“Người đàn ông đó nghĩ ông ta là vua của nước Anh chắc!” Clarissa gầm gừ, xông vào phòng với cái mũ đội lệch. “Ông ấy quyết rằng muốn cưới cô chủ nhỏ của tôi, và chúng tôi vượt đại dương từ Pháp trở về nhà. Ông ta muốn đi dự một buổi khiêu vũ, và thế là chúng ta chạy bổ đến Luân Đôn. Sáng hôm nay, ông ta muốn cưỡi ngựa, và ông ta đã lôi cổ tôi khỏi giường lúc bình minh và đến đây với chiếc va li còn lại của cô. Bình minh!” bà chanh chua hét lên, giật cái chăn của Whitney, “khi sương mù còn chưa tan trên phố!”
Whitney cười ngất và bò ra khỏi giường. “Ôi Clarissa, tôi yêu cô!” Nàng nhanh chóng tắm rửa và mặc bộ đồ cưỡi ngựa mà Clarissa đã mang theo cùng với rương hòm của nàng lúc sáng. Nóng vội muốn gặp Clayton, để đoan chắc với chính mình rằng chàng không hối tiếc vì đã để nàng chiến thắng tối qua, nàng kéo tóc lại sau lưng và buộc lại ở gáy thành một cái nơ, sau đó nàng lướt nhanh ra khỏi phòng.
Nàng đi hết một sảnh rộng và dừng lại. Clayton đang đợi nàng dưới chân cầu thang, ánh mặt trời mùa đông lấp lánh chiếu trên mái tóc đen của chàng qua trần nhà bằng kính cao ba tầng phía trên. Mặc một chiếc áo sơ mi da dê mềm mại cổ chữ V sâu và quần cưỡi ngựa mầu nâu cà phê gọn gàng, chàng trông đầy nam tính, cao lớn với bờ vai rộng, khiến cho huyết quản của Whitney đập mạnh liên hồi.
Clayton nhìn nàng đi xuống cái cầu thang uốn cong lớn. Lo lắng rà soát khuôn mặt đáng yêu của nàng có dấu hiệu nào biểu hiện là nàng hối hận vì sự đầu hàng tối qua, hay bực tức với chàng vì đã quá khó khăn với nàng.
Và khi nàng bước đến bậc thang cuối, nhẹ nhàng dừng lại, mỉm cười e thẹn với đôi mắt dò tìm của chàng. “Thật là xấu hổ,” nàng ngọt ngào nói, “khi nhận ra rằng mọi người sẽ nói là chú rể trông đẹp hơn cô dâu rất nhiều.”
Clayton không thể kìm được mình nữa. Chàng kéo nàng vào cánh tay, ép chặt nàng vào chàng và vùi mặt vào mái tóc thơm ngát của nàng. “Chúa tôi!” chàng thì thầm khàn khàn. “Làm sao ta có thể đợi đến tám tuần để biến nàng trở thành của ta?”
Chàng cảm thấy phút chốc cả thân người nàng cứng lại trong vòng tay mình. Đó tất nhiên không phải ý của chàng, nhưng chàng nhận ra được Whitney vừa sợ hãi nhớ lại chuyện chàng làm tình với nàng. Chàng cười trên mái tóc của nàng; chàng có đến tám tuần để ôm ấp và âu yếm nàng. Tám tuần để những khao khát của chàng được đáp ứng và khi đó, nàng cũng sẽ muốn chàng, và nhận ra rằng chàng sẽ không bao giờ làm nàng đau. Và trong đêm tân hôn của nàng, kể cả nếu việc đó vẫn còn làm nàng sợ hãi, nàng cũng tin tưởng chàng đủ để đồng ý cho chàng làm tình với nàng. Sau đó chàng có thể cho nàng thấy chuyện đó sẽ diễn ra như thế nào, và có ý nghĩa đến như thế nào. Chàng sẽ khiến nàng bừng lên vì ham muốn, cho đến khi nàng bám chặt vào chàng, quằn quại bên dưới chàng trong khát khao ngọt ngào được chiếm đoạt.
*****
“Nàng có muốn đi xem điền trang không?” Chàng hỏi khi họ vừa ăn sáng xong.
“Rất muốn,” nàng hạnh phúc trả lời.
Đó là một ngày mùa đông trong xanh rực rỡ khi mặt trời sưởi ấm vạn vật mà nó chiếu đến. Họ cùng nhau thả bước qua những khu vườn ngay hàng thẳng lối rộng mênh mông với những thảm hoa được sắp xếp và tạo hình cầu kỳ, những đường viền sắc nét và được cắt tỉa cẩn thận.
Những người làm vườn và trông coi đất đai đang quét lá rơi và gom chúng lại thành đống để đốt không để lộ một tí sự chú ý nào đến cặp đôi đang đi dạo trong khu vườn. Nhưng khi quý cô trẻ nói gì đó khiến công tước cười phá lên và ôm chầm nàng vào tay thì rất nhiều người trong số họ liếc lên nhìn với sự ngạc nhiên, và sau đó họ trao đổi những nụ cười nhăn nhở ra điều hiểu biết trước khi lẳng lặng tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Bên Clayton, Whitney tha thẩn đi qua những lùm cây với ánh sáng mặt trời xuyên qua lốm đốm, trong đầu vẽ lên khung cảnh mùa xuân lộng lẫy khi những cây nở đầy hoa dọc theo những lối đi lớn quanh co, những chiếc ghế sắt được sơn trắng được bao trùm bởi những thảm hoa hồng, đỏ và trắng.
Họ rẽ và đi dọc bên bờ của một cái hồ rộng được chăm sóc kỹ lưỡng, từ đó có thể nhìn thấy một dãy mái đình thanh nhã có cột chống nằm trên một cái gò lớn ở bờ bên kia. Clayton nắm tay nàng và họ đi dạo quanh hồ đến phía dãy nhà đó. Đó là, Whitney miên man nghĩ trong hạnh phúc, niềm vui trọn vẹn khi tay nàng nằm vững chãi trong bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của Clayton; khi ở bên chàng thật êm ả, yên ấm vui vẻ, không có những rào cản mà nàng luôn dựng lên giữa họ. Nàng chăm chú ngước nhìn bầu trời trong xanh khi những đám mấy trắng mịn chầm chậm trôi qua, và kết luận rằng đây là ngày thanh bình và hạnh phúc nhất của cuộc đời nàng.
Quang cảnh nhìn ra hồ và cảnh vật xung quanh từ dãy mái đình trên gò đất cao hơn thật đẹp. Whitney tựa vai vào một cái cột trắng, chìm đắm trong vẻ đẹp trước mặt. Nàng hoàn toàn biết rõ là Clayton dẫn nàng đến đây bởi vì, bên trong mái đình có thể cho họ một chút riêng tư hiếm có, nhưng nàng vẫn đứng ở đó, vui vẻ kéo dài giây phút mà họ sẽ bước vào trong và chàng sẽ ôm nàng trong vòng tay...
Chàng bất chợt bước đến trước nàng, chắn tầm nhìn của nàng và chống hai tay cạnh hai bên vai nàng. Nụ cười phảng phất trong mắt chàng khi miệng chàng từ từ cúi xuống miệng nàng. “Hãy cứ theo cách của nàng,” chàng khàn khàn nói với vẻ hài hước. “Ta không e ngại, vì vậy không có vấn đề gì nếu ta hôn nàng ở ngay đây hay trong đó.”
Khi cuối cùng chàng rời miệng nàng, Whitney đã run rẩy với những khao khát được khơi dậy. “Clayton,” nàng thì thào. “Em-”
Chàng ngắt lời nàng với âm điệu êm ái và sâu lắng. “Ta thích nghe nàng gọi tên ta. Nó khiến ta muốn ôm nàng vào lòng, để cảm nhận vị ngọt ngào của lưỡi nàng trong miệng ta, để vuốt ve ngực nàng và cảm thấy những núm vú của nàng dựng đứng trong tay ta.”
Whitney hít một hơi thở hổn hển và nhìn xuống, nhưng trước đó Clayton đã bắt gặp ngọn lửa nhen nhúm trong đôi mắt xanh sâu thẳm và màu hồng đào ấm áp lan trên đôi má mềm mịn của nàng. Chàng mỉm cười với chính mình. Nàng có lẽ sẽ sợ hãi nếu chàng làm tình với nàng bây giờ, nhưng nàng vẫn là một tạo vật ấm áp và đầy đam mê, rồi nàng sẽ sớm loại bỏ được những sợ hãi của nàng. Chàng liếc qua vai nàng vào bên trong dãy nhà. Chàng muốn ôm nàng và thong thả hôn cái miệng khiêu gợi đầy quyến rũ đó, nhưng không phải ở đây, nơi họ có thể bị nhìn thấy. Đôi mắt chàng lười nhác thơ thẩn nhìn xung quanh, hơi bực mình vì thiếu sự riêng tư cho chàng, sau đó chàng nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nằm ở phía tây xa xa. Căn nhà gỗ đó có thể mang lại cả sự riêng tư và tầm nhìn.
“Căn nhà gỗ?” Whitney hỏi, nhìn theo mắt chàng.
Clayton cười toe toét với nàng. “Một phần của chúng. Trên đó có thể nhìn xa đến cả dặm. Lát nữa chúng ta sẽ cưỡi ngựa lên đấy.” Nhưng không chỉ để ngắm cảnh, chàng thêm vào trong đầu. Quay lại, chàng nghiêng người tựa vào tường, mãn nguyện ngắm nhìn vóc dáng yêu kiều của nàng. Với những lọn tóc buộc ở gáy với một cái nơ bằng nhung lớn, nàng gợi cho Clayton nhớ đến một cô bé gái nhỏ đi tất trắng dài và ăn mặc lôi thôi, ngồi trên một cành cây, trong khi mấy tên con trai cãi vã về việc ai sẽ kéo nàng xuống. Nhưng hình ảnh tưởng tượng kết thúc ở đó, vì không có một nét trẻ con nào trong những đường cong khiêu khích và căng tròn phô bày trọn vẹn bởi bộ đồ cưỡi ngựa mầu hổ phách của nàng.
Lưỡng lự, Clayton chuyển sự quan tâm của mình đến một hướng ít hấp dẫn. “Có một vài điều giữa chúng ta cần phải giải quyết, và ta muốn sớm thực hiện bây giờ, để quá khứ có thể bị chôn vùi và lãng quên.”
Whitney quay mặt đi, và chàng nhẹ nhàng nói thêm, “Ta nghĩ nàng đã hiểu ta muốn hỏi gì-”
Whitney biết chàng muốn một lời giải thích cho những hành động của nàng tại đám cưới của Elizabeth, và nàng gật đầu, hít một hơi dài. “Chàng biết đấy, khi em thấy chàng ở nhà thờ, em nghĩ chúng ta vẫn còn đính hôn, và em không hề biết rằng chàng nhận được thiệp mời đám cưới. Em nghĩ chàng đến đó để cố gặp được em...” Nàng nói với chàng toàn bộ câu chuyện, một cách đơn giản, không giấu giếm những nỗi đau và giận dữ nàng đã cảm thấy đối với chàng.
Clayton lắng nghe nàng mà không xen vào. Khi nàng nói xong, chàng hỏi, “Điều gì khiến nàng quyết định đến đây tối qua, sau khi đã ghét ta trong nhiều tuần như vậy?”
“Emily đã khiến em nhận ra rằng em đã nhận định sai về chàng.”
“Cái gì,” Clayton nói với một sự cảnh giác, “Emily Archibald biết về chuyện của chúng ta?”
Với giọng nhỏ xíu, Whitney thú nhận, “Mọi thứ.” Nàng thấy chàng nao núng và ngập ngừng nói, “Bây giờ em có thể hỏi chàng vài điều không?”
“Bất cứ điều gì,” Clayton hào hiệp nói.
“Bất cứ điều gì,” Whitney trêu, “trong quyền hạn của chàng và trong giới hạn cho phép.”
“Bất cứ điều gì!” Chàng tuyên bố chắc chắn, nhưng với một nụ cười toe toét.
“Tại sao chàng làm điều đáng sợ đó với em? Điều gì khiến chàng nghĩ em đã - đã trao thân cho Paul?”
Với giọng tự khinh bỉ chính mình, Clayton trả lời câu hỏi của nàng.
“Nhưng sao chàng có thể tin Margaret, biết rằng cô ấy ghét em như thế nào?” Whitney trao cho chàng một cái nhìn đau đớn và trách móc, nhưng nhận ra ngay là nàng vừa mới làm tăng sự đau khổ đối với những ký ức của chàng về đêm đó, nên nàng nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi chàng. “Không sao.”
“Có chứ,” Clayton nặng nhọc nói. “Nhưng từ bây giờ ta sẽ bù đắp cho nàng.” Một nụ cười làm dịu giọng chàng. “Hãy xem nàng có thể xoay xở với con ngựa yêu thích của ta không - chúng ta sẽ cưỡi ngựa lên ngôi nhà gỗ đó.”
*****
Phong cảnh nhìn từ trên ngôi nhà gỗ thật ngoạn mục, trong khi Clayton buộc hai con ngựa, Whitney ngắm nhìn dọc thung lũng, cố gắng tưởng tượng chúng sẽ trông như thế nào trong màu xanh tươi sáng của mùa hè hay trong màu vàng - đỏ sinh động của mùa thu.
“Có thứ còn thú vị hơn để tận hưởng ở đây hơn là ngắm cảnh, quý cô của ta,” một tiếng cười khàn khàn vang lên từ đằng sau nàng. “Đến đây và ta chỉ cho nàng thấy.”
Whitney quay lại và thấy Clayton đang ngồi với một chân dựng lên, vai chàng tựa vào một thân cây đằng sau chàng. Nàng nhìn thấy khoái cảm ấm áp trong đôi mắt xám của chàng, và cảm thấy một cơn rùng mình sợ hãi nho nhỏ. Nàng rất muốn ở trong vòng tay chàng, được chàng ôm và hôn nàng, nhưng nàng nghi ngờ là Clayton còn có nhiều hơn những điều đó ở trong đầu. Bởi vì chàng đã làm điều đó với nàng, chàng có lẽ cảm thấy rằng hôn lễ không phải là điều cần thiết đối với hai người họ. Whitney không những cho rằng hôn lễ vẫn là điều tiên quyết trước hành động tình dục, mà nàng còn mong muốn có thể tránh được nó mãi mãi. Tất nhiên nàng không thể; nhưng nàng có tám tuần trước khi nàng phải chấp nhận, khi đã là vợ chàng, chịu đựng hành động đau đớn và xấu hổ đó, và nàng muốn tám tuần này kéo dài mãi. E ngại để nói với Clayton cho đến khi nó thực sự cần thiết, nàng quay về phía thung lũng bên dưới và cố gắng làm chàng sao nhãng khỏi ý nghĩ làm tình. “Phong cảnh ở đây thật hùng vĩ,” nàng ngâm nga. “Chúng ta có thể cưỡi ngựa xuống dưới đó không?”
“Chúng ta có thể,” chàng đồng ý, sau đó thêm vào, “vào một ngày khác.”
“Sao chúng ta không làm ngay bây giờ?” Whitney gợi ý với vẻ van vỉ.
“Bởi vì ta muốn hôn nàng,” chàng trả lời đơn giản.
Whitney quay lại khi vẻ hoài nghi đã dịu đi. “Chàng chỉ muốn hôn em? Ý em là chàng sẽ không cố để - để-”
“Ôi, em yêu dấu, lại đây,” Clayton dịu dàng cười, nhận thấy má nàng hồng lên. “Đó là tất cả những gì ta muốn làm.” Đó là tất cả những gì ta sẽ làm, chàng âm thầm sửa lại.
Thở dài nhẹ nhõm, Whitney bước đến chỗ chàng. Nàng định ngồi xuống bên cạnh chàng, nhưng Clayton nắm tay nàng và kéo nàng nằm lên lòng chàng. “Quang cảnh sẽ dễ thấy hơn khi nàng ở vị trí cao hơn,” chàng trêu.
Siết tay quanh nàng, chàng ôm chặt nàng vào mình. Không cần thúc giục, nàng ngẩng mặt lên chờ đợi nụ hôn của chàng. Clayton chạm nhẹ môi chàng lên thái dương nàng; chàng hôn vầng trán và đôi má mịm màng của nàng. Chàng khép mắt nàng với đôi môi chàng, tránh miệng nàng để không làm nàng sợ hãi với sự âu yếm nồng nhiệt của chàng, nhưng chàng giật đầu lại trong ngạc nhiên với tiếng cười mắc nghẹn của nàng.
“Trừ khi mục tiêu của ngài chính xác hơn, đức công tước,” nàng cảnh báo, đôi mắt nàng ánh lên nét cười, “Tôi rốt cuộc buộc phải mua cho ngài một cái kính một mắt.”
“Nàng sẽ mua, thật không?” Clayton lẩm bẩm khi miệng chàng ép chặt vào miệng nàng. Chàng cảm thấy tay nàng trượt trên ngực chàng và quấn quanh cổ chàng, và tim chàng bắt đầu đập thình thịch. Khi môi nàng hé mở dưới môi chàng, sự thèm muốn bắt đầu đun nóng máu chàng, và khi lưỡi nàng e thẹn chạm vào miệng chàng, một cơn choáng váng đập vào toàn bộ hệ thần kinh của Clayton, phá vỡ sự kìm chế của chàng. Chàng hôn nàng mạnh mẽ, miệng chàng chuyển động vừa dữ dội vừa thúc giục dịu dàng, và nàng rên lên, hôn trả lại chàng với tất cả khao khát và đam mê cảm nhận được trên môi nàng. Chàng dụ dỗ nàng với lưỡi của chàng, rút ra và đẩy vào sâu hơn cho đến khi theo bản năng nàng đáp trả lại chàng theo đúng cách mà chàng muốn.
Tay chàng di chuyển theo ý muốn của nó, mở chiếc áo khoác của nàng để ôm lấy ngực nàng, ngón tay cái bấm vào nụ hoa đã cứng lại của nàng. Dưới chiếc áo sơ mi bằng lụa, ngực nàng trở nên sống động trong bàn tay chàng, khao khát và báo động chàng cùng một lúc. Tiếng rên rỉ yếu ớt vì ham muốn của nàng xuyên thẳng vào chàng, đập mạnh vào tai chàng. Chàng buộc tay mình di chuyển, nhưng là để trượt xuống dưới, lướt nhẹ trên vùng bụng phẳng của nàng, sau đó xuống đến bắp đùi thon nhỏ của nàng, theo bản năng tìm kiếm nơi mà, không có sự cản trở của chiếc áo của nàng, chàng có thể tách cặp đùi mịn như lụa của nàng ra và dịu dàng, ngọt ngào vuốt ve cô gái xinh đẹp đang run rẩy của chàng cho đến khi nàng tan chảy vì khao khát chàng, thèm muốn chàng nhiều như chàng muốn nàng. Miệng chàng bắt đầu chiếm giữ nàng gấp gáp hơn, đói khát hơn và chàng bắt đầu lần tìm được mép áo của nàng.
Với sự kìm chế cuối cùng chàng giữ lại, Clayton nhấc miệng chàng ra khỏi miệng nàng, và kéo mạnh tay nàng rời khỏi cổ chàng. Hơi thở của chàng trở nên nặng nhọc và gấp gáp, máu chàng gào thét trong tai chàng, và một ngọn lửa đang thiêu cháy dữ dội trong huyết mạch của chàng. Chàng nâng Whitney lên gần ngực chàng, cách khỏi bụng chàng, tránh làm nàng đụng chạm hay hoảng sợ với sự cương cứng chứng tỏ ham muốn của chàng, và khi chàng nhìn xuống nàng, vẫn khao khát để kết nối cơ thể chàng với nàng. Chàng muốn trút cuộc đời chàng vào nàng, để có thể nhìn thấy nàng trong một khoảng cách và biết rằng hạt giống của chàng đang nằm sâu trong nàng, để nhìn thấy cơ thể thanh mảnh của nàng căng phồng lên với đứa con của chàng...
Clayton hít một hơi dài và từ từ thở ra. Whitney đang nhìn chàng, khuôn mặt xinh đẹp đang ngẩng lên phản chiếu sự hoang mang và quan tâm. Chàng nhăn nhó cười với nàng, hơi cảm thấy bị phản bội bởi đã không kiểm soát được của chính cơ thể chàng trước nàng. “Bé con,” chàng uể oải giải thích, “trừ khi nàng muốn thấy ta phát điên lên, ta e là chúng ta không thể làm quá nhiều như thế này.”
Mắt Whitney mở ra vì bối rối và sau đó mở lớn khi hiểu ý chàng. Nàng lảo đảo ngồi thẳng dậy, định lùi xa chàng, nhưng Clayton kéo nàng trở lại ngực chàng. “Không,” chàng nhỏ nhẹ nói “ở lại với ta một chút nữa. Ta chỉ muốn ôm nàng như vậy.” Và nàng làm vậy.
*****
“Ngôi nhà gỗ này có phải ranh giới khu đất của chàng không?” Whitney hỏi khi họ đang đi về những con ngựa đang bị buộc.
Clayton nhìn có vẻ bị xúc phạm. “Không, đường ranh giới còn xa hơn nhiều.”
“Khu đất của chàng rộng bao nhiêu?” Whitney hỏi, băn khoăn với biểu hiện tổn thương lờ mờ kỳ lạ của chàng.
“Khoảng một trăm hai mươi nghìn mẫu.”
Nàng há hốc miệng.
Vẻ sững sờ của nàng nhắc Clayton nhớ về điều gì đó, và chàng đột nhiên dừng lại, quan sát nàng với một nụ cười ánh lên trong mắt. “Khi ta nghĩ về nó, ta đang có ý hỏi nàng rằng liệu nàng có thấy ngôi nhà của ta là ‘xám xịt’?”
Whitney trao cho chàng một nụ cười đầy dũng khí. “Em nói là ‘ảm đạm’. ‘Xám xịt’ là từ của chàng. Và ngôi nhà thật tuyệt vời - như chàng vậy.”
Đối với một người đàn ông mà nhiều tháng trời chỉ chờ để nghe nàng gọi chàng bằng tên riêng, trong một buổi được nói là chàng ‘đẹp’ và ‘tuyệt vời’ là lý do không gì sánh bằng cho một nụ hôn dài và say đắm.
*****
Đứng bên khung cửa sổ rộng nhìn ra thảm cỏ, nữ công tước và Stephen nhìn Whitney và Clayton tay trong tay đi về phía ngôi nhà. “Chúng thật tuyệt vời khi ở bên nhau, không phải sao,” nữ công tước vui vẻ nhận xét.
“Vâng, mẹ thân yêu,” Stephen cười khúc khích với vẻ hiểu biết. “Và mẹ sẽ có nửa tá cháu nội tuyệt đẹp. Và chắc chắn mỗi đứa không cách nhau lâu đâu, con cá là như vậy,” anh nói thêm với một nụ cười lộ liễu.
“Stephen, con thật hư hỏng!”
“Không thể nghĩ ra sao lại thế. Con nghĩ ý tưởng đó khá tuyệt vời.”
Mẹ anh bắn sang anh một cái nhìn trách mắng nhưng rồi chuyển dần thành tươi cười khi bà nhìn thấy nụ cười dễ lây của anh. “Ý mẹ là, anh chàng hư đốn, cô ấy là một cô gái tuyệt diệu, và cô ấy làm anh con hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào trước đây.”
“Cô ấy thật đã làm vậy,” Stephen nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy Whitney, người đang bước đi bên cạnh Clayton, bỗng nhiên quay lại cười. Nàng nói gì đó với Clayton rất nhanh, sau đó quay đi và bỏ chạy. Chỉ với hai bước chân dài, Clayton đã túm được eo nàng, vác nàng lên vai như một bao bột mỳ, và tiếp tục sải bước về phía ngôi nhà. Whitney chống trả và đẩy cho đến khi chàng đặt nàng xuống, từ đó nàng bình thản đi bên cạnh chàng với hai tay đặt kín đáo đằng sau lưng.
“Mẹ tin rằng mọi chuyện dừng lại ở đó!” nữ công tước cười lớn.
“Đừng tin chắc như vậy,” Stephen cười khúc khích. Thậm chí ngay trong khi anh nói, Whitney bắt đầu đi trước Clayton, lần này cách bốn đến năm bước chân, nàng quay lại, lùi thêm vài bước. Lắc lắc đầu, cười phá lên bởi điều gì đó Clayton nói với nàng, sau đó nàng quay gót và chạy vụt ra khỏi tầm nhìn của họ. Lần này thay vì đuổi theo nàng, Clayton tựa vai vào một cái cây, khoanh tay trước ngực, và gọi với theo nàng điều gì đó. Whitney vụt quay lại, vòng tay ôm chầm lấy chàng.
“Bây giờ thì mọi chuyện thực sự dừng lại!” Stephen cười phá lên. “Nhắc con hỏi Whitney xem chị ấy có chị em gì không nhé,” anh nói thêm đầy ẩn ý.
“Thật là, Stephen,” nữ công tước phê bình. “Với một nửa các bà mẹ ở Luân Đôn cố gắng đẩy con gái họ trên đường con đi trong năm năm qua, mẹ không thể tưởng tượng sao con không chọn một người vợ và-” bà dừng lại như thế vừa bật ra một ý tưởng. “Mẹ tin là Whitney đã nói cô ấy có một cô em họ xa.”
Một nụ cười biếng nhác, rất giống với anh trai của anh và đã làm tan nát trái tim nhiều quý cô lướt trên mặt Stephen. “Nếu cô ấy giống Whitney, con sẽ cưới cô ấy ngay lập tức và cho mẹ đủ số cháu nội khiến mẹ rộn cả lên.”
*****
“Con không thể nghiêm túc được!” nữ công tước há hốc mồm khi vào bữa trưa, Clayton thông báo ý định của chàng sẽ tổ chức đám cưới trong tám tuần nữa.
“Con hoàn toàn nghiêm túc.” Đứng dậy, chàng đặt một nụ hôn lên trán Whitney và nhẹ nhàng đùa cợt, “Con sẽ để hai người lo liệu toàn bộ các chi tiết nho nhỏ cho vụ này.” Chàng sải bước về phía cửa ra vào, quay lại nhìn nơi mẹ chàng và Whitney đang nhìn chằm chằm vào nhau, buồn cười và cảm thấy thương cho họ. “Chỉ cần thảo ra một danh sách những thứ cần có, và đưa nó cho Hudgins. Anh ta sẽ sẵn sàng sắp đặt toàn bộ mọi việc với sự gấp rút nhất.”
“Hudgins là ai?” Whitney hỏi. “Con chưa bao giờ gặp anh ta.”
“Đó là thư ký của Clayton. Và anh ta là một phù thủy,” nữ công tước thở dài. “Hy vọng dựa nào điều kỳ diệu với cái tên của Clayton, mọi thứ sẽ sẵn sàng trong tám tuần nữa, nhưng ta thật hy vọng sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị các bữa tiệc và-”
Câu nói của bà bị ngắt quãng bởi Clayton, người lại ló đầu vào phòng cười nhăn nhở như quỷ sứ và nói, “Sao rồi, danh sách đã hoàn tất rồi chứ?”