“Anh ấy đã suýt chết,” tối qua anh nói vậy, khi cả hai chúng tôi đều nằm thức trong màn đêm.
“Nhưng anh ấy đã không chết,” tôi đáp, cầm lấy tay anh.
“Nhưng anh ấy đã suýt chết.”
Và khi ta nghĩ về điều này thì đúng là thế thật. Anh ấy suýt chết. Mỗi lần nghĩ về điều này tôi lại thấy quặn thắt ở bụng. Trước đây tôi chưa từng biết bất kỳ ai thân thiết với tôi bị bệnh nặng cả. Ý tôi là, cũng có cụ Muriel của tôi thận bị làm sao đó - nhưng tôi chỉ gặp cụ có hai lần. Và tất cả ông bà tôi đều còn sống ngoại trừ ông nội đã mất khi tôi lên hai, vì vậy tôi thậm chí chưa bao giờ biết ông.
Thực ra, trước đây tôi gần như chưa bao giờ đặt chân đến bệnh viện trừ phi ta tính cả việc xem phim truyền hình ER và Terms of Endearment. Khi chúng tôi đi ngang qua mấy cái biển đáng sợ như “Khoa Ung thư” và “Khoa Tiền liệt tuyến,” một lần nữa tôi nhận thấy mình đã được đùm bọc che chở đến mức nào.
Chúng tôi đặt chân đến phòng 465 và Luke dừng lại.
“Đây rồi,” anh nói. “Sẵn sàng chưa?” Anh gõ cửa nhẹ nhàng và một lát sau, đẩy cánh cửa mở ra.
Michael đang nằm ngủ trên một cái giường kim loại to, kêu kèn kẹt, vơi sáu giỏ hoa to đùng đặt ở bàn bên cạnh anh và còn nhiều hoa nữa ở khắp phòng. Có một cái ống truyền dính vào tay anh và một ống khác gắn từ ngực anh đến cái máy gì đó có mấy cái đèn bé xíu. Khuôn mặt anh nhợt nhạt, buồn bã và trông anh rất... yếu ớt.
Tôi không thích thế này. Tôi chưa từng nhìn thấy Michael ngoại trừ lúc anh ấy mặc bộ vest đắt tiền, cầm đồ uống đắt tiền. To lớn, điềm tĩnh và vững chãi. Không phải đang nằm trên giường mặc quần áo bệnh nhân.
Tôi liếc nhìn Luke và anh nhìn Michael chằm chằm, mặt tái nhợt đi. Nhìn như thể anh muốn khóc vậy.
Ôi Chúa ơi. Bây giờ tôi cũng muốn khóc.
Rồi Michael mở mắt ra, và tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn. Ít ra thì đôi mắt anh ấy vẫn giống hệt như xưa. Vẫn ấm áp như thế. Vẫn ánh lên vẻ hài hước như thế.
“Này, bọn em không cần phải đi suốt chặng đường xa như thế đến đây đâu,” anh nói. Giọng anh nghe có vẻ khô khan và trang nghiêm hơn thường lệ.
“Michael này,” Luke nói, tiến một bước dài về phía trước. “Anh cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn rồi. Khá hơn lúc trước.” Mắt Michael nhìn Luke như chế giễu. “Cậu cảm thấy thế nào? Trông cậu thảm hại quá.”
“Em cảm thấy thảm hại,” Luke nói. “Em cảm thấy hoàn toàn...” Anh dừng lại và nghẹn ngào.
“Thật sao?” Michael nói. “Có lẽ cậu cũng nên kiểm tra sức khỏe đi. Làm đi cho yên tâm. Bây giờ tôi biết mình bị viêm họng. Ngoài ra, máu huyết của tôi ổn và tôi không bị dị ứng với đậu phộng.” Anh nhìn xuống giỏ trái cây trên tay Luke. “Cái đó cho tôi à?”
“Vâng!” Luke nói, dường như hơi bối rối. “Chỉ là chút... Em đặt nó ở đây được không?”
Anh dọn một khoảng trống giữa những giỏ hoa đẹp kỳ lạ, và khi anh làm vậy thì tôi nhận ra một trong những cái thiệp đính kèm có tiêu đề Nhà Trắng. Trời.
“Trái cây,” Michael nói, gật đầu. “Rất chu đáo. Chắc cậu đã nói chuyện với bác sĩ của tôi. Ở đây họ rất nghiêm ngặt. Những ai đến thăm mang theo kẹo sẽ bị dẫn vào một cái phòng nhỏ và bị ép đi bộ nhanh trong vòng mười phút.”
“Michael này...” Luke hít thật sâu, và tôi có thể nhìn thấy hai tay anh nắm chặt lấy tay cầm của giỏ trái cây. “Michael này, em chỉ muốn nói... Em xin lỗi. Về chuyện cãi vã của chúng ta.”
Chuyện đó quên lâu rồi. Thật đấy.
“Không đâu. Em không quên.”
“Luke này.” Michael nhìn Luke thật ân cần. “Chuyện đó không có gì quan trọng đâu.”
“Nhưng em chỉ cảm thấy...”
“Chúng ta đã bất đồng, chỉ có như vậy thôi. Kể từ hôm đó tôi đã luôn nghĩ về những điều cậu nói. Cậu có quan điểm của cậu. Nếu Công ty Truyền thông Brandon được biết đến với một nghĩa cử tốt đẹp như vậy thì nó chỉ tốt cho danh tiếng của công ty mà thôi.”
“Lẽ ra em không nên tự hành động mà không hỏi ý kiến của anh,” Luke lẩm bẩm.
“Được rồi. Như cậu nói, nó là công ty của cậu. Cậu có quyền quyết định. Tôi tôn trọng điều đó.”
“Và em tôn trọng ý kiến đóng góp của anh,” Luke ngay lập tức nói. “Em sẽ luôn luôn như vậy.”
“Vậy là chúng ta đồng ý khép lại hận thù nhé?” Michael chìa tay ra, cả bàn tay tím bầm vì vết kim truyền - và một giây sau, Luke nhẹ nhàng nắm lấy nó.
Bây giờ thì tôi xúc động đến nghẹn thở.
“Em sẽ đi lấy... ít nước...” tôi ấp úng, và lùi ra khỏi phòng, thở hổn hển.
Tôi không thể òa khóc trước mặt Michael. Anh ấy sẽ nghĩ tôi thật thảm hại.
Hoặc không anh sẽ nghĩ tôi khóc vì tôi biết điều gì đó mà anh không biết. Anh sẽ nghĩ chúng tôi đã xem phác đồ điều trị và đó hoàn toàn không phải chứng viêm họng. Đó là một khối u não và không ai khác có thể chữa trị ngoại trừ một chuyên gia đến từ Chicago nhưng người này từ chối không chịu mổ cho Michael chỉ vì mối thù địch từ trước giữa hai bệnh viện...
OK, nghe này, tôi phải dừng ngay cái việc nhầm lẫn chuyện này với phim ER thôi.
Tôi tha thẩn ra gần khu vực tiếp tân, thở thật sâu để trấn tĩnh lại, và ngồi xuống bên cạnh một người phụ nữ trung tuổi. Có vài người ngồi trên những chiếc ghế nệm và có vài bệnh nhân ngồi xe lăn, đang được truyền nước, và tôi nhìn thấy một bà già, yếu ớt đang ra đón mấy người chắc hẳn là cháu gọi bà bằng bà. Khi nhìn thấy chúng, cả khuôn mặt bà cụ sáng bừng lên và bỗng nhiên nhìn bà trẻ ra tới mười tuổi - ngạc nhiên thay tôi nhận thấy mình lại đang sụt sịt.
“Cô ổn chứ?” Tôi ngẩng lên thì thấy một phụ nữ trung niên đang đưa cho tôi một chiếc khăn giấy. Bà mỉm cười - nhưng mắt bà hoe hoe đỏ. “Nó làm cô xúc động phải không?” bà nói khi tôi xì mũi. “Người nằm viện có quan hệ thế nào với cô?”
“Chỉ là một ngưòi bạn. Còn bà thì sao ạ?”
“Chồng tôi, Ken,” người phụ nữ đáp. “Ông ấy vừa được ghép tim nhân tạo. Ông ấy ổn rồi.” Bà nhoẻn cười. “Ông ấy ghét trông thấy tôi buồn.”
“Chúa ơi. Tôi… thực sự rất tiếc.”
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi cố hình dung xem tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu giả sử Luke đang nằm trên giường bệnh đó.
“Ông ấy chắc sẽ ổn thôi, nếu ông ấy biết quan tâm đến bản thân. Mấy cái ông đàn ông này là thế. Họ chủ quan lắm.” Bà lắc đầu. “Nhưng vào đây rồi... chắc nó sẽ dạy cho cô cái gì là quan trọng đúng không?”
“Chắc chắn là vậy ạ,” tôi nhiệt tình ủng hộ.
Chúng tôi ngồi im lặng một hồi lâu, và tôi lo lắng nghĩ về Luke. Có lẽ tôi nên bắt anh ấy đi tập thể dục ở trung tâm thể hình nhiều hơn một chút. Và ăn đồ ăn ít chất béo để giảm lượng cholesterol đi. Chỉ để yên tâm hơn thôi.
“Tôi nên về lại phòng,” người phụ nữ nói, nhìn đồng hồ đeo tay. Bà mỉm cười với tôi, “Rất vui được gặp cô.”
“Tôi cũng vậy.” Tôi nhìn theo khi bà ấy đi xuống cuối hành lang, rồi đứng dậy và quay về phòng Michael, chỉnh trang lại tóc tai và khoác một vẻ mặt thật tươi tỉnh. Không nước mắt ngắn nước mắt dài nữa.
“Xin chào!” Luke nói khi tôi bước vào. Anh ngồi trên cái ghế cạnh giường Michael, và bầu không khí dễ chịu hơn rất nhiều, ơn Chúa.
“Anh vừa mới kể với Luke,” Michael nói khi tôi ngồi xuống. “Con gái anh đang bắt anh nghỉ hưu. Hoặc tối thiểu cũng phải giảm bớt khối lượng công việc. Chuyển đến New York.”
“Thật sao? Ôi, đúng vậy, hãy làm thế đi! Bọn em thích như vậy lắm.”
“Đó là một ý kiến hay,” Luke nói. “Hãy nhớ rằng hiện giờ anh đang làm khoảng sáu công việc toàn thời gian.”
“Em rất thích con gái anh,” tôi hồ hởi nói. “Chúng em đã rất vui khi cô bé đến Barneys. Công việc mới của cô bé thế nào rồi anh?”
Con gái của Michael là một luật sư chuyên về luật sở hữu trí tuệ, và vô cùng thông minh. Tuy nhiên, cô bé chưa nhận ra rằng mình đang chọn những màu sắc không hề hợp với tông màu da của cô cho đến khi tôi chỉ ra điều đó cho cô bé.
“Thực ra rất suôn sẻ, cảm ơn em. Con bé vừa chuyển sang công ty Finerman Wallstein,” Michael nói thêm với Luke. “Những văn phòng luật rất cao cấp.”
“Em biết họ,” Luke nói. “Em cũng thuê họ cho mấy vấn đề cá nhân. Thực ra, lần cuối em ở đó là vài tuần trước đây. Chuyện bản di chúc của em. Lần sau em sẽ đề nghị đích danh con bé.”
“Hãy làm như vậy,” Michael nói. “Con bé sẽ thích lắm đấy.”
“Anh đã lập di chúc rồi sao, Luke?” Tôi thích thú hỏi.
“Tất nhiên là anh đã lập di chúc.” Luke nhìn tôi chằm chằm. “Em chưa lập sao?”
“Chưa,” tôi nói - rồi hết nhìn Luke lại nhìn Michael. “Cái gì cơ? Chuyện gì vậy?”
“Mọi người đều nên làm di chúc,” Michael nghiêm túc nói.
“Anh thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ em lại chưa làm di chúc,” Luke nói, lắc đầu.
“Em thậm chí còn chưa từng nghĩ sẽ làm một cái di chúc!” tôi chống trả. “Ý em là, em mới chỉ hai mươi bảy tuổi.”
“Anh sẽ hẹn gặp luật sư của anh,” Luke nói. “Chúng ta cần xử lí vấn đề này.”
“Vâng. OK. Nhưng thành thực mà nói…” Tôi khẽ nhún vai. Rồi một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. “Vậy anh để lại mọi thứ cho ai?”
“Em,” Luke nói. “Trừ một số thứ linh tinh, lặt vặt.”
“Em sao?” Tôi há hốc mồm nhìn anh. “Thật sao? Em sao?”
“Thông thường thì các ông chồng sẽ để lại tài sản cho các bà vợ của mình,” anh nói và khẽ mỉm cười. “Hay là em phản đối?”
“Không! Tất nhiên là không! Em chỉ... đại loại là... không nghĩ đến việc đó.”
Tôi cảm thấy lòng mình vui sướng lạ lùng. Luke để lại mọi thứ cho tôi!
Tôi không hiểu sao điều đó lại đáng ngạc nhiên chứ. Ý tôi là, chúng tôi sống chung. Chúng tôi sẽ cưới nhau. Điều đó hiển nhiên mà. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn không ngăn được cảm giác hơi hãnh diện.
“Liệu anh có nên hiểu là em không định để lại thứ gì cho anh không?” Luke dịu dàng hỏi.
“Tất nhiên rồi!” tôi kêu lên. “Ý em là - tất nhiên em sẽ làm vậy chứ!”
“Không ép buộc gì đâu đấy,” Luke nói, cười toe toét với Michael.
“Em sẽ làm thế mà!” tôi nói, càng lúc càng bối rối. “Em chỉ chưa thực sự nghĩ về điều này thôi!”
Để che giấu sự bối rối của mình, tôi với tay lấy một quả lê và bắt đầu ăn ngấu nghiến. Động tới chuyện này, tại sao tôi lại chưa từng viết di chúc nhỉ?
Tôi nghĩ chắc là vì tôi chưa từng thực sự nghĩ mình sẽ chết. Nhưng tôi có thể dễ dàng chết, đúng không nhỉ? Ý tôi là, tàu của chúng tôi có thể bị lật trên đường về New York. Hay một tên giết người hàng loạt có thể đột nhập vào căn hộ của chúng tôi...
Và ai sẽ là người hưởng toàn bộ tài sản của tôi chứ?
Luke nói có lý. Đây là một việc khẩn cấp.
“Becky này? Em ổn chứ?” Tôi ngẩng lên thấy Luke đang mặc áo khoác. “Chúng ta phải đi rồi.”
“Cảm ơn vì đã đến,” Michael nói, và nắm chặt lấy tay tôi khi tôi cúi xuống hôn anh. “Anh thực sự rất cảm kích.”
“Và em sẽ liên tục thông báo về đám cưới,” Luke nói, và mỉm cười với Michael. “Anh không được thoái thác nhiệm vụ của phù rể đâu đấy.”
“Chắc chắn là không rồi!” Michael nói. “Nhưng nhắc anh mới nhớ ra, anh hơi bối rối tại bữa tiệc đính hôn khi nói chuyện với nhiều người khác nhau. Hai em cưới ở New York hay ở Anh ấy nhỉ?”
“New York,” Luke nói, nhăn trán, hơi bối rối. “Việc đó cuối cùng đã được quyết định, đúng không Becky? Anh thậm chí chưa từng hỏi xem mẹ em đã đón nhận tin đó như thế nào.”
“Em… ừm…” Tôi câu giờ, quấn khăn quàng quanh cổ.
Tôi không thể thú nhận sự thật. Tôi không thể thú nhận rằng mẹ tôi vẫn chưa hề biết gì về khách sạn Plaza.
Không phải ở đây. Không phải lúc này.
“Vâng!” Tôi nói, cảm thấy má mình nóng rực lên. “Vâng, mẹ em ổn mà. New York thì New York!”
Khi bước lên tàu, trông Luke rất xanh xao và kiệt quệ. Tôi nghĩ việc chứng kiến Michael nằm đó bất lực làm anh buồn hơn vẻ anh đang cố tỏ ra. Anh ngồi nhìn ra cửa sổ tối đen, và tôi cố gắng nghĩ ra điều gì đó có thể làm anh vui hơn.
“Anh này!” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. Tôi lục túi xách lấy ra một cuốn sách hôm trước tôi mua có tên là Lời hứa của cuộc đời. “Chung ta cần bàn bạc về việc viết lời thề trong đám cưới.”
“Viết lời thề đám cưới sao?” Luke nhăn mặt. “Không phải lúc nào cũng như nhau sao?”
“Không! Chuyện đó xưa rồi. Bây giờ mọi người đều tự viết. Anh nghe này. ‘Lời thề đám cưới là cơ hội để bạn cho cả thế giới biết rằng hai bạn có ý nghĩa thế nào đối với nhau. Cùng với lời tuyên bố của người chủ trì đám cưới rằng giờ đây hai bạn đã là vợ chồng thì lời thề đám cưới sẽ là linh hồn của toàn lễ cưới. Những lời thề này phải là những lời đẹp nhất và xúc động nhất được nói ở đám cưới của các bạn.’ ”
Tôi nhìn Luke đầy trông đợi nhưng anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cuốn sách này viết chúng ta cần phải nghĩ xem chúng ta là một cặp như thế nào,” tôi nhấn mạnh. “Chúng ta là Những người trẻ tuổi đang yêu hay Những người bạn đồng hành khi đã xế bóng?”
Luke thậm chí còn không nghe. Có lẽ tôi nên lấy một vài ví dụ cụ thể. Mắt tôi đang dán vào một trang sách có ghi Đám cưới vào mùa hè, cái này có vẻ khá phù hợp.
“Khi những bông hồng nở vào mùa hè thì tình yêu của anh dành cho em cũng đơm hoa kết trái. Khi những đám mây trắng bay lên trời cao thì tình yêu của anh cũng vút bay,” tôi đọc to.
Tôi xị mặt ra. Có lẽ không được. Tôi lật nhanh thêm vài trang nữa, liếc xuống phía dưới.
Em đã giúp anh vươt qua nỗi đau của quá trình cai nghiện...
Mặc dù em bị bỏ tù vì tội giết người, tình yêu của chúng ta
sẽ vẫn sáng ngời như ngọn hải đăng...
“Ôi, anh nhìn này,” tôi đột ngột nói. “Đây là viết cho những đôi yêu nhau từ thời phổ thông. ‘Ánh mắt chúng ta đã gặp nhau trong lớp học toán. Làm sao chúng ta biết đươc rằng môn lượng giác học lại đưa chúng ta đến cuộc sống hôn nhân phải không em?’ ”
“Ánh mắt chúng ta gặp nhau trong một buổi họp báo đông đúc,” Luke nói. “Làm sao chúng ta biết được tình yêu của chúng ta sẽ đơm hoa kết trái khi anh công bố một chuỗi quỹ đầu tư mới đầu tư vào các công ty đang ăn nên làm ra ở châu Âu với các thống kê về tài sản lưu động, chi phí cố định, và lãi suất ưu đãi trong suốt kỳ kế toán đầu tiên phải không em?”
“Ôi Luke...”
Được rồi. Được rồi. Có lẽ đây không phải lúc thích hợp cho những lời thề. Tôi đóng sách lại và nhìn Luke đầy lo lắng. “Anh ổn chứ?”
“Anh ổn.”
“Anh lo cho Michael à?” Tôi nắm lấy tay anh. “Bởi vì thật lòng, em nghĩ anh ấy sẽ ổn thôi. Anh đã nghe anh ấy nói gì rồi đấy. Nó chỉ như một cú điện thoại đánh thức thôi mà.”
Im lặng một lúc rồi Luke quay đầu lại.
“Trong lúc em đi ra nhà vệ sinh,” anh chậm rãi nói, “anh đã gặp bố mẹ của một anh chàng nằm ở phòng kế bên phòng của Michael. Anh ta bị đau tim vào tuần trước. Em có đoán được anh ta bao nhiêu tuổi không?”
“Bao nhiêu ạ?” tôi nói như thấu hiểu.
“Ba mươi ba.”
“Chúa ơi, thật sao? Thật khủng khiếp!”
Luke chỉ già hơn anh ta một tuổi.
“Anh ta là một nhà đầu tư chứng khoán. Rất thành công.” Anh thở chậm rãi. “Điều đó có làm em suy nghĩ không? Hãy nghĩ về những gì em làm với cuộc đời em. Và hãy trăn trở.”
“Ừm... vâng,” tôi nói, cảm giác như thể mình đang rón rén đi trên vỏ trứng. “Đúng thế.”
Trước đây Luke chưa từng nói chuyện như thế này. Thông thưòng khi tôi bắt đầu nói chuyện đời và ý nghĩa cuộc đời - thực ra, được rồi, tôi cũng không làm việc này thường xuyên cho lắm - anh hoặc là gạt chuyện đó đi hoặc là biến nó thành trò đùa. Chắc chắn anh chưa bao giờ thú nhận rằng mình nghi hoặc về những gì mình đang làm với cuộc đời mình. Tôi thực sự muốn động viên anh - nhưng tôi lo mình có thể nói điều gì đó sai và làm anh chán.
Lúc này anh lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chính xác anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi dịu dàng nói.
“Anh không biết,” Luke nói sau khi im lặng một lúc. “Anh đoán là việc này làm cho ta nhìn nhận mọi việc khác đi.”
Anh nhìn tôi - và chỉ trong một giây tôi nghĩ mình có thể nhìn thấu tâm can anh, cái phần mà tôi hầu như chưa chạm tới bao giờ. Mềm mại hơn, yên ả hơn và đầy nghi hoặc cũng như tất cả những người khác.
Rồi anh nháy mắt - và việc này cứ thể anh vừa đóng nắp máy ảnh lại. Quay lại chế độ bình thường. Phong cách của doanh nhân. Rất tự tin vào bản thân.
“Dù sao thì anh cũng mừng là Michael và anh đã giảng hòa với nhau,” anh nói, uống thêm một ngụm nước từ chai nước đang cầm theo.
“Em cũng thấy thế.”
“Cuối cùng anh ấy cũng hiểu được quan điểm của anh. Sự ủng hộ của dân chúng mà bọn anh nhận được thông qua quỹ từ thiện sẽ mang lại lợi ích to lớn cho công ty. Dù đó là quỹ từ thiện của mẹ anh thì cũng đâu có gì quan trọng.”
“Đúng thế,” tôi miễn cưỡng nói. “Em cũng nghĩ vậy.”
Tôi thực sự không muốn nói về mẹ Luke vào lúc này, vì thế tôi lại mở cuốn sách viết về lời thề đám cưới.
“Này anh, có cái này rất vần...”
Khi chúng tôi về đến ga Penn, nó đông nghịt người. Luke đi về hướng nhà vệ sinh, và tôi tiến về phía một ki ốt để mua thanh kẹo. Tôi đi thẳng qua một quầy báo - rồi dừng lại. Chờ một phút. Cái gì thế kia?
Tôi lùi lại mấy bước và chằm chầm nhìn tờ New York Post. Ngay ở trên cùng, trong một bài chuyên đề có tấm ảnh bé xíu của Elinor.
Tôi vồ lấy tờ báo và nhanh chóng lật xem.
Có một tít báo, “Làm thế nào để vượt qua nỗi vất vả của việc làm từ thiện.” Lại còn có một bức ảnh chụp Elinor với nụ cười băng giá, đang đứng trên bậc thềm của một tòa nhà lớn nào đó và trao một tấm séc cho một ông mặc comlê. Mắt tôi hoa lên khi đọc dòng chữ in hoa. Elinor Sherman vừa đấu tranh chống lại sự thờ ơ để quyên góp tiền vì một lý do mà bà luôn tin tưởng.
Không phải cơ hội chụp hình đó lẽ ra dành cho Luke sao?
Tôi đọc thật nhanh bài báo, tìm kiếm xem có thông tin nào về Công ty Truyền thông Brandon không. Có thông tin nào đề cập đến Luke không. Nhưng tôi đọc đến cuối trang mà tên anh chưa một lần được nhắc đến. Cứ như thể anh bốc hơi rồi vậy.
Tôi nhìn xuống trang báo mà không tin nổi.
Sau tất cả những gì anh đã làm cho bà ta. Làm sao bà ta có thể đối xử với anh như thế này chứ?
“Cái gì đấy?”
Tôi giật bắn mình khi nghe thấy giọng của Luke. Trong mộr giây tôi cân nhắc việc có nên giấu tờ báo dưới áo khoác không. Nhưng rồi có ích gì chứ, đúng không? Sớm hay muộn thì anh cũng đọc mà.
“Luke này...” Tôi ngập ngừng - rồi xoay xoay tờ báo để anh có thể nhìn thấy nó.
“Có phải mẹ anh đấy không?” Nhìn anh có vẻ sững sờ. “Mẹ anh chưa bao giờ bảo sẽ có việc đó. Cho anh xem đi.”
“Luke này...” tôi hít thật sâu. “Không có chỗ nào nhắc đến anh. Hay nhắc đến công ty cả.”
Tôi co rúm người lại khi nhìn anh đọc nhanh qua trang báo; theo như tôi quan sát thì kinh ngạc tột cùng đang hiện dần lên trên gương mặt anh. Hôm nay đã là một ngày đủ mệt mỏi rồi, không cần phải phát hiện thêm việc mẹ anh chơi anh một cú như thế.
“Mẹ anh thậm chí không nói với anh là bà tham gia cuộc phỏng vấn sao?”
Luke không trả lời. Anh rút điện thoại di động ra, nhấn một số, và đợi một lát. Rồi anh hét lên bực bội.
“Anh quên mất. Mẹ anh quay lại Thụy Sĩ rồi.”
Tôi cũng quên điều đó. Bà ấy lại đi “thăm bạn bè” rồi báo chuyện đám cưới. Lần này bà ấy ở đó cả hai tháng, thế nghĩa là bà ta đã tính toán rất kỹ. Bà ta chắc hẳn đã tham dự buổi phỏng vấn ngay trước khi đi.
Tôi cố nắm lấy tay Luke, nhưng anh không cầm. Chỉ có Chúa mới biết anh đang nghĩ gì.
“Luke này... có lẽ có một lời giải thích...”
“Thôi quên chuyện đó đi.”
“Nhưng...”
“Hãy quên chuyện đó đi.” Giọng anh mệt mỏi khiến tôi ngần ngại. “Hôm nay đã là một ngày dài và khó khăn rồi. Chúng ta về nhà thôi.”
DI CHÚC VÀ TRĂNG TRỐI CUỐI CÙNG CỦA
Rebecca Bloomwood
Tôi, REBECCA JANE BLOOMWOOD, nguyện lập ra, phát hành, và công bố di chúc này là di chúc và trăng trối cuối cùng của tôi.
THỨ NHẤT : Tôi xin hủy bỏ toàn bộ những di chúc và những bản bổ sung vào di chúc được tôi lập ra trước đây.
THỨ HAI: (a) Tôi xin để lại cho SUSAN CLEATH-STUART toàn bộ bộ sưu tập giày của tôi, toàn bộ quần jeans, áo da màu khói, toàn bộ mỹ phẩm của tôi ngoại trừ cây son Chanel, thảm trải sàn hình vuông bằng da, chiếc túi xách Kate spade màu đỏ của tôi [2], chiếc nhẫn bạc với mặt đá mặt trăng, và bức tranh vẽ hai chú voi của tôi.
[2] Trừ khi cô ấy thích chiếc túi DKNY mới cổ quai đeo dài.
(b) Tôi xin để lại cho mẹ tôi JANE BLOOMWOOD tất cả những chiếc túi xách còn lại của tôi, cây son Chanel của tôi, tất cả trang sức của tôi, bộ chăn lông vũ màu trắng bằng vải cotton mua ở Barneys của tôi, chiếc váy dạ hội được móc bằng tay của tôi, những cái gối tựa làm bằng da thuộc của tôi, cái bình hoa thủy tinh Venice của tôi, bộ sưu tập thìa để ăn mứt của tôi, và chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Tiffany của tôi.[3]
[3] Cả chiếc đeo chìa khóa của Tiffany, cái mà tôi đã làm thất lạc nhưng chắc chắn vẫn còn đâu đó trong căn hộ.
(c) Tôi xin để lại cho bố tôi GRAHAM BLOOMWOOD bộ cờ tướng của tôi, những chiếc đĩa CD nhạc cổ điển mà bố tôi tặng tôi nhân dịp Giáng sinh, cái túi dùng khi đi dã ngoại hiệu Bill Amberg của tôi, cái đèn bàn làm bằng ti tan của tôi, bản thảo còn dang dở cuốn sách sống đẹp của tôi có tiêu đề Quản lý tiền theo cách của Bloomwood, toàn bộ bản quyền của cuốn sách được chuyển sang cho ông.
(d) Tôi xin để lại cho DANNY KOVITZ tất cả những cuốn tạp chí British Vogue cũ của tôi [4], cái đèn làm bằng dung nham của tôi, chiếc áo khoác bò được đặt riêng của tôi, và cái máy ép nước trái cây của tôi.
[4] Cộng thêm toàn bộ những tạp chí khác mà sau này tôi sẽ mua.
(e) Tôi xin để lại cho ERIN GAYLER cái áo chui đầu bằng len lông cừu hiệu Tse của tôi, cái váy dạ hội Donna Karan của tôi, tất cả những chiếc váy hiệu Betsey Johnson của tôi, và những dây buộc tóc hiệu Louis Vuitton của tôi.
THỨ BA: Tôi xin để lại toàn bộ những gì còn lại, phần tài sản còn lại sau khi đã thanh toán mọi nợ nần, tất cả phần tài sản còn lại dưới mọi hình thức hay bản chất và trong bất cứ hoàn cảnh nào, ngoại trừ bất cứ bộ quần áo nào được tìm thấy trong túi mua hàng dưới đáy tủ quần áo [5], cho LUKE BRANDON.
[5] Tất cả những thứ này phải được thận trọng vứt đi trong bí mật.