Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai mươi phút sau, Phương Chu liền thấy được huấn luyện cứng đầu, ương ngạnh không ai bì nổi bị tứ ca chỉ gặp mặt một lần lôi túm quăng vào cửa lớn Cảnh gia.

Lâm Dục dọc theo đường đi tay đấm, chân đá cực lực phản kháng.

Triệu Tư Đạc có thể tránh liền tránh, lười tránh thì chịu, trên cái quần màu đen của anh đã tràn đầy dấu chân của cậu ta.

Lâm Dục đang té ngã trên đất khi nhìn thấy cách không xa bộ mặt đen xì của Cảnh Trăn, vẫn không tiền đồ mà từ trên mặt đất gắng gượng đứng lên, tức khắc không biết nên nói cái gì, làm cái gì, khí thế vênh váo, hung hăng vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Cảnh Trăn vững bước đi tới cũng không thèm để ý đến dấu vết bàn tay còn in rỏ trên mặt cậu, nhấc chân chính là một cước đá cậu té nhào xuống lại mặt đất.

"Đi xin lỗi!"

Cảnh Trăn lạnh mặt nói.

Lâm Dục ăn đau, trên mặt đất lăn lộn trong chốc lát, tự biết đuối lý, không dám trì hoãn liền ngồi dậy đi đến trước mặt Triệu Tư Đạc, khom lưng, đặc biệt giọng nói nâng lên.

"Tứ ca, thực xin lỗi, anh đừng cùng Tiểu Dục so đo."

Triệu Tư Đạc đánh nhẹ một cái vào cái đầu xù xù của Lâm Dục rồi hung hăng xoa xoa.

"Từ từ cùng sư huynh nói chuyện, nghe được không."

Lâm Dục xấu hổ đứng càng thêm nghiêm túc, thanh âm thực nhẹ:

"Đã biết."

"Tốt rồi, cậu muốn tôi đói chết sao?"

Triệu Tư Đạc xoa xoa bụng nói:

"Công nhân chuyển phát nhanh còn có cơm ăn, tôi mang sư đệ bảo bối của cậu đến cũng phải khao tôi chứ."

Nói nói ôm kéo Phương Chu đang choáng váng đứng nhìn bên cạnh đi đến nhà ăn.

Lâm Dục đúng là không sợ chết nhìn bóng dáng hai người, đột nhiên ngẩng lên đầu, cái mũi nhăn nhăn, cố tình nhìn bóng đèn thủy tinh trên trần nhà, nói:

"Sư huynh nếu là không chào đón tôi..."

Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt nhìn xéo qua mặt phong khinh vân đạm ( gió nhẹ mây trôi) của Cảnh Trăn đang liếc mắt nhìn cậu, xoay người đi rồi.

Lâm Dục lập tức lúng túng mặt đỏ lên, cắn chặt răng, chạy đến hướng nhà ăn.

🍄🍄🍄

Cảnh Trăn không biết anh cố tình chờ bọn họ ăn cơm, vẫn là đúng lúc hôm nay về nhà sớm mà thôi, mặc kệ thế nào, anh nhìn ra được, tâm tình Cảnh Chí hôm nay thực tốt.

Tốt đến gấp cả đồ ăn cho Phương Chu.

"Ớt này là vừa hái còn rất tươi."

"Dạ, cảm ơn anh."

Phương Chu gật gật đầu.

Cảnh Chí thực hưởng thụ, lại thêm một đũa.

"Mùa đông nên ăn nhiều một chút củ cải, ấm thân."

Phương Chu nhìn thấy cái dĩa đồ ăn đã xếp thành một cái núi nhỏ.

"Được rồi, anh hai! Em tự mình ăn, anh cũng ăn đi."

Cảnh Chí hoàn toàn như không nghe Phương Chu nói, tay vẫn gấp bỏ đi đầu cá.

"Em không thích ăn thịt thì ăn nhiều cá một chút, nhìn em gầy còn có xương sườn."

"Anh...."

