"Nhưng lại hơi thấp."
"Khụ!" Tống Hàng Hàng bị sặc, không được không được, người mà cô muốn đào tạo phải nhanh chóng cao lên mới được!
Cố Ngự Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Hàng Hàng, trong lòng cười thầm.
"Hai người bọn họ thật sự là hạng nhất hạng hai ư? Tôi không tin, sao lớn lên có thể đẹp mắt như thế, làm sao có thể!"
"Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!"
Không được, lúc này thật không được rồi, trong lòng cô biệt khuất nhưng ngoài miệng lại không được nói, sặc đến không ra lời, ai nói bộ dạng xinh xắn thì không thể đạt được hạng nhất hạng hai! Chẳng lẽ người có thành tích tốt đều là con ếch hay khủng long sao?!
"Bạn đừng không tin, chính là hai người đó, nổi danh lắm!" Câu này mới coi như tạm được.
"Hai người bọn họ như vậy, thầy cô cũng không quản sao?" Hả? Như vậy? Là sao?
"Còn chưa có xác định thôi… Người có thành tích ưu tú, ngộ phán sẽ không tốt, phải cẩn thận." Ngộ phán gì? Cẩn thận gì?
Cố Ngự Lâm chợt cầm lên túi xách đặt bên cạnh chỗ ngồi của Tống Hàng Hàng, "Ăn rồi thì đi thôi, trễ mất giờ tự học buổi tối đó."
"Ưm, vẫn còn nhiều thịt nướng! Đợi lát nữa - đợi lát nữa!"
Cố Ngự Lâm cũng không để ý đến lời cô nói, trực tiếp một tay cầm hai túi sách, một tay nắm tay Tống Hàng Hàng dắt đi.
Được rồi, Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ hiện vẻ xem thường, cậu nhóc lại động kinh rồi, nhưng vì sao cậu cứ nhất định kéo tay trái của cô mạnh như vậy? Cậu đổi tay cũng được mà, mỗi lần kéo tay lại khiến cô đau cả đêm! Không hiểu cậu nhóc lấy sức lực đâu ra mà lớn như vậy.
Giờ tự học buổi tối lần này cũng không còn yên bình như thường ngày nữa rồi.
Tống Hàng Hàng cùng Cố Ngự Lâm, hai người lần lượt bị thầy cô gọi đến phòng làm việc để nói chuyện.
Đầu tiên là cô giáo Nguyên Điền xuất quỷ nhập thần ló đầu vào từ ngoài phòng học, gọi Tống Hàng Hàng.
Trái lại Tống Hàng Hàng cũng không nghĩ nhiều, cô là ủy viên trong ban sinh hoạt lớp, thỉnh thoảng thầy cô sẽ gọi cô đi giúp một ít chuyện vụn vặt.
Đi theo sau cô giáo Nguyên Điền, Tống Hàng Hàng vào phòng làm việc, sau đó phát hiện có điểm không đúng. Đây không phải là phòng làm việc cô giáo Nguyên Điền, Ối, sao còn có có một người nữa? Nhìn lại lần nữa, đây không phải là giáo viên hướng dẫn được người ta ca tụng là "Diệt tuyệt đạo trưởng" Hứa chủ nhiệm sao?
Tống Hàng Hàng nghi ngờ nhìn cô Nguyên Điền.
Nguyên Điền hơi xấu hổ, "Hứa chủ nhiệm, anh nói đi."
"Em là học sinh Tống Hàng Hàng?" Hứa chủ nhiệm mở miệng, "Có biết nguyên nhân gọi em tới đây không?"
Tống Hàng Hàng đầy bụng nghi ngờ lắc đầu.
"Có bạn học phản ánh, nói em yêu sớm! Em có điều gì để giải thích?"
"Sao? Em? Thầy oan uổng em rồi. Mỗi ngày em đều nghiêm túc học tập." Nói nhảm! Cô yêu sớm? Sớm với ai chứ?
"Học sinh Tống Hàng Hàng, nghiêm túc một chút! Đừng tưởng rằng thành tích em tốt thì có thể vô pháp vô thiên! Giải thích với tôi, em với học sinh cùng lớp Cố Ngự Lâm cả ngày anh anh em em, có bạn học phản ánh, hành vi của các em đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới không khí lớp học!"
Trời đánh. Đây là người nào rảnh rỗi đi gây sự với tôi? Anh anh em em? Cô và cậu nhóc? JQ sao???
Tống Hàng Hàng đứng thẳng lưng, trịnh trọng nói, "Chủ nhiệm, em bảo đảm với thầy, em với bạn học Cố chỉ là quan hệ bạn học bình thường, học hỏi lẫn nhau, tuyệt đối không có hiểu lầm như vậy."
Hứa chủ nhiệm và Nguyên Điền hai mặt nhìn nhau, đây là hai học sinh đứng đầu khóa này, bọn họ cũng không dám định loạn tội danh.
Tống Hàng Hàng vội rèn sắt khi còn nóng,
"Chủ nhiệm, gần đây học tập khá căng thẳng, em và bạn học Cố thường thảo luận một số vấn đề, có thể như vậy mới khiến người khác hiểu lầm. Cô Nguyên cũng đã nói, giữa các bạn học cùng lớp nên hỗ trợ giúp đỡ nhau, em có vài vấn đề không hiểu, thành tích của bạn học Cố tốt hơn, nên em thường hỏi bài cậu ấy. Nhờ vậy, trong cuộc thi lần trước đã đạt được thành tích tương đối tốt."
Nghe thế, Nguyên Điền cũng cảm thấy mình đã hiểu lầm hai đứa bé này, nói với Hứa chủ nhiệm: "Đúng vậy, Hứa chủ nhiệm, thành tích hai học sinh này vô cùng tốt, đoán chừng là nhờ giúp lẫn nhau nên mới cùng nhau tiến bộ."
Hứa chủ nhiệm sa sầm mặt, nhưng cũng không nói thêm câu gì, khoát tay nói với Tống Hàng Hàng: "Em ra ngoài trước đi."
Tống Hàng Hàng cung kính chào, xoay người đẩy cửa ra ngoài, sau lưng lại truyền tới một câu ——
"Đợi chút, em xuống phòng học, gọi Cố Ngự Lâm tới. Còn cô Nguyên, cô cứ làm việc của cô đi, tôi có điều muốn nói."
Ối…
"Vâng, thưa thầy."
Đây là một chuyện tồi tệ!
Cô ra khỏi văn phòng, đi đến trước cửa lớp, "Này, Cố Ngự Lâm, cậu ra ngoài đi."
Cố Ngự Lâm chầm chậm thong thả đi ra ngoài. Tống Hàng Hàng không biến sắc quét một vòng quanh phòng học, quả nhiên nữ sinh kia có ánh mắt không bình thường. Hừ, miệng nói luyên thuyên, các người cứ chờ xem!
"Làm gì?"
"Giáo viên hướng dẫn Hứa chủ nhiệm đang ở văn phòng tầng bốn chờ cậu, cậu cẩn thận một chút, có người nói hai chúng ta yêu sớm, hừ."
"Ồ, có chuyện như vậy sao." Cố Ngự Lâm rất bình tĩnh.
"Có người nói luyên thuyên, cậu cứ nói chúng ta lập nhóm hai người để học tập. Không có chuyện gì, nên giáo viên hướng dẫn tìm chúng ta gây phiền toái, chúng ta ‘cây ngay không sợ chết đứng’, mình đã thuyết phục bọn họ, giờ họ tìm cậu để xác nhận. Cậu mau đi đi."
"À, được." Cố Ngự Lâm rời đi.
Ôi, cậu nhóc làm sao vậy, uổng công cô phí sức lực “biên tập” ra câu chuyện lập tổ học tập hai người…
Tống Hàng Hàng ngồi trong phòng học chờ Cố Ngự Lâm trở lại, thật ra trong lòng hơi thấp thỏm, ngàn vạn lần cậu nhóc Cố Ngự Lâm đừng nói bậy, chính cô một thân trong sạch, nếu như bị vẩy đen thì không hay chút nào! Cô còn muốn giữ học bạ trong sạch để nghênh đón lớp mười một đấy…
Không ngờ không đến mười phút Cố Ngự Lâm đã trở lại.
"Thế nào thế nào?" Tống Hàng Hàng vội vàng nghênh đón.
"Có thể như thế nào? Yên tâm đi, sau này chúng ta danh chính ngôn thuận ‘học tổ hai người’, thầy cô đã công nhận."
Bạn học Cố Ngự Lâm hồi tưởng lại gương mặt của Hứa Nghiêu——"Không tệ lắm, nhóc con thật tinh mắt" —— vô nghĩa!
"Ha ha, thật giỏi!" Tống Hàng Hàng hưng phấn hô, đây có được coi là "trong họa có phúc"?
Cô xem thường nghiêng mắt nhìn bóng dáng phía cuối lớp học, khuôn mặt nữ sinh tên Hoàng Ngọc bỗng tái nhợt. Hừ! Muốn hãm hại tôi? Không có cửa đâu!
Ngày thứ hai, bạn học Hoàng Ngọc thật bất hạnh bị dán tờ giấy sau lưng "Tôi là đứa lắm điều" cả ngày.