• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TÔI LOẠNG CHOẠNG bước lên cầu thang tòa nhà. Hơi lảo đảo, tôi lục tìm chìa khóa - và sau ba lần, nhét được vào ổ.

Lại về nhà.

Lại im ắng.

“Becky? Cậu phải không?” Tôi nghe thấy tiếng Danny ở phía trên cùng với tiếng chân anh bước trên bậc thang.

Tôi sửng sốt ngó lên, không tài nào nhìn cho rõ nổi. Tôi có cảm giác như vừa mới chạy marathon về vậy. Không, phải sáu lần chạy marathon ấy chứ. Suốt hai tuần vừa qua là một đám hỗn độn những ngày và đêm hòa trộn làm một. Chỉ có tôi, Suze, và bé Ernest. Và tiếng trẻ con khóc.

Đừng hiểu lầm tôi, tôi rất quý mến Ernie bé bỏng. Ý tôi là, tôi sẽ là mẹ đỡ đầu của nó cơ mà.

Nhưng... Chúa ơi. Cái tiếng hét của nó...

Tôi không hề biết có con thì sẽ như thế. Tôi cứ nghĩ là phải vui lắm. Tôi đã không hề biết là cứ một tiếng một lần, Suze sẽ phải cho nó ăn. Tôi đã không hề biết nó sẽ không chịu ngủ. Hay nó sẽ ghét cái giường của nó. Ý tôi là, cái giường được mua ở tận Couran Shop cơ mà! Giường làm bằng gỗ sồi đáng yêu như vậy cùng với những chiếc chăn trắng tuyệt đẹp. Ta nghĩ thể nào nó cũng thích mê! Nhưng mỗi khi chúng tôi đặt nó xuống đó, hết thảy những gì nó làm là quẫy tứ tung và “Oaaaaa!”

Rồi khi tôi thử đưa nó đi shopping - lúc đầu thì mọi chuyện đều ổn. Mọi người mỉm cười với chiếc xe nôi, cười với tôi, và tôi bắt đầu cảm thấy thật tự hào về bản thân... Nhưng rồi chúng tôi đi vào cửa hiệu Karen Milen, khi tôi đang mặc dở một chiếc quần da thì nó bắt đầu gào lên. Không phải là tiếng thút thít dễ thương. Cũng không phải là tiếng rên rỉ nho nhỏ. Một tiếng hét the thé hết sức theo kiểu “Bà Này Đã Bắt Cóc Tôi, Gọi Cảnh Sát Đi”.

Tôi không hề có bình sữa, núm vú hay bất cứ thứ gì, thế là tôi phải chạy xuống đường Pulham, và khi về tới nhà thì mặt tôi đỏ bừng bừng và tôi thở hồng hộc, Ernest thì khóc còn Suze nhìn tôi như thể tôi là một tên sát nhân giết người hàng loạt hay đại loại thế.

Và rồi, thậm chí sau khi đã được cho ăn, nó vẫn gào hoài gào mãi suốt đêm...

“Chúa ơi!” Danny vừa nói vừa bước xuống hành lang. “Có chuyện gì với cậu thế?”

Tôi liếc vào gương và thấy choáng váng kinh ngạc. Trông tôi thật xanh xao vì kiệt sức, tóc tai rũ rượi còn mắt thì lờ đờ. Tarquin đã trở về từ ba hôm trước, và cũng đã thực hiện rất tốt phần việc của mình... nhưng thế không có nghĩa là tôi được ngủ. Và tôi cũng chả chợp nổi mắt khi lên máy bay về nhà, tôi ngồi cạnh một phụ nữ với một cặp song sinh sáu tháng tuổi.

“Suze, bạn tớ sinh con,” tôi mệt mỏi nói. “Nhưng chồng cô ấy thì bị kẹt trên một hòn đảo, nên tớ đã giúp một chút...”

“Luke bảo là cậu đang đi nghỉ,” Danny kinh hoàng nhìn tôi và nói. “Anh ấy bảo cậu đang nghỉ ngơi!”

“Luke... không biết.”

Mỗi khi Luke gọi điện, thì toàn là lúc tôi hoặc đang thay tã giấy, hay dỗ Ernest gào khóc, an ủi Suze đang kiệt sức - hoặc lăn ra ngủ. Chúng tôi cũng có một cuộc nói chuyện rất ngắn gọn và rời rạc, nhưng cuối cùng Luke bảo tôi nên nằm nghỉ, vì tôi không được tỉnh táo cho lắm.

Ngoài ra, tôi không nói chuyện với ai cả. Mẹ gọi cho tôi để báo rằng Robyn đã để lại lời nhắn ở nhà và tôi cần gọi lại cho chị ta gấp. Còn tôi thì chẳng có ý định gọi lại. Nhưng mỗi khi có chừng 5 phút rảnh rỗi cho bản thân... không biết sao tôi không thể đối mặt với việc đó. Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra; có những cãi vã và bất đồng gì. Tôi biết hẳn Elinor phải giận điên lên. Tôi biết chắc là cả đống những lời quở trách đang chờ mình.

Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Tất cả những gì tôi quan tâm bây giờ là đi ngủ.

“Này, một loạt hộp gửi từ QVC này.” Danny tò mò nhìn tôi. “Cậu đã đặt mua một bộ búp bê Marie Osmond?”

“Tớ không biết,” tôi đờ đẫn nói. “Chắc là thế. Tớ đã đặt mua hầu hết những thứ mà họ có.”

Tôi lờ mờ nhớ cảnh mình đung đưa Ernest trong lòng để Suze có thể ngủ lúc ba giờ sáng, chuếnh choáng nhìn lên màn hình.

“Cậu có biết ti vi ở Anh lúc ba giờ sáng kinh khủng thế nào không?” tôi xoa xoa hai gò má khô của mình. “Đừng có hòng mà xem được phim, vì ngay khi đến đoạn hay thì thằng bé lại khóc và cậu sẽ phải bật dậy rồi đi loanh quanh mà xóc xóc nhẹ nó, hát “Già Macdonald có một trang trại, ê-ì-é-í oh...” và nó vẫn chẳng chịu nín. Thế là cậu phải tiếp tục 'Ôi, thật là một buổi sáng tuyệt vời làm saoooooooooo...' nhưng cũng chẳng ăn thua...”

“Ừa,” Danny nói và quay đi. “Tớ sẽ... ghi nhớ lời cậu. Becky, tớ nghĩ cậu cần làm một giấc.”

“Ừ. Cứ vậy đi. Gặp lại cậu sau nhé.”

Tôi loạng choạng đi vào phòng, quẳng hết thư từ lên ghế sofa và đi thẳng vào phòng ngủ, chỉ có một ý nghĩ duy nhất như con nghiện ma túy thèm một liều thuốc vậy.

Ngủ. Tôi cần ngủ...

Điện thoại trả lời tự động nhấp nháy, và khi nằm xuống, tôi tự động vươn tay bấm nút.

“Chào Becky! Robyn đây. Gọi để nhắn cô rằng cuộc hẹn gặp với Sheldon Lloyd bàn về đồ trang trí bày giữa bàn đã được đổi sang thứ Ba tuần tới, ngày 21, lúc 2h30 nhé. Bye!”

Tôi chỉ kịp nghĩ “Lạ nhỉ,” trước khi đầu tôi ngả xuống gối và chìm vào một giấc ngủ say không mộng mị.

***

Tám tiếng đồng hồ sau, tôi tỉnh giấc và ngồi thẳng lưng lên.

Cái gì thế nhỉ?

Tôi với tay tới điện thoại và nhấn nút “Repeat”. Tiếng Robyn thỏ thẻ lại chính xác tin nhắn đó, và màn hình máy cho thấy đó là tin nhắn từ ngày hôm qua.

Nhưng... Điều này thật vô lý. Đám cưới New York bị hủy rồi cơ mà.

Tôi nhìn quanh quất khắp căn hộ tối mờ mờ. Đồng hồ sinh học của tôi rất kém nhạy, bây giờ có thể là bất cứ giờ nào. Tôi lê chân vào bếp kiếm cốc nước uống và lờ đờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngó bức tranh tường hình những vũ công trên tòa nhà đối diện.

Tôi đã hủy đám cưới. Có cả nhân chứng cho việc đó. Sao Robyn vẫn sắp xếp đồ trang trí bày giữa bàn cưới? Ý tôi là, đâu phải là tôi lập lờ về việc đó đâu.

Đã xảy ra chuyện gì?

Tôi uống nước, rót thêm cốc nữa rồi đi vào phòng khách. Bây giờ là bốn giờ chiều, theo đồng hồ trên đầu máy video, vậy là vẫn còn thời gian để gọi cho cô ấy. Xem thử đang diễn ra chuyện gì.

“Xin chào! Wedding Events Ltd xin nghe!” Một cô gái mà tôi không nhận ra nói. “Tôi có thể giúp được gì cho chị?”

“Xin chào! Xin lỗi, tôi là Becky Bloomwood. Cô... cô phụ trách tổ chức đám cưới cho tôi?”

“Ồ, chào Becky! Tôi là Kirsten, trợ lý của Robyn. Tôi có thể nói rằng tôi nghĩ ý tưởng Người đẹp ngủ trong rừng của cô thật là hết sức sáng tạo không? Tôi đã kể cho bạn bè tôi về nó và tất cả bọn họ đều nói “Tớ thích Người đẹp ngủ trong rừng. Đó chính là những gì tớ sẽ làm khi kết hôn!”

“Ô, ờ... cảm ơn. Nghe này Kirsten, cái này có thể là câu hỏi hơi lạ...”

Tôi sẽ bắt đầu như thế nào đây? Tôi không thể nói: Thế đám cưới của tôi vẫn diễn ra à?

“Đám cưới của tôi... vẫn diễn ra à?”

“Tôi chắc chắn hy vọng vậy!” Kirsten vừa cười phá lên vừa nói. “Trừ khi cô cãi nhau với Luke!” Cô ta đột nhiên đổi giọng. “Cô đã cãi nhau với Luke à? Vì chúng tôi có thủ tục nếu điều đó xảy ra...”

“Không! Không có! Chỉ là... cô có nhận được tin nhắn của tôi không?”

“Tin nhắn nào cơ?” Kirsten vui vẻ hỏi.

“Tin nhắn mà tôi đã để lại cách đây khoảng 2 tuần!”

“Ồ, tôi rất tiếc. Có lẽ vì trận lụt...”

“Lụt?” Tôi kinh hoàng nhìn vào chiếc điện thoại. “Các cô bị lụt?”

“Tôi chắc là Robyn đã gọi cho cô ở Anh để báo tin rồi! Mọi việc ổn, không ai chết đuối cả. Chúng tôi chỉ phải sơ tán khỏi văn phòng trong vài ngày thôi, và có một vài điện thoại bị ảnh hưởng... thêm nữa, thật không may là một chiếc đệm tròn cổ của một khách hàng bị hỏng...”

“Vậy là các cô đã không nhận được tin nhắn?”

“Có phải là tin nhắn về món khai vị?” Kirsten trầm ngâm nói.

Tôi nuốt nước bọt mấy lần, choáng váng.

“Becky, Robyn vừa vào,” Kirsten nói, “nếu cô muốn nói chuyện với cô ấy...”

Không đời nào. Còn lâu tôi mới tin điện thoại lần nữa.

“Cô có thể nói với cô ấy,” tôi cố bình tĩnh nói, “rằng tôi sẽ tới văn phòng. Bảo cô ấy đợi tôi. Tôi sẽ đến ngay lập tức.”

“Có gấp lắm không?”

“Có. Rất gấp.”

***

Văn phòng của Robyn nằm trong một tòa nhà lộng lẫy, ngay trên đưòng 96. Khi gõ cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng cười khùng khục của chị ta, và khi thận trọng mở cửa, tôi thấy cô đang ngồi ở bàn, một tay cầm ly rượu champagne, tay kia cầm điện thoại, còn có một hộp chocolate mở sẵn trên bàn.

“Becky!” Robyn lên tiếng. “Vào đi! Tôi tới ngay đây! Jennifer, tôi nghĩ chúng ta nên dùng đi voa xa tanh. Sao? OK. Gặp lại sau nhé.” Chị ta đặt điện thoại xuống và mỉm cười với tôi. “Becky thân mến, cô khỏe chứ? Nước Anh thế nào?”

“Tôi khỏe, cảm ơn. Robyn...”

“Tôi vừa mới đi ăn bữa trưa cảm ơn thú vị của bà Herman Winkler ở Carlron dành cho tôi. Giờ thì đó là một đám cưới hoành tráng rồi. Chú rể đã tặng cho cô dâu một chú cún con giống Đức ngay trước bệ thờ! Thật đáng yêu...” Lông mày chị ta nhăn lại. “Tôi đang nói cái gì thế nhỉ? À phải! Cô biết không? Con gái và con rể bà ấy vừa mới đi Anh hưởng tuần trăng mật đấy! Tôi bảo bà ấy, không chừng họ sẽ vô tình gặp Becky Bloomwood cũng nên!”

“Robyn, tôi cần nói chuyện với chị,”

“Chắc chắn rồi. Và nếu là chuyện về đồ dẹt cho bữa tráng miệng, tôi đã nói chuyện với Plaza...”

“Không phải là về đồ dẹt!” tôi kêu lên. “Robyn, nghe này! Khi ở Anh, tôi đã hủy đám cưới. Tôi đã để lại tin nhắn! Nhưng chị không nhận được.”

Im lặng bao trùm căn phòng lộng lẫy. Rồi Robyn thích thú phá lên cười.

“Ha ha ha! Becky, cô thật là khôi hài! Cô ấy thật ngộ phải không, Kirsten? ”

“Robyn, tôi nghiêm túc đấy. Tôi muốn hủy toàn bộ. Tôi muốn làm đám cưới ở Anh. Mẹ tôi đang tổ chức một lễ cưới, tất cả đã được sắp xếp...”

“Cô có thể tưởng tượng được nếu cô làm vậy không?” Robyn nói với tiếng cười khùng khục. “Chà, đương nhiên là cô không thể, vì thỏa thuận bồi thường. Nếu bây giờ hủy đám cưới, cô sẽ phải chi rất nhiều tiền đấy!” Chị ta hoan hỉ cười lớn. “Cô có muốn uống chút champagne không?”

Tôi sững nhìn chị ta, do dự một lúc.

“Thỏa thuận bồi thường là sao?”

“Hợp đồng mà cô đã ký, cô bé thân mến ạ.” Chị ta đưa tôi một ly champagne, và những tay tôi tự động cầm lấy.

“Nhưng... nhưng Luke đã không ký. Anh ấy nói nó không có hiệu lực nếu anh ấy không ký...”

“Không phải giữa cô và Luke! Là giữa cô và tôi! Nói cách khác là giữa cô với Wedding Events Ltd.”

“Cái gì?” tôi nuốt nước bọt. “Robyn, chị đang nói về cái gì vậy? Tôi chưa bao giờ ký cái gì cả.”

“Đương nhiên là cô có ký! Cô dâu nào chẳng ký! Tôi đã đưa nó cho Elinor nhờ chuyển cho cô, và bà ấy đã gửi lại cho tôi... Tôi có bản sao của nó ở đâu đó quanh đây!” Chị ta nhấp một ngụm champagne, xoay ghế và lục tìm trong chiếc tủ ngăn kéo bằng gỗ tao nhã.

“Đây rồi!” Chị ta đưa tôi bản photocopy của văn bản. “Đương nhiên bản gốc đang ở chỗ luật sư của tôi...”

Tôi nhìn chăm chú vào tờ giấy, tim đập thình thịch. Trên cùng tờ giấy là dòng chữ ĐIỀU KHOẢN THỎA THUẬN. Tôi nhìn thẳng xuống dòng chấm chấm ở cuối trang giấy - và thấy chữ ký tôi ở đó.

Ký ức tôi quay vụt trở lại cái đêm mưa tối tăm đó. Ngồi trong căn hộ của Elinor. Tức giận ký vào tất cả giấy tờ trước mặt. Không thèm đọc những dòng chữ bên trên.

Chúa ơi. Tôi đã làm gì thế này?

Tôi cuống cuồng bắt đầu đọc lướt bản hợp đồng, chỉ hiểu được có một nửa những cụm từ pháp luật.

***

“Bên tổ chức sẽ chuẩn bị đầy đủ kế hoạch... khung thời gian được thống nhất giữa hai bên..., Bên khách hàng sẽ được hỏi ý kiến mọi vấn đề... giữ liên lạc với các nhà cung cấp dịch vụ... dự thảo chỉ tiêu cần được thống nhất... Những quyết định cuối cùng sẽ phụ thuộc vào khách hàng... mọi sự vi phạm hay hủy bỏ vì bất cứ lý do nào... Sự bồi hoàn... 30 ngày... tiền bồi thường cuối cùng và đầy đủ... Hơn nữa... ”

***

Khi tôi đọc đến những câu tiếp theo, những con sên như đang trườn bò lên xuống trên lưng tôi.

***

“Hơn nữa, trong trường hợp hủy bỏ đám cưới mà khách hàng kết hôn trong vòng một năm kể từ ngày hủy, thì khách hàng sẽ có trách nhiệm phải bồi thường một khoản phạt là 100.000 đô la, trả cho Wedding Events Ltd. ”

***

Một trăm nghìn đô la tiền phạt.

Và tôi đã ký nó.

“Một trăm nghìn đô la?” Cuối cùng tôi nói. “Đó... hình như hơi nhiều quá.”

“Cái đó chỉ dành cho những cô nàng ngốc nghếch vờ hủy hôn rồi lại làm đám cưới thôi.” Robyn vui vẻ nói.

“Nhưng sao...”

“Becky, nếu tôi đã lên kế hoạch cho một đám cưới, tôi muốn đám cưới đó phải được diễn ra. Trước đây chúng tôi đã gặp phải những cô nàng rút lui.” Giọng chị ta đột nhiên gằn xuống. “Những cô nàng quyết định làm theo cách riêng của họ. Những cô nàng quyết định sử dụng những ý tưởng, những mối quan hệ của tôi. Những cô nàng nghĩ là có thể khai thác ý kiến chuyên môn của tôi rồi cao chạy xa bay.” Chị ta ngả người ra trước với đôi mắt lấp lánh, tôi hoảng sợ co rúm lại.

“Becky, cô không nên là một trong số họ đâu.”

Chị ta điên rồi. Nhà hoạch định đám cưới điên rồi.

“Ý... Ý hay đấy,” tôi nói vội. “Chị phải tự bảo vệ bản thân chứ!”

“Đương nhiên, Elinor cũng có thể tự ký - nhưng chúng tôi đã thống nhất rằng, bằng cách này, bà ấy cũng bảo vệ được sự đầu tư của mình!” Robyn cười với tôi. “Đó là một sự dàn xếp chặt chẽ.”

“Rất thông minh!” Tôi khẽ cười ré lên và uống một ngụm champagne.

Tôi sẽ phải làm gì đây? Chắc hẳn phải còn cách nào đó để thoát khỏi chuyện này chứ. Chắc chắn có. Ngưòi ta đâu thể ép buộc người khác kết hôn được. Như vậy thật không có đạo đức.

“Vui lên nào, Becky!” Robyn vụt trở lại vui vẻ hớn hở. “Mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát. Chúng tôi đã lo liệu mọi chuyện trong khi cô đang ở Anh. Những tấm thiệp mời cũng đã được viết như chúng ta đã nói.”

“Thiệp mời?” Tôi cảm thấy một cơn choáng mới lại ập đến. “Nhưng không thể thế được. Chúng ta chưa lên danh sách khách mời mà.”

“Có chứ, cô bé ngốc nghếch! Thế cái gì đây?”

Chị ta nhấn vài phím trên máy tính và một danh sách xuất hiện. Tôi há hốc mồm nhìn chằm chằm vào nó. Những cái tên và địa chỉ quen thuộc lần lượt hiện lên trên màn hình. Tên của các anh em họ. Tên bạn học cũ. Choáng váng, tôi nhận ra “Janice và Martin Webster, Nhà Oak, 41 đường Elton, Oxshott.”

Sao Robyn lại biết Janice và Martin? Tôi cảm thấy như mình đã rơi vào hang ổ của một đám nữ quái hiểm độc. Một tấm bảng sẽ kéo qua một bên bất cứ lúc nào và tôi sẽ thấy bố mẹ bị trói vào ghế, miệng dán băng dính.

“Chị... chị lấy đâu ra những cái tên này vậy?” Tôi hỏi, cố làm ra vẻ bất chợt hỏi vậy thôi.

“Luke đưa cho chúng tôi một danh sách! Tôi đã gây sức ép với anh ta về việc này, vậy nên anh ta đã tìm quanh căn hộ của cô. Anh ta nói đã thấy nó được giấu dưới giường hay chỗ kỳ cục nào đó. Tôi đã nói đó hẳn là chỗ giấu an toàn nhất.”

Chị ta đưa ra một mảnh giấy, và mắt tôi chăm chú nhìn nó, không tin nổi.

Chữ của mẹ tôi.

Danh sách khách mời mẹ đã fax cho chúng tôi hàng mấy tuần trước. Những cái tên và địa chỉ đều là của bạn bè và họ hàng được mời đến dự lễ cưới. Lễ cưới ở quê nhà.

Robyn sẽ mời tất cả những người khách như mẹ sẽ mời.

“Thiệp mời... đã gửi đi chưa?” Tôi nói mà không nhận ra giọng mình nữa.

“À, chưa.” Robyn quắc ngón tay với tôi. “Tất cả thiệp mời của Elinor đều đã phát đi tuần trước rồi. Nhưng chúng tôi nhận được danh sách khách mời của cô muộn quá, nên tôi e là chúng vẫn đang ở chỗ người viết thiếp. Cô ấy sẽ gửi chúng ngay khi hoàn thành...”

“Ngăn cô ấy lại,” tôi tuyệt vọng nói. “Chị phải ngăn cô ấy lại!”

“Gì cơ?” Robyn nhìn tôi ngạc nhiên, và tôi cũng để ý thấy Kirsten đang ngẩng đầu lên chú ý. “Sao thế, cưng?”

“Tôi... tôi phải tự mình gửi thiệp mời,” tôi nói. “Đó là... truyền thống gia đình. Cô dâu luôn phải ờ... tự gửi thiệp mời của mình.”

Tôi lau khuôn mặt nóng bừng của mình, cố giữ thái độ bình thản. Phía bên kia căn phòng, tôi có thể thấy Kirsten đang tò mò nhìn tôi. Chúa ơi, hẳn bây giờ họ nghĩ tôi là đứa dở hơi thích kiểm soát hoàn toàn. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi phải ngăn không cho những thiệp mời này bị gửi đi.

“Thật lạ thường!” Robyn nói. “Trước đây tôi chưa bao giờ nghe nói về tục lệ đó!”

“Ý chị muốn nói là tôi bịa chuyện?”

“Không! Đương nhiên không! Tôi sẽ báo Judith biết,” Robyn vừa nói vừa nhấc điện thoại và bật chương trình Rolodex của chị ta lên, còn tôi dịu xuống, thở một cách khó nhọc.

Đầu óc tôi chao đảo. Có quá nhiều việc đang xảy ra. Trong khi tôi bị kẹt với Suze và Ernie, mọi việc đã bị đẩy nhanh về phía trước mà tôi không nhận ra, và giờ thì tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát tình hình. Như thể đám cưới này là một chú bạch mã lớn phi nước kiệu thật dễ thương, nhưng rồi đột nhiên lồng lên và phi nước đại một đoạn xa lắc mà không có tôi.

Robyn sẽ không thực sự kiện tôi đấy chứ?

“Chào Judith! Ừ, Robyn đây. Cô đã... đã xong? Chà, thật là làm việc thần tốc quá!” Robyn ngẩng lên. “Cô không tin nổi việc này đâu, nhưng cô ấy đã làm xong xuôi rồi!”

“Cái gì?” Tôi kinh hoàng ngước lên.

“Cô ấy đang ỏ chỗ hòm thư rồi! Chẳng phải đó là một...”

“Trời ơi, ngăn cô ấy lại!” Tôi hét lên. “Ngăn cô ấy lại!”

“Judith,” Robyn gấp gáp nói. “Judith, dừng lại. Cô dâu này là ngoại lệ. Cô ấy muốn tự mình gửi thiệp mời đi. Truyền thống gia đình gì đó,” cô ta hạ giọng. “Người Anh. Ừ. Không, tôi cũng không biết.”

Chị ta ngước lên với một nụ cười thận trọng, như thể tôi là một đứa nhóc ba tuổi xảo quyệt vậy.

“Becky, tôi e là có vài tấm thiệp mời đã được đút vào hòm thư. Nhưng cô vẫn có thể gửi đi số còn lại!”

“Vài?” tôi kích động nói. “Bao nhiêu?”

“Bao nhiêu hả Judith?” Robyn hỏi, rồi quay về phía tôi. “Cô ấy nghĩ là 3.”

“Ba? Chà... cô ấy có thể thò tay vào lấy lại chúng không?”

“E là không.”

“Cô ấy có thể tìm một... một cái que hay gì đó...”

Robyn im lặng nhìn chằm chặp tôi một giây rồi quay lại nói tiếp vào điện thoại.

“Judith, cho tôi biết vị trí của hòm thư đó.” Chị ta viết nguệch ngoạc lên một mảnh giấy nhỏ, rồi ngẩng lên. “Cô biết đấy, Becky, tôi nghĩ tốt nhất cô nên đi xuống đó, và... làm bất cứ việc gì cô phải làm.”

“OK. Tôi sẽ đi. Cảm ơn.”

Khi khoác áo vào, tôi có thể thấy Robyn và Kirsten liếc mắt nhìn nhau.

“Cô biết đấy, Becky, có thể cô muốn thư giãn một chút,” Robyn nói. “Mọi việc đều dưới tầm kiểm soát. Cô không cần phải lo lắng chuyện gì đâu.” Chị ta thoải mái ngả người về phía trước. “Như tôi vẫn thường nói với các cô dâu mỗi khi họ hơi kích động một chút... Chỉ là một đám cưới thôi mà! ”

Tôi thậm chí không buộc mình trả lời nổi.

***

Hòm thư nằm ở góc giao nhau giữa phố 93 và Lexington. Khi rẽ vào phố, tôi thấy ngay một phụ nữ chắc hẳn là Judith, mặc một chiếc áo mưa tối màu, dựa lưng vào tường một tòa nhà. Khi vội vàng đi tới chỗ cô ta, tôi thấy cô ta xem đồng hồ, sốt ruột nhún vai và tiến thẳng về phía hòm thư, tay cầm một xấp phong bì.

“Dừng lại!” Tôi hét lên, vội vàng chạy cuống cuồng. “Đừng gửi những cái đó!”

Tôi tới bên cô ta, thở hốn hển tới mức gần như không nói nổi.

“Đưa tôi những thiệp mời đó,” tôi cố hổn hển nói “Tôi là cô dâu. Becky Bloomwood.”

“Cô đây rồi!” Judith nói. “Đã có vài tấm được nhét vào. Nhưng cô biết đấy, chẳng ai nói gì với tôi về việc đừng gửi đi cả,” cô ta nói thêm kiểu tự vệ.

“Tôi biết. Tôi xin lỗi.”

“Nếu Robyn không gọi khi cô ấy... thì tôi đã gửi đi hết rồi. Toàn bộ!”

“Tôi... tôi rất lấy làm cảm kích.”

Tôi lật qua những chiếc phong bì dày màu nâu sẫm, hơi run run khi thấy tất cả những cái tên trong danh sách của mẹ được viết một cách hoa mỹ theo kiểu chữ Gô-tích.

“Vậy cô sẽ gửi chúng?”

“Đương nhiên.” Đột nhiên tôi nhận ra Judith đang chờ đợi tôi làm việc đó. “Nhưng tôi không muốn bị nhìn thấy,” tôi vội nói thêm.

“Đây là chuyện khá riêng tư. Tôi phải... đọc một bài thơ và hôn lên từng chiếc thiệp...”

“Tốt thôi,” Judith đảo mắt nói. “Thế nào cũng được.”

Cô ta bỏ đi về phía góc phố, còn tôi vẫn đứng yên như tảng đá cho tới khi cô ta đi khuất khỏi tầm mất. Rồi ghì chặt lấy tập thiệp mời ở ngực, tôi vội đi đến góc phố, giơ tay gọi taxi về nhà.

***

Khi tôi về tới nơi thì Luke vẫn chưa về, căn hộ vẫn tối lờ mờ và yên ắng như lúc tôi đi. Va li của tôi mở trên sàn nhà - và khi bước vào, tôi có thể thấy trong đó là tập thiệp mời đến đám cưới ở Oxshott mà mẹ nhờ tôi chuyển cho Elinor.

Tôi nhặt tập thiệp mời thứ hai lên và nhìn hết cái này đến cái kia. Một tập phong bì màu trắng. Một tập màu nâu. Hai đám cưới. Trong cùng một ngày. Trong vòng chưa tới 6 tuần nữa.

Nếu tôi chọn cái này, mẹ sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.

Nếu tôi chọn cái kia, tôi sẽ bị kiện đòi bồi thường một trăm nghìn đôla.

Được rồi, chỉ cần... bình tĩnh. Suy nghĩ một cách hợp lý. Nhất định phải có cách thoát ra khỏi chuyện này. Chắc chắn phải có. Miễn là mình suy nghĩ sáng suốt và không bị lôi vào một...

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cửa chính mở. “Becky?” Giọng Luke vang lên. “Em phải không?”

Khốn thật.

Trong cơn hoảng loạn toàn tập, tôi mở tủ cocktail, tống cả hai đám thiệp mời vào trong, đóng sập cửa vào và nín thở quay lại ngay khi Luke đi vào.

“Em yêu!” Cả khuôn mặt anh sáng bừng lên và anh quăng cặp táp xuống. “Em đã về! Anh rất nhớ em.” Anh ôm chặt lấy tôi - rồi đẩy ra và lo lắng nhìn tôi. “Becky? Mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Em khỏe!” Tôi vui vẻ nói. “Thật ra thì mọi chuyện rất tuyệt! Chỉ là em hơi mệt thôi.”

“Trông em mệt mỏi quá. Anh sẽ đi pha chút trà, rồi em kể cho anh nghe chuyện Suze nhé.”

Anh ra khỏi phòng và tôi yếu ớt gục xuống sofa.

Giờ thì tôi sẽ làm cái quái gì đây?

***

THE PINES

43 đường Elton

Oxshott,

Surrey

TIN NHẮN FAX

GỬI BECKY BLOOMWOOD

TỪ MẸ

Ngày 20 tháng Năm năm 2002

Becky, con yêu, mẹ không muốn làm con lo lắng. Nhưng có vẻ người phụ nữ loạn trí mà con kể đã tiến xa thêm một bước nữa và thực sự đã in thiệp mời! Dì Irene vừa gọi điện hôm nay nói là dì nhận được một thiệp mời kỳ lạ qua bưu điện, mời tới khách sạn Plaza, như con đã nói. Rõ ràng là nó màu đồng và be, rất kỳ quặc và chẳng có vẻ gì là một tấm thiệp mời cưới đàng hoàng cả!

Tốt nhất là lờ những người như vậy đi, vậy nên mẹ bảo dì quăng ngay nó vào thùng rác và không thèm bận tâm nữa. Và con cũng phải như thế nhé, con yêu. Nhưng mẹ chỉ nghĩ là nên cho con biết chuyện.

Yêu con nhiều và mong sớm được nói chuyện,

Mẹ xxxxxxxxx

***

Finerman Wallstein

Văn phòng Luật sư

Tòa nhà Finerman

1398 Avenue of the Americas

New York, NY 10105

Cô Rebecca Bloomvvood

Căn hộ B

Số 251 Phố 11 Tây

NewYork, NY 10014

Ngày 21 tháng Năm năm 2002

HỐA ĐƠN số 10956

3/4 Nhận chỉ dẫn phác thảo lại bản di chúc của cô 150 đô la

6/4 Nhận thêm chỉ dẫn phác thảo lại di chúc 150 đô la

11/4 Nhận chỉ dẫn sửa đổi bổ sung di chúc 150 đô la

17/4 Nhận thêm chỉ dẫn phác thảo lại di chúc 150 đô la

19/4 Nhận chỉ dẫn sửa đổi bổ sung di chúc 150 đô la

24/4 Nhận thêm chỉ dẫn phác thảo lại di chúc 150 đô la

30/4 Nhận chỉ dẫn sửa đổi bổ sung di chúc 150 đô la

Tổng cộng: 1.050 đô la

Trân trọng cảm ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK