_Nguyệt Gia đâu mà để em làm một mình vậy- Boss dịu dàng nói với tôi.
_Dạ em không biết. Chỉ biết cô ấy bỏ ra ngoài thôi ạh- Tôi giật mình nói.
_Uk. Chắc cô ta đi tìm Nguyệt Nhi rồi….Thôi em làm đi tôi đi kiếm cô ta- Nói rồi Boss bỏ đi. Tôi cũng không nghĩ nhiều mà chỉ làm việc thôi.
Lúc đó, tại văn phòng của Nguyệt Nhi:
_Chị hai, em không muốn làm việc ở đây đâu- Nguyệt Gia õng ẹo nói.
_Chứ em muốn làm gì? Cái gì cũng không làm được. Cho đi du học thì quậy phá để người ta đuổi về, cho đi làm thì không muốn làm. Em làm được việc gì đây- Nguyệt Nhi bực mình nói.(T/g: Đúng là đồ phá của mà ).
_Em…nói chung em không muốn làm cái việc trợ lý đâu. Cái công việc gì mà nguy hiểm gãy móng tay không àh(T/g: Điệu chảy nước luôn..).
_Em… Chị không nói được gì với em rồi. Nếu làm việc đó không được thì tống cho con nhỏ thư ký làm em chỉ cần giám sát Anh Rể Tương Lai của em là được rồi- Nguyệt Nhi phán .
_Chị tưởng em không muốn sao? Nhưng cái con nhỏ trợ lý đó láo lắm. Nó không coi em ra gì?...Nói đến mới nhớ nó là con nhỏ hôm qua em kể cho chị nghe đó- Nguyệt Gia kể tội tôi.
Cùng lúc này Boss đến cửa phòng của Nguyệt Nhi định mở cửa thì nghe được:
_Là con nhỏ cứu hai ông bà già nhà họ Thiên hả?( T/g: Bà này ******* ghớm ). Con nhỏ đó đúng là lo chuỵện bao đồng mà.- Nguyệt Nhi nói.
_Thì đó đã thế hỏi nó muốn bao nhiêu thì bày đặt không nhận. Đã thế còn **** và đuổi em với Vũ Lâm nữa chứ. Đúng là con nhỏ không biết điều mà.- Nguyệt Gia nói them làm ai kia ở ngoài nghe được đang rất tức giận.
_Mà nè, công nhận nhà họ Thiên ngốc thiệt bị bố ăn hối lộ nhiều vậy mà không biết. Đã thế bên đó còn tính làm thông gia với nhà mình nữa. Tuy mấy người con trai bên đó đẹp trai thiệt nhưng ngốc quá bị lừa mà không biết- Nguyệt Gia ngu ngốc nói ra điều không nên nói.
_Nguyệt Gia sao em lại nói vậy.Tai vắt mặt rừng.
Suy nghĩ của Boss: “ Hai cô ngon lắm. Gia đình tôi nể mặt gia đình các người mà giờ gia đình các người định ngồi lên đầu rồi àh. Được lắm, dù sao 4 anh em ta cũng đang ghét các cô thì lần này chơi các người một vố vậy.” Nói rồi Boss cười một cách độc ác làm ai đứng gần đó cũng sẽ nổi da gà hết .
Cốc..cốc… Hai con nhỏ kia thấy có người gõ cửa thì giật mình(T/g: Đúng là nói xấu người ta mà cũng sợ người ta biết. ĐÚng al2 có tật giật mình mà):
_Ai..đó- Nguyệt Nhi hỏi.
_Là Anh- Boss nói.
_Anh vào đi ah- Nói rồi Nguyệt Nhi nhanh nhẹn ra mở cửa. và còn khuyến khích them nụ cười tươi dối trá nữa.
_Anh đến tìm Nguyệt Gia- Boss lạnh nhạt nói.
_Anh.. anh tìm em có chuyện gì không ạh?- Nguyệt Gia nghe đến tìm mình thì nhỏ nhẹ nói.
_Anh muốn hỏi sao em lại để Trân Trân làm một mình mà chạy đến đây vậy- Boss nghiêm giọng nói.
_Dạ em …- Nguyệt Gia không thể nói được.
_Em nên về làm đi. Một núi công việc vậy để một người làm sao hết. Còn em không muốn làm cũng được anh sẽ chuyển em qua bộ phận khác- boss mất kiên nhẫn nói.
_Dạ em về làm liền ạh- Nói rồi Nguyệt Gia đi ra phòng Nguyệt Nhi,tức giận mà không làm được gì cả.
Nói rồi Boss cũng ra ngoài không them đoái hòai gì đến Nguyệt Nhi làm cô ta tức anh ách. Nói về Vũ Lâm thì thật ra cậu ta là cậu chủ của thế giới ngầm nhưng do thấy nhàm chán quá nên định đi làm công ty xem có gì vui hơn không(T/g: Cái này là ham vui nè ). Cậu ta cũng giỏi không kém gì hai người anh của mình đâu nên được bổ nhiệm làm Quản lý bộ phận nhân sự luôn.
Quay trở lại về phòng làm việc của Boss nha:
_Con nhỏ kia. Sao mày dám mach với anh Vũ Phong là tao đi ra ngoài hả?- Nguyệt Gia trút giận vào tôi.
_Tôi chỉ nói sự thật thôi.- Tôi nói mà không ngẩng đầu lên vì đang làm việc bù đầu bù cổ mà quan tâm lời nói của cô ta có mà hết giờ.
_Mày dám nói thế hả?- Nói rồi cô ta bay vào tát tôi một cái. Làm tôi bất ngờ không làm được gì. Đúng lúc đó thì Boss về thấy cô ta đnáh tôi, Boss cười lạnh đến nỗi không khí lạnh đến phát sợ luôn:
_Nguyệt Gia sao cô dám đánh người tại phòng làm việc của tôi hả?- Boss tức giận nói.
_Dạ không phải đâu tai cô ta gây sự với em trước mà- Cô ta giả nai nói, đã thế còn nước mắt cá sấu nữa chứ. Làm tôi tức không chịu được.
_Không cần nói gì hết. Bây giờ cô chuẩn bị qua chuyển qua phòng “ Tiếp thị” đi- Boss lạnh lùng phán quyết.
_Anh Vũ Phong…- Cô ta kéo dài giọng nói.
_Không nói gì hết bây giờ đi ngay- Boss hét lên. Làm cô ta giật mình không dám cãi lời rời đi, trước khi đi không quên liếc tôi một cái. Tôi cũng rung mình khi nghe Boss quát, còn lãnh ngay một cái liếc đo nữa chứ. Dúng là hôm nay xui thiệt, sáng xém bị đánh còn bây giờ thì bị lãnh luôn. Haix sao tôi khổ thế hả?. Sauk hi cô ta đi ra khỏi, Boss lại gần:
_Em đau lắm hả?- Boss dịu dàng nói pha them chút chua xót. Làm cơn tức của tôi như vơi bớt rồi.
_Em không sao hết- tôi lắc đầu nói. Boss chạm vào má tôi nhè nhẹ xoa. Làm tôi muốn mình bị đánh đau vào (T/g: Hắc…hắc…đổ rồi…đổ rồi…).
Không biết làm sao mà tôi lại muốn hôn Boss đến vậy…. Chết thật chẳng lẽ nghiện hôn rồi . Tự nhiên, Boss áp sát mặt vào mặt tôi làm tôi bất giác nhắm mắt lại. Thấy vậy Boss cười đểu giả kinh khủng:
_Nếu em muốn thế thì tôi chiều vậy- Boss phán xong câu đó thì nhấc tôi lên….hôn, lại cái kiểu lấy tay vòng qua eo tôi nữa chứ. Phải nói là nụ hôn lần này làm tôi không còn biết trời đất gì luôn….