Nháo Nháo kể từ khi lên xe bắt đầu ngồi không yên rồi, cứ hưng phấn vỗ tay nhỏ bé, nhìn Tống Hàng Hàng mà “ha ha” cười khúc khích.
Xe mới vừa dừng lại, cô đã nghe thấy giọng nói ầm ĩ đã lâu không gặp.
“Hàng Hàng! Nơi này! Nơi này!” Một năm du lịch, quả nhiên Y Tuệ càng ngày càng hoạt bát…
Cô còn chưa trả lời, Nháo Nháo đã vượt lên trước cao giọng kêu lên, “Dì! Dì!”
Y Tuệ bước bước dài đi tới, một mạch ôm Nháo Nháo trong lòng cô, hôn một cái rất kêu, “Dì nhớ muốn chết rồi! Nháo Nháo, nhóc có nhớ dì hay không?”
“Nhớ! Nháo Nháo nhớ dì!” Nháo Nháo như đòi quà hét lên, cái miệng đô đô: “Dì à, không có ai bồi Nháo Nháo chơi!”
“Hừ!” Y Tuệ trợn mắt nhìn Tống Hàng Hàng, “Mẹ nhóc nào có nhiều thời gian chơi cùng nhóc, dì đã sớm nói, nên tìm cho nhóc một…”
“Y Tuệ, cậu đừng nói lung tung.”
“Cậu cho rằng mình muốn nói gì?” Y Tuệ bất mãn trừng mắt, sau đó quay sang, “Nháo Nháo, hôn dì một cái!”
“Hôn nhẹ! Mu – a!” Nháo Nháo ngoan ngoãn dâng lên nụ hôn nóng bỏng, sau đó níu lấy đầu ngón tay Y Tuệ, “Dì, không được nói xấu mẹ!”
“Được được được!” Y Tuệ liên tục không ngừng đáp ứng, nói với Tống Hàng Hàng: “Cũng không biết kiếp trước cậu làm bao nhiêu chuyện tốt, nay lại có đứa con tốt như vậy…”
“Đi thôi, cậu còn định ăn cơm nữa không?” Tống Hàng Hàng vừa bực mình vừa buồn cười nói.
“Dĩ nhiên là ăn! Mình đói bụng lắm rồi! Muốn cậu bao một chầu!”
“Vậy còn nói nhảm?”
Ăn người thì miệng mềm, Y Tuệ lúc này mới ngậm miệng, ôm Nháo Nháo đi theo Tống Hàng Hàng vào phòng ăn.
Vừa ngồi xuống, Y Tuệ liền không thành thật rồi, “Tống Hàng Hàng, thế nào một năm không thấy, cậu vừa thành đạt vừa xinh đẹp, mình thấy cậu có người chống lưng, tựa như vú em của đứa bé, sau lưng cậu có người giàu có rồi hả?”
“Thật giống vú em.” Tống Hàng Hàng nhìn đứa bé trong ngực cô, nhàn nhạt đáp: “…Công việc bây giờ kiếm nhiều tiền quá, còn có ít tiền trước kia.”
“Hàng Hàng chết tiệt!” Y Tuệ rủa cô một câu mới nói tiếp: “Lần trước chuyện tòa soạn mình cũng không biết sẽ xảy ra chuyện đó, cũng may cuộc sống bây giờ của cậu tốt hơn, nhưng là, mình không ngờ bên cạnh có một tiểu phú bà đâu, nhanh khai báo, “ngân khố” có bao nhiêu rồi hả?”
“... Yên tâm đi, tóm lại đủ cho cậu ăn.”
“Thôi đi, mình là quan tâm cậu, quan tâm cậu biết không?” Y Tuệ giúp Nháo Nháo buộc lại khăn yếm, lại nói: “Hàng Hàng, mình nói thật, cậu để Nháo Nháo theo chúng mình đi chơi một tháng đi, được không?”
“Các cậu vẫn chưa hoàn thành?”
“Không có đâu, mình trở lại là muốn thăm cậu cùng Nháo Nháo, tuần sau đó còn theo chân bọn họ tiếp tục, thề lượn quanh Trung Quốc một vòng, Nhất Đình cùng Trần Văn trọng cũng vui đến quên cả trời đất rồi.” Y Tuệ lại nháy mắt mấy cái, “Cậu biết chưa, hai người bọn họ lúc ở Bắc Kinh đã đăng ký kết hôn rồi.”
Tống Hàng Hàng kinh ngạc ngẩng đầu, “Cậu nói thật?”
“Ai lừa cậu làm gì! Hai người bọn họ hiện tại coi như du lịch tuần trăng mật, thật là khiến người khác ghen tỵ chết mất.” Y Tuệ lại cúi đầu trêu đùa Nháo Nháo, “Để Nháo Nháo đi chơi cùng bọn mình đi, mình biết cậu không yên lòng, nhưng có Nhất Đình và Văn Trọng ở đây, hai người bọn họ đủ khiến cậu yên tâm đi, vốn là muốn gọi cậu đi luôn, nhưng đoán chừng nhất định cậu rất bận, chừng nào thì cậu không bận nữa đây. Hơn nữa, ít đi có đứa con riêng này, không chừng cậu có thể gặp diễm ngộ đó, hắc hắc.”
Tống Hàng Hàng nhất thời im lặng rồi, suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Được rồi, dù sao Nháo Nháo rất thân với cậu.”
“Ai, người này đang ghen à…” Y Tuệ cười, ba người cười cười nói nói ăn xong bữa cơm.
Lần này Y Tuệ chỉ quay về một thời gian, ngoại trừ thăm Tống Hàng Hàng và Nháo Nháo, nghe nói còn có mấy chuyện công việc muốn giải quyết, công tác của cô ấy rất phức tạp, đoán chừng lại là chuyện tòa soạn này rồi tòa soạn kia, rối như canh hẹ, Tống Hàng Hàng đều không hiểu.
Khi đó, cô nói cô muốn dọn nhà, Y Tuệ không hỏi bất cứ vấn đề gì đã đồng ý, bạn bè như thế, là nhờ cô ba đời tích đức mới có thể gặp được. Không lâu về sau, Y Tuệ, Diệp Nhất Đình, Trần Văn Trọng, còn có mấy người đồng hành kết bạn trên mạng, quyết định di du lịch khắp nơi, cái gọi là “Nắm lấy tuổi thanh xuân” tùy ý như vậy khiến Tống Hàng Hàng không ngừng hâm mộ.
Cũng có ít người mời gọi, cô cự tuyệt bọn họ, tiếp nhận theo Ngải Sầm, 1 năm sau, cô có thành tựu của riêng mình, không hề hối hận.
Tiếc nuối duy nhất lại bị chôn sâu dưới đáy lòng, ai cũng chẳng ngờ tới bí mật đó.
Cô chợt cảm thấy mệt mỏi, nhẩm tính, cũng đã ba năm rồi.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Bên ngoài cửa sổ sát đất, là một mảnh màu quả quýt, mặt trời đã hao mòn nhiệt lượng chỉ còn lại hơi tàn của chiều tà.
“Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc đã hoàng hôn.”
Anh đứng phía trước cửa sổ đưa mắt nhìn thật lâu, cuối cùng, thốt ra một câu nói như vậy.
Thư ký sau lưng “Hì hì” bật cười, “Quản lý, ngài không cần thốt ra một câu như vậy chứ, trong khi tôi chờ lâu như vậy để xin chỉ thị, có được hay không?”
Anh chậm rãi quay đầu lại, khẽ cười, “Đây chính là chỉ thị.”
“A?”
“Chiêu tân người mới thôi.” Anh thu thập tài liệu trên bàn, đưa cho thư ký một xấp giấy, “Những thứ này đang ở kho tài liệu Bắc Kinh, cô tìm Tiểu Hoàng liên hệ.”
“A, được.” Thư ký nhận lấy xấp giấy, vội vã rời khỏi phòng làm việc.
Đợi cô đi ra ngoài, Cố Ngự Lâm ngồi xếp bằng trước cửa sổ sát đất, nhìn đám người như con kiến nhỏ dưới kia, trong lòng không khỏi bắt đầu... chửi má nó.
Lâm Phi Cương không nuốt lời, khi anh đồng ý làm việc cho anh ta, lập tức để anh nhận chức quản lý bộ phận kỹ thuật của chi nhánh ở Bắc Kinh.
Nhưng là anh không nghĩ đến, một công ty lớn như vậy, địa điểm lại ở khu vực buôn bán Bắc Kinh nổi tiếng, cư nhiên... chỉ có một người quản lý là anh…
Cái gì bộ phận kỹ thuật quản lý, anh chính là một quản lý toàn năng, từ chuyện nhân lực tới chuyện hành chính rồi đến có tiếng cũng có miếng – kỹ thuật, căn bản đều là một mình anh ôm lấy mọi việc, coi như anh đang ở tổng công ty Thượng Hải thực tập đi, coi như anh đang học hỏi quản lý đi, một năm trôi qua, đã khiến anh mệt đến tàn hơi, thời điểm vừa mới bắt đầu anh cũng muốn từ chức không làm rồi.
Cũng may lúc hội nghị Lâm Phi Cương thường trực tiếp tới đây chỉ đạo, một năm trôi qua, cơ cấu công ty cơ đã căn bản hình thành, Cố Ngự Lâm lại đồng ý với Lâm Phi Cương sẽ quản lý, rồi mới miễn cưỡng khống chế cục diện này… Lâm Phi Cương ngược lại rất hài lòng, vỗ bờ vai của anh nói về sau chi nhánh ở Bắc Kinh này phải dựa vào anh… Hy vọng đi… dù sao Lâm ca là một cuồng nhân gây dựng sự nghiệp, ánh mắt của anh ta, tóm lại vẫn xuất sắc hơn anh.
Từ công ty ra ngoài, anh lấy điện thoại di động ra muốn xem thời gian, lúc này mới phát hiện điện thoại di động đã hết pin.
Trong lòng chợt gấp gáp nóng nảy, Cố Ngự Lâm bước nhanh đi về phía trước, đưa tay gọi một chiếc tắc xi.
“Chung cư XX – số 72 – đường XX – khu XX, làm ơn nhanh một chút.”
Xe dừng lại, Cố Ngự Lâm giao tiền xong, bước nhanh đi vào chung cư, đi về phía tòa nhà số bốn phía bắc, mở cửa lên lầu, phòng 601, móc chìa khóa, vào cửa.
Không sai, phòng 601 – tòa nhà số bốn – chung cư XX – số 72 – đường XX – khu XX, Tống Hàng Hàng đã từng ở đây, chính là nơi Cố Ngự Lâm ở một năm nay.
Cố Ngự Lâm vọt vào phòng ngủ, lấy pin dự phòng từ trong hộp tủ, lắp vào điện thoại di động, sau đó mở máy, nóng nảy chờ đợi mở điện thoại khởi động xong, vẫn không đợi được tin nhắn mình chờ mong, Tiếu Tiếu, Lí Mặc Khải, Y Tuệ, Diệp Nhất Đình... hoặc là một số điện thoại xa lạ nào đó… toàn bộ đều không có…
Có thể đã bỏ lỡ cuộc gọi nào chăng? Vừa rồi điện thoại di động hết pin, tra tìm không được, anh ảo não vỗ đầu, đặt âm lượng nhạc chuông điện thoại tới mức lớn nhất.
Một năm rồi, đã một năm không có tin tức của cô.
Anh thuê phòng này, hi vọng có một ngày cô có thể trở về xem một chút; anh bỏ qua vô số công việc tốt ở thành phố K, ở lại Bắc Kinh làm trâu làm ngựa cho Lâm Phi Cương, chỉ mong rằng sẽ có một ngày có thể ngẫu nhiên gặp cô ở phố phường Bắc Kinh; anh từ bỏ tất cả nghi ngờ, chỉ muốn trực tiếp gặp mặt hóa giải hiểu lầm giữa cô và anh…
Không có gì gọi là có đáng giá hay không, thậm chí không biết cô có nhớ đến một kẻ là anh nữa hay không, chỉ vì, anh yêu cô, anh thật sự có lỗi với cô, anh không muốn tiếc nuối một lần nữa.
Đồ ngốc, anh đang đợi em… Lần này, đến lượt anh đợi em rồi…, vậy còn em, em vẫn còn… đợi anh sao?
Thật lâu sau, anh dần thiếp đi, chợt tiếng nhạc chuông trong phòng vang lên thật lớn.
Anh cài nhạc chuông, tiếng chuông chấn động, nhất thời kéo anh khỏi chu công, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Điện thoại của Lâm Phi Cương, anh chỉ ảo não mới vừa rồi không cài riêng anh ta là yên lặng. Lúc này nghe thấy, cũng không dám không nhận, một tay vội vàng nhấn nút trả lời, “A lô, Lâm ca.”
“Không tệ, còn nhớ rõ gọi tôi một tiếng Lâm ca, xem ra không ngủ đến hồ đồ.”
“... Lâm ca, có chuyện gì gấp sao?”
Đồng hồ trên tường, hai kim giờ và phút trùng nhau (12h đêm), Lâm ca thật đúng là…
“Như vậy, sáng ngày mai tới Đông Tài một chuyến, bên này tôi bận hai chuyến khác không kịp chuẩn bị, bọn người bên kia cũng quá kém cỏi, ngày mai đổi thành cậu đi, có lực uy hiếp một chút.”
“Lâm ca, chút chuyện này, bảo Tiểu Dương đi đi, tôi không hiểu tài vụ.”
“Không được, cậu đi, cùng đi cũng được, bằng không trời mới biết muốn kéo dài tới lúc nào.”
“Vậy cũng được.”
Để điện thoại xuống, anh chỉ có thể hỏa tốc gọi điện thoại, đánh thức cấp dưới nữ tài vụ họ Dương kia, bảo cô nhận tài liệu đưa tới, thông báo cô chuẩn bị một chút, sau đó là một đêm không ngủ… Thì ra anh chẳng phải là quản lý bộ phận kỹ thuật gì, lại thành một tiểu binh tiên phong rồi… còn là làm trâu làm ngựa…
Giày vò cả đêm, đến hơn ba giờ sáng mới bắt đầu ngủ được, không ngờ tám giờ sáng hôm sau lại bị điện thoại di động đánh thức.
Cố Ngự Lâm mơ mơ màng màng tắt điện thoại di động, bịt kín chăn muốn ngủ tiếp, tiếng chuông cũng không không buông tha tiếp tục vang. Anh nhấn tắt, nó lại vang, cứ lặp đi lặp lại.
Lần thứ tư vang lên, Cố Ngự Lâm rốt cuộc tỉnh táo, tiếng chuông này rất quen thuộc… là Lí Mặc Khải đấy!
Anh vội vàng nhấn nút trả lời, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn: “Cố Ngự Lâm, mình rất trung thành và tận tâm báo tin tức cho cậu trước tiên, cậu lại dám tắt điện thoại của mình blah blah blah...”
“Ngừng! Nói điểm chính! Lí Mặc Khải, có phải hay không, có phải hay không cậu có tin tức của cô ấy?” Cố Ngự Lâm cà lăm rồi.
“Sáng sớm Tiếu Tiếu mới nhận được tin, cậu nói đi, chúng ta có thể chuyển máy không? Tốn chút thời gian, sợ cậu gấp gáp.”
“…Chuyển máy đi.”
Một hồi tiếng vang xột xột xoạt xoạt, bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, sau đó giọng nói của Lí Mặc Khải truyền đến: Tiếu Tiếu, em nói đi.
Cố Ngự Lâm cảm giác mình lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, trái tim “Thình thịch thình thịch” đập loạn không ngừng, chỉ có thể không ngừng nói thầm trong lòng: chớ khẩn trương, chớ khẩn trương, chớ khẩn trương...
“A lô? Là Cố đại ca sao?” Tiếu Tiếu chưa từng gặp anh, chỉ từ trong miệng Tống Hàng Hàng biết sự tồn tại của Cố Ngự Lâm, biết là truyền tin cho anh, thật ra chuyện cụ thể lại không biết.
“Là tôi, tôi là Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm.” Anh lại nói, “Có, có tin tức Hàng Hàng sao? Là gì?”
“Chị Hàng Hàng nói… địa chỉ của cô ấy, Cố đại ca anh cầm bút trước đi, ghi lại.”
“Ừ, tôi đã cầm đây rồi, cô nói đi.”
“Số 201 – tầng 7 – vườn hoa XX – phố X – khu XX – Bắc Kinh.”
“Đã ghi, cô ấy, cô ấy còn nói gì nữa?”
Đối phương thoáng chần chờ một chút.
“Chị Hàng Hàng còn nói... chị ấy còn nói, chị ấy sắp kết hôn... Mời anh tham dự.”