Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói yếu ớt, mẫn cảm của Phương Chu đột nhiên vang lên, rõ ràng cậu đang trước mặt nhưng Cảnh Trăn cảm thấy quá mờ ảo xa xôi.

"........ Tôi đi!!!!!"

Không khí như ngưng tụ lại, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của hai người, sau khi nói ra hai lời này thì vô cùng bình lặng, không gợn sóng. Phương Chu cố hết sức đứng thẳng người, như xác nhận lời nói lúc nãy.

"Tôi sẽ đi Hoa Kỳ với dì Hoàn."

Cảnh Trăn kiềm chế sự tuyệt vọng, mất mát cùng kinh ngạc trong mắt, tiến lên một bước đứng trước Phương Chu với lợi thế tuyệt đối về chiều cao cùng khí thế nhìn chằm chằm vào mặt Phương Chu như muốn nhìn thấu gương mặt này. Kiềm nén tức giận gằng từng chữ.

"Em lặp lại lần nữa."

Tuyến lệ như bị vở tan, nước mắt ấm áp cuồn cuộn lăn dài trên đôi má anh tuấn của Phương Chu. Cậu vẫn đứng bất động, thời gian như đông cứng lại, chỉ có những giọt nước mắt như dài vô tận, không ngừng tuông ra nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc nào. Đôi mắt Phương Chu không hề nao núng vẫn nhìn thẳng vào mắt Cảnh Trăn, chỉ có đôi môi hé mở lại không thể phát ra một tiếng nào.

Cảnh Trăn buông sợi dây lưng trong tay xuống, mặt khóa đồng rơi lên thảm dày tạo ra một tiếng vang nghẹt thở, như thể anh bị một cú đấm vào ngực. Anh đột ngột quay lại lao ra ngoài chỉ chừa lại một mình Phương Chu với đôi mắt đẫm lệ, đứng bất động, lòng bàn chân như bị keo 502 dán chặt.

Khi quay lại lần nữa, thứ trong tay Cảnh Trăn như một tiếng sét đập vào trái tim nhỏ bé của Phương Chu. Cảnh Trăn đang cầm cái vali mà Phương Chu đã mang theo lúc vừa mới về nhà, quăng xuống khoảng đất không rộng lớn trước giường, anh thản nhiên chỉ vào nó giống như đang sắp xếp kế hoạch du lịch.

"Chiếc Vali này không thể chứa hết đồ trong phòng để mang đi. Em không cần đi học nữa, việc nghỉ học anh sẻ giải quyết cho em. Hãy gọi điện thoại cho dì Phương. Còn nhiều việc phải bàn giao...."

Cảnh Trăn nói những gì Phương Chu đã không còn nghe lọt vào nữa. Cậu nhìn chằm chằm vào cái Vali trên mặt đất, đầu ong ong, nước mắt chảy nhiều hơn, nhưng không có nghẹn ngào, nét mặt cứng đờ như diễn viên giả khóc.

Cảnh Trăn cau mày nhìn cậu bé đang rơi lệ.

"Khóc cái gì ? Sao ? Vé máy bay định....."

"Chuyện gì thế này ?"

Sự xuất hiện đột ngột của Cảnh Chí ở cửa phòng khiến hai người trong phòng đều rung lên, điều rùng mình hơn nữa chính là giọng nói của anh dường như lạnh lẽo và áp chế từ trong sâu thẳm.

Cảnh Chí đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, chợt nghe thấy tiếng động trong kho chứa đồ trên lầu hai mới bước lên xem thì thấy Cảnh Trăn xách vali vào phòng Phương Chu nên đã đi theo coi xảy ra chuyện gì. Lúc này anh mới liếc nhìn Phương Chu cắn môi cầm nước mắt, còn Cảnh Trăn thì tức giận đến đen mặt, tình hình không thể rõ ràng hơn.

Không ai lên tiếng, Phương Chu cúi đầu đứng, không biết là đang khóc hay sợ hãi, cơ thể thỉnh thoảng rung lên. Nếu những người trong trường học nhìn thấy, bọn họ mỗi người chỉ cần nhỏ một giọt nước mắt cũng đủ dìm Cảnh Trăn đến chết đuối. Thế nhưng người trong cuộc, Cảnh Trăn vẫn nhìn thẳng Phương Chu mà không hề lùi bước, ánh mắt sắc bén giống lưỡi đao vọt tới người cậu, và mặc kệ câu hỏi của Cảnh Chí.

Đôi khi im lặng cũng là câu trả lời.

Cảnh Chí chậm rãi dạo bước đến trước mặt Cảnh Trăn, không nhanh không chậm như đang tản bộ ở công viên, cách Cảnh Trăn khoảng một thước đưa chân lên đá vào bụng nhỏ của anh. Cả người ngã ngửa ra sau như con tôm cuộn tròn, đập mạnh vào bàn phía sau rồi té xuống đất, một giây cũng không dám ở trên mặt đất, lập tức nhẫn nhịn đau đớn đứng thẳng người trước mặt Cảnh Chí trong tư thế quân nhân tiêu chuẩn.

Kỳ thật khi Cảnh Chí đi về phía anh, Cảnh Trăn đã cảm giác được không ổn, ngay cả khi anh đã chuẩn bị sẵn sàng, cú đá này vẫn khiến anh đổ mồ hôi.

Cảnh Chí không có ý buông tha anh, lại lần nữa đưa chân đá vào đùi trái. Cảnh Trăn ngã sang một bên, anh chưa kịp đứng dậy lần này bị đá vào vai phải, anh hoàn toàn ngã xuống đất. Sau khi đá vào vài bộ phận quan trọng, cả người Cảnh Trăn như sụp đổ, cắn chặt môi, bộ quần áo ở nhà ướt sũng trước khi đứng thẳng dậy.

Cảnh Chí chỉ Phương Chu bên cạnh kinh ngạc nhất thời mà tạm ngừng nước mắt, trong nghiêm khắc có chút bất lực.

"Nó là con nít, em cũng vậy sao ? Có anh trai nào lại cùng em trai mình giận dỗi như vậy ?"

Có câu hỏi có thể trả lời, có những câu hỏi tốt nhất không nên trả lời, hiển nhiên hiện tại thuộc vế sau. Cảnh Trăn chỉ điều chỉnh lại tư thế đứng làm cho mình nhìn qua càng thêm cung kính hơn.

Cảnh Chí đi đến trước mặt Phương Chu, không biết là do anh không nhìn rõ vì đứng xa hay sao mà anh luôn cảm thấy mỗi khi tiến lại gần một bước, cơ thể run rẩy của Phương Chu càng run lên lợi hại hơn, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được cậu gần như vắt hết sức lực để đứng ở đây.

Cảnh Chí cẩn thận nhìn thật kỹ từ đầu đến chân cậu. Lúc này anh không có ý hỏi tội. Biết rằng sự tồn tại của anh giống như một máy nén khí, nó hút hết khí oxy xung quanh. Áp suất thấp khiến Phương Chu suýt thở không được. Cảnh Chí đột nhiên nghiêng người về phía trước, đưa tay tới phía sau Phương Chu vỗ nhẹ vào mông cậu hai cái.

Hai cái vỗ này như đẩy Phương Chu đang treo ở mép vực thêm một cái. Đau đớn, bất ngờ và xấu hổ xen lẫn. Phương Chu đột ngột bước tới, bởi vì thể lực chống đở không nổi làm liên lụy thương trên mông, lảo đảo một cái suýt té thì được Cảnh Chí nắm kéo lại.

Phương Chu nhìn lên thấy sắc mặt anh hai đen hơn mấy phần.

"Không cởi quần đánh ?"

Phương Chu đứng thẳng, rụt rè nhìn Cảnh Trăn, giọng nhỏ như muỗi kêu.

"Không !"

Cảnh Chí quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cảnh Trăn một cách dữ dội, lạnh lùng, người sau tức khắc cảm thấy mình như một bệnh nhân yếu đuối, tê dại như bị nhiễm điện. Cũng may lúc này Cảnh Chí cũng không có truy đuổi tận gốc rễ, chỉ xoay người vỗ vỗ vai Phương Chu, khoảnh khắc vừa chạm vào đã cả kinh. Thế đứng Phương Chu tuy không thể so sánh với tư thế quân nhân hoàn hảo và mang phong cách một quý ông ngẩng cao đầu, giống như cậu đang đứng phát biểu trước giảng đường ngàn người. Chỉ lúc Cảnh Chí thật sự đụng vào người cậu mới nhận ra đứa nhỏ này lại nhẹ và rung rinh như một người giấy, chỉ cần thêm một chút lực giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng làm cậu té ngã.

Cảnh Chí nắm thật chặt cánh tay của cậu, chắc chắn cậu không có bị sốt, nhìn trên mặt và cổ cậu ướt đẫm mồ hôi, anh không khỏi nhếch lên một đường cong ở khóe miệng.

"Không nghĩ tới Phương Chu nhà ta còn có năng lực mạnh đến vậy... đã lâu rồi anh ba em không tức giận đến vậy."

Trái tim Phương Chu như bị bóp chặt, đôi mắt đang nhìn xuống bổng liếc lên nhìn về phía Cảnh Trăn.

Cảnh Chí chờ đợi, đột nhiên đưa lên ngón trỏ quẹt mạnh qua mũi Phương Chu, lau đi những giọt mồ hôi dính trên mũi cậu, ngữ điệu nhẹ nhàng hiếm thấy.

"Trước đi tắm, anh hai ở đây có cần gì cứ gọi anh."

Không đợi Phương Chu phản ứng, anh đã phất tay về phía Cảnh Trăn ở phía sau, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

"Em đi thư phòng chờ."

👠👠👠

Phương Chu lần nữa thoái thác, Cảnh Chí cơ hồ muốn đem gia pháp tới đe dọa, thật vất vả mới áp được Phương Chu tắm rửa, thay quần áo, nằm trên giường, nhưng lại chết sống cũng không chịu để Cảnh Chí thoa thuốc cho cậu.

"Anh hoặc là anh ba em, tự mình chọn."

Cảnh Chí nghiêng ngồi ở mép giường, nhìn cái mông sặc sở màu sắc của Phương Chu, có nhiều nơi bầm tím rỉ ra máu, trong lòng thầm rủa Cảnh Trăn,
nếu cởi quần, tuyệt đối sẽ không đánh thành thế này. Một số khối u sưng cao hai ba centimet, và bong bóng máu ở đỉnh mông vô cùng mỏng manh như muốn bể ra. Anh đột nhiên cảm thấy mình đánh giá thấp Phương Chu, thương thế nặng như thế còn có thể làm ầm ĩ lâu như vậy, thật có thể so sánh với thời kỳ nổi loạn của Cảnh Trăn tuổi mười sáu.

Phương Chu ngồi dậy nhìn Cảnh Chí, vẻ mặt miễn cưỡng cùng năn nỉ.

"Anh! Em thật sự có thể tự mình làm."

Cảnh Chí vắt khô khăn mặt ngâm trong nước đá bên cạnh, nhẹ nhàng, linh hoạt đắp lên mông cậu và nói.

"Vậy là không chịu anh, anh kêu anh ba em tới."

"Đừng..."

Phương Chu đột nhiên uốn éo, khăn lông liền rớt xuống dưới.

"Làm gì vậy?"

Cảnh Chí mang theo ý vị trừng phạt cùng ấn một cái vào chỗ không sưng cao nghiêm trọng lắm. Phương Chu toàn thân trên thẳng tắp căng lên, cổ họng không khỏi rên rỉ.

Cảnh Chí lại đem khăn lông đắp lên, nhàn nhạt hỏi.

"Đây vẫn còn bực bội anh ba em ?"

Phương Chu vùi đầu vào cánh tay, thanh âm rầu rĩ.

"Là em không tốt."

Cảnh Chí xoa xoa đầu tóc ẩm ướt của cậu.

"Đương nhiên là em không tốt! Anh ba em ghét nhất người khác lừa gạt, huống chi anh ba em thương tận ruột gan thương em trai mình. Em cho rằng hành động nhỏ này của em có thể lừa gạt được anh ba em đến hai tuần lễ sao? Nếu không phải anh ba em ở trước mặt anh lập lời cam đoan nói em có thể giải quyết tốt, anh có thể cho phép em một mình bên ngoài tự cho mình thông minh lâu như vậy à, bây giờ mọi việc đã bại lộ, em khen ngược học được vén lên tay áo bất chấp tất cả."

Phương Chu nhấp nhấp môi, trong lòng rất hụt hẫng, như bị ngàn vạn con ngựa giẫm lên. Cảnh Chí hiếm khi chửi người thẳng thừng như vậy. Phương Chu biết lần này mình hồ đồ hết sức, thường ngày cậu chỉ làm một chuyện mang tính trẻ con mà bị giáo huấn đã cảm thấy rất áy náy rồi, cậu quay đầu lại nói.

"Anh ba nói em vẫn còn là một đứa con nít, anh cũng cảm thấy như vậy sao ?"

📏📏📏

Lúc Cảnh Chí trở về thư phòng đã hơn 11 giờ, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Trăn nâng roi mây quỳ giữa thư phòng, nghe tiếng mở cửa cũng không hề nhúc nhích, ngay cả nhịp thở lên xuống không đều lắm cũng khó phát hiện.

"Đứng lên đi, đừng giả bộ. "

Cảnh Chí bước tới, dùng mu bàn chân đá đá vào phía sau Cảnh Trăn. Nhưng mà đợi vài giây Cảnh Trăn vẫn bất động. Cảnh Chí đang đi về phía ghế sô pha thì quay lại, thấy anh vẫn bất động như tượng đá, anh vung tay lấy cây roi mây trong tay Cảnh Trăn nhanh gọn quất mạnh xuống cánh tay trong khi anh chưa kịp buông xuống.