Cảnh Trăn ngồi bên cạnh nhịn không được nữa, anh ngồi cách giữa mình với Lâm Dục, vừa ngồi xuống liền quay tới quay lui.

"Phương Chu tự mình sẽ ăn, anh đừng chìu nó."

Cảnh Chí trừng anh một cái.

"Em còn quản tôi chìu em trai sao?"

Cảnh Trăn biết anh muốn nhắc nhở mình, không nên bởi vì Lâm Dục tới liền bỏ mặt Phương Chu. Nhưng mà ở trong lòng Cảnh Trăn đó là hai việc khác nhau.

Em trai cùng sư đệ, cách giáo dục cũng không giống nhau.

Cảnh Trăn không để ý tới anh, trừng mắt liếc Phương Chu đang cười mờ ám một cái.

"Mau ăn!"

Cảnh Chí chơi đủ rồi, liền chuyển hướng Lâm Dục trên mặt còn mang dấu bàn tay bị em trai mình đánh.

"Trở về khi nào?"

Lâm Dục đối Cảnh Chí chưa nói tới kính trọng, nhưng lễ phép vẫn phải có.

"Tháng tám, môn học lên một lược hết lập tức về đây."

"Thân thể thế nào?"

Lâm Dục có chút xấu hổ, lén nhìn Cảnh Trăn một cái, nói:

"Khá hơn nhiều."

Cảnh Chí ừ một tiếng xem như đáp lại, lại nói:

"Hai bác vẫn khỏe?"

Lâm Dục gật gật đầu, cũng không nhìn Cảnh Chí, lo lùa cơm trong chén của mình.

"Đều khỏe, cảm ơn anh thăm hỏi, Tiểu Dục sẽ chuyển đạt lại."

"Vậy là tốt rồi, sao không cùng em cùng nhau trở về?" Cảnh Chí hỏi.

Lâm Dục tay cầm đũa dừng một chút.

"Bọn họ dù có về cũng không mang theo em cùng về."

Ba mẹ Lâm Dục đều là những tay đàn Violon đứng đầu trong nước, hai người đi vào giới hòa âm quốc tế xem như đi được xa nhất. Nếu về nước, nhất định cũng ít nhiều sẽ làm dao động một thời gian, mà ở trước ống kính Lâm Dục không những không phải là một trong những đứa con được lấy ra khoe mà cậu luôn là nhân vật bị che dấu.

Cảnh Trăn như là biết được cái gì, hỏi:

"Bác trai đồng ý cậu trở về?"

Lâm Dục run lên một cái, đây là câu đầu tiên từ sau khi vào cửa sư huynh nói với mình, lại làm bộ không chút để ý mà a một tiếng.

Cảnh Trăn hơi dừng đũa, liếc liếc mắt một cái đồng thời dừng hẳn đũa ngẩng đầu nhìn Triệu Tư Đạc, hai người bốn mắt nhìn nhau đã biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Quả nhiên, Triệu Tư Đạc đặt câu hỏi:

"Có điều kiện gì?"

Lâm Dục tùy ý đảo cơm trong chén.

"Nào có điều kiện gì. Tôi chỉ nói với ông ấy, bạn gái sinh cho tôi một đứa con đã lớn, nó muốn gặp ba ba."

"Phụt......"

Một câu nói xong, Phương Chu phản ứng lớn nhất, bí đao trong miệng còn không có nuốt xuống trực tiếp phun ra. May mắn cậu bé phản ứng nhanh, cúi đầu phun vào chén của mình, bằng không tất cả mọi người không cần ăn nữa.

Xuất thân thế gia Cảnh Trăn - Cảnh Chí đều choáng váng, từ nhỏ đến lớn không phải không có việc muốn gạt trong nhà, nhưng trước khi muốn nói ra lý do nhất định trước sau đều phải suy nghĩ chu toàn, việc hoang đường như vậy, bọn họ nghe cũng chưa từng nghe qua.

Cảnh Trăn biết quan hệ giữa Lâm Dục cùng cha mẹ từ trước đến nay không tốt, nhưng không nghĩ đứa sư đệ này càng ngày càng quá đáng.

Người đầu tiên lấy lại được tinh thần là Triệu Tư Đạc, anh nhìn nhìn sắc mặt xanh mét Cảnh Trăn, nói:

"Bác trai không trách cậu gạt ông ta sao?"

Không biết đó là chuyện nghiêm trọng, Lâm Dục lùa ăn xong trong chén ngụm cơm cuối cùng, thực tiêu sái lắc lắc đầu.

"Sao lại trách chứ, Ông ấy có thể tin cũng bởi quá nóng nảy muốn ôm cháu đi."

Không đợi Cảnh Trăn phát hỏa, Lâm Dục đã nhanh đứng lên.

"Tôi ăn xong rồi."

Đưa tay lấy tờ khăn giấy lau sơ miệng.

"Tôi đi trước quỳ, mọi người từ từ ăn."

Phảng phất thời gian đều đọng lại. Triệu Tư Đạc há to miệng nhìn Lâm Dục lăn lộn chết, trong lòng thầm than mấy năm nay Tiểu Dục không biết đã ăn bao nhiêu cái gan hùm, mật gấu.

Phương Chu như muốn nín thở, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một mâm đồ ăn trước mắt, cũng không biết là ăn được hay không ăn được.

Chỉ có mình Cảnh Chí trước sau vẫn bình thản, ung dung, như cũ cúi đầu lấy xương cá.

Tất cả mọi người có thể đứng ngoài cuộc, chỉ có Cảnh Trăn thì không thể.

Chẳng qua là Phương Chu đã chuẩn bị tốt tùy thời nếu anh ba cậu đẩy cái bàn là lập tức chạy, cậu nhìn thấy Cảnh Trăn lại nhẹ nhàng cầm lấy đũa, khóe miệng lại chơi chiêu bài hơi mỉm cười nhưng cách nói chuyện càng là cách nói của giới quý tộc.

"Nếu ăn xong, hàn xá không lưu lại lâu."

Cầm lấy di động "Ta phân phó người tiễn đưa ngươi."

'Bàng!' Lâm Dục một chân đá mạnh vào ghế gổ, ghế quay cuồng vài cái vững vàng đứng lại.

"Còn nói không đuổi tôi đi!"

Cảnh Trăn tay vẫn gắp đồ ăn, nhìn lướt qua cái ghế vô tội kia, trầm giọng nói:

"Tôi nói tôi chưa bao giờ đuổi cậu đi, nhưng không có nghĩa sẽ không đuổi cậu đi."

Lâm Dục như cố thêm sức chạy lấy đà lại đột nhiên giống như đâm thẳng vào tường, vẻ mặt bậm trợn. Biết hôm nay đã nháo quậy đủ rồi, nếu cứ ngoan cố với sư huynh chắc chắn sẽ không có kết quả tốt vì thế khẩu khí hơi dịu lại:

"Sư huynh, em biết sai rồi."

Lâm Dục tính cách tuy ngạo, từ nhỏ bởi vì sinh bệnh đã làm tính tình trở nên rất nóng nảy và ngang tàng, lúc nào cũng không coi ai ra gì của cậu làm cho cậu không được người khác hoan nghênh lắm, cả lúc ở nhà cũng ngang bướng, ương ngạnh không để ai vào trong mắt.

Nhưng mà hễ cậu kính người lại kính đến tận xương, tận tủy như là đối với Cảnh Trăn. Dù xung quanh có nhiều hay ít người đang tập trung xem náo nhiệt, nên nhận sai nên chịu phạt, chưa bao giờ ngượng ngùng, chỉ cần sư huynh mở miệng, những người khác đều có thể coi như không tồn tại.

Chỉ là bây giờ Cảnh Trăn không có chút cảm kích, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

"Cậu căn bản không biết."

Lâm Dục vừa muốn phản bác đã bị Triệu Tư Đạc ôm kéo đi, nhìn hai người thật vất vả mới hòa hoãn một chút, còn sót lại chút hỏa dù thế nào cũng không thể để tro tàn cháy lại. Vì thế xô đẩy Lâm Dục:

"Có để cho sư huynh cậu ăn cơm hay không, đi, cùng tứ ca đi phòng khách chờ."

Triệu Tư Đạc ra ám hiệu rỏ rệt cứu giúp Lâm Dục. Thường ngày, có đôi khi Cảnh Trăn mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua bởi Triệu Tư Đạc không phải sư đệ của anh, anh cũng biết không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó dễ người. Nhưng hôm nay lại ngoại lệ.

Cảnh Trăn nâng mi, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén chém thẳng Triệu Tư Đạc.

"A Tứ, cả cậu cũng không đem lời nói của tôi để ở trong lòng ?"

Triệu Tư Đạc cười cười lấy lòng.

"Hôm nay quá muộn, ngày mai rồi đưa Tiểu Dục trở về."

Cảnh Trăn lần này trực tiếp đem con mắt hình viên đạn nhắm ngay Lâm Dục:

"Khi nào cùng trong nhà nói rõ ràng, khi đó đến tìm tôi. Nếu điểm trực diện mâu thuẫn đảm đương này đều không có, cũng không cần làm sư đệ của Cảnh Trăn này."

Triệu Tư Đạc theo bản năng đem Lâm Dục che ở phía sau, thanh âm cố tình đè thấp xuống.

"Cậu biết Tiểu Dục không phải cố ý phát giận."

"Tôi không biết."

Cảnh Trăn lắc đầu nhìn về phía hai người.

"Tôi xem nó là đã quên, tôi ghét nhất là
viện cớ."

Lâm Dục sao mà quên được chứ, sư huynh ghét nhất cậu lấy bệnh của mình làm cớ.

Giọng nói chắc chắn cùng ngữ điệu hờ hững của Cảnh Trăn không biết chọc trúng dây thần kinh nào trong người của Lâm Dục. Cậu sải bước khí thế hừng hực đi đến trước mặt Cảnh Trăn, từ túi quần móc di động ra, bấm bấm mấy số và bật loa lớn lên, đầu điện thoại bên kia truyền đến vài câu tiếng Anh trong chốc lát liền chuyển được.

Cảnh Trăn tức nhiên biết cậu muốn làm gì, kìm chế tức giận trong lòng, nghe giọng nói đầu điện thoại đầu bên kia nói như đang ngủ:

"Dục nhi à?"

"Ba, tôi muốn nói với ông một việc."

Trong giọng nói Lâm Dục có chút kiêu ngạo.

Thanh âm bên kia lại lần nữa vang lên, mang theo chút cố tình thanh tỉnh.

"Chuyện gì? Nghiêm trọng lắm sao? Con ở nơi nào không thoải mái sao? Con đang ở đâu?"

Lâm Dục nhíu mày.

"Tôi thực tốt, tôi đang ở bên cạnh sư huynh đây, tôi muốn nói chính là....."

"Đợi một chút, ba tìm lấy thuốc tim mạch cái."

Đầu bên kia điện thoại thật sự vang lên thanh âm lục tung đồ vật.

"Được, con nói đi."

Lâm Dục thật không có kiên nhẫn, lớn tiếng nói một hơi.

"Trước đây tôi cùng ông nói tôi về nước là bởi vì con tôi muốn gặp ba ba là lừa gạt ông. Sự thật tôi không có bạn gái cũng không có con, tôi trở về chính là muốn đến tìm sư huynh. Hiểu chưa?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, Cảnh Trăn không khỏi lo lắng nhíu mày, đột nhiên đầu dây bên kia phát ra giọng nói thật phẫn nộ.

"Đứa khốn nạn này...."

'Bụp' đáng tiếc phẫn nộ của ba Lâm Dục từ Âu Châu còn chưa kịp truyền tới đã bị Lâm Dục nhanh tay cắt đứt, thậm chí còn hướng Cảnh Trăn quơ quơ di động.

"Tôi đã nói rõ ràng."

⚡️⚡️⚡️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK