Thực tế là tôi không hề ngủ chút nào.
Rất lâu sau khi Luke đã chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn nhìn trừng trừng lên trần nhà, cảm thấy khó chịu. Có điều gì đó không ổn ở đây. Chỉ là tôi không rõ đó là cái gì.
Bề ngoài thì mọi thứ có vẻ hoàn hảo. Elinor biến khỏi cuộc đời Luke mãi mãi. Chúng tôi có thể kết hôn ở quê nhà. Tôi không phải lo lắng về Robyn nữa. Tôi không phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa. Giống như một quả bóng bowling lớn đã đến trong cuộc đời tôi và đánh bay tất cả các con ky xấu xa chỉ bằng một cú ném, chỉ để lại những con ky tốt mà thôi.
Chúng tôi đã có một bữa tối ăn mừng thú vị, bật nắp một chai champange, uống mừng cho phần đời còn lại của Luke, và cho đám cưới, cho nhau. Rồi chúng tôi bắt đầu bàn chuyện sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu, tôi khăng khăng đòi đi Bali còn Luke nói Moscow và chúng tôi cùng phá lên cười, gần như là kiểu tranh cãi cuồng loạn khi ta đang trong trạng thái hưng phấn cao độ và khuây khỏa. Đó là một buổi tối hạnh phúc tuyệt vời. Lẽ ra tôi phải hoàn toàn hài lòng rồi chứ.
Nhưng bây giờ tôi nằm trên giường và đầu óc tôi bình tĩnh lại, mọi thứ cứ bám lấy tôi. Cái vẻ của Luke tối nay. Gần như là quá vui vẻ. Quá lạc quan. Cái kiểu cứ cười suốt của chúng tôi. Như thể chúng tôi không dám ngừng lại.
Và những thứ khác nữa. Cái dáng vẻ của Elinor khi chúng tôi đi. Cuộc trò chuyện của tôi với Annabel, mấy tháng trước.
Lẽ ra tôi nên cảm thấy hoan hỉ. Tôi nên cảm thấy thoải mái. Nhưng... không. Không hiểu sao tôi thấy điều này không đúng lắm.
Cuối cùng, lúc ba giờ sáng, tôi tụt xuống khỏi giường, đi ra phòng khách và bấm điện thoại số của Suze.
“Chào Bex!” cô ngạc nhiên nói. “Ỏ bên đó đang là mấy giờ thế?” tôi có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ của chương trình Bữa sáng nước Anh trong điện thoại, và tiếng Ernie líu ríu. “Chúa ơi, tớ xin lỗi hôm qua đã khiến cậu khó chịu. Từ lúc đó tới giờ tớ cảm thấy rất tệ...”
“Không sao. Thực ra thì tớ đã quên hết chuyện đó rồi,” tôi ngồi xuống sàn, kéo chặt áo ngủ quanh mình. “Nghe này Suze. Luke đã cãi nhau nảy lửa với mẹ anh ấy. Anh ấy đã hủy đám cưới ở Plaza. Rốt cuộc thì chúng tớ có thể làm đám cưới ở Oxshott.”
“Cái gì?” Suze gào tướng lên ở đầu dây bên kia. “Thật không thể tin nổi! Thật tuyệt vời! Bex, tớ đã rất lo lắng! Thực tình tớ đã không biết cậu sẽ phải làm gì. Chắc hẳn cậu đang nhảy nhót trên trần nhà ấy chứ! Chắc hẳn cậu...”
“Ừ. Gần như là vậy.”
Suze nín thở ngừng lại.“Gần như vậy nghĩa là sao?”
“Tớ biết mọi chuyện đã được giải quyết. Tớ biết tất cả thật tuyệt vời.” Ngón tay tôi xoắn chặt dây thắt lưng của áo choàng ngủ. “Nhưng không hiểu sao... tớ không cảm thấy tuyệt vời lắm.”
“Ý cậu là sao?” tôi có thể nghe thấy Suze hạ giọng xuống. “Bex, có chuyện gì không ổn vậy?”
“Tớ thấy tồi tệ,” tôi vội vàng nói. “Tớ cảm thấy như thể... tớ đã thắng nhưng tớ lại không muốn thắng. Ý tớ là, OK, tớ đã có mọi thứ mà tớ muốn. Luke đã nói ra hết với Elinor; anh ấy sẽ trả tiền cho người tổ chức đám cưới, chúng tớ có thể tổ chức đám cưới ở quê nhà... về mặt này thì mọi thứ đều rất tuyệt vời. Nhưng mặt khác...”
“Mặt khác nào?” Suze nói. “Không có mặt khác nào hết!”
“Có đấy. Ít nhất... tớ nghĩ là có.” Tôi bắt đầu cắn móng tay một cách vô thức. “Suze, tớ lo cho Luke. Anh ấy thực sự đã công kích mẹ anh ấy. Và bây giờ anh ấy nói sẽ không bao giờ nói chuyện với bà ấy nữa...”
“Thế thì sao? Chẳng phải đó là điều tốt sao?”
“Tớ không biết. Liệu có tốt không?” tôi nhìn chăm chăm xuống sàn nhà một hồi. “Hiện giờ anh ấy rất phởn phơ. Nhưng nếu anh ấy bắt đầu thấy tội lỗi thì sao? Nếu điều này làm khổ anh ấy trong tương lai thì sao? Cậu biết đấy, Annabel, mẹ kế của anh ấy, đã từng nói với tớ rằng nếu tớ cố đẩy Elinor ra khỏi cuộc đời Luke, việc đó sẽ gây tổn thương cho anh ấy.”
“Nhưng cậu đâu có đẩy bà ấy ra khỏi cuộc đời Luke,” Suze chỉ ra. “Là anh ấy đã làm đấy chứ.”
“Đúng vậy, có thể anh ấy đã tự làm mình tổn thương. Như kiểu... anh ấy tự chặt cánh tay của mình hay đại loại như thế.”
“Eo ôi, kinh quá!”
“Và bây giờ thì có một vết thương lớn mà không ai thấy, và nó mưng mủ, và một ngày nào đó bọc mủ sẽ lại vỡ ra...”
“Bex! Thôi đi! Tớ đang ăn sáng đấy nhé.”
“Được rồi, xin lỗi. Tớ chỉ lo cho anh ấy thôi. Anh ấy không ổn lắm. Và một chuyện khác nữa là...” Tôi nhắm nghiền mắt, gần như không thể tin nổi là tôi sắp nói ra điều này. “Tớ gần như... đã thay đổi suy nghĩ của mình về Elinor.”
“Cậu gì cơ?” Suze kêu lên thất thanh. “Bex, làm ơn đừng nói những điều như thế! Tớ suýt nữa là đánh rơi Ernie xuống sàn nhà rồi đấy!”
“Tớ không thích bà ấy hay gì cả,” tôi vội nói. “Nhưng bọn tớ có nói chuyện. Và tớ nghĩ là có thể bà ấy có yêu Luke. Theo kiểu trong nóng ngoài lạnh kỳ lạ của riêng bà ấy.”
“Nhưng bà ta đã bỏ rơi anh ấy!”
“Tớ biết. Nhưng bà ấy hối hận vì điều đó.”
“Ồ, thế thì sao? Bà ta chắc chắn nên hối hận vì điều đó!”
“Suze, tớ chỉ nghĩ là... có thể bà ấy đáng có một cơ hội khác.” Tôi nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình đang dần chuyển màu xanh. “Ý tớ là... cứ nhìn tớ mà xem. Tớ đã gây ra ti tỉ những chuyện ngu ngốc, thiếu suy nghĩ. Tớ làm mọi người buồn. Nhưng họ luôn cho tớ thêm một cơ hội nữa.”
“Bex, cậu không có gì giống với cái bà Elinor chết tiệt đó cả! Cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi con mình!”
“Tớ không nói là tớ giống bà ấy! Tớ chỉ muốn nói...” Tôi yếu ớt ấm úng, tay thả lỏng dần đai áo ngủ.
Tôi không thực sự biết mình đang nói gì nữa. Và tôi không nghĩ là Suze sẽ hiểu những gì ở vị trí của tôi. Cô chưa bao giờ phạm sai lầm trong cuộc đời mình. Cô luôn vượt qua mọi chuyện thật dễ dàng, chưa bao giờ làm mọi người thất vọng, không bao giờ để bản thân gặp rắc rối. Nhưng tôi thì không như vậy. Tôi biết cái cảm giác khi làm điều gì đó ngu ngốc - hoặc tồi tệ hơn cả ngu ngốc - là như thế nào và rồi lại ước, hơn tất cả mọi điều, là tôi chưa từng làm điều đó.
“Vậy tất cả những điều này nghĩa là sao? Sao cậu lại...” Giọng Suze đột nhiên sắc lên đầy cảnh giác. “Khoan đã. Bex, đây không phải là cách nói của cậu để diễn tả ý là rốt cuộc cậu muốn làm đám cưới ỏ New York đấy chứ?”
“Không đơn giản là như vậy đâu,” tôi nói sau một thoáng ngập ngừng.
“Bex... Tớ sẽ giết cậu. Tớ sẽ làm thật đấy. Nếu bây giờ cậu bảo là cậu muốn kết hôn ở New York...”
“Suze, tớ không muốn kết hôn ở New York. Đương nhiên là tớ không muốn rồi! Nhưng nếu bây giờ bọn tớ bỏ đám cưới... thì coi như xong. Elinor sẽ không bao giờ nói chuyện với tớ hay Luke nữa. Không bao giờ.”
“Tớ không tin điều này. Tớ không tin nổi! Cậu lại định phá hoại mọi thứ phải không?”
“Suze...”
“Đúng lúc mọi thứ đang rất ổn! Đúng lúc, một lần trong đời cậu, cậu không gặp rắc rối và tớ có thể bắt đầu thư giãn...”
“Suze...”
“Becky?”
Tôi giật mình ngước lên nhìn. Luke, mặc sơ mi và quần đùi, đang đứng đó nhìn tôi hoang mang.
“Em ổn chứ?” anh hỏi.
“Em ổn,” tôi vừa nói vừa đặt tay lên che ống nghe. “Chỉ đang nói chuyện với Suze thôi. Anh ngủ tiếp đi. Em sẽ không nói chuyện lâu đâu.”
Tôi chờ đến khi anh đã đi rồi lê chân đến gần lò sưởi lúc này vẫn đang tỏa ra hơi ấm nhẹ.
“Được rồi, Suze, nghe này,” tôi nói. “Chỉ... chỉ nghe tớ nói thôi nhé. Tớ không định làm hỏng mọi chuyện. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, và tớ có ý tưởng thiên tài này...”
***
9 giờ sáng hôm sau tôi có mặt trước căn hộ của Elinor. Tôi đã ăn mặc rất cẩn thận và vận bộ com lê kiểu phái viên ngoại giao của Liên hợp quốc bằng vải lanh thanh nhã nhất mà tôi có, phối với một đôi giày mui tròn đều. Mặc dù tôi không chắc là Elinor sẽ đánh giá cao những nỗ lực của mình. Khi bà mở cửa, trông bà còn xanh xao hơn mọi khi và mắt bà trông như dao găm.
“Rebecca,” bà lạnh lùng nói.
“Elinor,” tôi đáp lời, lạnh lùng không kém. Rồi tôi nhớ ra là mình đến đây để hòa giải. “Elinor,” tôi nhắc lại, cố thêm một chút nồng ấm vào giọng nói. “Cháu tới để nói chuyện.”
“Để xin lỗi,” bà ta nói, đi thẳng vào hành lang.
Chúa ơi, bà ra đúng là một con bò. Mà dù sao đi nữa, tôi đã làm gì nào? Không làm gì cả! Trong chốc lát tôi nghĩ đến chuyện quay lưng bỏ về. Nhưng tôi đã quyết định làm việc này, vậy thì tôi sẽ làm.
“Không hẳn,” tôi nói. “Chỉ là nói chuyện thôi, về bác. Và Luke.”
“Nó đã hối hận vì những hành động hấp tấp của mình.”
“Không.”
“Nó muốn xin lỗi.”
“Không! Không hề! Anh ấy bị tổn thương, tức giận và anh ấy không muốn đến gần bác thêm lần nào nữa!”
“Vậy sao cháu lại ở đây?”
“Vì... cháu nghĩ nếu cả hai người cố gắng làm lành thì sẽ tốt hơn. Hoặc ít nhất cũng lại nói chuyện với nhau.”
“Bác chẳng có gì để nói với Luke cả,” Elinor trả lời. “Bác không có gì để nói với cháu. Như Luke đã nói hôm qua, mối quan hệ này đã kết thúc rồi.”
Chúa ơi, họ thật là giống nhau.
“Vậy... bác đã báo cho Robyn biết chuyện hủy đám cưới chưa?” Đây là nỗi lo sợ thầm kín của tôi, và tôi nín thở chờ câu trả lời.
“Không. Tôi nghĩ sẽ cho Luke một cơ hội để suy nghĩ lại. Rõ ràng đây là một sai lầm.”
Tôi hít một hơi thật sâu. “Cháu sẽ khiến Luke thực hiện đám cưới. Nếu bác xin lỗi anh ấy.” Giọng tôi hơi run. Tôi không thể tin là mình lại đang làm chuyện này.
“Cháu vừa nói gì?” Elinor quay lại sững nhìn vào tôi.
“Bác xin lỗi Luke và nói... ừm, cơ bản là, bác yêu anh ấy. Và cháu sẽ thuyết phục anh ấy làm đám cưới ở Plaza. Bác sẽ có một đám cưới lớn sang trọng dành cho bạn bè. Đó là thỏa thuận.”
“Cháu đang... mặc cả với bác?”
“Ơ... Đúng vậy.” Tôi quay lại đối diện với bà, và nắm chặt hai tay bên người. “Về cơ bản, Elinor, cháu tới đây vì những lý do hoàn toàn ích kỷ. Luke đã sai lầm về bác trong suốt cuộc đời. Giờ thì anh ấy quyết định sẽ không bao giờ muốn gặp bác nữa. Điều đó rất đúng và rất tốt - nhưng cháu lo rằng đó chưa phải là điểm kết. Cháu lo rằng trong thời gian hai năm, anh ấy sẽ đột nhiên quyết định quay lại New York để tìm bác, để xem có đúng là bác thực sự tồi tệ như anh ấy nghĩ không. Và tất cả lại bắt đầu.”
“Thật là phi lý. Sao cô dám...”
“Elinor, bác muốn đám cưới này. Cháu biết bác thực sự muốn. Bác chỉ cần phải tốt với con trai bác thì bác có thể có nó. Cháu muốn nói là, chuyện đó đâu có gì là quá đáng đâu!”
Im lặng. Mắt Elinor dần nheo lại, nhỏ hết mức có thể từ lần phẫu thuật thẩm mỹ gần đây nhất của bà.
“Cô cũng muốn đám cưới này, Rebecca. Làm ơn đừng có vờ như đây là một lời đề nghị hoàn toàn vị tha. Cô cũng thất thần như tôi khi nó hủy bỏ đám cưới thôi. Thừa nhận đi. Cô đến đây vì cô muốn kết hôn ở Plaza.”
“Bác nghĩ đó là lý do cháu tới đây?” tôi há hốc mồm nhìn bà ta. “Vì cháu đau khổ khi đám cưới ở Plaza bị hủy?”
Tôi gần như muốn phá lên cười điên cuồng. Tôi gần như muốn nói cho bà ta toàn bộ sự thật, từ đầu tới cuối.
“Tin cháu đi, Elinor,” cuối cùng tôi nói. “Đó không phải là lý do cháu tới đây. Cháu có thể sống mà không cần cái đám cưới ở Plaza đó. Phải, cháu đã rất mong đợi đám cưới đó và thực sự rất hứng khởi. Nhưng nếu Luke không muốn... thì thôi. Cháu có thể bỏ như thế đấy. Đó không phải là bạn bè cháu. Đó không phải là thành phố quê cháu. Cháu thực sự không quan tâm.”
Thêm một khoảng im lặng như tờ. Elinor đi đến một chiếc bàn sát tường sang trọng và, trước sự ngạc nhiên của tôi, lấy một điếu thuốc lá ra và châm lửa. Bà ta đã giữ cái thói quen đó thật kín đáo!
“Cháu có thể thuyết phục Luke,” tôi nói, nhìn bà ta bỏ hộp thuốc lá xuống. “Còn bác thì không.”
“Cô đúng là... ngoài sức tưởng tượng.” Bà ta nói. “Dùng đám cưới của chính mình để mặc cả.”
“Cháu biết điều đó. Vậy nghĩa là bác đồng ý?”
Tôi đã thắng. Tôi có thể biết điều đó qua nét mặt bà ta. Bà ta đã quyết định.
“Đây là những gì bác phải nói.” Tôi lấy ra một mảnh giấy từ trong túi. “Đó là tất cả những điều Luke muốn nghe. Bác phải nói với anh ấy rằng bác yêu anh ấy, bác phải nói bác đã nhớ anh ấy đến thế nào khi anh ấy còn nhỏ, bác đã nghĩ rằng anh ấy ở lại Anh sẽ tốt hơn, rằng lý do duy nhất bác không muốn gặp anh ấy là vì bác sợ làm anh ấy thất vọng...” Tôi đưa tờ giấy cho Elinor. “Cháu biết chẳng có điều gì trong này nghe có vẻ tự nhiên cả. Vì vậy bác nên bắt đầu câu chuyện bằng câu ‘Những lời này vốn không tự nhiên với mẹ.’ ”
Elinor bần thần nhìn tờ giấy. Bà ta thở mạnh và trong thoáng chốc, tôi nghĩ bà ta sắp ném nó vào người tôi. Rồi, một cách thận trọng, bà ta gấp tờ giấy vào và đặt lên bàn. Có phải dưới mắt bà ta hơi giật giật vì xúc động không? Bà ấy đau khổ? Điên tiết? Hay chỉ là khinh khỉnh?
Tôi thật không thể hiểu nổi Elinor, một phút trước tôi còn nghĩ bà ấy đang mang trong mình một tình yêu sâu sắc lớn lao chưa từng được thể hiện - và chỉ một phút sau tôi đã nghĩ bà ta đúng là một người đàn bà có trái tim lạnh lùng. Một phút trước tôi vừa nghĩ bà ấy hoàn toàn ghét tôi. Rồi tôi lại nghĩ có thể bà ấy không biết sao mình lại có vẻ như vậy. Có thể, suốt thời gian qua, bà ấy thực sự tin rằng mình đang thân thiện. Ý tôi là, nếu không ai nói cho bà ấy biết bà ấy cư xử kinh khủng như thế nào... thì làm sao bà ấy biết được?
“Cô nói Luke có thể sẽ quyết định quay lại New York nghĩa là sao?” Bà ta lạnh nhạt nói. “Hai đứa dự định rời khỏi đây?”
“Chúng cháu vẫn chưa bàn về vấn đề đó,” tôi nói sau một thoáng ngập ngừng. “Nhưng đúng là vậy. Cháu nghĩ chúng cháu sẽ rời khỏi đây. New York rất tuyệt vời, nhưng cháu không nghĩ nó còn là một nơi tốt với chúng cháu nữa. Luke đã kiệt sức. Anh ấy cần thay đổi môi trường xung quanh. ”
Anh ấy cần phải tránh xa bà, tôi thầm nghĩ thêm.
“Tôi hiểu.” Elinor đưa điếu thuốc lên. “Cô biết việc tôi đã sắp xếp một cuộc phỏng vấn với ủy ban Quản lý của tòa nhà này chứ? Với những nỗ lực có kết quả đáng kể.”
“Cháu biết. Luke có nói cháu nghe. Nhưng thực lòng mà nói, Elinor, chúng cháu sẽ không bao giờ sống ở đây.”
Khuôn mặt bà ấy lại run lên, và tôi có thể thấy là bà ta đang kìm nén một cảm xúc nào đó. Nhưng đó là gì? Cơn giận dữ điên cuồng với tôi vì tỏ ra quá vô ơn? Hay là nỗi đau đớn khi rốt cuộc Luke sẽ không sống trong tòa nhà của bà ấy? Một phần trong tôi tò mò ghê gớm muốn lột bỏ vẻ bề ngoài của bà ta, gí mũi vào và tìm hiểu mọi điều về bà ta.
Còn một phần khác, cái phần con người biết điều hơn của tôi nói, cứ để yên nó đấy, Becky. Cứ kệ nó đi.
Dù đã ra đến cửa, tôi cũng không kìm được mà quay lại. “Elinor, bác có biết mọi người đều nói rằng trong mỗi người béo đều có một người gầy đang chật vật để thoát ra ngoài không? Chà... càng nghĩ nhiều về bác, cháu càng cho rằng có thể có một con người tốt đẹp nào đó trong bác. Nhưng nếu chừng nào bác còn tỏ ra xấu tính với mọi người và bảo với họ rằng giày của họ là đồ rẻ tiền thì sẽ chẳng ai biết được điều đó cả.”
Đấy. Hẳn là bà ta sẽ giết tôi ngay bây giờ ấy chứ. Tốt hơn hết tôi nên ra khỏi đây. Cố trông có vẻ như không phải đang chạy trốn, tôi đi dọc hành lang và ra khỏi căn hộ. Tôi đóng cánh cửa sau lưng mình và tựa lưng vào, tim đập thinh thịch.
Tốt rồi. Đến lúc này mọi thứ đều rất ổn. Giờ thì đến lượt Luke.
***
“Anh thực không hiểu sao em lại muốn đến Phòng Cầu vồng.” Luke ngả người ra ghế taxi và cau có nhìn ra cửa sổ.
“Vì em chưa bao giờ đến đó, được chưa? Em muốn ngắm cảnh ở đó!”
“Nhưng sao lại là bây giờ? Sao lại là hôm nay?”
“Sao lại không phải là hôm nay?” tôi liếc nhìn đồng hồ rồi lo lắng quan sát Luke.
Anh đang vờ như mình hạnh phúc. Anh vờ như mình thư thả. Nhưng anh không hề như vậy. Anh đang ủ ê.
Bề ngoài thì mọi việc bắt đầu trở nên khá khẩm hơn một chút. Ít nhất thì anh cũng không đem quần áo đi cho người khác nữa, và sáng nay anh thực sự đã cạo râu. Nhưng còn lâu anh mới trở lại được như trước. Hôm nay anh đã không đi làm, chỉ ngồi xem ba phim đen trắng do Bette Davis đóng.
Mà cũng lạ là trước đây tôi chưa bao giờ thấy được sự giống nhau giữa Bette Davis và Elinor.
Sự thật là, Annabel đã đúng, tôi nghĩ khi nhìn anh. Đúng thế, đương nhiên là bà đã đúng. Bà hiểu con riêng của chồng như thể anh là con đẻ của bà vậy. Và bà biết rằng Elinor hiện hữu trong Luke, là một phần của con người anh. Anh không thể cứ thế mà rũ bỏ bà ta rồi bước tiếp được. Anh cần ít nhất một cơ hội giải quyết. Thậm chí dù nó có đau đớn.
Tôi nhắm mắt và thầm cầu xin tất cả các vị thần. Xin hãy để chuyện này thành công. Làm ơn. Và rồi có thể chúng tôi sẽ quên hết mọi chuyện và tiếp tục sống.
“Trung tâm Rockefeller,” tay tài xế taxi vừa nói vừa đỗ xe lại, còn tôi mỉm cười với Luke, cố giấu sự bồn chồn.
Tôi đã cố nghĩ ra một nơi mà Elinor ít có khả năng bị tìm thấy nhất - và kết quả là Phòng Cầu vồng ở Trung tâm Rockefeller, nơi du khách đến uống cocktail và nhìn ngắm quang cảnh Manhattan. Khi chúng tôi ở trong thang máy đi lên tầng 65, cả hai chúng tôi đều im lặng, và tôi tuyệt vọng cầu nguyện là bà ta sẽ ở đó, rằng mọi chuyện sẽ ổn, rằng Luke sẽ không quá bực mình với tôi...
Chúng tôi bước ra khỏi thang máy... và tôi đã có thể nhìn thấy bà ấy. Ngồi ở bàn cạnh cửa sổ trong chiếc áo khoác đen tuyền, khuôn mặt bà tương phản với quang cảnh...
Khi nhìn thấy bà ấy, Luke giật mình.
“Becky. Cái quái gì...” Anh quay chân và tôi tóm lấy cánh tay anh.
“Luke, làm ơn. Bà ấy muốn nói chuyện với anh. Chỉ là... cho bà ấy một cơ hội thôi.”
“Em đã sắp đặt chuyện này?” Mặt anh trắng bệch vì giận dữ. “Em đã cố tình đưa anh đến đây?”
“Em phải làm như vậy! Nếu không anh sẽ không đến. Chỉ năm phút thôi. Hãy nghe những gì bà ấy nói.”
“Sao anh lại phải...”
“Em thực sự nghĩ là hai người cần nói chuyện. Luke, anh không thể cứ thế bỏ đi như anh đã làm. Chuyện đó sẽ ăn dần ăn mòn con người anh từ bên trong! Và nó sẽ không khá hơn trừ khi anh nói chuyện với bà ấy... Nào Luke.” Tôi thả lỏng tay ra và nhìn anh khẩn cầu. “Chỉ năm phút thôi. Đó là tất cả những gì em đòi hỏi.”
Anh phải đồng ý. Nếu bây giờ anh bỏ đi, tôi chết chắc.
Một nhóm du khách Đức đến gần sau lưng chúng tôi và tôi thấy họ loanh quanh chỗ cửa sổ, há hốc miệng kinh ngạc đầy ngưỡng mộ trước quang cảnh.
“Năm phút,” cuối cùng Luke nói. “Chỉ thế thôi đấy.” Anh chầm chậm băng qua phòng và ngồi xuống đối diện Elinor. Bà ta nhìn tôi và gật đầu, còn tôi quay đi, tim đập rõ nhanh. Làm ơn đừng để bà ta phá hoại lần này. Làm ơn.
***
Tôi bước ra khỏi quán bar và đi đến một phòng trống, nơi tôi đứng bên cửa sổ chạy xuống tận sàn, ngắm nhìn cả thành phố. Một lúc sau, tôi nhìn đồng hồ. Đã năm phút trôi qua mà anh vẫn chưa xồng xộc đi ra.
Bà ấy đã thực hiện phần thỏa thuận của mình. Giờ đến lượt tôi phải thực hiện phần việc của mình.
Tôi lôi điện thoại ra, cảm thấy ngán ngẩm vì sợ hãi. Việc này sẽ khổ đây. Thực sự sẽ rất khó khăn. Tôi không biết mẹ sẽ phản ứng thế nào. Tôi không biết mẹ sẽ nói gì nữa.
Nhưng điều quan trọng là dù mẹ có nói gì, có giận dữ đến mức nào, tôi biết mẹ và tôi sẽ không sao. Mẹ và tôi đã luôn như vậy.
Ngược lại, đây có thể là cơ hội duy nhất để Luke hòa giải với Elinor.
Khi nghe tín hiệu đang đổ chuông, tôi nhìn ra những tòa nhà và tháp màu bạc bất tận của Manhattan. Ánh mặt trời chiếu xuống một tòa nhà, để rồi bị phản chiếu lại lên một tòa khác, như Luke đã nói. Ngược xuôi, tới lui, không bao giờ thoát. Những chiếc taxi vàng bên dưới trông từ xa như đồ chơi Tonka và dòng người đang hối hả trông giống như những con côn trùng bé xíu. Và ở giữa là một vùng cây xanh hình vuông của Công viên Trung tâm, giống như một tấm thảm trải ra cho trẻ con chơi trên đó.
Tôi nhìn ra, ghi nhớ bằng đôi mắt. Tôi có thực sự nói thực lòng những điều với Elinor hôm qua không? Tôi có thật sự muốn Luke và tôi rời khỏi thành phố tuyệt vời này không?
“A lô?” giọng mẹ vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi, và tôi ngẩng phắt đầu lên. Trong một thoáng, tôi đờ người ra vì sợ hãi. Tôi không làm nổi điều này.
Nhưng tôi phải làm.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
“Con chào mẹ,” cuối cùng tôi nói, ấn chặt những móng tay vào lòng bàn tay mình. “Con... Becky đây. Mẹ nghe này, con có chuyện cần nói với mẹ. Và con e là mẹ sẽ không thích chuyện này lắm...”
***
BÀ JAMES BRANDON
RIDGE HOUSE
RIDGEWAY
NORTH PULLERTO
DEVON
Ngày 2 tháng Sáu năm 2002
Becky thân yêu
Chúng ta, hơi hoang mang vì cú điện thoại của con. Ngoài lời đảm bảo rằng mọi việc sẽ rõ ràng khi con giải thích cho chúng ta, và rằng chúng ta phải tin con, bố mẹ thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tuy nhiên James và mẹ đã nói chuyện rất lâu và kỹ lưỡng, và cuối cùng đã quyết định làm như con yêu cầu. Bố mẹ đã hủy chuyến bay của bố mẹ đến New York và báo cho toàn bộ gia đình.
Becky yêu quý, mẹ hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.
Với những lời chúc tốt đẹp nhất và toàn bộ tình yêu chúng ta dành cho Luke...
Annabel
***
NGN HÀNG SECOND UNION
53 PHỐ WALL
NEWYORK, NY 10005
Ngày 10 tháng Sáu, năm 2002
Cô Rebecca Bloomwood
Căn hộ B 251 Phố 11 Tây
New York, NY 10014
Cô Bloomwood thân mến,
Cảm ơn cô rất nhiều vì đã gửi giấy mời đến dự đám cưới của cô tới Walt Pitman.
Sau một vài trao đổi chúng tôi đã quyết định cho cô biết bí mật của mình. Walt Pitman thực ra không hề tồn tại. Đó là một cái tên chung, được dùng tượng trưng cho tất cả nhân viên chăm sóc khách hảng.
Cái tên “Walt Pitman” được chọn sau một điều tra nhóm theo diện rộng, gọi nên một con người vừa xuất sắc vừa gần gũi. Phản hồi của các quý khách hàng cho thấy sự hiện hữu liên tục của Walt trong đời sống của các khách hàng đã làm tăng sự tin cậy và trung thành lên hơn 50%.
Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu cô giữ bí mật này cho riêng mình. Nếu cô vẫn muốn có một đại diện của Second Union Bank tới dự đám cưới của mình, tôi rất vui lòng được có mặt. Sinh nhật của tôi là ngày 5 tháng Ba và màu yêu thích của tôi là màu xanh.
Trân trọng
Bernard Lieberman
Phó Chủ tịch