Cảnh Trăn đang mặc một bộ quần áo tay lở ở nhà, một roi này không nhẹ quất xuống làm da trắng bạch liền đỏ thẩm sưng lên cở một lóng tay. Vậy mà tư thế cùng cánh tay Cảnh Trăn không mảy may sai lệch chút nào, bàn tay xòe ra thẳng tắp, các ngón tay không hề cong lên chút nào, thậm chí đến cả ánh mắt cũng không dám nhìn đến lằn roi bắt đầu tím tái. Dường như chỉ có bản thân anh mới biết cần phải kiên trì đến nhường nào để kìm chế nỗi đau thấu tim gan này.

Cảnh Chí lại lần nữa giơ lên roi mây, lại không giống như muốn quất xuống, càng mang theo ý vị cảnh cáo. Cảnh Trăn biết, nếu lại không đứng dậy, Cảnh Chí có thể làm anh không đứng dậy được, vì thế thả xuống hai tay, từ từ đứng lên.

Cảnh Chí nhìn anh từ trên xuống dưới, không giống như đang hỏi han, mà là nói rõ sự tình.

"Anh đánh em trước mặt Phương Chu, ấm ức ?"

"Trăn nhi không dám."

Cảnh Chí cười khẽ.

"Đây chính là uất ức."

Cảnh Trăn dừng một chút, lá gan như lớn hơn.

"Anh nói qua không can thiệp em dạy dỗ Phương Chu."

Cảnh Chí cười mà không nói lại làm lòng người càng kinh hoảng, anh dùng ngọn roi mây khẽ khẽ mu bàn tay của Cảnh Trăn.

Trái tim Cảnh Trăn thắt chặt, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, hít một hơi thật sâu mới đưa hai tay lên.

Còn không chờ cậu đưa thẳng, Cảnh Chí vèo vèo hai roi song song với lằn roi lúc nảy, giống nhau lực độ, giống nhau sưng ngân, ngay cả màu sắc cũng giống nhau đến đáng sợ. Anh nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi trên trán Cảnh Trăn.

"Em biết nguyên tắc. Này còn thua xa những gì em nên nhận."

Cảnh Trăn rung lên kịch liệt. Cái gọi là nguyên tắc, ngày đầu tiên cậu trở thành một người răn dạy, Cảnh Chí đã quy định và đó là điều đầu tiên cũng là duy nhất...... tuyệt đối không thể mang theo cảm xúc cầm lấy gia pháp. Chính là Cảnh Chí quá hiểu biết đứa em trai này, khi tính nóng nảy lên chín con trâu cũng không kéo xuống được. Cũng may Cảnh Trăn mấy năm nay sớm đã học xong hỉ nộ không hiện lên mặt, duy nhất chỉ có chuyện đụng tới Phương Chu là một lần lại một lần mà đột phá điểm mấu chốt của chính mình.

Ánh mắt Cảnh Trăn lần đầu tiên xuất hiện né tránh, trong từ điển của cậu không hề có hai chữ trốn tránh. Cậu đối với chính mình thật tàn nhẫn, luôn buộc bản thân phải phân tích hành vi của mình một cách rõ ràng và thẳng thắn. Anh là một người phàm, anh cũng sẽ làm ra những chuyện sai trái, nhưng anh không bao giờ né tránh thừa nhận thất bại của mình.

"Là em sai, không có khống chế tốt cảm xúc liền động thủ."

Cảnh Chí nhìn lướt qua, anh chưa bao giờ đi xác nhận sự thành thật của Cảnh Trăn khi nhận lỗi lầm, hơn ai hết anh hiểu rõ sự khắc nghiệt, tự trách móc nặng nề của em trai mình. Anh để cây roi mây trong tay lên bàn, ngồi xuống sofa, giọng điệu lúc này rất nhàn nhã.

"Nếu anh không tới, em định làm thế nào xong việc ?"

"Em đương nhiên là sẽ không để cho Phương Chu đi !"

Cảm xúc là cảm xúc nhưng sức phán đoán vẫn phải có.

"Nhưng mà nó cũng phải trả giá cho việc nói năng không lựa lời."

Cảnh Chí nghĩ tới chiến lược của Cảnh Trăn không khỏi bất bình cho Phương Chu. Anh biết trong quá trình giáo dục, đôi khi cần lợi dụng sự nhạy cảm của đối phương để đạt được thành quả răn dạy tốt nhất, lúc này gia pháp chỉ là công cụ phụ trợ, đây là chiến lược của Cảnh Trăn. Nhưng mà Phương Chu thực sự quá nhạy cảm, bạn nhẹ nhàng gõ dây hợp âm nhưng cậu ta lại nhận được một tiếng chấn động đinh tay nhức óc, trời đất quay cuồng.

"Vậy em còn ở nơi đây làm gì ?"

Cảnh Chí chất vấn.

"Nếu còn không thoa thuốc là muốn phế đi nó ?"

Cảnh Trăn nắm chặt roi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK