Cô luôn cười nói: "Nhất Đình, mình không sao, mình thật sự rất tốt, bạn vẫn nên quan tâm Trần Văn Trọng của bạn đi."
Nhưng Diệp Nhất Đình sẽ nói: "Văn Trọng mới không dễ giận như vậy đâu, hơn nữa mình cũng không phải là người trọng sắc khinh bạn!"
Tống Hàng Hàng không có cách nào. Sau đó, Diệp Nhất Đình lại gọi Y Tuệ đến, kể chuyện cười cho cô nghe, rõ ràng cô đã nghĩ thông rồi, hai người này lại ngày ngày kể chuyện cười cho cô, cô vừa buồn cười lại không cười nổi, thường xuyên bị nghẹn chết, Diệp Nhất Đình càng cho rằng cô còn chưa buông xuống đoạn tình cảm này.
Đến khi Y Tuệ tìm tới, đã rất lâu rồi không liên lạc với Cố Ngự Lâm.
Đúng là rất lâu rồi chưa kiên lạc, kể từ khi Cố Ngự Lâm biết quan hệ giữa cô và Đỗ Tử Thăng, anh đã tự động nhượng bộ lui binh, rõ ràng chì là bạn bè, lại sợ bị người khác hiểu lầm.
Cô đã từng rất nghi hoặc, bởi Cố Ngự Lâm không phải là người cố kị người khác, dần dần, cô cũng đã hiểu, anh suy nghĩ cho cô, anh đã suy tính toàn bộ những chi tiết cô không lưu ý.
Một người bạn như vậy, một người bạn có thể làm đến mức này, tới cùng là loại tình cảm gì, cho dù Tống Hàng Hàng có ngu ngốc thế nào đi nữa, cũng đại khái đoán được mấy phần.
Nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận, lúc đầu bị chính cô xem là em trai, sau đó lại trở thành bạn thân, nếu như muốn cô thay đổi tình cảm với anh, trong thời gian ngắn cô không thể tiếp nhận nổi, không thể làm gì khác ngoài tránh mặt Cố Ngự Lâm. Nhưng cô vẫn rất nhớ anh, rất nhớ thời gian trước kia không hề giấu diếm anh điều gì.
Đã bao lâu hai người không thật sự nói chuyện với nhau? Từ lần thi giữa kì lớp mười một, đến bây giờ, gần một năm, khi gặp mặt cũng chỉ chào hỏi, không quen thuộc thân thiện giống như trước kia.
Thật lâu, Tống Hàng Hàng vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô cho là Đỗ Tử Thăng đã đưa đến cho cô nhiều cảm giác mơ hồ không xác định, hôm nay chia tay, mới phát hiện không phải như vậy, mà bởi vì một người bạn thân từng hiểu cô rời đi, rời đi rất xa, cô không chạm tới, tâm, trống rỗng.
Cô đột nhiên phát hiện, thì ra người chân chính không cách nào thay thế được, là anh.
Cô sớm xem anh là thói quen, khi mà cô còn ngu ngốc chưa nhận ra. Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn
Cố Ngự Lâm và Y Tuệ đứng ở cửa phòng học ban 12, Cố Ngự Lâm chỉ đứng ở nơi đó, trầm mặc, cũng không có ý định bước vào phòng học.
Y Tuệ thở dài, mặc dù cô nhiều chuyện, thi thoảng nói bậy bạ đôi câu, nhưng cô tận mắt nhìn Cố Ngự Lâm và Tống Hàng Hàng như thế nào trở thành một đôi bạn thân, trong lòng anh, tới bây giờ không hề có quan hệ nam nữ đơn thuần, cô tin chắc Cố Ngự Lâm thích Tống Hàng Hàng, cô tin chắc Tống Hàng Hàng phải ở bên Cố Ngự Lâm, vì vậy, thậm chí cô đã tranh cãi với Diệp Nhất Đình.
Mắt thấy vai nam chính cô nhận định muốn tới an ủi nữ chính thất tình, trong lòng cô thật sự không cam lòng thay Cố Ngự Lâm, nhưng người cũng là cô tìm, cô càng không thể bỏ mặc.
"Cậu đứng ngoài này đi, mình vào gọi cô ấy ra ngoài." Y Tuệ nhẹ nói, sau đó đi vào phòng học.
Thật ra Tống Hàng Hàng đã sớm thấy anh rồi, Y Tuệ tiến vào, cô cũng không do dự nữa, không thể làm gì khác là đứng lên, "Tiểu Tuệ, mình sẽ tự đi ra."
Y Tuệ nhìn cô, lại quay sang nhìn Cố Ngự Lâm đang ngây người không có tinh thần, nhẹ nhàng lên tiếng, xoay người đi ra phòng học, trong lòng cầu nguyện, chỉ mong Cố Ngự Lâm có thể vực dậy tinh thần cho Hàng Hàng, ngàn vạn đừng làm mọi chuyện trở nên rối rắm
Khi Tống Hàng Hàng thấy Cố Ngự Lâm, anh còn đang nhìn theo cô nàng Y Tuệ hay xen vào việc của người khác, đến khi ra khỏi phòng học, Tống Hàng Hàng dần dần suy nghĩ cẩn thận, vỗ vỗ bả vai Cố Ngự Lâm, "Chỗ cũ?"
"Ừ, chỗ cũ."
Sáng sớm, sườn đồi nhỏ hơi ẩm ướt, mưa rơi tí tách trên ngọn cây, nhưng không làm trở ngại hai người nói chuyện công bằng.
Tống Hàng Hàng thở nhẹ nói: "Y Tuệ gọi cậu tới an ủi mình, muốn nói gì thì cứ nói đi, cậu biết mình không thích kéo dài dây dưa."
Cố Ngự Lâm thoáng buông lỏng, mỉm cười, "Chỉ có em mới là người kéo dài dây dưa."
"Cậu là đồ chết tiệt, được! Là mình kéo dài dây dưa đó, chỉ có cậu là nhanh nhẹn hoạt bát!"
"Em đừng tức giận, em nói chuyện vẫn nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng trong lòng vẫn kéo dài dây dưa."
"…" Vậy sao? Cô nghĩ, Tống Hàng Hàng cô, có thể trước kia đã như vậy, nhưng về sau, cô muốn quả quyết.
"Hàng Hàng, lúc này, trong lòng em đã rõ ràng rồi sao?" Cố Ngự Lâm đơn giản mở lời, anh không muốn trong lòng cô vẫn lưu lại bóng dáng một người khác, "Em đã từng hỏi tôi, em nói anh ta tiếp cận em, em sợ hãi, em không xác định được, em không biết có nên tiếp nhận hay không, nhưng cuối cùng em vẫn đón nhận. Hiện tại thì sao, em đã buông tay?"
Tống Hàng Hàng không chút do dự ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của anh, từng chữ từng câu trả lời, "Đúng, mình xác định, mình buông tay."
Những chuyện khác cô không biết, nhưng với chuyện này, Tống Hàng Hàng cô đã hoàn toàn xác định, hoàn toàn buông tay. Người kia từng là ảo ảnh hoàn mĩ kiếp trước cô không cam lòng tạo ra, cô chìm trong ảo ảnh tình yêu của anh ta, sau đó biết rõ chân tướng trong hiện thực. Phần cảm tình này kéo dài thật lâu, nhưng không hề sâu, bởi vì nó là giả.
Có lẽ không nghĩ tới cô sẽ chắc chắn như vậy, Cố Ngự Lâm nhất thời thất thần không lên tiếng, hồi lâu sau mới mở miệng, cũng chỉ có bốn chữ, "Vậy thì tốt rồi." Nếu đã vậy, anh an tâm......
Sau đó lại trầm mặc thật lâu.
Thật lâu sau, cô khẽ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Cố Ngự Lâm có vẻ quái lạ, hơi chần chừ.
Trong lòng cô cảm thấy thấp thỏm, chân hơi tê, vì vậy cẩn thận xê dịch bước chân.
Đột nhiên Cố Ngự Lâm trở nên thiếu kiên nhẫn, vội vàng mở miệng:
"Vậy tôi thì sao? Hàng Hàng, đã lâu như vậy, em có biết lòng tôi hay không?"
Anh chợt cầm tay cô lên, "Tôi vẫn cho rằng tôi có thể đợi, tôi ngu ngốc cho rằng em sẽ đứng yên tại chỗ, nhưng thiếu chút nữa em đã cất bước rời đi, em có biết tôi sợ thế nào không?"
Chưa từng thấy qua một Cố Ngự Lâm như vậy, Tống Hàng Hàng luống cuống lui về sau một bước, vội vàng rút tay mình ra, thầm cổ vũ chính mình: Tống Hàng Hàng, bình tĩnh! Bình tĩnh! Cũng không phải chưa từng bị anh nắm tay, tim đập nhanh như vậy là tìm đường chết!
Sắc mặt Cố Ngự Lâm không tốt lắm, nhìn thấy Tống Hàng Hàng rút tay về, trong lòng thất vọng lại tự lên án mình: chờ đợi lâu như vậy, thật vất vả người mới trở lại, sao anh lại nóng lòng đến thế?!
Anh nhìn Tống Hàng Hàng chăm chú, chỉ sợ cô thừa cơ chạy mất, nhưng lại không dám nắm tay cô lần nữa, cứ chần chừ do dự như vậy, anh không biết trong lòng Tống Hàng Hàng cũng đang chửi thầm anh, mắng anh sao không nói lời nào, mắng anh tại sao lại trầm mặc như vậy, khiến cô không biết phải làm sao.
Thôi thôi, lùi một bước là vực sâu, tiến lên phía trước một bước ít nhất sẽ có khả năng sống sót, bỗng anh có dũng khí:
"Tống Hàng Hàng, anh thích em! Anh thích em hai năm rồi! Thỉnh cầu em, em hãy cho anh một câu trả lời thẳng thắn đi!"
Như vậy coi là thổ lộ sao? Tống Hàng Hàng thầm nghĩ, nhưng lại nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, đơn giản ngậm miệng không nói.
Cô kinh ngạc với tâm tình của mình bây giờ, nhịp tim đập nhanh, đây gọi là hưng phấn ư? Cô lại hưng phấn vì cậu nhóc chết tiệt này tỏ tình với mình?! Hoàn toàn bất động với Đỗ Tử Thăng.
Cô, thích anh? Thích, đến thời khắc tỏ tình mới nhận ra?! Tay cô run run, cảm thấy nếu bây giờ cô mở miệng nói chuyện, nhất định giọng nói cũng sẽ run, cô không nên như thế! Đúng! Cô cần phải cẩn thận suy nghĩ đối sách!
Mắt thấy Tống Hàng Hàng dứt khoát trầm mặc không nói lời nào, Cố Ngự Lâm càng thêm uể oài, ngón tay bấu mạng lên đùi mình, trán nhăn lại, đôi môi không tự chủ được cong lên, như trẻ con giận dỗi.
"Cố Ngự Lâm."
Cuối cùng Tống Hàng Hàng cũng mở miệng, nhưng không nhìn vào mắt anh, "Bây giờ mình không chấp nhận lời tỏ tình của cậu, cậu biết trong lòng mình vẫn chỉ xem cậu là bạn thân."
Cuối cùng, vẫn thất bại… Cố Ngự Lâm vô lực rũ tay, hận mình vì sao lại nóng vội đánh vỡ mộng cảnh của mình như vậy.
"Nhưng là…" Tống Hàng Hàng dừng một chút, "Mình cho phép cậu tự học với mình, giúp mình mua cơm chiên, mỗi ngày sau khi ăn xong sẽ tản bộ cùng mình, về phần những chuyện khác… Chờ mình quan sát đã, nếu thấy hợp lý hẵng nói!"
Tống Hàng Hàng đắc ý ngẩng đầu lên nhìn anh, "Thế nào? Không chấp nhận coi như xong, mình cũng không miễn cưỡng."
Cố Ngự Lâm ngây ngốc đứng nơi đó, trái tim nhảy loạn, sau đó nhìn như điềm tĩnh bước đến trước mặt Tống Hàng Hàng, tiến tới gần, chợt dùng lực ôm lấy hông cô, ôm cô điên cuồng xoay vòng tròn, Tống Hàng Hàng không kịp phản ứng, không thể làm gì khác là nắm chặt lấy tay anh hét lớn.
Mưa rơi tí tách lên người anh và cô, chiết xạ bảy sắc cầu vồng, nơi chân trời mây đen đã tản đi, ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi xuống, ánh sáng kéo dài trên mặt đất, thật là một bức tranh hạnh phúc tuyệt đẹp.
Sau đó ——
"Ai da!" Một tiếng, trong lùm cây bên cạnh ngã xuống hai người.
Không nghi ngờ chút nào, là hai bạn học nhiều chuyện Y Tuệ và Diệp Nhất Đình.