Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lúc sau, Cảnh Chí mới trở về, vào phòng đóng cửa, câu đầu tiên đã đem Cảnh Trăn nằm trên giường biếm vào lãnh cung.

"Em đã nghe được những gì?"

Cảnh Trăn biết chút kỹ xảo của mình không qua mắt anh được, không muốn che dấu lần nữa, anh cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, anh hai không đến mức so đo với mình, vì thế chỉ nói.

"Thực xin lỗi, anh! Em vừa rồi không chú ý lắng nghe."

Nhưng mà lần này Cảnh Trăn nghĩ sai rồi.

Cảnh Chí chậm rãi ngồi xuống ghế mây bên giường, ghế này Cảnh Trăn đặt ở mép giường vốn dĩ để mình ngồi đọc sách trước khi ngủ, chiếc ghế cũ luôn phát ra tiếng kêu chi chít khi ngồi xuống, vậy mà Cảnh Chí ngồi xuống lại cực kỳ yên lặng.

"Em bây giờ đã trưởng thành. Biết chơi ảo thuật trước một bộ, sau một bộ, và chơi đến trên đầu người anh này luôn rồi."

Giọng điệu Cảnh Chí nhạt như nước lã làm Cảnh Trăn hoàn toàn minh bạch, anh rất tức giận. Nếu là ngày thường, chút chuyện này nhất định để mình ăn trước chút ít đồ ăn rồi ngủ một giấc, ngày hôm sau lại bàn.

Cảnh Trăn đưa tay ở trong mền ấn ấn bụng, chắc chắn không còn cảm giác đau, xốc lên mền từ trên giường ngồi dậy, đứng ngay ngắn ở mép giường, hơi hơi cúi đầu.

"Anh! Em không có."

"Không có gì?"

Cảnh Chí nhướng mày.

Đầu Cảnh Trăn cúi càng thấp, bên ngoài nghiêm nghị, khi ở trước mặt anh vĩnh viễn đều giống đứa bé, sẽ ngụy biện, sẽ uất ức, lúc làm sai cũng sẽ nói chuyện rất nhỏ.

"Không có đối anh trước một bộ, sau lưng một bộ."

"Nực cười !"

Ánh mắt Cảnh Chí sắc bén lên, hung hăng bắn về phía Cảnh Trăn. Anh rất ít dùng lời lẽ cực đoan như vậy răn dạy Cảnh Trăn, hôm nay là bị kích động bởi sự phủ nhận không thể giải thích của mình.

Cảnh Trăn cắn môi, anh tuy rằng bị đau bụng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nói:

"Trăn nhi không biết anh đang ám chỉ điều gì."

Cảnh Chí hơi hơi nhướng mi.

"Anh vẫn biết em luôn hy vọng Phương Chu vào công ty, nhưng không ngờ em táo bạo, lớn gan đến mức không để ba cùng người anh hai này ở trong mắt."

Trái tim Cảnh Trăn mạnh mẽ rung lên, anh vừa mới trải qua một trận vật lộn để chế ngự cơn đau quặn bụng thật kinh khủng, phảng phất như dùng hết sức lực để có thể đứng thẳng lúc này, và anh biết bây giờ là thời điểm tốt nói về chuyện Phương Chu, không thể bỏ lở. Vì vậy dù thân đang mang tội cũng muốn lần nữa thử ranh giới của anh mình. Cảnh Trăn tựa hồ cũng không có phát hiện một khi đụng đến chuyện của Phương Chu, anh rất khó lấy đại cuộc làm trọng.

"Anh! Phương Chu cũng là người thừa kế hợp pháp của Cảnh Giang."

"Cho nên thế nào? Nó nói muốn vào công ty làm việc?"

Cảnh Chí nghiêng đầu chất vấn.

Giọng nói Cảnh Trăn trầm xuống.

"Phương Chu bây giờ không có nghĩ tới trình độ này, nhưng nếu chúng ta cũng không đi nhắc nhở nó, về sau một khi nó ý thức được, với tính tình của Phương Chu không chỉ là áy náy không có giúp được gì, nói không chừng nó còn cảm thấy chúng ta cho nó không có năng lực ."

Mày Cảnh Chí nhíu càng chặt, ánh mắt khó nén lửa giận nhìn chằm chằm vào mắt em trai.

"Cho nên em liền tự tiện viết phổ, bày ra trò chơi và định tẩy não Phương Chu, nói với nó đó là bụng làm dạ chịu là nghĩa vụ của nó ? Em có nghĩ tới nếu ba và anh kiên quyết không đồng ý thì sao? Em muốn làm thế nào cho xong việc ?"

"Em sẽ tìm cách chứng minh sự thật Phương Chu có năng lực này."

Trong khoảnh khắc, Cảnh Trăn có ảo tưởng mình đang đứng trong phòng hội nghị của công ty.

Cảnh Chí nhìn bộ dáng ngẩng đầu, ưỡn ngực tự cho là đúng của em trai, ngọn lửa vừa mới dập tắt đột nhiên bùng cháy lại.

Anh vô tình nghe được hai anh em nói chuyện nên muốn vui vẻ tâm sự với em trai một chút, không nghĩ tới Cảnh Trăn tự mình trình diễn một màn nhạc đệm. Tự mình tìm đường chết cả ngày không ăn, đêm hôm khuya khoắc còn uống cháo nguội, nếu không phải Phương Chu xuống rót nước thấy, không chừng đêm nay Cảnh Trăn phải ngủ trên nền gạch men sứ lạnh băng ở nhà ăn.

Nhìn em trai vẫn một lòng cố chấp, Cảnh Chí vỗ một cái vào tay ghế, nói.

"Em cho rằng em vẫn là một đứa con nít sao? Không một chút đúng mực. Xem sự tình nông cạn như vậy! Em cảm thấy vấn đề bây giờ là năng lực sao?"

Nếu chuyện này ở trước đây, Cảnh Trăn thấy anh tức giận tuyệt đối không dám lại tranh luận. Chính mình cũng kinh ngạc nhưng vì Phương Chu đứa em bảo bối này, cả tánh mạng của mình cũng không màng đến, mạo hiểm bị Cảnh Chí đánh chết, lấy hết can đảm thẳng thắng nói.

"Em chính là nhìn vấn đề nhìn đến một tầng cao mới, bây giờ nên bắt đầu lên chiến lược, bởi vì quá chú ý đúng mực nên mới cẩn thận đặt nền móng trước rồi mới làm từng bước. Anh! Với tính tình của Phương Chu, nó tuyệt đối sẽ không bao giờ ngồi không mà đưa tay há miệng để người dâng nước đúc cơm sống qua ngày. Nếu nó chỉ làm một người lao động bình thường để sinh sống, một năm thu vào mấy trăm ngàn, sao nó có thể ở được trong biệt thự Cảnh gia này, dùng bình vàng, đĩa ngọc, ăn mặc sang trọng, xa xỉ, một tháng lương không đủ mua một cái áo sơ mi, còn có xe sang đẹp, tài xế riêng....

Cảnh Trăn từ nhỏ đã biết mình là ngậm muỗng vàng chứ không phải bạc. Những gì anh đã có, và mọi thứ anh sẽ nhận được đều đổi lấy bằng chính sức lao động của mình. Mặc dù thế giới bên ngoài luôn cho rằng anh là tiểu thiếu gia..... Không khỏi có nghi kỵ, lời ra tiếng vào chê bai, nghi ngờ. Tuy nhiên Cảnh Trăn không phải là người quan tâm đến cái nhìn, lời nói của người khác. Anh biết rỏ mồ hôi cố gắng của mình chưa bao giờ để cho người khác thấy.

Cái được lớn nhất của những người có lý tưởng cao cả là họ có lương tâm trong sáng.

Đáng tiếc, Cảnh Chí không có ý khen Cảnh Trăn suy nghĩ quá nhiều, thay vào đó giọng điệu của anh càng lạnh hơn.

"Cho nên em có thể thế ba cùng anh quyết định? Thế toàn bộ hội đồng quản trị ra quyết định?"

Ở trong mắt một số ít người thì quy tắc càng quan trọng hơn thị phi. Này không có đúng sai, chỉ là lập trường khác nhau.

Thực ra Cảnh Trăn là người cực kỳ cố chấp.

"Em nói em sẽ nghĩ cách để thuyết phục cùng chứng minh." Anh ngập ngừng vài giây, chân mày nhíu lại, sắc mặt trở nên nặng nề.

"Có phải anh luôn cảm thấy, sau khi em trở thành người nắm cổ phần tương đương với anh đã không đem anh để vào mắt, thậm chí bắt đầu nghi ngờ quyết định của anh? Hay là cảm thấy em có thành kiến với ba, cảm thấy ba thực xin lỗi Phương Chu? Hay anh cho rằng em giống như đại hoàng tử cổ đại mưu nghịch, bắt đầu nuôi quân từ bây giờ?"

Thật ra Cảnh Trăn vừa nói xong liền hối hận, cho dù là tìm từ, chọn câu hay là giọng điệu đều quá hấp tấp.

Nhưng người ngồi trên ghế lại hoàn toàn không có bị kích động, ngược lại còn thả lỏng ngã người ra sau, khóe miệng hơi cong, nhẹ nhàng phun ra ba chữ.

"Em có sao?"

Cảnh Trăn không có nghe lầm, không phải hỏi lại, không phải vui đùa, chính xác là một câu hỏi. Anh nhìn gương mặt vừa quen thuộc như vừa xa lạ đang ngồi trên ghế mây bằng ánh mắt rất kinh hoàng, hoảng sợ.

Cảnh Chí vẫn nhìn anh với nụ cười nhẹ lại làm Cảnh Trăn cảm thấy lông tóc phía sau đều dựng đứng lên, hút hết nhiệt độ cuối cùng của cơ thể, cuối cùng cũng nhận ra rằng tâm đều nguội lạnh là như thế nào.

'..... Em có sao?' Đầu óc Cảnh Trăn trống rỗng hồi lâu, trong đầu chỉ có duy nhất ba tiếng này, giọng điệu và thần thái của Cảnh Chí nói ra ba chữ này cứ lặp đi lặp lại mãi không ngừng, cho đến khi ba tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.

Đáp lại tiếng gõ cửa chính là một trận trầm mặc, bên trong cánh cửa hai anh em vẫn một đứng một ngồi, không ai tránh ánh mắt của ai, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào.

Ngoài cửa Phương Chu một tay bưng khay, một tay đẩy nắm cửa chậm rãi bước vào, đồng thời thấp giọng nói.

"Anh hai, anh kêu em bưng lên......"

Gần như đồng thời....

"Đi ra ngoài." Cảnh Trăn không nhìn một cái, ra mệnh lệnh.

"Vào đi." Cảnh Chí đang ngồi thoải mái, nghiêng đầu về phía cửa.

Phương Chu chưa nói hết lời đã choáng váng đứng cạnh cửa. Luồng khí mạnh mẽ liền vây lấy cậu khi cậu vừa đẩy cửa bước vào. Cậu âm thầm cảm thấy miệng vết thương ở sau lưng căng chặt lên. Đúng là bị đánh không nặng lắm, thoa thuốc xong cũng không còn đau, thế mà bây giờ miệng các vết roi lại đau lên dữ dội.

Nếu không phải ở chung thời gian dài quá quen thuộc giọng điệu của hai anh trai, cậu sẽ cho rằng hai lời nói này đều là hai mệnh lệnh. Mà dù cho có phân rỏ cũng không có ý nghĩa gì, và giờ cậu như đã biết thế nào là tự đâm đầu vào sừng dê.

Cảnh Trăn vẫn hùng hổ trầm mặc không trả lời câu hỏi của anh, mà Cảnh Chí cũng không muốn truy cứu, dây dưa nữa, liếc liếc nhìn Phương Chu đang đứng ngây ngẩn ở cửa, vào cũng không được mà ra cũng không xong, không chút nghi ngờ nói.

"Đem cháo uống đi."

Ánh mắt Cảnh Trăn vẫn không có rời đi khỏi mặt Cảnh Chí, không có chút ý rút lui nào, thậm chí trong giọng nói mang theo nhè nhẹ khiêu khích.

"Vẫn là chờ anh giáo huấn xong đi, bây giờ có ăn vào cũng phải mửa ra hết."

Bởi vì bao tử Cảnh Trăn rất mẫn cảm, trước đây bị đánh tới mửa, phun xong rồi chính mình thu dọn sạch sẽ lại tiếp tục chịu cho xong số còn dư lại, cũng không phải một hai lần.

Cảnh Chí nghe giọng điệu em trai mang ý châm biếm khiêu khích rõ ràng, khóe miệng lại nhếch lên, ánh mắt lộ ra dấu hiệu nguy hiểm, anh lặp lại lần nữa với giọng điệu nhẹ, nhỏ.

"Đem cháo uống."

Tiếng nói vừa dứt, Cảnh Trăn không tự chủ rung lên. Cảnh Chí ra mệnh lệnh chưa từng nói lần thứ hai. Hôm nay nhẫn nại của anh không biết một ngày nào đó mình phải dùng cái gì tới đổi.

Phương Chu đứng cạnh cửa cảm thấy tay cầm khay cháo bắt đầu run lên, tuy rằng Cảnh Chí chưa từng giáo huấn cậu nhưng uy nghiêm giơ tay, nhấc chân cũng làm cậu ngoan ngoãn ba phần khi đứng trước anh hai, hiện giờ đứng ở chỗ này, cậu cảm nhận được Cảnh Chí cố tình áp xuống tức giận, cậu đang đổ mồ hôi thay cho anh ba.

Cảnh Chí không có chần chờ, đứng dậy đi đến cạnh cửa đứng trước mặt Phương Chu. Trên khay đặt một cái chén sứ tinh xảo nhỏ, phía dưới đang đốt ngọn đèn cầy hong nóng, bên cạnh có chút đường trắng kèm theo một bộ chén, muỗng thật khó nhìn ra có viền vàng. Thế nhưng món ăn chỉ đơn bạt cháo trắng cùng đường cát trắng mà thôi.

Cảnh Chí nhẹ nhàng mở nắp ra để một bên, cầm muỗng khuấy khuấy cháo vài cái, mới ngẩng đầu xoa xoa đầu tóc cậu.

"Cực cho em. Lưng còn đau không?"

Phương Chu nhẹ lắc lắc đầu.

"Đã không sao."

Cũng không biết là trả lời cho câu nào.

Cảnh Chí ừ một tiếng, nghiêng người ý bảo Phương Chu đi vào, phân phó nói.

"Cùng với anh ba em ăn một chút."

Anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ chén cháo trắng, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng không đường chối cải.

"Cái này, không được chừa lại, lãng phí không phải thói quen tốt."

Phương Chu chửi thầm, này mà là cùng, rõ ràng là giám sát a. Ngoài miệng chỉ nói 'Dạ'.

Cảnh Chí đang muốn nhấc chân ra cửa, liền nghe phía sau Cảnh Trăn đè nén kiêu ngạo.

"Anh không muốn nghe em trả lời sao?"

"Không cần vội."

Cảnh Chí phất phất tay, sau đó lại lần nữa nhìn thẳng vào Cảnh Trăn, giọng trầm xuống.

"Em không nên cố tình khiêu khích mà đâm vào họng súng, anh hôm nay sẽ không đánh em. Em cần suy nghĩ rõ ràng, và anh cũng cần bình tĩnh. Cái gì kêu đúng mực, anh biết em thừa hiểu, và anh cũng biết rỏ cơn thịnh nộ của mình, cho nên anh sẽ không đánh em để trút giận. Học cách nhìn thẳng cảm xúc trong lòng, và thông hiểu tình hình đại cục chung đây mới là đúng mực, là biện pháp hợp lý."

🍥🍥🍥

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK