc ghế xô pha bọc lụa in hoa hồng và vui sướng đọc lại tất cả những lá thư của Emily được giấu trong cuốn sách dạy lễ nghi. Quá mải mê với những lá thư nên Whitney không nhận ra có ai đó đang quan sát nàng.
Nicolas DuVille đứng ở ngưỡng cửa với lời nhắn mà Therese, em gái anh đã khăng khăng yêu cầu anh phải đích thân chuyển đến Cô Stone. Trong tháng qua Therese đã thử cả tá mánh lới để đặt Cô Stone vào đường đi của anh, Nicki không nghi ngờ gì việc chuyển lời nhắn này cũng là một mẹo ngốc nghếch của hai cô gái. Đây không phải là lần đầu tiên em gái anh cố gắng khiến anh để tâm đến một trong những cô bạn ít tuổi nhợt nhạt của mình, và từ kinh nghiệm của mình, Nicki biết rằng cách tốt nhất để gạt bỏ những kế hoạch lãng mạn của Cô Stone đối với anh ngay từ trong trứng nước một cách đơn giản là hăm dọa và làm cô nàng bối rối cho đến khi cô ta cảm thấy nhẹ người khi nhìn thấy anh bỏ đi.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh bắt gặp ngay cảnh tượng được sắp đặt mà Cô Stone rõ ràng đã định từ trước để có thể xuất hiện hấp dẫn nhất. Ánh nắng tràn qua cửa sổ bên cạnh cô ta làm sáng lên suối tóc sẫm màu, ngón tay trỏ của cô ta lơ đãng cuốn một lọn tóc trong lúc giả bộ chìm đắm vào cuốn sách đang đọc; chiếc váy màu vàng dành cho buổi sáng được sắp xếp thành những nếp duyên dáng, và hai bàn chân kín đáo gập bên dưới. Tư thế của cô ta rất bình thản, với hai hàng mi dài hơi cụp xuống, và một nụ cười nhè nhẹ nở trên đôi môi đầy đặn. Khó chịu với trò chơi nho nhỏ của cô ta, Nicolas bước vào phòng. “Một bức tranh quyến rũ, Mademoiselle. Tôi có lời khen,” anh kéo dài giọng với vẻ xấc xược.
Giật phắt đầu lên, Whitney khép quyển sách dạy nghi thức xã giao chứa những lá thư của Emily và đặt nó sang một bên rồi đứng dậy. Nàng ngập ngừng nhìn thẳng vào chàng trai gần 30 tuổi đang lạnh lùng nhìn xuống nàng từ cái mũi quý tộc của anh ta. Anh ta thật sự rất đẹp trai với mái tóc đen và cặp mắt màu nâu có điểm chấm vàng.
“Cô đã nhìn rõ rồi chứ, Mademoiselle?” anh ta thô lỗ hỏi.
Nhận ra nàng đang nhìn anh ta chằm chằm, Whitney đột ngột lấy lại tư thế và ra hiệu chỉ lá thư trong tay anh ta. “Anh đến gặp dì tôi?”
Trước vẻ ngạc nhiên đến sững sờ của Whitney, anh chàng đó thong thả đi vào phòng và giúi lá thư vào tay nàng. “Tôi là Nicolas DuVille, và người hầu của cô đã thông báo với tôi rằng cô đang đợi tôi. Vì vậy, tôi tin là chúng ta có thể bỏ qua sự giả vờ ngạc nhiên bẽn lẽn của cô, hay chúng ta không thể?”
Whitney đứng như trời trồng khi anh chàng ung dung đánh giá nàng, bắt đầu khuôn mặt và táo bạo chuyển xuống khắp cơ thể cứng nhắc của nàng. Có phải ánh mắt anh ta nấn ná trên ngực nàng, hay đó chỉ là sự tưởng tượng bối rối của nàng khiến nó trông giống như vậy? Khi hoàn thành việc săm soi nàng từ phía trước, anh ta lững thững đi quanh nàng, quan sát nàng từ mọi góc độ giống như nàng là một con ngựa anh đã định mua. “Đừng mất công,” anh ta nói, khi Whitney bồn chồn mở lá thư. “Trong đó viết rằng Therese để rơi chiếc vòng tay ở đây, nhưng cô và tôi đều hiểu rằng đó chỉ là một lý do để chúng ta gặp mặt.”
Cùng một lúc Whitney thấy ngạc nhiên, bối rối, buồn cười và bị xúc phạm. Therese nói anh trai cô ấy ngạo mạn, nhưng dù sao Whitney cũng không nghĩ rằng anh ta khủng khiếp đến như thế này.
“Thực ra,” anh ta nói khi vòng lại đứng trước mặt nàng, “cô không giống như tôi đã nghĩ.” Giọng anh ta có một chút tán thưởng.
“Nicolas!” Lời chào hỏi nhiệt tình của Dì Annne tránh cho Whitney phải trả lời. “Thật vui khi gặp cháu. Cô đang mong cháu đấy - một cô hầu gái phát hiện chiếc vòng tay của Therese bên dưới đệm ghế sô pha. Chiếc móc khóa bị gãy. Cô sẽ đi lấy cho cháu,” bà nói rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Ánh mắt sửng sốt của Nicolas chiếu vào Cô Stone. Một nụ cười thoáng hiện trên môi cô khi cô nhướng cặp lông mày thanh tú nhìn anh, rõ ràng thích thú trước vẻ có lỗi của anh. Xét đến sự thô lỗ trước đó của anh, Nicki nhận thấy cần phải nói một vài câu chuyện lịch sự. Anh nghiêng người và cầm cuốn sách dạy lễ nghi chứa những lá thư của Emily lên, liếc qua tiêu đề cuốn sách và sau đó đến Whitney, anh hỏi. “Em đang ôn luyện cách cư xử tốt à, Mademoiselle?”
“Phải,” Cô Stone trả lời với ánh mắt sáng lên vẻ hài hước cố nén lại. “Anh có muốn mượn cuốn sách của tôi không?”
Lời châm chọc của cô mang lại một nụ cười lười biếng và cuốn hút đầy ngưỡng mộ. “Tôi thấy đó là cách để chuộc lỗi cho những cư xử của tôi trước đó. Mademoiselle,” anh vừa nói vừa cười với vẻ hấp dẫn, “em sẽ cho tôi vinh dự một điệu nhảy vào tối mai?”
Whitney ngập ngừng, e ngại trước nụ cười quyến rũ và vẻ ngưỡng mộ rõ ràng của anh ta.
Hiểu lầm sự im lặng của cô là để làm dáng, Nicolas nhún vai và tất cả sự ấm áp biến mất trong nụ cười của anh và anh nói với vẻ hài hước châm biếm, “Trước sự lưỡng lự của cô, tôi sẽ cho rằng tất cả những điệu nhảy của cô đều đã được đăng ký. Có lẽ để lần khác.”
Whitney nhận ra anh ta đang rút lại lời đề nghị, và nàng ngay lập tức khẳng định anh chàng này đúng là người kiêu căng và ngang bướng đúng như suy nghĩ ban đầu của mình. “Chưa có điệu nhảy nào của tôi được đăng ký,” cô khiến anh bối rối bởi sự thú nhận chân thật. “Anh thấy đấy, anh là quý ông đầu tiên tôi gặp ở Paris.”
Sự nhấn mạnh cố tình vào từ “quý ông” không thoát khỏi sự chú ý của Nicki, anh bất ngờ hất đầu ra sau và cười phá lên.
“Đây là chiếc vòng tay,” Quý bà Gilbert nói trong lúc nhanh nhẹn bước vào phòng. “Và Nicolas, nhớ nhắc Therese rằng chiếc khóa đã bị gãy.”
Nicolas nhận chiếc vòng tay và rời khỏi. Anh trèo lên cỗ xe, chỉ thị người giữ ngựa đánh xe về nhà mẹ anh, rồi sau đó thả lỏng người dựa vào chiếc ghế đệm bọc da. Họ chạy qua một công viên với những lối đi rộng nở rộ những bông hoa mùa xuân. Hai cô gái xinh đẹp anh quen vẫy tay chào hỏi, nhưng Nicki hầu như không để ý để khung cảnh như-trong-tranh-vẽ-của-Gainsborough*. Những suy nghĩ của anh đang bận rộn với cô gái trẻ người Anh anh vừa gặp.
(* Thomas Gainsborough (1727 - 1788) là một trong những họa sĩ vẽ phong cảnh và chân dung nổi tiếng nhất của thế kỷ 18 nước Anh.)
Cho dù cố gắng, anh cũng không thể hiểu làm thế nào Whitney Stone và cô em gái lắm lời và đầu óc lơ ngơ của anh lại hình thành mối quan hệ thân thiết đến vậy, hai người họ khác nhau như nước chanh và rượu Pháp nặng. Therese là một cô gái xinh xắn, ngọt ngào như nước chanh nhưng cô bé không có những tính cách ẩn sâu bên trong để hấp dẫn đàn ông.
Whitney Stone thì ngược lại, một kho báu thực sự đối lập, lấp lánh như rượu vang đỏ nồng nàn hứa hẹn những nét quyến rũ còn ẩn giấu sẽ xuất hiện. Mới mười bảy tuổi, nàng đã chống đỡ với sự khinh khi chế nhạo của anh với thái độ bình thản đáng nể. Nicolas khẳng định, chỉ thêm vài năm nữa, nàng sẽ trở nên rất thú vị. Một tiếng cười khoái chí bật ra từ ngực anh khi anh nhớ lại nàng đã khéo léo trả đũa nhận xét của anh về cuốn sách dạy lễ nghi bằng cách đề nghị cho anh mượn.
Thật đáng tiếc, anh nghĩ, cho một vật báu quý hiếm như vậy khi nàng bị bỏ quên trong xó xỉnh nào đó trước đám đông trong buổi ra mắt đông người tối mai, chỉ vì nàng mà một người lạ đối với người Pháp.
*****
Những tấm thảm sang trọng trải một bên của phòng khiêu vũ khổng lồ, và bức tường đối diện ốp gương phản chiếu ánh sáng từ hàng nghìn cây nến tỏa sáng từ những chùm đèn treo trên trần nhà. Thoáng thấy bóng mình trong một chiếc gương, Whitney lo lắng rà soát lại diện mạo của mình. Chiếc váy dạ hội lụa trắng của nàng với lớp ngoài được hớt lên tạo thành những hình vỏ sò lớn và được đính lại bằng những bông hồng lụa màu hồng cùng kiểu với những bông hoa cuốn quanh những lọn tóc dày trên đỉnh đầu. Nàng nhận thấy mình trông bình tĩnh hơn nhiều so những gì nàng đang cảm thấy.
“Mọi chuyện sẽ trở nên tuyệt vời, rồi cháu sẽ thấy,” Dì Anne thì thầm.
Whitney không hề nghĩ mọi chuyện sẽ tuyệt vời chút nào. Nàng biết nàng không thể hy vọng sẽ cạnh tranh được với những cô gái tóc đỏ và tóc vàng quyến rũ, hay những cô tóc sẫm màu từ tốn nhỏ nhắn đang cười nói thoải mái với những chàng trai trẻ trong bộ lễ phục màu đen, đối lập với những chiếc áo ghi lê lụa hoặc sa tanh sáng màu. Whitney tự nói với mình rằng nàng không quan tâm tí nào đến một thứ ngốc nghếch như một buổi khiêu vũ ngớ ngẩn, nhưng nàng biết đó không phải là thật. Nàng quan tâm rất nhiều.
Therese và mẹ cô chỉ đến vài phút trước khi những nhạc công nâng nhạc cụ cho điệu nhạc đầu tiên. “Mình có tin tức tuyệt vời nhất,” Therese nín thở thì thầm, cô trông giống như một viên kẹo ngọt trong chiếc váy đăng ten trắng, hai má hồng và mái tóc vàng óng duyên dáng uốn quăn. “Cô hầu gái của mình là em họ người hầu phòng của Nicki và anh ta nói Nicki đang đến đây tối nay. Và anh ấy còn mang theo ba người bạn - anh ấy đã tung xúc xắc cá cược với họ 500 frăng đổi lại hai tiếng đồng hồ của họ tối nay, và họ đã thua, vì vậy họ đến đây và khiêu vũ với cậu...” Cô nhún vai vẻ có lỗi với Whitney khi bỏ dở câu nói và dành cho chàng trai vừa đến mời cô khiêu vũ một cái nhún chào duyên dáng.
Đầu óc Whitney vẫn còn rối rắm với tin tức vừa nghe khi những người nhạc công tấu lên nốt nhạc đầu tiên, và những cô gái mới ra mắt được tháp tùng ra sàn nhảy bởi những bạn nhảy đáng kính. Không phải tất cả các cô gái mới ra mắt - Whitney cảm thấy mặt mình đỏ hơn khi nàng thất vọng nhìn Dì Anne. Nàng đã biết mình sẽ không được mời khiêu vũ điệu đầu tiên trong tối nay, nhưng nàng đã không nghĩ đến cảm giác quá khốn khổ khi bị bỏ lại một bên với Dì Anne và Madame DuVille. Cảm giác này quen thuộc đến nhức nhối - giống như nàng đã về nhà ở Anh nơi mà lời mời tham dự những buổi gặp mặt xã hội rất hiếm hoi và nếu nàng đến, nàng cũng bị chế giễu hoặc phớt lờ.
Therese đã khiêu vũ điệu thứ hai và thứ ba, nhưng Whitney vẫn chưa được mời điệu nào. Khi đến điệu nhảy thứ tư, cảm giác bị bỏ qua trở nên quá mức nàng có thể chịu đựng. Nghiêng về phía Dì Anne, Whitney định hỏi liệu nàng có thể đi đâu đó để chỉnh đốn lại trang phục, nhưng có một xáo động ở cửa ra ngoài và nàng tò mò nhìn theo ánh mắt của những vị khách khác.
Nicolas DuVille và ba quý ông khác đang đứng dưới khung cửa mái vòm ở lối ra vào dẫn đến phòng khiêu vũ. Họ quan sát đám đông, thoải mái trong bộ lễ phục thanh lịch và tỉnh bơ trước vô số những chú ý mà họ đang nhận được. Sợ hãi đến đông cứng cả người, Whitney quan sát khi ánh mắt của Nicolas DuVille quét đám đông những cô gái mới ra mắt đang cười khúc khích và những anh chàng bảnh bao đang nhìn họ chằm chằm. Cuối cùng khi nhìn thấy Whitney, anh nghiêng nhẹ đầu chào, và cả bốn người cùng tiến đến.
Whitney ép lưng vào bức tường trong nỗ lực trẻ con muốn ép mình giữa nó và Dì Anne. Nàng không muốn mạo hiểm đối đầu lần nữa với Nicolas DuVille. Hôm qua nàng đã quá ngạc nhiên để cảm thấy e sợ anh; tối nay lòng kiêu hãnh và tự tin mà nàng sở hữu đã tơi tả, và cộng thêm vào sự khó chịu đó, nàng thực sự nhận thấy được Nicki trông lịch sự và điển trai như thế nào trong bộ dạ phục buổi tối.
Nàng nhìn những chàng trai đang lách qua đám đông chăm chú tiến thẳng về phía mình, và ngay cả trong lúc hoảng hốt đến điếng người như thế này, Whitney vẫn nhận ra sự trái ngược rõ nét giữa nhóm bạn của Nicolas DuVille và những quý ông khác trong phòng. Anh và bạn của anh không chỉ nhiều tuổi hơn hầu hết những anh chàng trẻ tuổi đang lả lướt tán tỉnh những cô gái trẻ hơn, mà còn có một phong thái hiểu biết tỏa ra từ họ khiến họ hoàn toàn khác biệt.
Madame DuVille cười với vẻ ngạc nhiên vui sướng khi con trai chào bà. “Nicki, mẹ không thể ngạc nhiên hơn nếu là ác quỷ xuất hiện!”
“Sao thế, cám ơn mẹ,” anh tỉnh khô thì thầm và cúi chào bà. Đột nhiên, anh quay sang Whitney và mỉm cười khi anh nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng. Nâng tay nàng lên môi để đặt lên một nụ hôn trang trọng, anh nói và cười khoái trí trêu ngươi. “Thôi kiểu nhìn như quá sửng sốt khi thấy mình trở thành mục tiêu chú ý của tôi, Mademoiselle. Em nên ra vẻ như điều này không hơn gì so với em mong đợi.”
Whitney mở to mắt nhìn anh ta, không chắc mình nên cảm thấy bị xúc phạm hay nên cảm ơn vì lời khuyên không được yêu cầu của anh ta.
Anh ta trêu chọc nhướng một bên lông mày như là hiểu được nàng đang nghĩ gì, sau đó anh quay sang và giới thiệu ba người đi cùng với nàng.
Tiếng nhạc vang lên và không hề hỏi han, Nicki thản nhiên cầm tay nàng đặt lên cách tay anh, và đưa nàng đến sàn khiêu vũ. Anh nhẹ nhàng dìu nàng quay trong điệu van, trong khi Whitney tập trung theo những bước nhảy nàng đã học từ thầy hướng dẫn.
“Mademoiselle.” Giọng nói trầm trầm của Nicki vang lên đầy chất hài hước. “Nếu em ngước lên nhìn tôi, em sẽ thấy rằng tôi đang nhìn em theo cách mà những khán giả đang hoang mang của chúng ta xem là một cử chỉ ấm áp và ngưỡng mộ. Tuy nhiên, nếu em tiếp tục ghi nhớ những nếp gấp trên cra-vát của tôi, tôi sẽ thôi trông có vẻ say đắm và bắt đầu tỏ vẻ chán nản và buồn tẻ. Nếu tôi làm vậy, thay vì được giới thiệu với cả giới thượng lưu tối nay, em sẽ trở thànhmột cô-gái-bên-lề. Giờ thì, hãy nhìn tôi và mỉm cười.”
“Một cô-gái-bên-lề!” Whitney thốt ra, ánh mắt nàng ngước lên nhìn anh ta. Nàng nhìn thấy vẻ dí dỏm trong mắt anh ta và sự tức tối của nàng tan đi. “Tôi thấy quá bị chú ý,” nàng thú nhận. “Mọi người trong căn phòng này hình như đều quan sát chúng ta và...”
“Họ không quan sát chúng ta,” anh ta phản đối với một tiếng cười rộng lượng. “Họ đang quan sát tôi, và cố cân nhắc xem liệu em có phải là người đã quyến rũ tôi đến buổi dạ hội buồn tẻ của những cô nàng ngây thơ này hay không?”
“ - Và khác với những thú vui theo đuổi sự sa đọa và trác táng thông thường của anh?” Whitney chọc ghẹo, một nụ cười khiêu khích vô thức chậm chãi lướt trên khuôn mặt sống động của nàng.
“Chính xác,” Nicki cười nhăn nhở đồng ý.
“Trong trường hợp đó,” nàng trầm tư và nói với giọng ẩn chứa một nụ cười trêu chọc, “Điệu van này sẽ không phá hủy danh tiếng của tôi trước khi tôi có được nó chứ?”
“Không, nhưng có thể phá hủy tiếng tăm của tôi.” Nicki nhìn thấy vẻ sửng sốt của nàng và nhẹ nhàng nói. “Bình thường tôi không xuất hiện ở những bữa tiệc ra mắt, Mademoiselle. Và trông thấy tôi như thế này, thực sự vui thích khi khiêu vũ với một cô bé hỗn hào non nớt như em, đúng là chưa hề nghe thấy.”
Whitney dứt ánh mắt khỏi khuôn mặt mạnh mẽ đẹp như điêu khắc của Nicolas DuVille và liếc quanh nhìn những anh chàng trẻ tuổi trong những chiếc áo gi-lê sa tanh sáng màu. Họ đang nhìn Nicki với vẻ ganh tị rõ ràng, và không có gì phải nghi ngờ! Bộ trang phục dạ hội cắt may hoàn hảo của Nicki và phong thái tao nhã bình thản của anh khiến họ dường như ăn mặc hơi quá diêm dúa và khá là trẻ con.
“Họ vẫn nhìn chứ?” Nicki trêu.
Whitney cắn môi để kìm lại nụ cười đã sáng lên trong mắt nàng khi nàng nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh ta. “Đúng vậy, nhưng tôi không thể thực sự đổ lỗi cho họ - anh trông khá giống một con diều hâu trong một phòng toàn chim bạch yến.”
Nụ cười ngưỡng mộ chầm chậm lướt trên mặt anh. “Tôi đúng là như vậy,” anh thì thầm dịu dàng. Và nói tiếp, “Em có một nụ cười thật quyến rũ, cherie.”
Whitney vừa nghĩ rằng anh ta cũng có một nụ cười tuyệt đẹp thì nó biến mất sau một cái cau mày tăm tối. “Có - có gì không phải sao?” nàng hỏi.
“Phải,” anh ta thô lỗ trả lời. “Đừng để một người đàn ông mà em không đính hôn gọi em là ‘cherie’.”
“Tôi sẽ nhìn họ chằm chằm cho đến khi họ luống cuống nếu họ dám như vậy!” Whitney hứa ngay lập tức.
“Tốt hơn nhiều rồi,” anh ta tán tưởng và sau đó táo tợn, “... cherie.”
Khi điện van kết thúc, anh ta đưa nàng trở lại với dì, đầu anh ta hơi ngả về phía nàng như thể anh ta đang hứng lấy từng từ của nàng. Anh ta đứng đợi ở đó, hiếm khi rời mắt khỏi nàng khi nàng lần lượt nhảy với những người bạn của anh ta.
Whitney cảm thấy có một chút lâng lâng, táo bạo và tuyệt vời. Đã có rất nhiều quý ông đề nghị được giới thiệu với nàng. Nàng biết đó là do sự chú ý quá mức và chưa hề có mà nàng nhận được từ Nicolas DuVille và các bạn của anh ta, nhưng nàng quá nhẹ nhõm và dễ chịu để để ý đến.
Claude Delacroix, một anh chàng đẹp trai, tóc sáng đến cùng Nicolas, ngay lập tức phát hiện ra rằng Whitney yêu thích ngựa, và hai người họ đã có một cuộc tranh cãi đầy hứng khởi về ưu điểm của một con ngựa nòi so với con khác. Anh ta thậm chí còn hỏi liệu nàng có muốn cưỡi ngựa cùng anh ta một ngày gần đây, đề nghị này rõ ràng không phải do Nicki gợi ý.
Whitney cảm thấy rất hài lòng và được tâng bốc, nàng mỉm cười khi anh ta đưa nàng trở lại với dì nàng.
Tuy nhiên, Nicki không hài lòng cũng không cười khi anh ngay tức khắc tuyên bố khiêu vũ với nàng điệu tiếp theo. “Clause Delacroix,” anh cộc lốc thông báo khi vòng tay ôm nàng, “xuất thân từ một gia đình có truyền thống tốt đẹp. Anh ta là một tay cưỡi ngựa xuất sắc, một kẻ cờ bạc khét tiếng và là một người bạn tốt. Tuy nhiên, anh ta không phải là một người bạn phù hợp với em, em cũng không nên nghĩ rằng anh ta là một ứng cử viên tiềm năng. Những chuyện liên quan đến trái tim, Claude là một chuyên gia, nhưng anh ta rất nhanh chóng đánh mất niềm yêu thích và sau đó...”
“Anh ta làm tan nát trái tim của những quý cô?” Whitney dự doán với vẻ nghiêm trang với chút chế giễu.
“Chính xác,” Nicki nghiêm nghị nói.
Whitney biết là trái tim nàng đã thuộc về Paul, và vì thế không có chút nguy hiểm nào. Với một nụ cười dịu dàng, nàng nói, “Tôi sẽ canh gác trái tim mình rất cẩn thận.”
Ánh mắt của Nicki lưỡng lự trên đôi môi mời gọi và mềm mại, sau đó nhìn lên ánh mắt xanh ngọc long lanh của nàng. “Có lẽ,” anh thốt ra với một chút tự châm biếm mình khiến Whitney không thể hiểu được, “Tôi phải cảnh báo Claude canh gác trái tim anh ta. Mademoiselle, nếu em lớn hơn, tôi nghĩ tôi cũng phải như vậy.”
Khi Nicki đưa nàng quay lại với dì, có cả tá quý ông đang nóng lòng được khiêu vũ với nàng và đứng đợi để thỉnh cầu. Nicki níu tay nàng lại, và hất đầu về phía anh chàng trẻ tuổi đứng ở cuối hàng. “Andre Rousseau,” anh nói, “sẽ là một người chồng lý tưởng của em.”
Whitney nhìn anh với vẻ tức cười. “Anh thực không nên nói những điều như thế.”
“Tôi biết.” Anh nói. “Giờ thì tôi được tha thứ vì sự thô lỗ ngày hôm qua rồi chứ?”
Whitney vui vẻ gật đầu. “Tôi phải nói rằng tôi đã được ‘giới thiệu’ đẹp như một con tàu của Anh.”
Nụ cười của Nicki tràn ngập sự ấm áp khi anh nâng tay nàng lên môi. “Bon Voyage*, Cherie,” anh nói.
Và sau đó anh rời đi.
(* Chúc một chuyến đi tốt lành!”)
*****
Whitney vẫn còn đang nghĩ về buổi tối hôm trước và khẽ mỉm cười với chính mình khi nàng đi xuống cầu thang vào buổi sáng hôm sau và định đi cưỡi ngựa trên con ngựa cái cường tráng của chú nàng. Những giọng nói đàn ông vọng đến từ lối đi dẫn đến phòng khách, và khi Whitney định đi qua, Dì Anne xuất hiện ở ngưỡng cửa với khuôn mặt tươi cười. “Dì vừa định lên gọi cháu,” bà thì thầm. “Cháu có khách.”
“Khách?” Whitney nhắc lại và hoang mang. Trò chuyện về những chủ đề vô vị thường được nhắc đến trong buổi khiêu vũ tối qua là một chuyện, tỏ ra hấp dẫn và thú vị với những quý ông đang cố sức đến thăm hỏi nàng sáng nay là một chuyện hoàn toàn khác hẳn. “Cháu sẽ nói chuyện gì với họ đây?” Whitney cầu khẩn. “Cháu sẽ làm gì chứ?”
“Làm gì?” Anne mỉm cười, bước sang một bên và kiên quyết đặt một tay lên tấm lưng nhỏ nhắn của Whitney. “Sao thế, hãy là chính mình, cháu yêu.”
Ngập ngừng, Whitney bước vào phòng. “Tôi đang định đi cưỡi ngựa trong công viên,” nàng giải thích với ba quý ông đang có mặt đã nhảy với nàng tối qua. Ba chàng trai trẻ nhảy dựng lên và mỗi người chìa ra một bó hoa về phía nàng. Ánh mắt Whitney lướt xuống những bó hoa họ đang cầm, và một nụ cười hé trên góc miệng nàng. “Hình như cả ba ngài đều đến từ đó.”
Họ nháy mắt với nàng khi nhận ra rằng nàng đang trêu ghẹo họ vì đã trộm hoa trong công viên. Và sau đó - trong sự ngạc nhiên của những ngạc nhiên - họ mỉm cười với nàng và hòa nhã tranh cãi với nhau xem ai có vinh dự được tháp tùng nàng đến công viên.
Với tinh thần công bằng thực sự, Whitney vui vẻ cho phép tất cả bọn họ hộ tống nàng.
Năm đó Cô Stone được công nhận là một “Người độc đáo.” Khi mà các quý cô trẻ thường có vẻ mong manh dễ thương và hãy bẽn lẽn thẹn thùng, Whitney lại rất sống động và vui tươi. Trong khi các quý cô khác ở tuổi nàng tỏ ra nghiêm trang và kín đáo, Whitney lại thông minh và thẳng thắn.
Trong năm kế tiếp, Anne quan sát khi tự nhiên hợp tác với thời gian, và khuôn mặt trẻ con của Whitney hoàn chỉnh vẻ đẹp rực rỡ hứa hẹn trước đó. Hàng mi đen nhánh viền quanh đôi mắt biểu cảm đến bất ngờ đã thay đổi từ màu xanh nước biển sang màu xanh ngọc sẫm bên dưới đường cong thanh tú của cặp lông mày đen. Mái tóc màu gỗ dái ngựa óng ả bao quanh khuôn mặt sắc nét như điêu khắc với khuôn miệng đầy đặn và mềm mại, làn da mịn màng như lụa màu kem. Dáng người nàng vẫn mảnh mai, nhưng đã chín muồi với những đường cong trêu ngươi và chỗ trũng vào duyên dáng. Đó là năm nàng được gọi là “Người không ai sánh bằng.”
Các quý ông nói với nàng rằng nàng có “sắc đẹp mê hồn người” và “vẻ đáng yêu quyến rũ” và nàng ám ảnh những giấc mơ của họ. Whitney lắng nghe những lời khen tặng hào phóng của họ và những lời thề thốt tha thiết về tình cảm bất diệt của họ với một nụ cười nửa có vẻ hài hước không tin và nửa có vẻ cảm kích chân thành đối với tình cảm của họ.
Nàng nhắc Anne nhớ về một con chim nhiệt đới khó nắm bắt, hạ cánh một cách ngập ngừng, gây ngạc nhiên và thích thú bằng sự xuất hiện của chính mình, rồi sau đó khi một trong những người theo đuổi nàng đưa tay ra để bắt lại, thì nàng bay vụt đi.
Nàng xinh đẹp, nhưng các quý ông rời bỏ những cô gái có sắc đẹp ngang ngửa nàng để vây quanh nàng, là bị thu hút bởi không khí vui bẻ dường như lúc nào cũng bao quanh nàng và những hành động tinh nghịch thoải mái của nàng.
Từ đầu năm thứ ba kể từ khi nàng ra mắt xã hội thương lưu, Whitney đã trở thành một thách thức mà càng nhiều quý ông có học thức và hiểu biết tìm cách để có được nàng chỉ để chứng tỏ rằng họ có thể thành công khi những người khác thất bại, rồi để thấy mình khá bất ngờ yêu say đắm một cô gái trẻ, người không có một chút động thái nhỏ nhất nào đáp lại tình cảm của họ. Mọi người đều biết nàng sẽ sớm kết hôn; rốt cuộc thì nàng đã mười chín tuổi. Ngay cả Ngài Gilbert cũng bắt đầu quan tâm, nhưng khi ông giãi bày với vợ mình rằng Whitney đã trở nên quá nổi tiếng thì Anne chỉ mỉm cười.
Bởi vì dường như gần đây Whitney đã phát triển một cảm tình đặc biệt dành cho Nicolas DuVille.