_Cô lại định đi đâu đó- mắt anh ta không rời khỏi máy laptop nói.
_Àh tôi thấy anh đang làm việc không tiện quấy rầy- tôi nói.
_Cô vừa nói gì- anh ta rời màn hình laptop hỏi.Tôi không hiểu nhìn anh.
_Cô nói…anh…- anh ta lại nhếch mép nói.
_...Anh…. á xin lỗi sếp, tôi không có ý đó đâu tại quen mồm thôi- tôi cúi mặt nói.
_Ai trách cô đâu, từ nay cô cứ gọi là anh…em đi- anh ta lại cười đểu nữa rồi.
_Dạ…gì ạ không.. không được đâu, tôi… ngại lắm- tôi đỏ mặt nói.
_Nói kêu thì cứ kêu đi, không nhưng nhị gì hết áh- anh ta dịu dàng nói.Làm ai kia nhẹ nhàng mặt đỏ cuối xuống hô: _Dạ- nghe ngọt xớt àh.(hắc..hác7 có phải tác động từ nụ hôn 2 phút không ta ).
_Àh sếp…
_Hử.
_Àh dạ anh, anh ăn cháo đi ạ- tôi đỏ mặt nói không nổi nữa tim cứ đập àh. Gọi người khác được nhưng gọi Đại Boss thì thấy gnại vô cùng.
_Uk ăn cũng được đó chứ- anh ta ăn 1 muỗng rồi khen.
_Đương nhiên rồi ạ, em nấu mà lị- tôi tự tin khoe luôn
_Vậy sao, vậy thì từ đây em cứ nấu suốt đời cho tôi luôn đi- anh ta nhàn nhạt nói.
_Ok luôn…. Hả nấu suốt đời áh, sao thế được, anh cứ giỡn hoài.
_Ai nói giỡn đâu
_Nhưng em còn phải đi lấy chồng nữa chứ.
_Thì em gả vào nhà tôi có sao đâu- anh ta cười cười nói.
_Hả?- tôi cứng lữơi tại chỗ luôn.
_Quyết định vậy đi nhá- anh ta cười dịu dàng làm cho tôi không cưỡng lại mà gật đầu.(Sau này tôi hối hận vì cái tật mê trai của tôi đó).
Và nàng Tiết Trân Trân nhà ta đã lọt bẫy của chàng Boss Thiên Vũ Phong mà không hề hay biết. eheheh.
Kể từ hôm đó, tôi không cần phải đến công ty làm việc nữa mà phải đến… Nhà Boss để chăm sóc cho ai kia. Mỗi lần như vậy, tôi đều được Thiên Ngọc chở từ công ty đến nhà Boss, làm mấy lần nhỏ Lan nó hỏi sao Thiên Ngọc chở tôi đi rồi đúng giờ chở tôi về công ty. Làm sao mà tôi dám nói cho được, tôi chỉ đánh trống lảng cho qua chuyện xém nữa là mất tình bạn bè, haiz. Mỗi lần mà tôi đến chỉ có Boss thôi không có bảo vệ cũng không có người làm, thật quái lạ, đã thế Boss còn bắt tôi phải ngồi trong phòng Boss không được đi đâu hết. Làm tôi tức điên lên:
_Sếp…- tôi lỡ mồm.
_Hử… nếu em dám nói lầm thêm lần nữa thì…. Tôi sẽ…- nói đến đó anh ta đến gần tôi( Đỏ mặt nè ), ghé sát vào tai làm tôi …. Ngứa tai ghê (ặc ặc )
_hôn…em đó- ặc…ặc sao câu cuối nghe dựng tóc gáy thế nào. Đã thế còn khuyến mãi thêm nụ cười đểu nữa chứ.
_Khi làm xong cái này tôi sẽ dẫn em đi một nơi- anh ta dịu dàng nói.
_Nhưng anh vẫn còn bệnh mà- tôi quan tâm nói.
_Không sao đâu, dù sao vết thương đã lành rồi. Mấy hôm nữa có thể đi làm được rồi- anh ta đáp lại và nở nụ cười dịu dàng như muốn nói cảm ơn sự quan tâm lo lắng của tôi vậy. Làm cho tim tôi đập…muốn rớt ra ngaòi luôn
_Uhm…àh mà nhà này sao chỉ có mình… anh vậy? Chắc cô đơn lắm nhỉ- tôi lảng sang chuyện khác cho đỡ ngượng.
_Bộ em thấy tôi cô đơn hả? Hay…là…đến nhà tôi ở để tôi hết buồn.- Trời ơi sao tôi nói câu nào anh ta cứ kếim cớ chọc thế nhỉ.Toàn làm tôi ngượng .
_Sếp àh…. Đừng- tôi chưa nói hết câu thì…. Áh người ta đã….hôn tôi rồi , đã thế tay còn vòng qua ôm eo tôi nữa chứ. Nếu không phải có tiếng chuông điện thoại vang lên thì chắc không biết tôi sẽ bị…hôn đến bao giờ nữa .
_Alô, có chuyện gì không- boss tức giận nói.( Haiz làm phá hỏng chuyện của người ta sao mà không tức cho được )
_Uhm được rồi anh sẽ đến liền- anh ta nói rồi cúp máy.
_Anh có việc bận ạh….- tôi hỏi.
_Uhm chắc đến tối mới về quá- anh ta dịu dàng nói.
_Vậy thì anh đi đi, em đi về nhà luôn- tôi mỉm cười nói. Dù sao người ta đang bận mà.
_Ai nói em sẽ được về. Chuẩn bị đi tôi sẽ chở em cùng đi- anh ta phán 1 câu vậy đó.
_Dá… dạ- tôi ngoan ngoãn nghe lời mặc dù chẳng hiểu gì cả.
Boss đưa tôi lấy chiếc xe BMW đó là chiếc xe thiết kế thon dài, thân xe lấp loáng ánh mặt trời, tôi nghiêng đầu nhìn logo phía trước, thầm chép miệng cảm thán. Chậc chậc, toàn bộ tài sản của tôi chắc cũng chả mua nổi lấy một cái bánh xe…Chợt Boss cười cười nói:
_ Bộ em thích chiếc xe này lắm hả?
_Dạ…hìhì…em…thấy nó đẹp nên ngắm thôi – tôi xấu hổ nói. Để người khác thấy mình thèm nhỏ dãi…1cái xe thật là mất mặt.
_Em lên xe đi. Chúng ta phải đi nhanh kẻo không kịp- Boss xoa đầu tôi nói, còn khuyến mãi them nụ cười dịu dàng làm tôi lại lần nữa muốn rơi tim ra ngoài luôn huhu
Nói rồi Boss chạy xe đi. Nhìn dáng anh ấy thật sự rất có mê lực nha: nhìn lãng tử mà pha thêm vẻ nam tính nhưng lại mang theo sự lạnh nhạt, bất cần. Ngồi ngắm mà tôi ngẩn ra làm cho ai kia cười :
_Em ngắm tôi đủ chưa?.
_Áh… xin lỗi- tôi lại làm thêm một việc ngu ngốc rồi. Sao hôm nay tôi… lại chở nên thế này vậy nè.
Tôi không dám nhìn nữa mà cứ cuối mặt xuống, lúc đến nơi rồi mà tôi không biết làm ai kia phải gọi mới chịu rời xe.Đúng là tôi toàn làm chuyện khó đỡ được mà. Chúng tôi dừng trước một quán… gọi là “Velvet Bar”. Ặc..ặc đây chẳng phải là nơi nổi tiếng và chỉ dành cho các đại gia, công tử nhà giàu mới có thể đến nổi thôi sao. Thắc mắc là thế nhưng vẫn đi theo Boss vào trong. Khi bước vào đó thì tôi mới thấy được nó quả là một nơi tráng lệ đến mức nào, nội cái sàn nhảy không cũng hoành tráng đến cỡ nhét được gần 200 người rồi. Nội thất thì toàn đồ víp không, tôi lóa mắt đi xem từng thứ làm người khác nhìn vào như “ Nhà quê vừa lên tỉnh” áh.
_ Trân Trân…- Boss gọi tôi.
_Dạ- tôi giật mình trả lời.
_Em ngồi đây đợi tôi. Tôi có việc- nói rồi Boss ấn tôi ngồi một chỗ trong góc. Rồi bỏ đi đâu đó.
15 phút sau,
_Mời cô- một cô gái như là người phục vụ trong bar mỉm cười nói và đặt lên bàn mấy món ăn và 1 ly nước trái cây mà tôi thích.
_Nhưng tôi đâu có kêu- tôi hỏi.
_Đây là của vị vừa nãy đi cùng cô gọi ạ- cô ấy mỉm cười nói. Rất đáng yêu.( Trời ơi con gái cũng không tha luôn:monkey53).
_Cám ơn.- tôi trả lời….Tôi ngồi gần đến 8h tối vẫn chưa thấy Boss ra, mà quán lại bắt đầu mở nhạc dập mới điên chứ. Làm tim tôi hơi đau( Xin lỗi em bị yếu tim.). Định bỏ ra thì nhớ lời Boss dặn phải chờ anh ấy nên tôi cố ngồi lại. Bỗng có người đến gần bàn tôi nói:
_Tôi muốn ngồi bàn này cô kia đi ra- một cô gái có giọng như ra lệnh vang lên…..
_Cái con nhỏ này, mày có đi ra không hả?-giọng cô gái đó lại vang lên.
_Cô nói...tôi áh- tôi nhìn qua nhìn lại rồi hỏi.
_Chứ còn ai nữa. Đi nhanh lên cho bản tiểu thư ngồi.- giọng cô ta đanh đá nói. Hứ cái con nhỏ này tưởng dễ thương một chút mà đã chảnh vậy rồi. Không biết là mĩ nữ chắc còn chảnh như thế nào nữa.
_Sax nhưng tôi ngồi đây từ lâu rồi- tôi bực mình nói. Bình sinh tôi ghét nhất là kiểu người như thế này.
Thấy ồn ào, mọi người bu quanh thì 1 người phục vụ nam đến giải quyết. Thấy cô ta là khách vip nên anh ta kêu tôi nhường chỗ . Tôi định nghe theo vì thấy anh ta cầu khẩn ai ngờ:
_Nói nhiều với con nhỏ đó làm gì.Kêu bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài. Người quê mùa như cô ta sao đến đây được, làm ô uế nơi này- cô ta khinh khỉnh nói.
_Cô nói gì hả- tôi tức giận nói- Đã thế đừng hòng tôi nhường cho cô. Cô làm được gì tôi- tôi khinh bỉ nói.
_Không làm được gì ư?... Người đâu bắt nó lại vả vào miệng cho ta- cô ta hét lên. Thế là có hai người cô gái mặc đồ cực kì “ thiếu vải” đến nhìn cũng đanh đá không kém -ặc ặc bây giờ hối hận rồi huhuhu. Hai cô gái đó bay vào…chat…chat…hai bên má của tôi nóng lên in hẳn 5 dấu tay, đầu óc tôi quay cuồng thì đúng lúc đó thì:
_Có chuyện gì vậy- giọng một người thanh niên như là Quản lý của nơi này.
_Dạ, quản lý cô tiểu thư tập đoàn Mã Thị lại đánh người bên bàn kia ạ- nói rồi anh ta chỉ tay về bàn tôi. Boss nhìn theo hướng đó biết đó là bàn tôi, anh ta đen mặt lao tới:
_Tránh ra hết cho tôi- anh ấy quát lên làm mọi người tránh ra + vừa sợ hãi nữa vì ai ai cũng biết đây là người không thể đụng tới.
_Mấy người có dừng lại không?- anh ấy lạnh lùng nói khi 2 con nhỏ đó đánh tôi. Lúc này tôi không còn thấy gì nữa, gần như muốn ngất đi nhưng ngất không được mới chết chứ.
Hai con nhỏ đó dừng lại xem ai dám cản trở nhưng khi thấy Boss thì mặt đỏ lên và giả vờ khép nép đứng qua( Láo… đánh người ta cho đã rồi bày đặt dịu dàng trước mặt Boss nữa chứ ). Cái con nhỏ tập đoàn Mã Thị ấy cũng đổi giọng ẻo lả chứ làm tôi tức mà không làm gì được( Bị đánh đến thế mà làm được gì là siêu nhân ):
_Áh anh sao anh tới mà không nói cho em một tiếng vậy- cô ta nịnh bợ nói làm tôi muốn ói quá.
_Cô là ai? tránh ra không?- anh ấy nhíu mày nói giọng cực kì thiếu kiên nhẫn. Làm cô ta sợ quá không dám nói gì hết. Boss đến bên tôi. Lúc này tôi muốn ngã rồi thì có một vòng tay bế tôi lên, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm:
_Em có sao không?.
_Em..em không sao hết?Nhưng hai bên má đau rát quá- tôi kiệt sức nói. Tôi xỉu luôn( T/g: áh.. àh.. ah đợi người ta đến mới xỉu ghê thiệt ).